TIÊU DIÊU VƯƠNG BỔN KỶ

Ta ở cùng Lãnh Vũ trong căn nhà gỗ bảy tám ngày, thẳng đến lúc thương thế nội ngoại của hắn đều trở tốt mới rời đi. Mấy ngày nay quả thực rất thoải mái, bất quá, có một điểm làm ta không thú vị chính là, Lãnh Vũ đối với những lời nói đùa giỡn của ta càng lúc càng không thể ý. Mỗi lần ta chọc hắn sinh khí, hắn cũng không dùng mắt nhìn trừng ta. Đại khái phát hiện ta thích bị hắn trừng, mặc kệ ta nói thế nào chỉ hắn cũng chỉ hờ hững. Mỗi lần vậy đều phải đợi ta giải thích hắn mới chịu quay lại để ý, thời điểm đó, ta sẽ không trêu cợt hắn.

Tới kinh thành, chúng ta chia tay, ta phát hiện cư nhiên có điểm luyến tiếc hắn. Mặc dù có chút thương cảm, nhưng ta tin hữu duyên hội tương kiến. Cho nên thản nhiên cùng hắn cáo biệt, chờ mong lần gặp sau. Trước khi đi, vì phòng ngừa hắn bị minh tính ám toán [1], ta tặng hắn một ít vật phẩm tị độc, giải độc cùng hạ độc.

Kế tiếp, ta bắt đầu đi thăm thú kinh thành. Kinh thành thật không hổ thành thị dưới chân thiên tử, vừa phồn vinh lại vừa có tiền, nơi nơi đều có xa mã đi đường của vị đại nhân nào đó. Kiến trúc so với bất kỳ đâu, hoặc hào nhoáng, hoặc uy nghiêm, hoặc tràn đầy những vật trang trí. Thậm chí cả những đ**m phô, tiểu quán cũng tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, đường để đi rất rộng rãi.

Ta đến trụ tại một khách đ**m kêu Hào Khách, bây giờ chưa phải lễ mừng năm mới, phòng trọ rất rẻ, ta bao luôn một gian phòng ở trong ba tháng. Nghe nói mỗi ba năm khoa cử thi hội, kinh thành bất kể khách đ**m to nhỏ đều chật ních người, thời điểm đó giá phòng tăng rất nhanh. May mắn ta tới sớm, nếu không gặp phải tình huống như nhi tử Hứa Tiên chẳng phải buồn bực sao?

Ban đêm, ta nhịn không được tưởng niệm, tính toán đột nhập hoàng cung thăm phụ hoàng, dù sao lấy công lực hiện tại của ta, chỉ cần cẩn thận sẽ không có ai phát hiện. Nói liền làm liền, ta mặc vào một kiện y phục sẫm màu, che mặt, bay nhanh qua cung tường. Khi vào cung, mọi con đường ta đều rất quen thuộc, ngay cả việc thay ca của các thủ vệ ta đều nhất thanh nhị sở. Đương nhiên, cái ta biết chỉ là của năm năm trước, bất quá, so với hiện tại cũng không thay đổi lớn.

Quả nhiên, ta một đường thông suốt đến bên ngoài tẩm cung phụ hoàng, bên trong không hề động tĩnh, xem ra phụ hoàng không triệu phi tử đến thị tẩm. Ta trộm từ phía cửa sổ trực tiếp nhảy vào, phụ hoàng đang nằm trên long sàng.

Vì không muốn phụ hoàng bị dọa, ta liền hạ một chút mê dược, sau đó rón rén tiêu sái bước đến bên người, tham lam nhìn ngắm hắn. Phụ hoàng khi ngủ không có loại cảm giác băng lãnh cùng uy nghiêm như thông thường, khuôn mặt ôn nhu, hương vị trên người lẫn trong bóng đêm càng thêm mị hoặc.

Càng nhìn gần, lòng ta càng không nhịn được kích động, tay mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt, mơn trớn cái trán, lông mi, hai mắt nhắm nghiền, tiệp mao thật dài, cái mũi thanh tú, cuối cùng dừng lại ở môi. Ta cúi xuống, khe khẽ để lại một nụ hôn, trong nháy mắt, ta cảm giác tốc độ tim đập nhanh đến mức không thể khống chế, rốt cuộc đã đem nụ hôn đầu trao cho phụ hoàng! Môi phụ hoàng mềm mại mà khô lạnh, khiến ta không nghĩ rời đi, ta nhịn không được vươn đầu lưỡi l**m dọc theo đó.

Kế tiếp, dưới áp lực khát vọng, ta ở mặt, môi, vành tai, cổ, xương quai xanh phụ hoàng không ngừng hôn, l**m, cắn, hơn nữa lực đạo cũng rất nhỏ, không đến mức lưu lại dấu vết. Bất quá, hạ thân ta trước giờ vẫn luôn yên ổn bắt đầu phát ngạnh, ta cả kinh, lập tức thanh tỉnh, vội vàng ly khai, bay khỏi cung.

Bắt đầu từ hôm đó, ta mỗi tối đều đến thăm phụ hoàng, không biết vì cái gì, phụ hoàng vẫn đều đều không triệu phi tử, ngay cả trong lễ mừng năm mới cũng không, này khiến ta thật cao hứng. Thời gian cứ vậy trôi, rối cuộc đã tới tháng hai. Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên hai người đến kinh thành, bọn họ đều thông qua thi hương, chuẩn bị tham gia thi hội. Lần này Tiêu Viên thắng, hắn đoạt giải nguyên, khiến Mạnh Hiên vô cùng buồn bực, thế nên lúc vào thành không nhịn được đối ta oán giận.

Hai tháng sau, giá phòng quả nhiên tăng rất nhiều, cơ hồ không khách điểm nào trống. May mắn ta có dự kiến trước, đầu tháng giêng đã bao một gian phòng cách vách, dù sao hai người kia quan hệ cũng tốt, ngủ chung phòng chắc không sao.

Ngày chín tháng hai, chúng ta rốt cuộc bắt đầu đệ nhất trường khảo thí của thi hội.



[1] Minh tính ám toán: sáng tính kế, tối ám hại

Bình luận

Truyện đang đọc