TIÊU CHUẨN PHÁO HÔI NGHỊCH TẬP

Thẩm Hàm cười lạnh, hắn không biết có người có thể tự luyến đến loại trình độ này, vì thế tùy tay mở di động, rồi sau đó mới khoan thai hỏi: “Cậu theo dõi tôi?”

Giang Tự Văn sửng sốt, không thể không thừa nhận nói: “Thẩm Hàm, anh xác thật theo dõi em mấy ngày, nhưng anh làm như vậy vì anh thích em, Thẩm Hàm, chúng ta không cần náo loạn.”

Thẩm Hàm gật đầu, hắn đưa điện thoại di động đặt trên bàn, đạm nhiên truyền tệp tin, bên trong chỉ ghi lại một câu, đó chính là: “Thẩm Hàm, anh xác thật theo dõi em mấy ngày.”

Phát xong, Thẩm Hàm dựa lưng vào ghế, đạm nhiên hỏi Giang Tự Văn: “Cậu hiện tại đi hay chờ tôi báo nguy?”

Giang Tự Văn nhìn chằm chằm Thẩm Hàm tựa hồ xác nhận tâm ý của hắn, nhưng trong ánh mắt Thẩm Hàm, thế nhưng không có nửa điểm tình nghĩa, gã bắt đầu hoài nghi mình phán đoán, chẳng lẽ Lục Trực Tu thật là bạn trai hắn?

Nhưng nếu là bạn trai vì cái gì không ở cùng nhau?

Giang Tự Văn kỳ thật trong lòng biết, nhưng thân là thiên chi kiêu tử gã sao có thể thừa nhận vì thế gã không đi, kiên trì ngồi trước mặt Thẩm Hàm, hỏi hắn: “Thẩm Hàm, em rốt cuộc thế nào mới có thể tha thứ anh, lần trước đánh cược, anh xin lỗi.”

Thẩm Hàm cầm di động, ấn ba số: 110.

Giang Tự Văn vừa thấy, nhanh chóng cướp di động Thẩm Hàm, đặt trên bàn trước gã. Thẩm Hàm cũng không giận, tiếp tục lấy một loại thái độ thập phần bình thản lại thập phần lạnh nhạt nhìn Giang Tự Văn.

Tắt di động, Giang Tự Văn có chút nóng nảy, “Thẩm Hàm, anh đều thấp hèn như vậy, em có thể cho anh một cơ hội không?”

“Cậu thấp hèn cùng tôi có quan hệ gì, tôi bức sao? Tôi yêu cầu sao?” Thẩm Hàm như cũ nhẹ nhàng, nhưng hắn càng như vậy, Giang Tự Văn càng sốt ruột.

“Vậy em nói cho tôi, tôi làm sao mới truy em được?”

“Hả, cậu thế nào cũng không truy tôi được. Tôi có người yêu, hơn nữa sẽ không chân đạp hai thuyền, cho nên đưa cậu một chữ: Cút.”

Giang Tự Văn thở phào một hơi, tựa hồ làm mình bình tĩnh rồi sau đó gã hạ quyết tâm nói: “Được thôi, em còn không phải muốn anh cùng Hoa Thịnh chia tay sao, rồi ngày mai anh nói với em ấy.”

Thẩm Hàm ngồi thẳng, Giang Tự Văn cho rằng hắn đáp ứng, kết quả Thẩm Hàm chỉ ngồi dậy muốn tiếp tục ăn cơm, bất quá hắn nếu có thể ăn cơm

thuyết minh gã tìm đúng phương hướng.

Nhưng Giang Tự Văn không nghĩ tới Thẩm Hàm từ trong nồi múc chút canh, rồi sau đó đặt tới một bên, đứng dậy nói: “Ngượng ngùng, tôi ăn no.”

Nói xong, hắn lấy di động bị Giang Tự Văn cướp, xoay người muốn đi, Giang Tự Văn tự nhiên cũng muốn đi theo, chỉ là vừa khéo, tay Thẩm Hàm vừa lúc đụng tới chén canh nóng mà canh kia vừa lúc đổ vào tay muốn giữ chặt Thẩm Hàm của Giang Tự Văn.

Canh nóng bỏng còn mang theo một tầng váng dầu rơi trên tay trái Giang Tự Văn, gã tức khắc kêu sợ hãi một tiếng, nhanh chóng rút tay về tới nhưng cũng đã chậm.

Mu bàn tay trái của gã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng dâng lên một tầng vết bỏng rộp mà Giang Tự Văn chỉ có thể ôm tay, không dám sờ.

Thẩm Hàm nhìn gã sau đó nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Giang Tự Văn có thể nói cái gì, giờ phút này chỉ có thể nuốt ủy khuất vào trong bụng, trả lời: “Không có việc gì, trách anh không nên kéo em.

Thẩm Hàm gật đầu trả lời: “Xác thật, nếu cậu không kéo tôi, canh này cũng chỉ đổ trên bàn mà thôi.”

Nhưng Giang Tự Văn nói là gã, Thẩm Hàm nói vậy tính cái gì, dù không cẩn thận cũng là hắn làm Giang Tự Văn bị thương.

Hiện tại Giang Tự Văn truy Thẩm Hàm, cho nên ủy khuất, dù cảm thấy Thẩm Hàm không có đạo lý, cái gì cũng nói không nên lời, buồn bực làm gã nghẹn đến mức mặt đều bắt đầu đỏ lên.

“Thôi, hai ta đều có sai, nếu vậy, tôi kêu chiếc xe cứu thương cho cậu, cậu đi bệnh viện băng bó một chút đi.”

Nói xong Thẩm Hàm gõ 120, sau đó nói chuyện điện thoại xong, thật sự không phụ trách xoay người rời đi.

Giang Tự Văn lòng tràn đầy và đầy mặt đều khó chịu, nhưng Thẩm Hàm đi rồi gã lại mất mát, gã thật sự thực hy vọng Thẩm Hàm có thể ở cùng gã, trên tay đau đớn truyền đến, gã thấy ngực đau còn hơn mu bàn tay đau.

Giang Tự Văn cúi đầu, bất đắc dĩ lắc lắc, gã quả nhiên thích Thẩm Hàm, dù Thẩm Hàm đối gã không tốt gã cũng thích, này đại khái chính là yêu đi.

Giang Tự Văn nghĩ thầm, cùng Hoa Thịnh ở bên nhau trước nay gã đều không có loại ý tưởng này, chưa bao giờ nóng bỏng, cùng Thẩm Hàm bên nhau bất đồng, gã luôn muốn Thẩm Hàm, luôn nghĩ hắn, có đôi khi trộm liếc hắn một cái lòng đều tràn đầy vui mừng, cảm giác này vẫn là bình sinh lần đầu tiên.

Giang Tự Văn trên xe cứu thương hiểu được, đại khái gã vĩnh viễn không thể buông Thẩm Hàm xuống, bởi vì như thế, gã mới cần thiết phải được hắn, nếu không cả đời đều sống trong thế giới không có Thẩm Hàm, kia mới thảm hại.

May mắn, hiện tại gã còn có cơ hội, Giang Tự Văn nghĩ thầm.

Bất quá Thẩm Hàm kiêu ngạo, gã phải chia tay Hoa Thịnh mới được.

“Ai.” Than nhẹ một hơi, Giang Tự Văn nghĩ đến Hoa Thịnh nhu nhược, trong lòng không thoải mái.

Thẩm Hàm dù tâm tình rất tốt cũng bị Giang Tự Văn xuất hiện làm hỏng, về chỗ ở, hắn gửi cho Lục Trực Tu tin nhắn: “Trực Tu, em gặp được người xấu, hắn đối em mưu đồ gây rối, anh mau dọn ra ở cùng em.”

Lục Trực Tu nhìn tin nhắn, cười một chút, nhìn thời gian, đã tối 10 giờ 20, y quyết định sáng mai gọi điện thoại cho cha, sau đó nhanh chóng dọn.

Bất quá, chung quy hệ vẫn không đồng ý nhưng đồng ý học kỳ sau y dọn ra ngoài, không có biện pháp, Lục Trực Tu thân là chủ tịch hội học sinh không thể không chờ một đoạn thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Lục Trực Tu cùng Thẩm Hàm cơ hồ như hình với bóng, thẳng đến thu qua, bọn họ cũng chưa gặp lại Giang Tự Văn.

Thẩm Hàm còn đề phòng Giang Tự Văn, bởi vì Giang Tự Văn theo dõi, đã nói lên tinh thần gã khả năng xuất hiện một chút vấn đề, vấn đề có lẽ không lớn, nhưng cần thiết coi trọng, bởi vì ai cũng không biết loại bệnh tâm lý nhỏ này, có thể chợt xuất hiện biến hóa hay không.

Giang Tự Văn kỳ thật cũng không có lại theo dõi Thẩm Hàm, bởi vì gã chuẩn bị thi xong đi tìm Hoa Thịnh, cùng hắn ta giáp mặt nói rõ ràng, nói rõ ràng, gã lại truy Thẩm Hàm, có nắm chắc.

Hoa Thịnh học đại học là chế độ ba năm, cho nên năm nay hắn ta năm cuối, bất quá người trong nhà hắn ta, tìm cho hắn ta một năm nghiên cứu sinh chế, danh ngạch đều đã lưu cho hắn ta.

Hoa Thịnh thực nghe lời, bởi vì hắn ta biết có một ngày hắn ta khẳng định sẽ không nghe lời, cho nên ở trước ngày đó tiến đến, cha mẹ nói cái gì hắn ta nghe cái đó.

Sở dĩ biết rõ ràng như vậy, bởi vì hắn ta có một ngày nhất định sẽ hướng bọn họ come out mà đối tượng chính là con trai đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn họ, Hoa Thịnh nghĩ tới, vô luận thế nào hắn ta đều phải cùng Giang Tự Văn bên nhau, cho nên hắn ta làm tốt chuẩn bị trước cho hai người.

Mùa đông này Hoa Thịnh không về nước, bởi vì chương trình học thực khẩn, hơn nữa hắn ta cần thiết sau học kỳ tìm được đơn vị thực tập chính thức.

Mệt mỏi một ngày Hoa Thịnh trở lại chỗ ở, nhìn thấy thân ảnh Giang Tự Văn soái khí.

Cao hứng nhào lên, Hoa Thịnh hôn mặt Giang Tự Văn hỏi: “Tự Văn, sao anh lại tới đây, em rất hạnh phúc.”

Giang Tự Văn vừa thấy Hoa Thịnh cao hứng phấn chấn cũng không nói ra được. Bọn họ quen quá dài, dù chia tay, Giang Tự Văn cũng hy vọng có thể cùng Hoa Thịnh làm bạn tốt, nhưng mà giờ phút này, nhìn Hoa Thịnh, Giang Tự Văn thấy thật sự không thể thương tổn hắn ta.

Cuối cùng, Giang Tự Văn chỉ ôm Hoa Thịnh nói: “Nhớ em, đến xem em.”

Hoa Thịnh dựa vào trong ngực Giang Tự Văn, cười đến ngọt ngào.

Giang Tự Văn bồi Hoa Thịnh qua năm, sau đó mới về nước, bất quá đồng thời Giang Tự Văn cũng xác định, trong vòng một năm rưỡi này, Hoa Thịnh không có biện pháp về nước, bởi vì một năm rưỡi chương trình học phi thường vội, hơn nữa trung gian còn muốn một lần thực tập khoa chính quy, một lần thực tập nghiên cứu sinh, thời điểm Hoa Thịnh trở về, vừa lúc chính là thời điểm Giang Tự Văn tốt nghiệp đại học.

Không đề cập tới thiết trí chế độ học của ngoại quốc, Giang Tự Văn thực hy vọng có thể cùng Hoa Thịnh đồng thời tốt nghiệp, như vậy, gã đối Thẩm Hàm cũng có cái nói.

Ăn tết, Thẩm Hàm cũng trở về quê một chuyến, nông thôn nấu cơm còn phải dùng củi lửa.

Một hồi, Thẩm Hàm bị Giang Lam Chi đưa cho một bộ áo bông, nhìn qua thổ lại khó coi, Thẩm Hàm lại thấy dị thường ấm áp.

Đồng thời, lúc này Thẩm Hàm gặp anh trai hắn Thẩm Thanh cùng chị dâu hắn, một phụ nữ thực nhỏ nhắn.

Người một nhà, hoà thuận vui vẻ, buổi sáng, cha mẹ sẽ làm mì sợi nóng hầm hập cho Thẩm Hàm, làm tốt sẽ kêu hắn rời giường tới ăn, sợ lạnh; giữa trưa, bọn họ sẽ ở trong sân phơi nắng; buổi tối, sẽ cùng nhau ăn sủi cảo nóng hầm hập, sau đó cùng nhau đánh bài; cuối cùng cả nhà từng người rửa chân, lại đồng thời tắt đèn, cùng nhau ngủ.

Sinh hoạt như vậy, Thẩm Hàm quá thật sự thư thái, chờ mùng bốn, thời điểm Thẩm Hàm đi, người một nhà đưa hắn ra nhà ga.

Trên xe lửa, Thẩm Hàm nhìn thân ảnh cha mẹ, trong lòng càng thêm cảm thấy có thể tới thế giới này, thật sự đáng giá.

Cầm di động, gửi tin nhắn cho cha mẹ, “Ba mẹ, tiền để cho hai người, ở ngăn kéo đầu giường hai người, có muốn cái gì cứ việc mua.”

Tin nhắn gửi đi, Thẩm Hàm nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, chỉ là đôi mắt còn không có nhắm lại, Lục Trực Tu nhắn tới.

Mở ra, bên trong có một câu: “Anh dọn vào được rồi.”

Hơi hơi mỉm cười, Thẩm Hàm bắt đầu chờ mong.

Mấy giờ trên xe lửa, Thẩm Hàm cũng không cảm thấy mệt, hơn nữa ở nhà ba mẹ không cho hắn mang mắt kính, vì thế thời điểm trở về, hắn quên mắt kính.

Suy nghĩ một chút, dù sao cận thị cũng không nặng, 150 mươi (*) độ mắt kính không mang cũng không có gì, cho nên Thẩm Hàm liền như vậy thôi.

(*) 100 độ TQ= 1D ở VN.

Thẩm Hàm ở nhà cũng không soi gương, hắn không biết, hắn bỏ mắt kính, lúc này có bao nhiêu loá mắt, trong một đám người, duy độc hắn bất đồng.

Xuống xe, nhiều người như vậy, thậm chí người khác đều sẽ mạc danh cùng hắn bảo trì một chút khoảng cách, chung quanh hắn một chút đều không chen chúc, loại soái khí này thật không cản nổi.

Trừ bỏ sân ga, Thẩm Hàm lại lần nữa đi vào L đại nơi thành thị, cùng quê nhà của hắn bất đồng, nơi này là trung tâm quốc gia, tiên tiến, tiền vệ, hơn nữa còn tiếp tục phát triển.

Thẩm Hàm vóc dáng không cao, nhưng Lục Trực Tu rất cao, cho nên vừa ra nhà ga, Thẩm Hàm liền thấy Lục Trực Tu cao lớn ở cửa.

Nề hà đám người quá chen chúc, Thẩm Hàm chỉ có thể nhìn Lục Trực Tu một chút sau đó hơi nhích.

Chỉ là đi tới đi lui, đột nhiên trước mặt Thẩm Hàm nhiều một người, hắn nói: “Thẩm Hàm, thật trùng hợp, em cũng về trường hôm nay nha.”

Thẩm Hàm không chuyển, tiếp tục nhìn Lục Trực Tu phía trước mà Lục Trực Tu đương nhiên cũng thấy Giang Tự Văn.

“Anh giúp em lấy hành lý.” Giang Tự Văn đi đến bên Thẩm Hàm, duỗi tay hỗ trợ.

Người rất nhiều, Thẩm Hàm hô to một tiếng: “Ăn trộm không được lấy hành lý.”

Kêu xong, một tay cầm túi máy tính của Thẩm Hàm trực tiếp nện trên đầu Giang Tự Văn, tiếp theo một trận rối loạn, Giang Tự Văn bị Thẩm Hàm làm ngã trên mặt đất, đương trường ngất đi.

Rối loạn, Thẩm Hàm nhanh chóng đi ra ngoài, tới trước mặt Lục Trực Tu, “Ăn tết ngon nha, Trực Tu.” Lục Trực Tu một tay ôm hắn vào trong ngực, “Anh rất nhớ em.”

Bình luận

Truyện đang đọc