TIỂU CÔNG TỬ XINH ĐẸP NHƯ HOA

__________

Lại qua mấy ngày, vụ án đã được chuyển đến nha môn xét xử.

Chung quanh bá tánh đối với chuyện nữ nhân kia đã chết mà sống lại cũng hết sức kinh ngạc, nhưng sau khi được Đại Lý Tự giải thích qua thì họ đã có thể tiếp thu chuyện này, rồi sôi nổi kéo nhau đến chúc mừng.

Đại nạn không chết, tất có hậu phúc a.

Ít nhất mọi người đều cảm thấy như vậy.

Lúc thấy người thợ săn bị Đại Lý Tự đến bắt người hàng xóm xung quanh không thể lý giai nổi, lúc quay về nữ tử kia cũng không hề nói gì chỉ nói một câu chờ đến ngày khai đường liền biết làm cho họ rất là tò mò, họ chỉ có thể suy đoán tới lui đoán thử chuyện gì xảy ra.

Một số người đoán không ra chỉ có thể ngậm miệng chờ xem chuyện hay.

Mục Lâm Vãn cũng ra đứng vây xem.

Trừ người nữ nhân đó, người thợ săn thì còn có một vị nữ tử nữa xuất hiện.

Vị kia nữ tử ăn mặc áo tù nhân, đôi mắt sáng trong chứa đầy nước mắt, chớp chớp đôi mắt, như chỉ một giây thôi nước mắt liền rớt xuống, nhìn qua rất là đáng thương.

"Yên lặng!"

"Tống Nhị Cẩu đã cùng tình nhân hẹn hò, bởi ghét bỏ trong nhà đã có vợ nên quyết định sẽ bỏ độc nàng, sau khi để tang sẽ rước nữ nhân Thúy Hoa về làm phòng chính, sự việc có phải như vậy không?" Lời nói vừa kết thúc đã khiến mọi người xôn xao không thôi.

"Ta đã sớm thấy Nhị Cẩu kia không phải hạng người đứng đắn gì, trước đó không lâuThúy Hoa đi ra ngoài giặt quần áo, Nhị Cẩu đó gắt gao đi theo nàng phía sau, mắt nhìn chằm chằm Thúy Hoa không ngừng, lúc ấy khẳng định hắn đã có ý đồ đen tối a"

"Phi! Ta thấy Thúy Hoa kia cũng không phải thứ tốt lành gì! Biết rõ Nhị Cẩu đã có thê tử mà còn làm ra loại chuyện này, thật là loạn a! Không chừng là cô ta câu lấy Nhị Cẩu đó!"

"Hôm đó ta chính là nhìn thấy tên Nhị Cẩu đó lôi kéo Thúy Hoa đi vào rừng, nơi đó toàn là mãnh thú có những thợ săn đến đó nhưng lại không thấy hai người họ đâu, không biết vào đó làm cái gì!

" Lời này là sự thật? "

" Chắc chắn là sự thật! Trước đây Thúy Hoa có mua một chiếc vòng ngọc, nàng từ đâu mà kiến được tiền mua món đồ vật kia, khẳng định là Nhị Cẩu đưa! "

Bọn họ dăm ba câu thảo phạt hai người, Mục Lâm Vãn nghe, cũng đại khái hiểu biết.

Những người xung quanh dăm ba câu bàn tán hai người, Mục Lâm Vãn cũng có nghe thấy, đại khái có thể hiệu qua.

Thúy Hoa cùng Nhị Cẩu đã sớm ở cùng nhau, lúc này khai đường chỉ là một quá trình, nói rằng đã bắt được hung thủ đầu độc, làm các bá tánh an tâm thôi.

Mục Lâm Vãn nghe xong một lát liền rời đi, lúc đi ngang qua cẩm y các, gã sai vặt bên trong mắt thấy được cậu, vội vàng tiếp đón.

" Tiểu công tử, quần áo cậu đặt được làm rất tốt, mau đến xem xem đi. "

Hắn thấy tiểu công tử đặt may quần áo, thì chưởng quầy sẽ chuyển đến Mục gia. Nhưng quân fáo này là may cho Ngọc Vận, nếu để Mục lão gia phát hiện thì không chừng tiểu công tử không sẽ đánh gãy chân a. Hắn nhah tay ngăn lại trước khi quần áo bị chuyển đi, giải thích cho chưởng quầy biết chuyện, thậm chí hắn còn không dám sai người đến báo cho Mục gia, vẫn luôn đợi ở đây.

Mục Lâm Vãn sửng sốt một chút, chuyển chân đi vào cẩm y các:" Được ta đi xem thử. "

Trước mặt cậu có tổng cộng bốn bộ quần áo, nhưng cậu chỉ đặt có hai bộ thôi.

" Tiểu công tử xem như là khách quen của chúng ta, chưởng quầy làm chủ tặng tiểu công tử thêm hai bộ, ngài xem xem, có vừa lòng không? "Gã sai vặt cười cười.

Có hai bộ cậu muốn là vàng nhạt cùng xanh sẫm, còn có một kiện là màu đỏ, một khác kiện là màu trắng.

Mục Lâm Vãn nhìn bộ đồ đỏ sững sờ ngây ngẩn cả người, chỉ là nhìn nhìn đến bộ đồ hồng đó là có thể nhớ tới bộ dạng Ngọc Vận ăn hồng y, Ngọc Vận thật sự là rất thích hợp màu đỏ.

Xanh sẫm như cậu muốn đều khá khiêm tốn, nhưng là rồi lại tinh xảo đẹp đẽ, còn màu vàng nhạt nếu mặc ở trên người Ngọc Vận thì..

Tươi mát thanh nhã, mỹ lệ động lòng người, sợ là không ai có thể xứng với Ngọc Vận.

" Còn có đôi giày thêu, làm theo yêu cầu của tiểu công tử là thích hoa lê, ta liền làm chủ ở mặt trên đôi giày thêu mấy đóa hoa lê, tiểu công tử hãy nhìn thử xem. "

Giày cùng quần áo có bốn màu khác nhau, mỗi đôi trên mặt đều có một đóa hoa lê, nhưng mỗi đóa lại không giống nhau.

Hoa trắng thì ở rộ, còn vàng nhạt là nụ hoa nhỏ xấu hổ.

Cô thợ thêu tay nghề thật rất tinh xảo, Mục Lâm Vãn nhẹ nhàng vuốt ve qua hoa lê, cười khẽ:" Khá tốt. "

Quần áo thật sự là quá nhiều, Mục Lâm Vãn một mình đem về không hết, gã sai vặt dùng mấy cái túi bổ đồ vào, sai hạ nhân đồng loạt đưa đi.

Lúc mang trở về cậu sẽ mang cho Ngọc Vận hai bộ cho y lựa chọn.

Những người hạ nhân đã đem đồ đến trước Mục gia, theo sau liền có mấy gã sai vặt của Mục phủ tiến tới muốn tiếp nhận.

Mục Lâm Vãn cự tuyệt bọn họ, chính mình xách đồ chậm rãi trở về phòng.

Mục Lâm Vãn làm sao dám để hạ nhân trong nhà cầm quàn áo mới mua chứ, toàn la người của phụ thân, mình vừa làm chuyện gì thì qua một buổi tối phụ thân liền biết ngay.

Nếu là sớm một chút đón dâu về, sau đó ở bên ngoài tìm một căn nhà, nói không chừng sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.

Khó trách hai vị huynh trưởng lại tiến vào triều đình, sau đó liền được Thánh Thượng ban thưởng dinh thự liền vội vàng rời đi.

" Tiểu công tử lại mua thêm một ít đồ mới ạ? "Gã sai vặt cười hỏi.

Đây là gã sai vặt bên người phụ thân, cũng là tên mật báo nhiều nhất.

Mục Lâm Vãn cười, hai mắt híp lại, bên gương mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ:" Đúng vậy, hôm nay đi dạo, phát hiện không ít món đồ thú vị, ta tự mình có thể mang, liền không cần làm phiền các ngươi. "

Mục Lâm Vãn nói, bước chân càng nhanh hơn, xách theo mấy cái túi vội vàng trở về phòng.

Cậu đem túi đặt ở trên bàn, thở nhẹ một hơi rồi mở bàn tay nhìn.

Xách theo cái túi kia, làm lòng bàn tay cậu hằng lên vệt đỏ, chắc là do cầm túi quá chặt.

Trong túi thật là để không ít đồ vật, chỉ là cái túi cầm trong tay quá chặt qua không bao lâu tay liền sẽ đau.

" Tiểu công tử, ta tới đưa trà. "Cửa phòng bị gã hạ nhân gõ.

Mục Lâm Vãn đem quần áo giấu trên giường trên giường còn lấy màn lụa che lại, lớn tiếng nói:" Vào đi. "

Gã sai vặt đi đến, vẫn là gã sai vặt kia.

Hắn tiến vào sau tả hữu nhìn quanh một chút, đem ánh mắt đặt ở trên giường, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, đem ấm trà buông.

Hắn tiến vào mắt nhìn dáo dát trái phải rồi cuối cùng dừng lại trên giường, sau đó hắn đi tới bên cạnh bàn, đặt ấm trà xuống.

" Tiểu công tử mua thứ gì vậy, như thế nào lại thần bí thế chứ? "Ánh mắt hắn dừng lại ở màn lụa giường sau đó kéo lên, thấy xong liền dời mắt, nhìn tiểu công tử, nhẹ giọng dò hỏi.

" Cũng chính là một ít quần áo mới, qua một khoảng thời gian nữa các ngươi sẽ biết, đây chính là kinh hỉ ta tạo cho phụ thân, không thể để lộ ra đi nga. "Mục Lâm Vãn cười uy hiếp.

Gã sai vặt vội vàng đáp:" Vâng, nhất định sẽ không nói cho Mục lão gia. "

Mục Lâm Vãn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa người đưa người đi ra cửa, sau đó đóng hết của phòng cửa sổ lại còn đem cả màn lụa kéo lại.

Cậu đem vài món quần áo rải ra khắp giường, do dự một lát, lại đem cái váy màu trắng váy xếp kĩ và cất vào tủ, còn có cặp giày màu trắng nữa.

Những bộ đồ khác cũng được cậu sửa sang lại và cất vào tủ.

Say hoa lâu tú bà nói Ngọc Vận thân mình hảo liền khiển người cho chính mình đưa tin tức, đều qua đi lâu như vậy, bên kia vẫn là không có tin tức truyền lại lại đây.

Tú bà ở hoa lâu đã nói rằng sẽ sai người đến báo cho Mục Lâm Vãn khi Ngọc Vận khỏe lại, nhưng đã lâu như thế mà bên kia vẫn không có tin tức gì.

Mục Lâm Vãn có chút sốt ruột, muốn tự mình đi qua nhìn một cái.

Nhưng bây giờ sắc trời đã tối khuya, cứ qua một khoảng thời gian lại sai người tới xem thử cậu còn trong phòng không, thực sự không thể đi ra ngoài được.

Mục Lâm Vãn nhìn túi đang đặt ở trên giường, đem nó nhét vào tủ quần áo của mình, sau đó đi đến bên bàn làm việc, nghiền mực, cầm bút rồi viết lên một phong thư.

Đãi bút mực làm, cậu đem giấy viết thư chiết hảo, bỏ vào phong thư, gọi tới hạ nhân.

Khi mực đã khô, cậu đem lá thư gấp lại bỏ vào phong thư, rồi gọi hạ nhân tới.

" Đem này phong thư đưa đến chính tay Liễu Vọng Thu, nhất định phải đưa đến chính tay của hắn, không thể để người khác nhìn thấy. "

Đem thư chuyển cho Liễu Vọng Thu mà không phải người khác, chắc chắn gã sai vặt sẽ không nhìn lén.

Mục Lâm Vãn làm xong này đó sau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở ghế trên, cho chính mình đổ một chén trà nóng.

Bữa tối qua đi, cậu theo thường lệ bị Mục lão gia kêu đến thư phòng, dò hỏi về việc ở cửa tiệm ngày hôm qua.

Hắn tùy ý lừa gạt sau khi đi qua, về tới chính mình phòng.

Cậu cứ bịa ra đại một việc gì đó nói cho xong rồi quay về mình mình.

Phụ thân không hỏi cậu về mấy cái túi hôm nay được mang về, nói cách khác gã sai vặt thật không nói cho phụ thân việc đó.

Việc này làm cho Mục Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì ở nhà chờ màn đêm buông xuống

Cậu bắt đầu lấy những khối ngọc ra thẩm định, một tay cầm khối ngọc một tay cầm cục than nhỏ làm cho bàn tay cũng bị dơ dơ bẩn bẩn.

" Cạch "một âm thanh thật nhỏ đã hấp dẫn lực chú ý của cậu, là từ ngoài cửa truyền đến.

" Cạch. "Lại là âm thanh đó, tựa hồ là cố tình tạo nên để thu hút cậu, nhưng lần này âm thanh lại lớn hơn một ít.

Mục Lâm Vãn đem ngọc thạch buông xuống, chậm rãi đi qua.

Là Liễu Vọng Thu sao? Cậu suy đoán.

Nhưng sau đó cậu liền bác bỏ ý nghĩa của mình, đây chắc chắn không phải là Liễu Vọng Thu, nếu là hắn thì dã trực tiếp đẩy cửa vào, sẽ không rảnh đâu mà phát ra âm thanh làm cậu để ý.

Mục Lâm Vãn đứng ở trước cửa do dự một chút, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến thanh âm.

" Cạch "Như là có thứ gì đó va nhẹ vào cửa gỗ, rất kỳ quái.

Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, mở cửa ra, phía sau cửa lại không có người tồn tại nào cả.

Cậu lập tức nổi cả da gà, sống lứng lạnh ngắt.

Trời gần tối đen, cửa lại phát ra âm thanh kì quái, sau khi mở cửa lại không thấy bóng người, này.. Nói ra đi sợ là có thể hù chết người đi.

Cạnh --

Âm thanh đó lại vang lên một lần nữa, nhưng chính là phát ra từ dưới chân a.

Mục Lâm Vãn vội vàng cúi đầu nhìn, nhìn thấy một con bồ câu xám lấy mõ gõ vào vào phần gỗ.

Bởi vì là màu xám, còn đứng trên mặt đất, nên cậu không để ý thấy.

Mục Lâm Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xổm xuống dưới, duỗi tay ở bồ câu trên đầu sờ sờ, nói:" Nguyên lai chỉ là bồ câu. "

Tay cậu vừa mới sờ qua than củi, hiện tại vẫn còn đen dơ, nên trên bộ lông xám kia cậu cọ lên một khối đen thui làm cho con bồ câu khó thấy nay càng không thấy đâu.

Mục Lâm Vãn có chút chột dạ thụt tay lại, đưa mắt nhìn chim bồ câu kia..

Bồ câu nâng lên đầu, cánh đập đập, bay đến đỉnh đầu Mục Lâm Vãn, sau đó ngồi xổm xuống.

Mục Lâm Vãn đóng cửa lại, đi vào.

Bồ câu lại bay đến trên bàn, lạch cạch lạch cạch đi tới.

" Là bồ câu nơi nào tới? Như thế nào mà có thể bay đến nơi này? "Mục Lâm Vãn có chút nghi hoặc, đi qua nhìn thoáng một cái liền thấy được thứ giấu ở trên đùi bồ câu, đã bị lông tơ che lại một chút.

Cậu đưa tay thử thăm dò, bồ câu đột nhiên ngã xuống trên bàn, đem cuộn giấy trắng lộ ra.

Mục Lâm Vãn dùng khăn chùi tay rồi nhặt tờ giấy lên xem.

Nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ hữu lực, không khó để đọc hiểu.

" Đã từ mụ mụ nghe nói, cảm ơn tiểu công tử lo lắng, Ngọc Vận thân mình đã khỏe, không biết tiểu công tử đêm nay có thời gian hay không tới hoa lâu một chút? Ngọc Vận tại đây chờ công tử."

Chính là Ngọc Vận đưa đến.

Tác giả có lời muốn nói: Cuckoo

* * *

Bình luận

Truyện đang đọc