TIỂU CÔNG TỬ XINH ĐẸP NHƯ HOA

* * *

Mục Lâm Vãn thả chậm bước chân, quay đầu nhìn người ngồi trong đình, nhẹ giọng nói: "Hồi bẩm công chúa, ta chỉ là đi tìm người thôi, không cẩn thận đã mạo phạm công chúa, xin công chúa thứ tội." Nói xong cậu liền chuẩn bị rời đi.

Ngọc Vận bây giờ còn không biết đang ở đâu, cũng chẳng biết có phải đã bị Dung quý phi bắt gặp hay không. Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra Ngọc Vận chứ không phải đứng đây tán gẫu với công chúa.

Vừa đi được vài bước, phía sau liền truyền đến giọng nói.

"Dù gì cũng đã đến rồi, sao tiểu công tử không ngồi xuống uống một ly trà đi? Ở chỗ này cùng thưởng phong cảnh. Người đó dù sao cũng còn ở trong cung, hay ngươi miêu tả một chút cho bổn cung, ta sẽ phái người tìm. Nhiều người nhiều sức hơn là một mình người phải không?"

Mục Lâm Vãn thở dài một hơi, biết mình không thể rời đi nên chỉ có thể đi đến bên đình ngồi hóng gió.

Công chúa hôm nay mặc y phục màu vàng nhạt nhìn qua cảm thấy khá dịu dàng khả ái, nhìn như thế càng giống Ngọc Vận hơn nữa.

Còn có Dung quý phi..

Tuy trong lòng Mục Lâm Vãn có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn cười cười, đưa công chúa một ly trà.

"Hôm nay trong cung tổ chức yến hội, sao công chúa không đến đó xem náo nhiệt? Nói không chừng người sẽ tìm được một vị lang quân như ý." Mục Lâm Vãn nói.

Những lời này không biết đã chạm tới nơi nào trong lòng công chúa khiến nàng oán giận mà nhìn Mục Lâm Vãn.

"Tiểu công tử sao có thể hiểu được chuyện này chứ, ngươi cứ tiếp tục vui vẻ chuyện của bản thân đi, không cần phải để tâm đến những chuyện như này đâu. Nhưng về lang quân như ý kia.. tất cả đều không vừa mắt bổn cung như tiểu công tử đây." Ngữ khí của công chúa đột nhiên thay đổi.

"Tiểu công tử hay là cũng không vừa mắt ta? Trước kia bổn cung nghe nói công tử đây có đôi mắt rất lợi hại, ai cũng không lọt vào mắt cậu, thậm chí còn tuyên bố rằng không cô nương nào ở kinh thành có thể vừa ý ngươi."

Mục Lâm Vãn nghe xong liền xấu hổ.

Trước kia cậu thật sự có làm chuyện như thế. Lúc trước các bà mối nối nhau tìm tới không dứt, đem thềm cửa Mục phủ làm vỡ vài khối, Mục Lâm Vãn cảm thấy quá phiền phức liền kiềm không được mà nói những lời đó.

Không ngờ tới chuyện này vậy mà truyền khắp kinh thành, nhưng bà mối vẫn tới lui thậm chí còn nhiều trước, đi theo bà mối còn có những tiểu thư cùng đến.

Mục Lâm Vãn khi đó cũng không dám ngồi trong phủ, đi suốt đêm để trốn khỏi kinh thành, chờ tới khi các bà mối đó không đến nữa cậu mới quay trở về.

Nhưng mấy chuyện đó đều là lúc cậu vẫn đang thịnh khí, giờ cũng đã qua nhiều năm rồi, vậy mà công chúa vẫn còn nhớ như vậy.

"Kia là lúc tuổi trẻ thịnh khí, tất cả đều không biết vừa lòng mới có thể nói ra những câu như thế, bây giờ nghĩ lại cũng có chút hổ thẹn a." Mục Lâm Vãn cúi đầu nói.

Công chúa nhẹ nhàng cười vài tiếng: "Làm thế nào mà như vậy chứ? Tiểu công tử chính là có cá tính như thế, lúc ấy ta cũng có đến, chỉ là tiểu công tử không ở trong phủ tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bóng người, vẫn là nhờ Mục lão gia nói cho bổn cung ngươi đã rời khỏi kinh thành."

Mục Lâm Vãn xấu hổ cười cười, không biết phải nói cái gì. Nếu là cậu của hiện tại thì khẳng định sẽ không nói những lời như vậy, nếu để Ngọc Vận nghe thấy cũng không biết sẽ bị trêu đùa như thế nào.

"Vậy người tiểu công tử muốn tìm trông như thế nào? Ta sẽ phái người đi tìm." Công chúa nói.

Từ nảy tới giờ Mục Lâm Vãn vẫn luôn nghĩ đến việc này, nhưng không thể nói ra để công chúa biết về Ngọc Vận được, cậu lắc đầu nói: "Việc này cũng không cần phiền đến công chúa nhọc lòng, vẫn là để ta tự mình tìm, y thập phần sợ người lạ, chắc có lẽ bây giờ đang trốn ở góc nào đó chờ ta đến dón."

"Tiểu công tử không cần phải quá lo lắng, ở lại đây bồi bổn cung thêm chốc nữa."

Mục Lâm Vãn không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở đình hóng gió, chờ mong Liễu Vọng Thu có thể nhanh nhanh một chút tìm được Ngọc Vận, mang Ngọc Vận đi nơi khác.

"Tiểu công tử đã giúp ta tìm ra hung thủ, ta còn chưa chính thức cảm tạ công tử đâu, nếu ngươi không ngại, thần thiếp đây xin lấy thân báo đáp, thế nào?"

Mục Lâm Vãn hết sức kinh hãi, vội vàng nhìn công chúa.

Công chúa tay bưng chén trà nhìn không ra hỉ nộ, cũng chẳng biết có phải đang nói đùa hay không.

Đây chính là vị công chúa được Thánh Thượng sủng ái nhất, nhưng chính mình lại không hề có học vấn hay nghề nghiệp gì lại còn ăn chơi trác táng, làm sao có thể..

"Phụ hoàng ban thưởng tiểu công tử không ít bảo vật, tiểu công tử cũng chẳng thiếu mấy món này, thần thiếp đây cũng không có được thứ gì hiếm lạ, như vậy chỉ có thể lấy thân báo đáp, tiểu công tử không nói lời nào chẳng lẽ là ghét bỏ ta sao?"

"Công tử chưa lấy vợ, thần thiếp chưa gả chồng, ngươi lại là con vợ cả thừa tướng, thân phận cũng không thấp, tự nhiên có thể xứng đôi với ta. Hiện giờ không nói lời nào cũng chỉ có thể là ghét bỏ." Công chúa rũ mắt nhìn chén trà, trong mắt tràn ngập ưu tư.

Mục Lâm Vãn nghe thế càng hoảng sợ hơn, vội vàng nói: "Công chúa thứ tội, công chúa dung mạo tuyệt mỹ, người nhìn người yêu hoa nhìn hoa nở, nhưng ta đã có người trong lòng, cũng đã hẹn thề với người ta, không thể nuốt lời."

Cậu như đứng đống lửa ngồi đống than, chỉ có một mong muốn duy nhất là thoát khỏi cái địa phương.

Vì cái gì công chúa lại nói ra những lời như vậy, công chúa khẳng định là không có khả năng coi trọng mình, ánh mắt nàng ta nhìn mình cũng không hề có chút cảm giác nào, không có tình cảm, bên trong chỉ toàn là sự lạnh nhạt cùng lãnh đạm.

"Như vậy a.." Công chúa than nhẹ một tiếng, lại hỏi: "Tiểu công tử có biết vì sao Phụ hoàng có nhiều long tử như vậy nhưng lại chỉ sủng ái một mình ta thôi? Dù gì sau này ta cũng không thể tiếp quản triền chính."

Mục Lâm Vãn nghe tới đây thấy khá chấn động, trong lòng điên cuồng kêu gào cái suy nghĩ phải rời khỏi đây.

Vấn đề này không phải muốn nghe là nghe, cậu sợ bị rơi đầu a!

"Công chúa dung mạo xuất chúng, thần cũng vận phần yêu thích. Nhưng giờ thời gian cũng không còn sớm, Liễu Vọng Thu hẳn còn đang đợi, vậy thần xin lỗi không thể tiếp tục bồi công chúa." Mục Lâm Vãn vội vàng rời đi.

Cuối cùng công chúa cũng không làm cậu khó xử nữa, không tiếp tục kêu cậu ngồi lại.

Mục Lâm Vãn thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Đây chính là ở trong cung, nhưng công chúa vì sao lại nói như vậy, nếu lỡ truyền tới tai người khác thì chính mình sẽ trở thành cái gai trong mắt bị mợi người chỉ trích, đặc biệt là những kẻ ái công chúa, có khi còn bị hung hăng giáo huấn một trận a.

Trời sắp sang thu, ánh mặt trời cũng đỡ độc hại hơn, Mục Lâm Vãn bước đi, phía sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh đem áo lót gắt gao dính vào tấm lưng, ánh nắng kia cũng phản phất làm đôi mắt có chút chói.

Đến giờ vần chưa tìm đượcNgọc Vận, Liễu Vọng Thu thì không biết đang nơi nào, Huyền Bảo cũng bởi vì công việc bận rộn nên không tới lễ hội. Bởi vậy mà bây giờ Mục Lâm Vãn chỉ có thể đứng tại chỗ nghẹn họng, không thấy một ai để phát tiết.

Vì cậu đã khuyên công chúa nên tới yến hội, nên tất nhiên là không thể làm trò lẻn đi trước mặt người được, giờ cậu chỉ có thể chậm rãi đi tới sảnh.

Chờ đến lúc tới sảnh tiệc, cậu lại lần nữa trộm lẻn đi tìm Ngọc Vận. Mục Lâm Vãn nghĩ thầm, tâm tình cũng dễ chịu một ít.

Nhưng hôm nay đã nghe được chút chuyện không nên nghe, chỉ hy vọng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến cậu.

Trái với dự liệu của Mục Lâm Vãn, lúc cậu quay lại buổi tiệc thì đã thấy Ngọc Vận ngồi đó đang cùng LiễuVọng Thu nói chuyện với nhau. Cả hai người đều ngồi đó.

Mục Lâm Vãn bước nhanh qua, ngồi giữa hai người.

"Tiểu công tử đã đi tới nơi nào vậy? Sao lại đổ nhiều mồ hôi đến thế chứ?" ngọc Vận đưa một chiếc khăn tay qua nhẹ nhàng lau phần thái dương cho Mục Lâm Vãn, lau đến thật sạch sẽ.

"Này phải hỏi Ngọc Vận mới đúng, ngươi đã đi nơi nào vậy? Ta ra ngoài tìm ngươi một vòng mà vẫn không thấy đâu." Mục Lâm Vãn miễn cưỡng cười nói.

Dung quý phi đã rời đi hiện không ở nơi này, thị nữ bên cạnh cũng rời đi, còn cả vị thái giám kia nữa.

Bây giờ yến hội diễn ra rất náo nhiệt, ăn uống linh đình, mọi người trò chuyện không ngớt, cũng chẳng ai chú ý đến vài người ngồi trong góc.

"Bất quá là giải sầu thôi, không hổ là trong cung, ta đi dạo một vòng, chỉ cảm thấy nơi này đại thật sự, thiếu chút nữa tìm không thấy trở về lộ."

"Cũng chỉ là đi hóng gió chút thôi, không hổ là hoàng cung, ta đi dạo một vòng cảm thất nơi này thật sự lớn, tí nữa là không biết đường trở về nữa kìa." Ngọc Vận vẫn dùng giọng nữ để nói chuyện.

Mục Lâm Vãn có chút không thích ứng được, nhưng cũng không thể khuyên y trở về lại giọng nam, vạn nhất bị người khác nghe được sẽ khiến bọn họ hoài nghi.

Hai người lại bắt đầu hàn huyên trong chốc lát, Mục Lâm Vãn xác nhận được Ngọc Vận không gặp Dung quý phi thì thở phào một hơi.

"Tiểu công tử, ở trong cung nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, về sau đừng làm rơi mất đồ vật." Liễu Vọng Thu đem hộp gấm một lần nữa trả về cho Mục Lâm Vãn.

Mục Lâm Vãn nhận lấy, biết được Liễu Vọng Thu đã tìm thấy Ngọc Vận còn đem Ngọc Vận trở về. Vậy mà bọn họ sau khi quay lại đây không thấy mình cũng chả tí lo lắng nào, còn cùng nhau ngồi đầm luận.

Xung quanh họ khá nhiều người, Ngọc Vận đưa tay che miệng ngáp một hơi.

Mục Lâm Vãn thấy được thế, lo lắng hỏi: "Ngọc Vận cảm thấy mệt sao? Ngươi có muốn nghỉ ngơi tí không? Hay chúng ta qua về bây giờ luôn?"

"Bách hoa sẽ còn chưa kết thúc, ta cứ như vậy rời đi, có thể chứ?"

"Yến hội bây giờ còn chưa kết thúc, nếu cứ rời đi như thế liệu có ổn không?

" Tại sao lại không được chứ! Cứ ngồi xe ngựa của ta! Bảo đảm mọi người đều sẽ được đưa thẳng về nhà. "Liễu Vọng Thu nói. Lần này ở yến hội hắn không tìm được cô nương nào bản thân yêu thích cả.

Mỗi lần đến tham gia hắn đã để ý thấy những người tới đây đều không khác biệt cho lắm. Cũng lâu lắm rồi Liễu Vọng Thu hắn chưa tìm được cô nương nào hợp với bản thân ở chỗ này, những lâu lâu mọi người ở kinh thành tự tập lại tán gẫu cũng coi như là một loại tiêu khiển.

Hắn vốn muốn Ngọc Vận sẽ thật nổi bậc ở nơi này một lần, nhưng khi thấy Ngọc Vận quá là giống Dung quý phi thì hắn đành bỏ đi ý tưởng này, trong lòng chỉ mong muốn đem cả hai người này ra khỏi nơi thị phi này.

Khi ba người bắt đầu rời khỏi hoàng cung thì cũng thấy được xe ngựa của Liễu Vọng Thu đang chờ ở bên ngoài. Lúc đã ngồi hẳn vào bên trong, bọn họ cảm thấy được thả lỏng hơn nhiều

Sự việc ngày hôm nay có chút vượt xa những thứ họ đã liệu trước, bất quá cũng tốt, khi rời đi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

" Ngọc Vận, ta có thể đi đến hoa lâu tìm ngươi không? Cũng đã lâu rồi ta không cùng Ngọc Vận ở một chỗ, ta nhớ ngươi. "Mục Lâm Vãn ấp úng nói, hoàn toàn không màng đến người bạn tốt còn ngồi ngay bên cạnh, xem hắn như tàng hình.

Bộ dạng này của Ngọc Vận thật sự rất xinh đẹp, nhưng cậu vẫn thích Ngọc Vận lúc trước hơn nhất là lúc họ vô tình lướt qua nhau ở giữa phố trong bộ hồng y kia.

Chỉ là sau lần đó lại không thể thấy bộ dạng kia một lần nào nữa.

" Tiểu công tử, hôm nay ta có chút mệt mỏi. Hay qua khoảng thời gian này đi, ta sẽ kêu Gugu đi truyền tin cho cậu. "Ngọc Vận lộ ra vẻ mệt mỏi, tay day nhẹ giữa chân mày một chút, thoạt nhìn thấy thập phần mệt nhọc.

(Gugu: Nhớ em hong nè: >)

Mục Lâm Vãn chỉ có thể tiếc nuối nói:" Nếu đã như vậy, ta ở trong phủ chờ tin tức Ngọc Vận. "

Xe ngựa chạy tới ngừng ngay cửa Mục phủ, Mục Lâm Vãn lưu luyến nhìn theo Ngọc Vận nói:" Ta chờ tin của ngươi. "

Liễu Vọng Thu thúc giục:" Mau đi đi! Mau quay về phủ đi, ta còn đang đợi các món trang sức đấy nha. "

Mục Lâm Vãn vội vàng quay lưng rời đi, tiến vào phủ.

Giờ trong xe ngựa chỉ còn Liễu Vọng Thu và Ngọc Vận, chậm rãi tiến tới hoa lâu.

" Mục đích của ngươi là gì? Vì sao lại tiếp cận Mục Lâm Vãn? "Liễu Vọng Thu híp mắt nhìn, từ từ nhích về phía sau ngồi đối diện với Ngọc Vận.

" Tiểu công tử đáng yêu cực kỳ, Ngọc Vận cũng yêu thích tiểu công tử, bất quá Ngọc Vận chỉ là một nam tử nhỏ nhoi, làm sao có thể có chủ ý gì được chứ?"Ngọc Vận khóe miệng cười cười, lúc nói tới Mục Lâm Vãn tâm tình cũng trở nên nhu hòa hơn, cứ như lời y nói toàn là sự thật, trong lòng chỉ có Mục Lâm Vãn thôi.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây ta bận quá, ngày mai chắc không có khả năng thay đổi được, cứ xem tình huống vậy, rảnh liền gõ chữ, không rảnh thì coi như ngày mai xin nghỉ vậy QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc