TIỂU BẠCH DƯƠNG

Mấy người vừa đi ra khỏi văn phòng, đã mồm năm miệng mười bàn tán, Đại Hùng cười to nói: “Tui biết ngay kiểu gì cũng có tui mà, ối chà, đúng là có hơi lo thiệt nè.”

Lương Tiểu Mao tỏ vẻ thần bí nói: “Có cậu không lạ, có ai đi nữa cũng không lạ, nhưng mà……” Cậu ta liếc mắt nhìn Bạch Tân Vũ, trong giọng nói thoáng chút khinh thường cùng không phục: “Chỉ tiêu của anh, không phải là do đại đội trưởng chọn bừa đấy chứ.”

Bạch Tân Vũ nhướn lông mày, vừa định mở miệng phản bác, Trần Tĩnh đã nói trước cậu, ngữ điệu có chút nghiêm khắc, “Tiểu Mao, tiến bộ mấy tháng nay của Tân Vũ mọi người đều quá rõ ràng, đại đội trưởng quyết định như vậy có cái lý của đại đội trưởng, sao cậu có thể ăn nói như vậy.”

Lương Tiểu Mao hừ nhẹ một tiếng, ngượng ngùng xoay đầu đi, nhưng sắc mặt vẫn đen xì như cũ.

Bạch Tân Vũ chiếm mất một chỉ tiêu, điều đó chứng tỏ có một người khác giỏi hơn cậu mất đi cơ hội, những người còn lại tuy rằng không giống như Lương Tiểu Mao nói thẳng toẹt ra, nhưng trong thâm tâm ít nhiều không phải không phục, chủ yếu là nghi ngờ.

Từ lúc Bạch Tân Vũ bước ra, vẫn không cách nào đối mặt với ánh mắt của Du Phong Thành, cậu rõ ràng không có gì phải chột dạ, nhưng khi Du Phong Thành chất vấn mấy ngày hôm trước, cậu đã nói dối cậu không muốn đi, kết quả khi Hứa Sấm hỏi cậu, cậu không hề do dự gì đã đáp ứng…… Dù sao thì, cậu cũng chẳng có gì phải giải thích cùng Du Phong Thành cả, cũng không phải cậu sống chết muốn đi, là Hứa Sấm chọn cậu, nhất định là bởi vì biểu hiện mấy tháng vừa rồi của cậu khiến Hứa Sấm vừa lòng, cậu không khỏi có một chút mừng thầm đối với kết quả này.

Sau khi trở lại ký túc xá, Trần Tĩnh kể lại sự tình, phản ứng của mọi người trong đội lại có chút ngoài dự kiến của Bạch Tân Vũ, có người chúc mừng cậu, cũng có người không phục, dù sao cậu cũng chả để tâm, cậu một là không quà cáp hai là không đi cửa sau, đây chính là cơ hội cậu đạt được dựa vào thực lực của chính mình!

Bạch Tân Vũ biết rằng dù bản thân có thể tham gia tuyển chọn, dường như cũng không thể vượt qua, nhưng Hứa Sấm cho cậu cơ hội, không chỉ là lời khẳng định đối với tiến bộ của cậu trong khoảng thời gian này, mà còn cho cậu cơ hội nhìn thấy một tí phong thái trong truyền thuyết của Báo Tuyết đại đội, ít nhất cho tới bây giờ, cậu vẫn cùng đi trên một con đường với Du Phong Thành, cho cậu biết chỉ cần cố gắng, cậu sẽ không kém cỏi so với người khác.

Đêm hôm đó, Bạch Tân Vũ  chạy đến ban bếp núc đem tin này nói cho Võ Thanh, Võ Thanh nghe xong, vậy mà không tỏ ra kinh ngạc giống như trong tưởng tượng của Bạch Tân Vũ, ngược lại Võ Thanh còn cười, “À, như vậy là đúng rồi.”

Bạch Tân Vũ ngưỡn cổ nhìn Võ Thanh, “Đội trưởng Võ, anh không thấy lạ à? Đại đội trưởng lại đi chọn em.”

“Không lạ.”

Bạch Tân Vũ hứng chí nói: “Nói như vậy, anh cũng biết là em tiến bộ rất nhiều đúng không?”

Võ Thanh gật đầu, “Cậu tiến bộ rất nhiều, tôi nghe tiểu đội trưởng của cậu kể lại.”

Bạch Tân Vũ đắc ý nói: “Đội trưởng Võ, anh nói xem có phải đại đội trưởng cũng cảm thấy em có hy vọng?”

Võ Thanh híp mắt nhìn cậu, lộ ra nụ cười thần bí, sau đó trả lời một câu ba phải thế nào cũng được, “Báo Tuyết đại đội cần người tài ở nhiều phương diện khác nhau, cho nên rất nhiều người đều có hy vọng.”

Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, nếu không phạm quy mà nói, anh có thể cho em biết phải chú ý những gì không?”

Võ Thanh “ah” một tiếng, còn nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: “Đừng trúng đạn.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, thế này có khác gì không nói đâu, cậu mặt dày làm nũng nói: “Đội trưởng, chẳng lẽ anh không có chút quan điểm gì của người từng trải sao?

Võ Thanh nhún nhún vai, “Bây giờ nếu tôi nói với cậu trong lúc thử thách, cứ nhìn thấy người bên phía kia cậu ngay lập tức phải một súng bắn chết họ thì cậu làm được không?”

Bạch Tân Vũ im lặng.

“Cho nên ý kiến của tôi đối với cậu không hề có tính tham khảo…… À, có một số thứ tôi buộc phải nhắc cậu.”

Bạch Tân Vũ hưng phấn nói: “Cái gì dzạ?”

“Báo Tuyết đại đội chọn lựa thực sự nghiêm khắc, rất nhiều nhiệm vụ nói thật ra đã vượt qua phạm vi năng lực của binh sĩ bình thường, một khi cậu cảm giác không thể làm được, không cần miễn cưỡng, ngay lập tức bỏ quyền. Tôi cũng không phải chỉ nhắc nhở suông, tuyển chọn năm nào cũng có người bị thương, nghiêm trọng hơn đã có người bị ảnh hưởng đến trí não, vài năm trước ngoài ý muốn còn có người chết, chỗ đó không phải đại hội thể dục thể thao, các cậu sẽ đứng trên chiến trường thật sự, sẽ bị thương thật sự, đối mặt với quân địch thật sự, chẳng qua đạn trong súng của các cậu là đạn để tập trận mà thôi, nhưng có khả năng rất nhiều chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra.” Võ Thanh vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Tân Vũ, cậu nhất định phải nhớ kỹ, an toàn của bản thân là quan trọng nhất.”

Bạch Tân Vũ gật đầu, “Đội trưởng, em hiểu rồi, thật ra em cũng biết em rất khó được chọn, em sẽ cố hết sức, nhưng em sẽ không liều mạng đâu.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bạch Tân Vũ bát quái nói: “Đội trưởng, lần tuyển đó, có bao nhiêu người thông qua thế?”

Võ Thanh nói: “Chỉ một mình tôi.”

“Con bà nó, đội trưởng, anh thật trâu bò á, lần đó tuyển chọn như thế nào vậy?”

Võ Thanh nheo mắt, “Tiểu tử cậu hôm nay không cạy được từ miệng tôi vài chuyện, chắc ngủ cũng không yên đấy hở?”

Bạch Tân Vũ khanh khách cười, “Bật mí cho em đi mà”

Võ Thanh nhìn cậu một lúc lâu, nói: “Được rồi, tôi lại nhắc nhở cậu một chuyện, ở trên chiến trường, phải đoàn kết với đồng đội, vứt bỏ tình cảm cá nhân, lấy đại cục làm trọng.”

Bạch Tân Vũ gãi gãi đầu, “Đội trưởng, anh còn muốn nói gì nữa không?”

Võ Thanh không kiên nhẫn trừng cậu, “Làm quân nhân, vĩnh viễn luôn phải đem nhiệm vụ cấp trên giao cho đặt ở ưu tiên hàng đầu, tiếp theo mới đến lợi ích của cá nhân cùng đồng đội, cậu nghe hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì thôi, tôi muốn đi tắm, trở về nghỉ ngơi đi.”

Bạch Tân Vũ đương nhiên nghe hiểu được tiếng Trung Quốc, thế nhưng lúc ấy cậu quả thật không hiểu được ý nghĩa bên trong là gì, cậu ôm tâm tư lúc đi hỏi Võ Thanh là mong muốn được tiết lộ chút “Kỹ xảo vượt ải”, kết quả lại không hỏi được điều gì có ích, cậu cũng chẳng thèm ngẫm nghĩ lại, thất vọng trở về.

Lúc trở về ký túc xá, từ xa cậu đã nghe tiếng la hét truyền ra từ bên trong, nghe như của rất nhiều người, loạn xà ngầu, cậu vừa vào phòng đã thấy, té ra là Đại Hùng cùng Lương Tiểu Mao thi chống đẩy, đã đến hơn một trăm cái, hai người nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, mồ hôi trên mặt đất rớt thành một vũng nhỏ, trong phòng còn có binh sĩ từ đội khác chạy qua đây giúp vui.

“Ái ái, Tiểu Mao sắp ngỏm rồi.”

“Câm miệng, cậu mới ngỏm ấy, Tiểu Mao cố lên!”

Du Phong Thành ngồi ở trên giường, mỉm cười nhìn bọn họ tỷ thí, Bạch Tân Vũ vừa vào phòng, Du Phong Thành liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt vẫn như cũ khiến người khác không nhìn thấu, Bạch Tân Vũ cố ý tỏ ra như chẳng có chuyện gì lượn qua, hỏi Phùng Đông Nguyên, “Hai người này tại sao lại đấu với nhau?”

“Không biết, giỡn chơi thôi.” Phùng Đông Nguyên xem đến hưng chí bừng bừng, “Hai người bọn họ thật lợi hại, em giỏi lắm cũng chỉ làm được 130 cái, vài ngày sau đó tay vẫn còn thấy ê ẩm, Tân Vũ, anh được bao nhiêu cái?”

Bạch Tân Vũ nghe bọn họ kêu “142,143……” Trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt cậu lóe lên, nói bậy bạ: “Ớ, ….chưa bao giờ thử, tập chống đẩy hít đất cũng để mà làm gì, lúc bắn súng cũng không phải cứ có lực tay mạnh là chuẩn được.”

Phùng Đông Nguyên gật gật đầu, “Ngẫm cũng đúng.”

Bạch Tân Vũ yên lặng, nhớ lại hồi trước mình chống đẩy được bao nhiêu cái, cậu thật sự chưa bao giờ đếm thử, mỗi đêm trước khi ngủ bọn họ phải thực hiện ba cái 100:100 cái gập bụng, 100 cái chống đẩy, 100 cái đứng lên ngồi xuống, bây giờ nghĩ lại, dường như cậu chưa từng trải qua giới hạn của bản thân, chắc cũng không kém Phùng Đông Nguyên bao nhiêu đi? Không đúng, cậy mạnh thì ích gì, cậu không bị dọa sợ đâu.

Rất nhanh, trận đấu giữa Đại Hùng cùng Lương Tiểu Mao đã có kết quả, Lương Tiểu Mao đến cái thứ 157 đã ngã xuống, Đại Hùng hiển nhiên cũng đã đến cực hạn, chống được 160 cái, tròn trĩnh, cũng nằm sấp trên mặt đất.

Bạch Tân Vũ nghe được một chiến hữu hỏi Du Phong Thành, “Đội phó, cậu làm được bao nhiêu cái? Chắc chắn là phải hơn bọn họ chứ, sao cậu không thử thi đấu xem.”

Du Phong Thành cười nhạt, “So mấy cái này làm gì.”

Bạch Tân Vũ trong lòng phụ họa theo, đúng rồi đó, so mấy cái này làm gì, chán chết.

Ngày hôm sau, Bạch Tân Vũ liền chạy đến phòng tập thể hình rèn lực tay. Sau khi vào đại đội, thời gian so với khi trước thoải mái hơn nhiều, không giống như ở doanh trại tân binh tối ngày đều phải tập luyện, cũng không giống ở ban bếp núc việc lớn thì không có nhưng việc vặt thì nhan nhản, trong đại đội, trừ vài ngày huấn luyện cố định theo chương trình học, thời gian còn lại đều do bản thân tự quản lý, những binh sĩ lâu năm mạnh lên đều là dựa vào tự giác của bản thân. Hôm nay người đến tập không nhiều, Bạch Tân Vũ liên tiếp ép cơ thân trên, mệt đến cánh tay rã ra.

“Anh lại phát điên cái gì?” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Bạch Tân Vũ, dọa cho cậu suýt nữa thì làm rớt tạ.

Du Phong Thành không biết từ lúc nào xuất hiện ở phòng tập thể hình, nhưng hắn ta hiển nhiên không phải đến để tập, quần áo cũng chưa thay.

Bạch Tân Vũ nói: “Tại sao cậu biết tôi ở chỗ này?”

“Đi ngang qua ngoài cửa sổ thấy được.”

Bạch Tân Vũ buông tạ trong tay ra, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán, cậu liếc mắt nhìn Du Phong Thành, “Tôi biết cậu muốn nói gì, là đại đội trưởng bảo tôi đi, không phải tôi tự mình muốn đi.”

Du Phong Thành nhướn mày, “Anh thật sự biết tôi muốn nói cái gì?”

Bạch Tân Vũ đứng lên, “Không phải muốn bảo tôi đừng ngáng chân cậu sao, có gì đặc biệt chắc, đến lúc đó tôi không vào cùng một đội với các cậu là được.”

Du Phong Thành nở nụ cười, “Cái này là kế hoạch mà anh nói đấy à?”

Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Chẳng lẽ quy định người trong cùng đại đội phải ở cùng một đội?”

“Chuyện này cũng chưa chắc, thế nhưng nếu thật sự tự do phân đội, anh cảm thấy những người không quen biết sẽ nhận anh vào đội của họ à?”

Trong lòng Bạch Tân Vũ không rõ là cảm giác gì, cậu thấp giọng nói: “Thế thì tôi hành động một mình.”

Du Phong Thành niết lấy cằm cậu lúc lắc, “Đừng ngốc như thế, không ai có thể hành động một mình, anh lại càng không, anh biết một kẻ tứ cố vô thân là như thế nào chưa? Nếu thật sự như vậy một ngày anh còn không vượt qua được, tiểu đội trưởng cũng sẽ không thả anh một mình chạy lông nhông.”

Bạch Tân Vũ giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy còn cậu?”

“Cái gì?”

Bạch Tân Vũ lạnh nhạt nói: “Không có gì, bây giờ chưa rõ tình huống, nói chuyện này cũng còn quá sớm, dù sao tôi cũng không trông cậy vào cậu……”

“Tôi cũng sẽ không để anh một mình.” Du Phong Thành âm trầm nhìn cậu.

Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, cậu muốn tìm kiếm điều gì đó trong con ngươi sâu tựa như biển của Du Phong Thành……

Du Phong Thành nhún nhún vai, “Mặc kệ có anh hay không, tôi cũng sẽ thông qua tuyển chọn, không hề gì.”

Bả vai Bạch Tân Vũ sụp xuống, cậu thất vọng trợn trắng mắt, “Cậu không sợ tôi ngáng chân cậu?”

Du Phong Thành nói: “Đây chính là điều tôi muốn nhắc nhở anh, phải nghe lời chỉ huy, nghiêm cấm tự tiện hành động, năng lực bây giờ của anh cũng không kém, đến lúc đó hẳn là không giúp được gì thôi chứ cũng không đến mức gây cản trở.”

Bạch Tân Vũ hừ nhẹ một tiếng, “Tôi không phải kẻ gây cản trở, cũng không phải là đồ vô dụng, đại đội trưởng xem trọng tôi, muốn hay không cũng phải có ý mới chọn tôi.”

Du Phong Thành lắc lắc đầu, “Về điểm này, khó mà nói được…”

“Cậu có ý gì?”

“Không có gì, anh chuẩn bị cho tốt đi.” Du Phong Thành nói xong liền muốn đi.

“Du Phong Thành.” Bạch Tân Vũ ở sau lưng gọi hắn.

Du Phong Thành quay đầu lại.

“Nhỡ đâu…… Tôi là nói nhỡ đâu, thật sự bởi vì tôi mà cậu không thông qua chọn lựa thì sao?” Bạch Tân Vũ cũng không biết bản thân tại sao lại muốn đi hỏi vấn đề ngu xuẩn này, nhưng miệng cậu lại không khống chế được mà nói ra, cậu đến tột cùng muốn một đáp án như thế nào đây? Cậu thật sự không dám thừa nhận, ở một nơi rất sâu trong lòng cậu, cậu có chút hi vọng Du Phong Thành sẽ thất bại.

Du Phong Thành nói: “Không có khả năng, tôi nhất định sẽ thông qua.”

“Tôi là nói nhỡ đâu, mọi việc đều có nhỡ đâu.” Bạch Tân Vũ hận không thể cho bản thân hai cái tát! Mày con mẹ nó còn nói cái quái gì đấy? Có phải miệng của mày không thế?

Ánh mắt Du Phong Thành đột nhiên lạnh đi, “Vậy anh tốt nhất đừng là nguyên nhân cho cái “nhỡ đâu” kia.” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi.

Bạch Tân Vũ đứng ngẩn ngơ như trời trồng một lúc lâu, tinh thần vẫn chưa thể hồi phục, ánh mắt cùng giọng điệu của Du Phong Thành mới vừa rồi khiến cậu có chút hoảng sợ, đúng vậy, cậu không thể trở thành nguyên nhân cho cái “nhỡ đâu”  kia, bằng không Du Phong Thành sẽ ăn thịt cậu chứ chẳng chơi, loại đàn ông giống như Du Phong Thành, căn bản không thể chấp nhận trên con đường đi tới của mình có một tảng đá ngáng đường. Bạch Tân Vũ uống ực một ngụm nước, ánh mắt trở nên càng kiên nghị, chính cậu cũng sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai ngáng đường người kia, nếu cậu cùng Du Phong Thành về sau không thể gặp mặt, lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng hai người cùng chung một “chiến tuyến”, cậu muốn mình phải là một đồng đội đáng tin cậy!

Hứa Sấm làm trưởng đoàn, mang theo 80 người tham dự tuyển chọn ngồi trên xe, đi đến một căn cứ cách nơi đóng quân 200 km, chỗ đó cũng cao hơn so với mặt nước biển, so với núi Côn Lôn khí hậu ấm áp hơn một chút, có rất nhiều tài nguyên rừng, địa hình phức tạp, vô cùng phù hợp cho huấn luyện dã ngoại thực chiến, người của Báo Tuyết đại đội đã chờ bọn họ ở đó.

Xe tải quân dụng đem bọn họ đến một doanh địa ngoài trời được dựng tạm trong rừng, khói bếp bốc lên trong doanh địa, hẳn là đang nấu cơm chiều.

Bạch Tân Vũ xuống xe, chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn sải những bước dài về phía họ, cậu liếc mắt nhìn liền nhận ra đó là cậu của Du Phong Thành Hoắc Kiều, Hoắc Kiều ôm chào gặp mặt Hứa Sấm, hai người nhìn nhau cười ha hả.

“Hơn một năm chưa gặp, lão Hứa, trên mặt ông sao ngày càng lắm nếp nhăn, ha ha ha.”

Hứa Sấm sờ sờ mặt mình, hừ cười nói: “Càng nhiều càng đàn ông chứ sao.”

Hoắc Kiều nhìn binh sĩ phía sau, “Ối chà, đám trẻ này.”

Du Phong Thành nhìn thấy cậu hắn, nhưng không bước lên, Hoắc Kiều cũng chỉ là quét mắt nhìn hắn một thoáng, không tỏ vẻ gì nhiều, hai người giống như hoàn toàn không quen biết đối phương, Bạch Tân Vũ biết bọn họ là vì tị hiềm.

Hứa Sấm dùng lực vỗ vỗ bờ vai của Hoắc Kiều, “Tiểu tử nhà cậu, đã nẫng mất vài bảo bối trong đám quân của tôi, tôi mỗi lần gặp cậu là tức anh ách trong bụng, chẳng biết cậu đánh thuốc mê gì đoàn của tôi, còn cứ chăm chăm vào chỗ của tôi mà cướp người.”

Hoắc Kiều ha ha cười nói: “Như vậy là tôi đang khẳng định năng lực huấn luyện của ông còn gì.” Ánh mắt Hoắc Kiều tìm tòi một vòng, phóng tới trên người Trần Tĩnh, hắn hướng Trần Tĩnh vẫy tay, “Tiểu Trần.”

Trần Tĩnh chạy chậm lại, làm quân lễ, “Chào Thủ trưởng.”

Hoắc Kiều gật đầu cười nói: “Cuối cùng cậu cũng đến, tôi thật sự xem trọng cậu, đừng làm tôi thất vọng.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Hoắc Kiều đấm đấm ngực Trần Tĩnh, “Tôi tuy rằng rất muốn cậu, nhưng tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với bất cứ ai.” Hoắc Kiều hơi lên giọng lúc nói câu cuối cùng, hiển nhiên là nói cho mọi người nghe.

Trần Tĩnh nói: “Rõ!”

Hoắc Kiều lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, “Mọi người ngồi trên xe một ngày đều mệt mỏi rồi, mấy ngày kế tiếp các cậu chắc cũng không được ăn uống đầy đủ đâu, cho nên buổi tối hôm nay chúng ta phải ăn thật no, đến đây, mọi người tự lấy đi, có đồ ăn lẫn đồ uống đó.”

Các binh sĩ nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều tưởng như đây là bữa ăn cuối cùng, nhanh chóng cầm bát đũa xới cơm, ăn như hổ đói, chỉ hận không thể ăn một lần đủ cho một tuần luôn.

Thời điểm đang ăn cơm, Bạch Tân Vũ an vị bên cạnh Du Phong Thành, cậu có thể cảm giác được Du Phong Thành thường xuyên liếc mắt về phía Hoắc Kiều, cậu lúng búng: “Sao cậu không đi ra chỗ cậu của cậu mà nói chuyện?”

Du Phong Thành thấp giọng nói: “Bọn tôi đều không muốn cho người ngoài biết mối quan hệ giữa hai chúng tôi, anh cũng đừng nói ra ngoài.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Tôi mà thèm nói.” Cậu nhìn Hoắc Kiều đang cùng Hứa Sấm chuyện trò vui vẻ, thân thể thon dài cường tráng kia, tiếng cười sang sảng kia, khí chất tùy tính hào hiệp kia, thật sự khiến người khác chỉ nhìn thôi, đã có thể cảm nhận hắn là một người đàn ông vô cùng tự tin cùng mạnh mẽ, cũng khó trách Du Phong Thành sẽ sùng bái Hoắc Kiều, trong quá trình trưởng thành của Du Phong Thành, có lẽ Hoắc Kiều vẫn luôn mang hình ảnh đàn ông trong những gã đàn ông, có thể khiến đứa trẻ tuổi còn nhỏ tràn ngập kính sợ, ở trong lòng nuôi dưỡng ý tưởng ‘Muốn trở thành người đàn ông như vậy’.

Buổi tối, Hoắc Kiều đốt lửa trại mở tiệc buổi tối trong doanh địa, đám binh sĩ bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với người của Báo Tuyết, vẫn cho rằng bọn họ thần bí lại đáng sợ, một ánh mắt đã có thể giết người, kết quả lại thấy người của Báo Tuyết đại đội cùng các binh sĩ lâu năm không có gì khác biệt, yêu cười yêu nháo thích uống rượu, hơn nữa lúc quậy lên so với mọi người còn điên hơn, lúc uống rượu cũng không thua ai, trong tưởng tượng của bọn họ, lần tuyển chọn lần này hẳn sẽ vô cùng nguy hiểm, thế mà nghênh đón bọn họ lại là một buổi tiệc tối vô cùng vui vẻ, ăn uống no say, không có ai thúc bách, quả thực so với ở trong bộ đội còn thích hơn, nhất thời các chiến sĩ đều vui thích đến muốn điên.

Bạch Tân Vũ đang uống, chỉ thấy Du Phong Thành đi về phía một lều trại, cậu nhịn không được đứng lên bám theo, cái lều kia ở phía sau doanh địa, tương đối kín đáo, những người khác đều không chú ý bên này. Cậu đến gần mới phát hiện Hoắc Kiều đứng ở bên cạnh lều chờ Du Phong Thành, Du Phong Thành vừa đi đến, Hoắc Kiều liền cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai người không vào trong lều, Bạch Tân Vũ mơ hồ nghe được bọn họ đang nói chuyện gia đình bình thường, cho dù đề tài bình thản như vậy, Du Phong Thành cũng mang vẻ hưng trí dạt dào.

Đột nhiên, có người vỗ bả vai Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ hoảng sợ, vừa quay đầu lại, vậy mà lại là Trần Tĩnh đang đứng phía sau, Trần Tĩnh nhíu mày nói: “Cậu làm gì đấy?”

Bạch Tân Vũ chỉ chỉ bọn họ, ấp úng nói: “Tôi……” Cậu vừa uống rượu xong đầu óc không được minh mẫn cho lắm, tuy rằng cũng không uống nhiều, nhưng nhất thời thật không biết giải thích như thế nào.

Trần Tĩnh nhìn Du Phong Thành cùng Hoắc Kiều, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Chẳng lẽ cậu đang nghe lén?”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không đúng không đúng, tôi, tôi đi tìm nhà vệ sinh ở chỗ nào.”

Trần Tĩnh nửa tin nửa ngờ nhìn cậu một cái, kéo áo, “Bên này.”

Bạch Tân Vũ đành phải đuổi theo anh ta.

Trần Tĩnh ôm vai cậu, thấp giọng nói: “Đừng cho là tôi không biết cậu đang nghĩ cái gì, cậu sẽ không cho rằng Hoắc Kiều sẽ tiết lộ đề thi cho Phong Thành chứ, anh ấy không phải người như vậy, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Bạch Tân Vũ “ah” một tiếng, “Tôi không nghĩ như vậy đâu mà mà.”

Trần Tĩnh nhìn cậu, “Tân Vũ, tôi tin rằng rất nhiều người đã nói với cậu, việc tuyển chọn song hành với rất nhiều nguy hiểm, ngày mai cho dù nhiệm vụ là gì, cậu cũng đều phải phục tùng chỉ huy, thứ nhất không được cậy mạnh, thứ hai vẫn là không thể cậy mạnh, có hiểu không?”

“Tiểu đội trưởng, tôi rõ rồi, cậu yên tâm!”

Trần Tĩnh cười vỗ vỗ vai cậu, “Đừng uống say quá là được, sớm nghỉ ngơi đi.”

Bạch Tân Vũ cũng muốn đi ngủ, nhưng cả doanh địa đều đang vui như điên, không ít người gầm rống, ai có thể ngủ được chứ, Bạch Tân Vũ đành phải lại gia nhập hàng ngũ bọn họ, ăn uống chơi đùa xả láng, nhưng cậu vẫn cứ liên tục quay đầu lại, hướng mắt về chỗ Du Phong Thành cùng Hoắc Kiều.

Tại sao cậu lại phải để ý người ta nói với nhau chuyện gì chứ, tại sao cậu phải để ý chuyện Du Phong Thành sùng bái Hoắc Kiều chứ, nhưng cậu…… Thật sự có hơi khó chịu.

Buổi tối hôm đó, bọn họ quậy đến sau nửa đêm mới lục tục đi ngủ, đại bộ phận mọi người đều còn có năng lực tự điều khiển, biết ngày mai có việc phải làm, không uống nhiều quá, tuy nhiên ai cũng uống không ít thì nhiều, Bạch Tân Vũ ngã nhào lên giường, suy nghĩ ngày mai sẽ phải trải qua những gì đây, tự nhiên lại ngủ mất, ngủ thật sâu……

“Tân Vũ, Tân Vũ!”

Bạch Tân Vũ mơ mơ màng màng mở mắt, nghe được có người đang gọi cậu, cơ thể rất lạnh, cậu đang ngẫm có phải mình tỉnh vì lạnh quá hay không, cậu chậm rãi mở to mắt, ánh nắng chói chang. Bạch Tân Vũ híp mắt nhìn phía trên, kỳ lạ…… Lều trại đâu hết rồi?

“Tân Vũ, tỉnh tỉnh!” Giọng của Trần Tĩnh lại vang lên.

Bạch Tân Vũ rốt cuộc nhận ra có điều gì đó không thích hợp, cậu mạnh mẽ mở mắt, phát hiện bản thân thế mà đang chỏng trơ ngoài trời, trước mắt là đống lửa trại đã tàn, xa hơn một chút là đám lều trại, nhưng tại sao doanh địa đột nhiên trống trải như vậy? Còn nữa, tại sao cậu không thể cử động? Cậu cúi đầu xuống liền thấy, trên người bị dây thừng cột chặt, cậu lại quay đầu, bên cạnh tất cả đều là đồng đội quen thân, bọn họ một đội tám người, bị dây thừng cột vào cùng nhau, không chỉ riêng bọn họ, binh sĩ của các đại đội khác cũng từng đội từng đội bị trói vào nhau, có người đã tỉnh, có người vẫn ngủ say như chết.

Bạch Tân Vũ cả kinh: “Chuyện gì thế này!”

Du Phong Thành thản nhiên đáp: “Chọn lựa đã bắt đầu.”

Đại hùng cũng dần dần tỉnh lại, “Con bà nó, thế này là muốn làm gì?”

Trần Tĩnh nói: “Xem trên cổ tay các cậu đi.”

Bạch Tân Vũ cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình cột một dải ruy băng màu xanh da trời.

“Người đến từ đại đội ta thuộc 9 tiểu đội, mỗi đội 8 đến 10 người, bị phân thành chín đội ngũ, chúng ta là ‘Đội Xanh da trời’.” Du Phong Thành hất cằm về phía đống lửa trại, “Chỗ đó có 9 phong thư màu sắc khác nhau, bên trong chính là nhiệm vụ  của chúng ta, hiện tại trước hết phải nghĩ biện pháp cởi dây thừng ra.”

Nghe xong giải thích từ phía Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ trong não chỉ còn lại có một câu: Đệt, con mẹ nó hay lắm rồi đây!

ΨΨΨ

Bình luận

Truyện đang đọc