TIỂU BẠCH DƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh âm trầm thấp Du Phong Thành vang lên phía bên kia tường, “Bạch Tân Vũ, anh ở trong đấy sao?”

Bạch Tân Vũ hừ cười một tiếng, “Đúng, cậu dám đi vào chắc?”

“Có một mình anh?”

“Đoán xem.” Bạch Tân Vũ cùng Yến Thiếu Trăn chia nhau đứng ở hai cánh trái phải, chỉ cần Du Phong Thành hiện thân, tuyệt đối sẽ bị đánh cho sương khói lượn lờ. Cậu trao đổi một ánh nhìn cùng Yến Thiếu Trăn, Bạch Tân Vũ lắc mình ra ngoài, nhanh chóng bắn hai phát súng, Du Phong Thành cũng bắn trả, nhưng đều dội vào tường.

Du Phong Thành nói: “Không chỉ có một người, đang ở cùng ai? Số 27 hả?”

“Cậu thấy tôi sẽ nói cho cậu sao.”

Du Phong Thành khẽ cười một tiếng, bọn họ liền nghe tiếng bước chân lui về phía sau, xem ra Du Phong Thành không tính xông vào, có lẽ bên ngoài đang bị bao vây, cứu viện quá chậm chạp không thể lên tới, bọn họ cũng không thoát ra được trơ mắt nhìn thời gian trôi qua, nếu không thể đem vật cần tìm đến cho Hoắc Kiều trong vòng 2 giờ, ngày mai có lẽ phải nhịn đói một ngày mất.

Yến Thiếu Trăn quyết định thật nhanh, “Cứ đợi như bây giờ cũng không phải biện pháp, chúng ta phải nghĩ cách phá vòng vây.”

Bạch Tân Vũ gật đầu.

Yến Thiếu Trăn đeo lại ba lô lên lưng, hai người cẩn thận quẹo ra khỏi phòng, yểm hộ nhau men tường đi về phía trước, phía dưới vẫn không ngừng vang lên tiếng súng, tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt.

Đột nhiên, một dáng người mặc áo xanh lóe ra ở cửa hiên, nâng súng bắn về phía bọn họ, hai người nhanh yểm vào sau mặt tường, viên đạn dội vào tường khiến bụi bay mù mịt, vòng tấn công thứ nhất qua đi, Bạch Tân Vũ chộp lấy thời cơ tiếng súng dừng lại lúc đối phương phải đổi băng đạn, liền lắc mình hướng phía bên ngoài mà bắn, đánh cho đối phương không ngẩng nổi đầu, bắn hết một băng đạn, cậu dựa trở về sau tường, vừa thở dốc vừa cười,“Du Phong Thành, là cậu đó hả?”

Du Phong Thành nói: “Phản ứng rất nhanh.”

“Sẽ còn nhanh hơn.” Bạch Tân Vũ hướng phía Yến Thiếu Trăn nói nhỏ: “Tôi yểm hộ cậu chạy đến bên trái căn phòng kia.”

Yến Thiếu Trăn gật đầu.

Bạch Tân Vũ hét lớn: “Du Phong Thành, cho cậu nếm thử kẹo đồng của ông đây!” Nói rồi lắc mình ra ngoài, hướng tới phía Du Phong Thành bắn dữ dội, lúc Du Phong Thành bị làn đạn áp chế, Yến Thiếu Trăn nhanh nhẹn  xông ra ngoài, vọt vào một căn phòng khác.

Bạch Tân Vũ vừa dứt súng, Yến Thiếu Trăn lập tức tiếp quản hỏa lực, Bạch Tân Vũ cũng nhân cơ hội trốn vào một gian phòng cùng Yến Thiếu Trăn, hai người cứ yểm hộ lẫn nhau như thế, liên tiếp đi tới hơn mười mét, càng ngày càng tới gần cầu thang.

Bên trong tai nghe truyền đến tiếng của số 9, “Số 11 đang thử tiếp cận tầng 4 từ phía bên ngoài.”

“Tốt.”

Chưa được một phút, giọng nói uể oải của số 11 truyền đến trong tai nghe: “Tôi trúng đạn rồi , bên ngoài bị bọn họ khống chế, không tiếp cận nổi.”

“Số 9, chúng ta còn lại bao nhiêu người?”

“Tính các cậu thì tổng cộng là 5.”

“Bên phe kia thì sao?”

“Nhiều hơn một người so với chúng ta.”

Yến Thiếu Trăn bình tĩnh nói: “Nhưng mục tiêu đang nằm trong tay chúng ta, mọi người giữ bình tĩnh, tình hình có lợi cho phe ta.”

Bạch Tân Vũ nói: “Bọn họ đã khống chế các bờ tường phía ngoài, rất có khả năng sẽ nhờ đó tiến vào tầng 4, số 23 cũng đi lên bằng cách đó.”

Cậu vừa nói xong, Du Phong Thành bắt đầu dùng hỏa lực áp chế bọn họ, có hai bóng người thấp thoáng trong căn phòng bọn họ vừa rời đi, hiển nhiên thật sự đã có người tiến vào bằng phương thức vừa rồi, chẳng qua trong chốc lát còn không dám tùy tiện xuất đầu lộ diện, khiến bọn họ lâm vào thế bánh kẹp thịt, tình huống vô cùng bất lợi, hơn nữa bây giờ muốn di chuyển mục tiêu ra phía bên ngoài cũng không thể nữa rồi.

Số 9 nói: “Tôi nhìn thấy đội bọn họ có người tiến vào, bọn tôi sẽ nhanh chóng đến được cầu thang, các cậu phải kiên trì chịu đựng.”

“Số 23 đứng ở đầu cầu thang, các cậu cẩn thận.”

Yến Thiếu Trăn nói: “Tân Vũ, chúng ta cứ như vậy sẽ không có cách nào khác để phá vòng vây, tôi nhảy ra làm mồi kìm hãm số 23, cậu nhất định phải nghĩ cách tới được đầu cầu thang.” Nói xong liền cởi ba lô ra đưa cho cậu.

Bạch Tân Vũ ngăn hắn lại, cười nói: “Cách này quá phiêu lưu, cậu vẫn phải gánh đội, để tôi làm mồi, chắc chắn tôi sẽ bảo hộ cậu đến được cầu thang.”

Yến Thiếu Trăn nhìn tự tin tươi cười trên mặt Bạch Tân Vũ, nhịn không được nhéo mặt cậu một cái, “Cẩn thận.”

Hai người hít sâu một hơi, chợt vọt ra, dựa lưng vào nhau, hô to hướng về phía hai bên hành lang mà bắn, vừa bắn vừa di chuyển về phía đầu cầu thang, khi thấy chỉ cách không đến hai mét, trong nháy mắt Yến Thiếu Trăn bắn hết một băng đạn, Du Phong Thành vụt ra.

Bạch Tân Vũ uốn người, đem Yến Thiếu Trăn bảo hộ ở phía sau lưng mình, trong khoảnh khắc đó, họng súng của cậu và Du Phong Thành vừa lúc chĩa vào nhau, tuy rằng trong nòng súng là đạn giả, nhưng nếu bắn ở cự ly quá gần, vẫn sẽ tạo ra tổn thương nhất định đối với cơ thể, huống chi bây giờ khoảng cách giữa hai người chỉ không quá hai mét, nếu bắn trúng người, nghiêm trọng hơn có thể thương tổn đến nội tạng, hai người đồng thời do dự .

Bạch Tân Vũ dứt khoát buông súng, chợt xông về phía Du Phong Thành, đồng thời hô lớn: “Thiếu Trăn, chạy mau!”

Du Phong Thành bị Bạch Tân Vũ đẩy bổ nhào xuống đất, Yến Thiếu Trăn không chút do dự lướt qua Du Phong Thành, chạy xuống tầng dưới, súng của Du Phong Thành còn chưa tuột khỏi tay, xoay qua định bắn, hai chân Bạch Tân Vũ đã quặp chặt lấy hông hắn, liều chết ôm cứng cánh tay của Du Phong Thành, chỉ nghe hai tiếng “đoàng đoàng”, Bạch Tân Vũ cảm giác có hai viên đạn bắn trúng ba lô mình, phía sau lưng hơi hơi đau, tiếp đó đã thấy khói trắng bốc lên từ phía sau cậu.

Du Phong Thành xoay người đem Bạch Tân Vũ áp trên mặt đất, tuy rằng hắn biết đây là diễn tập, mà hai người lại thuộc hai phe địch ta, nhưng nhìn Bạch Tân Vũ liều mạng bảo vệ Yến Thiếu Trăn như thế, hắn vẫn tức đến lông mi run lên không ngừng.

Bạch Tân Vũ cười khanh khách, “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Du Phong Thành cắn răng nói: “Anh thật sự không cần mạng đó hả?”

“Đây là nhiệm vụ thực chiến đầu tiên của tôi.” Bạch Tân Vũ có chút đắc ý nói: “Tôi khá là hài lòng với biểu hiện của bản thân.”

Du Phong Thành đẩy cậu ra, cầm súng hướng tầng dưới đuổi theo.

Yến Thiếu Trăn đã đi xuống, tiểu đội của số 9 cũng đang ẩn nấp ở tầng 3, Du Phong Thành cũng kéo người xuống, chiến trường chính hoàn toàn được chuyển xuống tầng 3.

Bạch Tân Vũ thu thập đồ đạc rồi đi xuống lầu, cùng các đồng đội đã “bỏ mình”  đi đến chỗ Hoắc Kiều, chỉ nghe tiếng súng không ngừng vang lên trong tòa nhà đó, mà thời gian cứ trôi như bay, một chốc đã thấy chỉ còn lại có mười phút.

Bạch Tân Vũ không ngừng nghe thấy thành viên của hai đội bị knockout, ngày càng có ít người trụ lại, cuối cùng, Yến Thiếu Trăn lưng đeo ba lô vụt ra từ trong tòa nhà, nhanh chóng trốn vào bụi cỏ, Du Phong Thành cũng cùng đuổi tới, hai người một lần nữa diễn một màn cố thủ nơi sân giữa. Hiển nhiên chỉ còn lại có bọn họ còn sống.

Hoắc Kiều ngó đồng hồ, huýt sáo nói: “Còn có năm phút.”

Số 11 thở dài, “Hai tên này thật là, nếu hết thời gian cả lũ đều sẽ bị phạt, chi bằng tha nhau đi cho anh em nhờ.”

Trần Tĩnh nghiêm túc nói: “Đương nhiên không thể bỏ cuộc, đây là diễn tập thực chiến, phải xử lý dựa trên tình huống thực tế.”

Hoắc Kiều ôm bờ vai Trần Tĩnh, cười đùa: “Nói hay lắm.”

Trần Tĩnh có vẻ ngại ngùng.

Du Phong Thành cùng Yến Thiếu Trăn diễn một màn đấu súng rất chi là hoành tráng ở sân giữa, Du Phong Thành không đoạt được thứ trong tay Yến Thiếu Trăn, mà Yến Thiếu Trăn cũng không tài nào vượt qua mưa đạn của Du Phong Thành để đem mục tiêu đến trước mặt Hoắc Kiều, đám đứng rình xem thì vừa kích động vừa sốt ruột.

Cứ như vậy, bọn họ tươi sống kéo qua thời hạn 2 giờ, khi tiếng còi của Hoắc Kiều vang lên, tất cả mọi người phát ra tiếng rên.

Du Phong Thành cùng Yến Thiếu Trăn bước trở về, tâm tình đều không tốt, mặt đen lại.

Nụ cười trên mặt Hoắc Kiều không thay đổi, nhưng lời nói ra lại cực kỳ hung ác, “Các cậu giỏi quá đi, tôi làm huấn luyện viên của Báo Tuyết đại đội nhiều năm như thế, đây là lần diễn tập thất bại nhất, khó chịu nhất mà tôi từng thấy!”

Mọi người bắt đầu lo lắng, dưới ánh nhìn của Hoắc Kiều, đều có chút không dám ngẩng đầu .

Hoắc Kiều chỉ vào bọn họ, “Xem lại bản thân các cậu đi, 22 người cuối cùng còn lại 2, nếu đây là thực chiến, Báo Tuyết đại đội khác gì con mẹ nó bị diệt toàn quân không hả! Các cậu còn vác được mặt về? !” Hắn vỗ bả vai Trần Tĩnh, “Vừa rồi cậu nói như thế nào ấy nhỉ? Diễn tập thực chiến cũng phải xử lý như trong một trận chiến thực thụ, trong thực chiến, các cậu sẽ hi sinh đồng đội của mình làm lá chắn súng sao? Nếu thật sự chơi kiểu như vậy, bộ đội đặc chủng chết nhiều đến tuyển vào không kịp, sớm muộn gì cũng chết sạch bách !”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Hoắc Kiều hít sâu một hơi, “Các cậu còn quá non, chết vì hèn.”

22 người ở đây đều là các binh sĩ tinh anh mũi nhọn, đã quen được khen thưởng ca ngợi, sau khi đặt chân đến Báo Tuyết đại đội, không chỉ phải chịu đựng cường độ tập luyện như tra tấn ngày qua ngày, ngôn từ nhục mạ cũng một ngày ba bữa phun xuống đầu, cơ mà bình thường Hoắc Kiều lúc nào cũng đâm chọc móc ngoáy, tuy rằng cũng làm người ta ngứa răng, nhưng hôm nay lại trực tiếp chỉ vào mũi mắng người như thế, càng làm cho da mặt bọn họ nóng lên.

Nghiêm Cường hừ lạnh nói: “Ngày mai đừng tiến hành huấn luyện nhịn ăn nữa.”

Hoắc Kiều gật đầu, “Đúng, không cần huấn luyện nhịn ăn nữa.” Hắn nhìn mọi người chung quanh, “Ngày mai, 2 người một đội, bắt đầu 5 ngày huấn luyện dã ngoại sinh tồn cường độ cao, ai không trụ nổi trực tiếp bị loại.”

Mọi người vừa nghe huấn luyện dã ngoại sinh tồn, bắp chân đều liên tục run run, tháng đầu tiên lúc bọn họ tiến hành huấn luyện dã ngoại trong 3 ngày, bị hai đội tăng cường mai  phục ở  trong rừng thay nhau bao vây chặn đánh, lúc đó không phải là không bị trúng đạn đã có thể nghỉ ngơi, mà dường như không có giây phút nào bọn họ ngừng bị truy sát, thời gian nghỉ chân của bọn họ luôn luôn không vượt qua nửa giờ, ăn cỏ dại, uống canh bùn, không thể ngủ, sau ba ngày, đã người không ra người quỷ không ra quỷ, Bạch Tân Vũ đến lúc đó mới ngỡ ra, chọn lựa sơ cấp đối một bộ đội đặc chủng mà nói thật ra chẳng khác nghỉ phép là mấy, bọn họ bị dồn ép đến độ tự luyện ra kỹ năng nội tại “Bốc hơi trong rừng già”, cũng chỉ để có thể ngủ thêm một lát, nếu lấy thực lực hiện tại của cậu đi tham gia chọn lựa sơ cấp, những binh sĩ đến từ các đại đội phổ thông cơ bản không thể nào phát hiện ra cậu, giờ cậu chạy 50 km cứ như đi tản bộ.

3 ngày đã thấy ông bà ông vải rồi, bây giờ mà còn đội lên 5 ngày, ngẫm lại thì chết ắc mất.

Hoắc Kiều nhe răng cười, “Đúng rồi, lần này đối thủ của các cậu, là các thành viên chân chính của Báo Tuyết đại đội, bao gồm cả tôi và Nghiêm Cường, cảm thụ qua một chút bộ đội đặc chủng đủ tiêu chuẩn là cái dạng gì, nếu cảm giác chính mình theo không kịp, sớm rời khỏi cũng là chuyện tốt.”

Sau khi trở lại ký túc xá, không khí giữa Du Phong Thành và Yến Thiếu Trăn liền có chút khẩn trương, khiến cho Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ có chút đau đầu.

Yến Thiếu Trăn liếc mắt nhìn  Du Phong Thành, hướng phía Bạch Tân Vũ mà nói: “Tân Vũ, hôm nay chúng ta phối hợp rất tốt, huấn luyện dã ngoại sinh tồn huấn luyện ngày mai chúng ta chung một đội đi.”

Bạch Tân Vũ vừa định mở miệng, Du Phong Thành đã thô bạo ngắt lời: “Anh ta cùng đội với tôi.”

Yến Thiếu Trăn nhướn mày, “Tân Vũ?”

“Ây da……” Bạch Tân Vũ lúng túng không thôi.

Du Phong Thành trào phúng nói: “Đẩy anh ấy ra ngoài chắn đạn cũng gọi là phối hợp tốt?”

Yến Thiếu Trăn nheo  mắt lại, “Không phải cậu cũng làm như vậy sao.”

Trần Tĩnh nghiêm khắc nói: “Phong Thành, bớt tranh cãi, các cậu mấy tuổi rồi hả.”

Du Phong Thành lạnh lùng liếc Yến Thiếu Trăn, hắn đem Bạch Tân Vũ lôi đi, “Ngày mai theo tôi một đội, biết không?”

Bạch Tân Vũ gật đầu.

Yến Thiếu Trăn lạnh lùng nói: “Tân Vũ, cậu không muốn suy nghĩ thêm một chút sao.”

Du Phong Thành kéo Bạch Tân Vũ, “Đi, đi tắm.”

Hai người đi đến giữa cầu thang, Bạch Tân Vũ liền hạ giọng: “Du Phong Thành, cậu làm gì vậy chứ?” Du Phong Thành trong ấn tượng của cậu vẫn luôn rất bình tĩnh thành thục, nói chuyện hay làm việc đều có thước có độ, nhân duyên trong quân ngũ lúc nào cũng rất tốt, cho tới bây giờ chưa thấy quan hệ của hắn và người nào lại kém đến dữ vậy, hai người trừ việc thích tranh nhau cao thấp ra, cũng không có mâu thuẫn rõ ràng gì cả.

Du Phong Thành tức sôi gan, làm sao hắn có thể nói hôm nay bản thân nhìn Bạch Tân Vũ cùng Yến Thiếu Trăn hợp đồng tác chiến đối phó hắn khiến hắn tức chết chứ, hắn cứng rắn nói: “Làm sao, chẳng lẽ anh muốn cùng đội với hắn?”

“Có đâu.”

“Tôi không nghĩ ra tại sao hai người cứ giương cung bạt kiếm như thế.” Bạch Tân Vũ đảo mắt, “Có phải cậu cảm thấy lần đầu tiên đụng phải đối thủ hay không? Đều là đồng đội trong nhà cả, không cần tồn tại quan hệ cạnh tranh mà.”

Du Phong Thành hừ lạnh một tiếng, “Không biết, nhìn hắn không thuận mắt.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Trẻ con.”

Du Phong Thành ôm lấy cổ cậu, “Tôi không cho phép anh quá thân cận với hắn.”

Bạch Tân Vũ bật cười, “Bọn tôi ngủ giường trên giường dưới, sao cậu đứng ở xa xa mà lại muốn dạy dỗ tôi nhỉ? Lại nói tiếp cậu dựa vào cái gì mà không cho phép tôi chứ.”

“Bởi vì tôi trẻ con đấy.”

Bạch Tân Vũ nheo mắt, “Du Phong Thành, cậu không ghen đó chứ?”

Du Phong Thành cứng đờ, “Có cái đầu anh.”

Bạch Tân Vũ thừa dịp bốn bề vắng lặng, nắm lấy cằm hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nói thật đi, có phải là ghen hay không?”

Du Phong Thành bắt lấy tay cậu, “Đúng vậy, giờ tính sao hử?”

Bạch Tân Vũ nhanh chóng hôn hắn một ngụm, trên mặt không hề che giấu ý cười, “Đồ trẻ con.”

Trong mắt Du Phong Thành chợt lóe một tia ấm áp.

Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, bọn họ chuẩn bị hoàn tất, bị kéo đến khu tập huấn  dã ngoại, Hoắc Kiều có tâm thưởng cho bọn họ một bữa no nê, bởi vì năm ngày kế tiếp, bọn họ sẽ không thể ăn bất cứ loại thức ăn bình thường nào của con người.

Hoắc Kiều theo chân bọn họ mặc cùng một kiểu quần áo, trên mặt thoa cùng một loại thuốc màu, ngậm kẹo mút nói:“Sau hai giờ tôi sẽ dẫn 10 thành viên của Báo Tuyết đại đội tiến vào rừng, trong thời gian này các cậu có thể tự do tìm kiếm chỗ ấn nấp, nhưng nếu các cậu bị chúng tôi phát hiện hoặc bị bắt, cũng đều vị trừng phạt nghiêm khắc, trong ba lô của các cậu có đạn khói, nếu không chịu nổi  huấn luyện sinh tồn lần này, đốt đạn khói, coi là bỏ quyền, các cậu đến từ đâu sẽ bị tiễn trở về chỗ đó, nghe rõ chưa!”

“Đã — rõ –” Tiếng hô rung trời khiến vô số chim chóc trong rừng bị dọa bay.

Hoắc Kiều ra lệnh một tiếng, 22 người chia làm 11 đội chui vào rừng già. Bọn họ mang theo rất ít trang bị cùng đạn dược, căn cứ kinh nghiệm lần trước, đánh thì đánh không xong, ngược lại sẽ khiến mình chết đói, chết mệt trước, biện pháp tốt nhất vẫn là ẩn mình, chạy, trốn, nếu ai có thể che dấu tung tích của mình hoàn mỹ không bị truy lùng, liền có thể thở ra được rồi.

Sau khi Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ lẻn trong rừng, không ngừng một giây gấp gáp hành quân, tìm kiếm địa điểm ẩn nấp thích hợp nhất, hai giờ sau người của Báo Tuyết đại đội sẽ tiến vào trong  rừng truy kích bọn họ, bọn họ chỉ có rất ít thời gian tìm chỗ ẩn thân.

20 phút sau, bọn họ phát hiện ra một địa điểm hoàn hảo để lẩn trốn, một sơn động rất cạn ẩn dưới sườn núi, chỉ cần nhánh cây che lấp đôi chút, là có thể hình thành tấm chắn thiên nhiên. Bạch Tân Vũ bắt đầu dựng công trình che chắn, Du Phong Thành thì đặt các loại bẫy đơn giản ở xung quanh, bọn họ có học qua việc lợi dụng địa hình và nguyên liệu tự nhiên tạo ra nhiều loại bẫy, có loại có thể giết người, có loại được sử dụng để cảnh báo, Du Phong Thành đang làm loại thứ hai. Sau khi hoàn thành công việc, bọn họ lại hợp lực thanh lý toàn bộ các loại vết tích còn lưu trên khoảng ba trăm mét đường khi tới đây, sau khi xong xuôi hết thảy, hai người trốn vào trong sơn động.

Chỉ cần chịu đựng trong sơn động đến lúc màn đêm buông xuống, bọn họ  sẽ an toàn hơn rất nhiều, đến lúc đó cũng có thể đi kiếm đồ ăn.

Tháo ba lô xuống, Bạch Tân Vũ tựa vào trên vách đá, thở dài, “Chết tiệt, tại sao lại đói nhanh thế nhỉ.” Hiện tại sức ăn của cậu lớn đến kinh người, cơ mà cũng không có gì lạ, thể lực tiêu hao đến như vậy không ăn nhiều thì làm sao mà đủ.

Du Phong Thành gật đầu, “Tôi cũng thấy đói.”

“Sáng ăn toàn thịt, thịt kho tàu, thịt xào, thịt kho dưa chua……” Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước miếng, “Tôi nói nè cậu của cậu nhất định là cố ý đó, để chúng ta ăn một bữa ngon đến phát phì , sau đó bỏ đói chúng ta năm ngày, cái đó mới kinh dị.”

Du Phong Thành nhếch môi cười cười, “Chúng ta cũng có thể ăn thịt, có thịt chuột này, thịt sâu lông này, thịt kiến nữa này.”

“Đừng có nói nữa đi.” Bạch Tân Vũ lấy đầu đụng vào vách đá.

Sơn động vô cùng nhỏ hẹp, bọn họ thậm chí không có cách nào nằm ngang người ra, độ cao cũng không đủ cho hai người đứng lên, chỉ có thể ngồi, thời điểm Bạch Tân Vũ đến Ürümchi, cả đời lần đầu tiên đi xe lửa giường nằm, cậu cảm thấy bây giờ đây không khác nhiều lắm so với khi nằm trên cái ghế lúc đó, hơn nữa còn là cùng nằm trên một chiếc ghế lớn với Du Phong Thành.

Hai người ở trong sơn động mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, không khí liền có chút không đúng, Du Phong Thành sáp lại gần, thấp giọng nói: “Anh nhìn tôi mãi thế.”

“Không nhìn cậu thì làm cái gì nữa.”

Du Phong Thành đem tay đặt lên hai sườn hông cậu, môi dính vào, êm ái hút đôi cánh hoa của Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ hé miệng, cùng Du Phong Thành triền miên mà hôn.

Bọn họ đã nghẹn ba bốn tháng, bình thường huấn luyện quá mệt mỏi không có thời gian mà nghĩ đến, cứ coi như muốn cũng không có khí lực mà làm, nhưng trong cơn hoạn nạn giờ lại được yên tĩnh chốc lát, cùng là thời gian không gian thiên thời địa lợi, trong sơn động nhỏ hẹp giống như tràn ngập mùi vị hormone của đối phương, chỉ hít ngửi thôi đã gợi lên tâm tư thèm muốn, bảo hai gã đàn ông trẻ trung tinh lực dồi dào kìm chế thế nào cho đặng.

Hôn đến lúc hít thở hổn hển, Bạch Tân Vũ cảm thấy Du Phong Thành đang tháo nút buộc trên võ trang của cậu, “Chúng ta…… Như vậy không được.”

“Tại sao lại không được?” Du Phong Thành cởi đai buộc trên võ trang của cậu, cười nhẹ nói: “Tôi cũng không phải lần đầu tiên lột quân trang của anh.”

“Lỡ có người của Báo Tuyết đại đội đuổi tới thì sao?”

“Còn hơn một giờ cơ.” Du Phong Thành nhấm nhấm vành tai cậu: “Đủ thời gian cho tôi bắn.”

Bạch Tân Vũ chính là đang tỏ ra khách khí, trên thực tế cậu cũng nhịn không được, cậu ôm lấy cổ Du Phong Thành, dùng sức hôn lên, hai người vừa hôn đến máu nóng bốc lên trời, vừa nhanh chóng rũ bỏ quần áo đối phương, sơn động nhỏ hẹp vô cùng ảnh hưởng đến động tác, nhưng không gian tư mật đặt trong hoàn cảnh khẩn trương như vậy ngược lại khiến cho bọn họ kích thích mới lạ, năm ngày kế tiếp họ có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau, nhưng chỉ duy nhất lúc này cả hai mới có đầy đủ thể lực để làm tình, còn có thể ngửi được hương xà phòng tắm phảng phất lưu lại từ tối qua.

Vì để Bạch Tân Vũ thoải mái một chút, Du Phong Thành để cho cậu giạng chân ngồi trên người mình, hai người chơi đùa vỗ về dục vọng của đối phương, cùng lúc Du Phong Thành lấy ngón tay vương chút nước miếng, khai thác trong thân thể Bạch Tân Vũ, tiếng thở dốc nặng nhọc quanh quẩn bên trong sơn động nhỏ bé, khí tức tình dục không ngừng thăng hoa, rất nhanh đã gợi lên nhiệt tình của cả hai người.

Du Phong Thành chậm rãi tiến vào trong cơ thể Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ không ngừng hít sâu, thanh âm cũng run rẩy theo, chỗ đã lâu lắm không có làm qua lúc này căng chặt khô khốc, Du Phong Thành kiên nhẫn mở rộng địa phương thần bí đó, cho đến khi Bạch Tân Vũ thích ứng với tiểu đệ của hắn.

Hai người ở trong sơn động trầm mặc di chuyển, Bạch Tân Vũ cắn cổ áo Du Phong Thành, không dám phát ra một tiếng, cái hôn của Du Phong Thành thường xuyên dừng ở ngực cậu, vòng eo mạnh mẽ kích thích, đem chính mình càng sâu, càng ác chôn vào trong cơ thể Bạch Tân Vũ .

Đây là lần đầu tiên bọn họ lặng im làm tình, không có khiêu khích cùng cợt nhả dâm ngữ từ Du Phong Thành, cũng không có mỉa mai đối ứng của Bạch Tân Vũ,  bọn họ đơn giản kết hợp thật sâu, dùng động tác mà phát tiết khát vọng mấy tháng qua với đối phương, cái loại khát vọng khi thấy người đó rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng không thể lập tức lột sạch mà triền miên hưởng dụng này, một khi bùng nổ, quả thực không thể vãn hồi.

Có lẽ thật sự là nghẹn đến mức lâu lắm, có lẽ là thể lực của hai người sớm đã vượt qua người bình thường quá nhiều, Du Phong Thành cứ hì hục như vậy suốt một giờ mà vẫn chưa bắn, thân thể Bạch Tân Vũ bị hắn làm cho mềm nhũn, cậu khàn khàn than: “Con mẹ nó cậu có xong chưa, nhanh lên…… rút ra, người của Báo Tuyết đại đội chắc chắn đã vào rừng rồi.”

“Cứ coi như họ đã vào cũng còn lâu mới tìm thấy chúng ta.” Du Phong Thành ngậm hầu kết của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn.

“Không được, rất mạo hiểm, ư……” Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Rút ra……”

Du Phong Thành cười nhẹ: “Anh gọi một tiếng “ông xã” nghe coi nào.”

“Cút mẹ cậu đi, ah……” Bạch Tân Vũ gắt gao cắn môi.

Du Phong Thành lấy ngón tay cạy răng cậu, “Đừng cắn, ngoan, gọi một tiếng thôi, anh không gọi tôi cũng không bắn nha.”

Bạch Tân Vũ dựa vào cổ hắn cắn một miếng, Du Phong Thành đau đến co rụt lại, càng thêm dùng sức “nghiêm phạt” Bạch Tân Vũ, khiến Bạch Tân Vũ sắp không chịu nổi nữa.

“Gọi đi, gọi một tiếng thôi, tôi muốn nghe.”

Bạch Tân Vũ thở gấp một tiếng, “Tôi…… tôi gọi rồi, cậu sẽ ra được chứ?”

Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Nhất định.”

Bạch Tân Vũ liếm lỗ tai Du Phong Thành, thấp giọng làm nũng nói: “Ông xã, bắn đi mà.”

Du Phong Thành không ngờ Bạch Tân Vũ dùng thứ thanh âm ma mị như vậy thở ra những lời này, thân thể run lên, thật sự rung động vô cùng, hắn hung hăng thúc vài cái, rốt cuộc cũng phát tiết ra.

Sau khi chấm dứt, bọn họ mặc xong quần áo, tựa vào nhau mà nghỉ ngơi.

Du Phong Thành đem Bạch Tân Vũ ôm vào trong ngực, mân mê ngón tay cậu, cười khẽ nói: “Giọng anh lúc gọi tiếng kia thật dễ nghe, bình thường lúc không có người cũng gọi thế có được không?”

Bạch Tân Vũ đạp hắn một cước.

“Chết tiệt……” Du Phong Thành đau đến mức mặt trắng bệch, “Anh đạp thật đấy à?”

Bạch Tân Vũ hoảng sợ, “A? Đau thật à?”

“Vớ vẩn.”

Bạch Tân Vũ cười nói: “Chả biết từ lúc nào lực lại mạnh lên thế, dù sao cũng đáng đời cậu, chịu đựng đi.” Cậu tìm một vị trí thoải mái trong lòng Du Phong Thành, “Ngủ đi, bị phát hiện sẽ không có cơ hội ngủ nữa đâu.”

Du Phong Thành ôm sát cậu, ngửi hương vị ấm áp quen thuộc trên cổ cậu, cảm giác trong lòng một mảnh bình thản, thỏa mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc