TIỂU DƯƠNG ĐÀ


Hành tung dị thường của Triều Vân chắc chắn là một manh mối hoàn toàn mới.
Từ trước đến nay chư thần Thiên giới luôn xem trọng phép tắc của Thiên Đạo hơn tất thảy.

Bọn họ cực kỳ tin tưởng vận mệnh đều bất biến, cho nên mỗi khi tiên thần lịch kiếp trở thành người phàm, nếu có tiên thần dùng thần lực để can thiệp trong quá trình đó ắt sẽ bị phạt nặng.
Vị mộc thần đại nhân này không ngần ngại nguy hiểm lớn cũng muốn tự phong ấn thần lực lén xuống hạ giới, có vẻ như thật sự rất muốn bảo vệ Kim Ô và Phu Tang lịch kiếp thành công.
Đã như vậy, cái nào nặng cái nào nhẹ, Triều Vân đương nhiên sẽ biết rõ hơn ai hết.
Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao để thư lại nói muốn đi tìm Họa Đấu, nếu Triều Vân thật sự thấy lá thư kia, tại sao có thể yên tâm mặc kệ sự an nguy của bọn họ, hoàn toàn không xem nó được?
Nếu là người phàm, đi từ thành Mạch Thuỷ đến đây thật sự chỉ mất ba ngày.

Nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư, Triều Vân vẫn chưa tới, cho dù giải thích ở bất kỳ góc độ nào cũng cảm thấy không hợp lý.
Hay là xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ vậy, mày Diệc Thu chau lại, mà khi nàng nhìn về phía U Nghiên lại thấy vẻ đạm bạc thể hiện "chuyện không liên quan, gác qua một bên" trên khuôn mặt ấy.
Sao cái vẻ mặt kia lại giống như đã biết chuyện này từ sớm rồi.
"U Nghiên, đừng nói là ngươi đã nghi ngờ Triều Vân xảy ra chuyện từ trước rồi nhé?" Diệc Thu tò mò hỏi.
"Ừ." U Nghiên nhàn nhạt đáp.
"Nghi từ hôm qua?" Diệc Thu lại hỏi.
"Hôm xuất phát." U Nghiên cười như không cười, ngước mắt nhìn Diệc Thu.
Răng Diệc Thu lập tức cắn chặt lấy môi dưới.
Cả người ngây dại, cái thứ cảm giác bị U Nghiên nghiền ép trên tất cả phương diện lại ập đến.
Sau mấy giây đối diện, nàng hít sâu một hơi, mở miệng truy hỏi: "Sao ngươi biết được điều đó?"

"Lần này không thể trách ngươi ngốc được, dù sao tu vi của ngươi yếu ớt nên rất khó để phân biệt được linh tức của người khác." U Nghiên nói, duỗi tay khẽ xoa mái tóc của Diệc Thu, "Thật ra ngày chúng ta xuất phát, linh tức của Triều Vân đã không còn ở trong thành Mạch Thuỷ."
Tức thì, Diệc Thu bừng tỉnh hiểu ra.
Nàng nhớ buổi tối Thất Tịch ấy, nàng rảnh rỗi buồn chán nên hỏi U Nghiên có thể cảm ứng được vị trí của mọi người không.
Lúc ấy, câu trả lời của U Nghiên là —— "Một người trở về quán trọ, hai người còn lại ở hội đèn lồ ng."
Thế nên đêm Thất Tịch ấy, Triều Vân vẫn còn ở thành Mạch Thuỷ.
Đổi thành trước kia, mỗi lần rời đi Triều Vân đều sẽ để lại một lý do hợp lý cho Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao.

Nhưng lúc này đây, mọi người mới vừa chỉ ngủ một giấc, Triều Vân không nói một lời mà đã biến mất, chắc chắn đã xảy ra chuyện!
"Vậy sao ngươi không nói một tiếng?" Dường như mất đi chức năng nói tiếng người, Diệc Thu sững sờ suốt cả buổi mới nói được câu tiếp theo, "Sao ngươi, ngươi lại...!Nhìn Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao ngây ngốc đánh dấu suốt cả đường đi như vậy?"
"Nếu không thì sao?" U Nghiên hỏi ngược lại, "Nói với họ là Triều Vân đã xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cứu Triều Vân trước hay sẽ cứu Huân Trì trước?"
Diệc Thu há hốc miệng, nói không nên lời.
U Nghiên nói rất đúng, chuyện gì cũng có nặng nhẹ thứ tự trước sau, đối với Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao, đương nhiên Triều Vân sẽ quan trọng hơn Huân Trì.

Nếu để họ biết Triều Vân xảy ra chuyện, e là Huân Trì mỏi mắt mong chờ đại cứu tinh Giang Vũ Dao cũng không kịp.
"Nhưng ít nhất ngươi có thể nói cho ta mà..." Diệc Thu nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngươi giữ miệng được sao?"
"Ta...! Ừ, ngươi nói đúng." Diệc Thu cam chịu, nhíu mày, lại hỏi lần nữa, "Nhưng mà U Nghiên, bây giờ chuyện của Phu Chư Họa Đấu đã xử lý xong, tại sao ngươi còn chưa nói cho mọi người biết?"
"Ôm cây đợi thỏ không tốt à?" U Nghiên hỏi ngược lại với vẻ thản nhiên.
"......" Không ngờ sự thật là do lười.
Cũng đúng, điểu nữ nhân vẫn luôn như thế, chỉ cần nàng có thể đạt được mục đích, những người khác liên quan gì đến nàng?
Vả lại, dù Triều Vân từng cứu U Nghiên, đối với U Nghiên nàng cũng không tính là người ngoài.


Nhưng ở nhân gian Triều Vân không hề đắc tội với người khác, có thể xảy ra chuyện gì nữa đây?
Bỗng nhiên biến mất, tám phần là bị chim Ế bắt đi rồi!
Tuy không biết con chim Ế này muốn làm gì, nhưng nàng thích Triều Vân như vậy, chắc gì nàng đã làm Triều Vân tổn thương?
Nghĩ như thế, Diệc Thu cảm thấy bản thân cũng không sốt ruột mấy —— hèn gì U Nghiên không để ý chút nào.
"Nếu, nếu đã như vậy, chúng ta..." Diệc Thu suy nghĩ, cẩn thận dò hỏi một câu, "Định tiếp tục ôm cây đợi thỏ sao?"
"Ngươi nói xem?" U Nghiên hỏi.
Diệc Thu lắc lắc đầu: "Ta không dám nói!"
U Nghiên không khỏi nở nụ cười, nói: "Ngươi nói ra lời thật lòng là được, ta cũng đâu thể hầm ngươi đâu phải không?"
Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Diệc Thu hạ giọng nói: "Thật ra ta...!Muốn đi tìm Triều Vân, dù sao tình thế của chúng ta quá bị động, nếu thật sự không làm gì cả, e là chỉ có thể chờ phiền phức tìm tới cửa, như vậy chẳng phải mỗi đêm đều ngủ không ngon giấc sao?"
U Nghiên trầm mặc nhìn Diệc Thu, sau đó khẽ "ừ" một tiếng, chậm rì rì nói: "Mỗi lần nhắc đến những tiên thần này, ngươi đều tỏ vẻ rất hăng hái."
"Ta..." Diệc Thu có chút căng thẳng "Ngươi, ngươi ngươi, ngươi nói lời này làm người ta phải liên tưởng đến một nghĩa khác đấy, ta, ta không có...!Bạch lộc và tiểu hotdog cũng đâu phải thần, ta cũng hăng hái như vậy mà!"
"Đi thôi." Nói rồi, U Nghiên đứng dậy, linh lực thoáng chấn động, lập tức phủi tất cả bụi đất trên người xuống...
"Đi? Đi đâu..." Diệc Thu ngơ ngác hỏi.
Giây tiếp theo, eo nàng đột nhiên bị U Nghiên ôm lấy, tiếp theo chỉ nghe được tiếng đập cánh truyền đến từ sau.

Còn chưa kịp chào hỏi gì, U Nghiên đã mang nàng bay lên không trung.

"Diệc Thu! U cô nương! Các ngươi đi đâu vậy?" Giang Vũ Dao tiến lên hai bước, kinh ngạc nhìn hai người đang muốn rời đi trên bầu trời.
Lạc Minh Uyên ngồi bên đống lửa nghe thấy tiếng động cũng sững sờ đứng lên, đưa mắt nhìn U Nghiên và Diệc Thu ở phía chân trời —— trong tay hắn còn đang cầm hai con cá đã nướng chín, mùi thơm ngào ngạt bốc lên đến tận trời, thấy được mà không ăn được thật sự khiến người ta rầu muốn chết...

Diệc Thu vô thức nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ nếu mình hỏi chuyện này trễ một chút, có lẽ sẽ có cơ hội được ăn một bữa cơm tối trước khi đi.
U Nghiên đứng giữa không trung một lát, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng chỉ nói ra một câu: "Sau này còn gặp lại."
Diệc Thu thấy vậy cũng đành vẫy tay chào bọn họ: "Giang Vũ Dao, tiểu trư chân, ta và U Nghiên có việc đi trước, có duyên gặp lại nhé!"
Dứt lời, U Nghiên liền mang nàng rời khỏi khu rừng này.
Phía sau không có người đuổi theo, dù sao mọi người đều là bèo nước gặp nhau, vốn cũng không phải người chung đường, không ai có quyền ép buộc người nọ phải ở bên cạnh mình.
Diệc Thu tưởng mọi người sẽ chung đường trong một khoảng thời gian, mãi đến khi giải quyết xong chuyện chim Ế, lại không ngờ rằng việc này còn chưa giải quyết xong, nàng lại tách ra hành động riêng với nhóm người vai chính.
Mà cũng đúng, từ trước đến nay U Nghiên vẫn luôn thích hành động một mình, e rằng ở trong mắt nàng, "đối tác" có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng chỉ là một loại gánh nặng.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ nói cho bọn họ." U Nghiên đột nhiên mở miệng nói một câu.
Suy nghĩ dần dần bay xa của Diệc Thu lập tức bị câu nói của U Nghiên kéo về, nàng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu muốn đồng hành cùng bọn họ, ngươi sẽ không trực tiếp mang ta đi mà không nói một tiếng.

Nếu ngươi làm như vậy, có lẽ vì không muốn cho bọn họ cùng đồng hành phải không?"
Sau khi nghe xong, U Nghiên bèn nở nụ cười: "Càng ngày càng thông minh."
Diệc Thu không khỏi mừng rỡ: "Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết phủ nhận ta thôi đấy!"
U Nghiên cũng không nhiều lời nữa, nàng đẩy nhanh tốc độ, mục tiêu có vẻ rất rõ ràng, chắc hẳn đã biết chim Ế và Triều Vân đang ở nơi nào.
Quả nhiên, chưa bay được bao lâu, Diệc Thu liền thấy U Nghiên thu đôi cánh, mang nàng vào một tòa thành vô cùng xa lạ.
Triều Vân bị chim Ế bắt đến đây à?
Không thể không nói, nơi này cách ngọn núi kia rất gần, chim Ế vẫn luôn nhìn chằm chằm hai vị vai chính mọi lúc mọi nơi, có lẽ nàng ta đang tính kế làm lớn chuyện gì đó chăng?
Diệc Thu vội vàng theo sát phía sau U Nghiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp không ngừng đánh giá xung quanh, cố gắng tìm điểm khác thường dành mở miệng trước khi U Nghiên lên tiếng nhắc nhở, hòng chứng minh mình cũng không ngu ngốc.
Nhưng nàng đi theo suốt cả buổi, chưa cảm nhận được chỗ khác thường thì đã bị U Nghiên dẫn đến một quán ăn có vẻ đắt khách.
Tức thật, chẳng lẽ tìm được rồi hả? Ngay cả một chút chuyển động linh lực bất thường nàng cũng chưa hề phát hiện ra!
Thôi bỏ đi, tất cả đều do thực lực nghiền áp, chắc chắn không hề liên quan đến chỉ số thông minh!
Diệc Thu nghĩ vậy, ánh mắt nàng lập tức trở nên cảnh giác, sau đó đưa mắt nhìn thực khách bốn phía.
Nhưng vào lúc này, U Nghiên trực tiếp dắt nàng lên một căn phòng riêng ở lầu hai, bắt đầu gọi món với tiểu nhị.
Mắt Diệc Thu chớp lia lịa, đợi tiểu nhị cầm thực đơn rời đi mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Tình huống này là sao?"

U Nghiên thản nhiên đáp: "Ăn cơm."
Diệc Thu sửng sốt một lúc mới hỏi với vẻ không tin được: "Chúng ta chỉ tới ăn cơm thôi à?"
U Nghiên hỏi lại: "Còn sao nữa?"
Mày Diệc Thu nhíu lại: "Chim Ế và Triều Vân không ở nơi này?"
U Nghiên tiếp tục hỏi lại: "Ngươi thấy sao?"
Diệc Thu hít sâu một hơi.
Nàng cứ tưởng U Nghiên đi gấp như vậy là vì muốn tiến hành một đợt đánh lén trước khi chim Ế nhận ra!
Rồi sao nào? Nàng nghiêm túc quan sát một đường, cuối cùng quan sát trở thành công cốc, còn U Nghiên thật sự mang nàng đến đây chỉ để ăn cơm...
"Ngươi, ngươi ăn một bữa cơm, bay gấp như vậy làm gì..." Diệc Thu không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm một chút.
Mặt trời mới vừa lặn xuống núi, đi ăn một bữa cơm cứ như vội đi đầu thai, không đến mức, thật sự không đến mức.
"Ngươi đói bụng." U Nghiên nói, lẳng lặng nhìn Diệc Thu.
"Hả? Ta có hả?" Diệc Thu vô thức nghiêng đầu chớp mắt.
"Không có? Vậy ngươi nuốt nước miếng khi nhìn tiểu tử làm gì?" U Nghiên nhướng mày, từ từ hỏi, "Hắn đẹp đến mức nhìn thôi cũng đã thấy no sao?"
"...! Ừ." Diệc Thu trả lời, thấy vẻ mặt U Nghiên có chút không vui, vội vàng bổ sung, "Ý ta là cá, hai con cá nướng trong tay hắn, màu sắc chín đều, còn thơm nữa..."
Nói xong, nàng lại nhịn không được nhấp môi nuốt nước miếng.
U Nghiên nói không sai, nàng thật sự đã đói bụng, nhưng lúc nãy đầu óc quá rối bời nên chưa hề phát hiện bụng mình đói.
Có điều, so với những món ăn đa dạng của quán ăn, nàng vẫn muốn ăn cá nướng hơn, dù sao cũng đúng lúc thấy, mà lâu rồi nàng cũng chưa được ăn lại...
U Nghiên: "Hương vị của món cá kia trông khá bình thường."
Diệc Thu: "......" Nhưng nguyên tác miêu tả, nàng cũng được thử qua, tay nghề nấu nướng của tiểu trư chân thật sự rất tốt.
U Nghiên: "Nếu muốn ăn, đợi trở về ta sẽ nướng cho ngươi."
Diệc Thu: "Ơ?"
Đây là lời mà điểu nữ nhân có thể nói ra ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc