TIÊU CHUẨN PHÁO HÔI NGHỊCH TẬP

Thẩm Hàm không nói lời nào, dùng loại ánh mắt như cười như không nhìn Lục Trực Tu, hắn có thể nhìn thấy lỗ tai Lục Trực Tu hồng cũng cảm giác được y xấu hổ, cuối cùng Lục Trực Tu vươn tay che mắt Thẩm Hàm, bảo trì động tác này đẩy hắn một chút.

Thẩm Hàm bị che mắt tức khắc ngơ ngẩn, bởi vì đời trước, người yêu hắn cũng như thế, luôn chịu không nổi ánh mắt này của Thẩm Hàm vì thế lúc này, y che mắt Thẩm Hàm, trốn tránh ánh mắt hắn.

Trong lòng giống như có thứ gì hòa tan, Thẩm Hàm cho rằng hắn sẽ không yêu một người đến trình độ khắc sâu, mặc dù thế giới trước hắn cùng người yêu bạc đầu, hắn cũng như cũ thấy mình yêu không khắc sâu như người yêu.

Mà khoảnh khắc này, Thẩm Hàm có chút nghi hoặc, thế giới trước, hắn cho rằng hắn sẽ quên, không nghĩ tới có một số việc, đã khắc trong lòng.

Lục Trực Tu buông tay, xoay người đi phòng rửa mặt để Thẩm Hàm lại mà Thẩm Hàm hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Đúng rồi, hồi ức cũng chỉ là hồi ức, thế giới hắn ở hiện tại có Lục Trực Tu, không có Trình Chí Trác, hắn thừa nhận thế giới trước hắn thật sự yêu Trình Chí Trác, chính hắn cùng Trình Chí Trác cũng nắm tay qua cả đời.

Thẩm Hàm không thẹn với người yêu đời trước cũng không thẹn với mình, mặc dù thế giới này lại lần nữa động tâm lại lần nữa cùng người khác yêu nhau, hắn cũng như cũ không thẹn với bất luận kẻ nào.

Lục Trực Tu ở phòng rửa mặt, lúc ra Thẩm Hàm nhìn thẳng y hỏi: “Trực Tu, cậu thích nam?”

Lục Trực Tu trầm mặc một chút trả lời: “Ừ.”

Thẩm Hàm cười nói: “Mình cũng vậy, bất quá tình cảm của mình không bắt đầu vì mình muốn làm Giang Tự Văn thử tư vị tuyệt vọng.”

Không gian không biết thế nào mà đình trệ, hồi lâu Lục Trực Tu đột nhiên nói: “Thẩm Hàm, cậu giống như thay đổi một ít, bất quá thực tốt.”

“Ừ, linh hồn mình thay đổi.”

Thẩm Hàm nói thực nhẹ nhàng, bởi vì hắn cũng muốn Lục Trực Tu biết, hắn thật sự không phải Thẩm Hàm kia.

“Mình thưởng thức linh hồn hiện tại của cậu.” Lục Trực Tu nhàn nhạt, tựa hồ lời này thực bình thường, một sự thật mà thôi, giống như y đang nói một chuyện đơn giản như ăn bữa ăn khuya khá ngon, không cần dấu diếm, càng thêm không có rụt rè nhưng lời này dừng ở tai Thẩm Hàm lại làm hắn chấn động.

Đúng rồi, một tên béo, ở lúc xấu nhất có người quý trọng, đối đãi ôn nhu, ôn nhu này chính là tài phú lớn nhất trên đời này đi.

Muốn có được phần tài phú này, Thẩm Hàm nghĩ thầm, nhưng hiện tại hắn không có tư cách bởi vì hắn còn không giải quyết Giang Tự Văn, hắn muốn nhanh hơn.

Lục Trực Tu tốt như vậy, nếu bị người đoạt đi rồi, kia chẳng phải mất nhiều hơn được.

Qua hôm nay là thứ bảy chủ nhật, Lục Trực Tu đến thư viện gõ chữ, Thẩm Hàm cầm bút vẽ vì hội học sinh của hệ sắp diễn ra tranh cử, hắn có kế hoạch, bất quá quá trình thuận lợi mới có thể.

Tập trung luyện, di động của Thẩm Hàm vang lên, nhìn tin báo, là Giang Tự Văn, Thẩm Hàm cười lạnh trong lòng, bọn họ đánh cuộc Giang Tự Văn mỗi ngày đều liên hệ Thẩm Hàm, nói cách khác, mỗi ngày gã liên hệ Thẩm Hàm đều sẽ lựa chọn thời điểm bên gã có bằng hữu, như vậy có ý tứ.

Ấn nghe, Thẩm Hàm thoáng sửa ngữ điệu, đổi thành ngữ điệu có điểm yếu đuối có điểm hèn mọn của nguyên chủ.

“Uy.”

“Ngày hôm qua em mệt mỏi, hôm nay khá hơn chút nào không?” Giang Tự Văn trong giọng nói tràn ngập lo lắng, kỳ thật nguyên tính tình của nguyên chủ, động tâm thật sự thực bình thường, đặc biệt Giang Tự Văn biểu hiện thân sĩ cùng ôn nhu thế này.

Nhưng mà vô luận nguyên chủ cỡ nào mềm yếu, đều không phải cớ Giang Tự Văn lừa gạt cảm tình của hắn, chẳng lẽ người yếu đuối đều xứng bị lừa gạt tình cảm sao?

Không phải, sai không phải người tính cách mềm yếu, sai chính là những người bắt nạt kẻ yếu kia.

Này giống như phát sinh án cưỡng gian vậy, những thẳng nam ung thư trả lời “Mặc ít như vậy, không cường cô cường ai”, có ý người cường gian vô tội, có tội chính là người ăn mặc ít.

Nhưng mà quay đầu ngẫm lại, mặc quần áo thế nào là tự do của người tat nào có chuyện như vậy sẽ bị cường!

“Ừ, được.”

“Kia hiện tại có việc sao, không có việc gì anh mời em đi xem phim, giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”

“Anh ở đâu, em tìm anh, sau đó lại nói được chứ?” Thẩm Hàm trả lời.

“Anh ở cầu Nắng Gắt phía đông thư viện.”

“Ừ, em lập tức xuống dưới.”

Thẩm Hàm biết lúc này bằng hữu của Giang Tự Văn khẳng định ở, hơn nữa Thẩm Hàm biểu hiện nóng bỏng như vậy, gã khẳng định sẽ giữ bằng hữu lại để xem gã có mị lực cỡ nào, tên béo khăng khăng một mực cỡ nào.

Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, Thẩm Hàm nhìn mình trong gương, xác thật béo, nhưng tựa hồ so trước kia có tinh thần, bằng điểm này, có thể cho hắn thêm không ít điểm.

Chạy đến cầu Nắng Gắt, quả nhiên, bên người Giang Tự Văn còn có bằng hữu Chu Địch.

“Không cần chạy, anh nói sẽ chờ em.” Giang Tự Văn đưa cho Thẩm Hàm khăn giấy, ôn hòa mà nói.

“À, tôi sở dĩ chạy vội là muốn nói cho anh: Tôi không rảnh.”

Giang Tự Văn sửng sốt, Chu Địch cũng sửng sốt.

Thẩm Hàm lúc này mới đứng thẳng thân thể, vừa rồi cố ý làm loại bộ dáng cấp bách, bỗng dưng biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại ánh mắt thanh lãnh, còn có một câu không có chút ý xin lỗi nào “Xin lỗi, tôi đi đây”.

Bóng dáng Thẩm Hàm nhanh chóng biến mất ở một bên thư viện, Giang Tự Văn cùng Chu Địch hai người xấu hổ nhìn nhau, lúc này, Giang Tự Văn ôn nhu thành chê cười, Chu Địch nhìn chê cười của người, cũng không biết an ủi thế nào, bởi vì trong mắt bất luận kẻ nào đều là Thẩm Hàm tên béo kia không xứng với giáo thảo Giang Tự Văn.

Thẩm Hàm kỳ thật sau đó đi thư viện, ở lầu hai phía nam tại khu vực tạp chí cũ báo chí cũ, hắn tìm thấy Lục Trực Tu một mình ngồi trước máy tính.

Cái khu vực này là khu vực an tĩnh nhất trong thư viện, dù người thi lên thạc sĩ đều rất ít tới nơi này chiếm vị trí, bởi vì nơi này khá mờ nhạt lại tối cho người ta cảm giác áp lực, hơn nữa vốn dĩ ít người cho nên cuối cùng nơi này trở thành khu chết của thư viện.

Huống hồ tạp chí cùng báo chí cũ chỉ có thể đọc, không thể mượn, vì thế khu vực này trở nên lạnh hơn.

Nhưng thế vừa lúc cho Lục Trực Tu có một hoàn cảnh an tĩnh gõ chữ, Thẩm Hàm đoán y ở nơi này.

Ánh sáng hơi mờ, ánh sáng màn hình máy tính chiếu vào mặt Lục Trực Tu làm mặt y nhìn qua có chút trong suốt, mày kiếm ngay lúc này đẹp dị thường, y nghiêm túc nhìn chằm chằm máy tính, mắt nhìn thẳng, mười ngón ở trên bàn phím đánh thật mau, cả người mang một loại quang mang, trầm tĩnh, nội liễm, rồi lại có loại khí tràng người sống chớ gần.

Thẳng đến khi ở trước mặt Lục Trực Tu, Thẩm Hàm nói: “Cho mình xem 《 Tiểu kiều phu của tướng quân 》, mình vẽ miễn phí tiểu kịch trường cho cậu, thế nào?”

Lục Trực Tu ngẩng đầu, cứng đờ trong nháy mắt qua đi, y trả lời: “Không cho xem.”

Thẩm Hàm nhẹ giọng cười ra tới, Lục Trực Tu nhìn hắn, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

“Buổi chiều rèn luyện xong rồi, mình mang cậu đi một nơi.” Thanh âm Lục Trực Tu tựa hồ vĩnh viễn trầm thấp mà hữu lực như vậy, gợn sóng bất kinh, có loại ma lực kỳ diệu làm người bình tĩnh.

“Được. Cậu gõ chữ đi, mình tùy tiện tìm đồ xem.”

“Ừ, còn một ngàn chữ liền viết xong chương này.”

Gật đầu, Thẩm Hàm đứng dậy tùy tiện cầm tạp chí cũ lên nhìn.

Chỉ nhìn vài phút, Thẩm Hàm vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dáng Lục Trực Tu nghiêm túc, nhịn không được ngứa tay, cầm giấy trắng và bút của Lục Trực Tu vẽ.

Lúc Lục Trực Tu gõ chữ, tinh thần thực tập trung, trừ bỏ mười ngón động, mặt khác vẫn không nhúc nhích, vừa lúc có thể làm người mẫu đủ tư cách cho Thẩm Hàm.

Ánh mặt trời tiến vào, rốt cuộc làm khu vực này sáng ngời một ít.

Lục Trực Tu đánh xong một chữ cuối cùng, vừa ngẩng đầu cùng ánh mắt Thẩm Hàm đối mặt, Thẩm Hàm một tay chống cằm, ngồi nghiêng ngả trên ghế, cười như không cười nhìn y.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, vẽ cho cậu, nhìn xem mình, sau khi xem xong, có thể suy xét một chút cho mình đọc《 Tiểu kiều phu của tướng quân 》hay không.” Thẩm Hàm cười nói, vừa nói vừa đưa cho Lục Trực Tu tờ giấy.

Cúi đầu nội dung trên giấy nhảy vào đáy mắt, một thiếu niên anh khí, ngồi ngay ngắn trước máy tính, ánh mắt sắc bén rồi lại mâu thuẫn mà lẫn một chút ôn nhu.

Lại ngẩng đầu Lục Trực Tu nhìn người cười như không cười trước mặt, mặt mày thon gọn, có chút…… Xinh đẹp.

Lúc hắn mỉm cười, bộ dạng hắn tự tin phảng phất đánh mạnh chuẩn xác dừng trong lòng Lục Trực Tu khiến cho ngực từng đợt run rẩy.

“Đẹp sao?” Thẩm Hàm hỏi, hỏi tranh mình vẽ.

“Đẹp.” Lục Trực Tu đáp, nói về Thẩm Hàm.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại không cản trở giao tiếp.

Kỳ thật phần lớn thời điểm, nhân cách mị lực so mị lực bên ngoài quan trọng hơn nhiều cho nên mới nói có một từ xấu soái, bất quá nhìn ngũ quan Thẩm Hàm, gầy xuống cũng tuyệt không xấu soái mà là chân chính soái khí.

Lục Trực Tu thu hồi bức họa, kẹp ở một quyển vở mà quyển vở với y mà nói kỳ thật phi thường trọng yếu, tất cả đại cương của y, linh cảm đều sẽ ghi chép bên trong, đương nhiên Thẩm Hàm cũng không biết.

“Đi thôi, trước ăn cơm, ăn cơm mới có sức lực giảm béo.” Thẩm Hàm đứng lên, lười nhác vươn vai nói.

“Ừ, giữa trưa ăn calorie khống chế đấy, không thể cao cũng không thể quá thấp, rốt cuộc buổi chiều còn muốn vận động.”

“Đã biết.”

Thẩm Hàm cười, hai người đi nhà ăn trường học, nhưng chẳng biết có phải tình cờ không, Giang Tự Văn thế mà cũng ở nhà ăn, hơn nữa hai người cách không xa, tùy tiện nghiêng đầu là có thể nhìn đối phương.

Thẩm Hàm thật sự không chú ý tới Giang Tự Văn nhưng chính là như vậy mới làm Giang Tự Văn càng thêm buồn bực, gã không hiểu, tên béo kia từng ở trước mặt gã ngất xỉu, rốt cuộc làm sao vậy?

Lại nhìn người đối diện Thẩm Hàm, Giang Tự Văn tức khắc tức giận đầy ngập, tên béo này di tình biệt luyến, trách không được đối gã lãnh như vậy, thật buồn cười.

Thẩm Hàm và Lục Trực Tu ăn cơm đều rất an tĩnh, hai người đang ăn đột nhiên bên cạnh Thẩm Hàm nhiều thêm một người.

Thẩm Hàm với Lục Trực Tu đều nhìn qua, Giang Tự Văn cười nói: “Thân ái, có thời gian cùng người khác ăn cơm lại không có thời gian cùng anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc