TIỂU DƯƠNG ĐÀ


Diệc Thu nhớ khi còn ở Ma giới, U Nghiên thường sẽ xuống bếp nấu cơm cho nàng ăn mỗi ngày.
Ma giới cằn cỗi, không có nguyên liệu tốt để nấu ăn như nhân gian, nhưng không thể không nói, những món ăn U Nghiên làm đều có mùi vị rất ngon.
Nhưng kể từ khi đến nhân gian, điểu nữ nhân vẫn luôn lười nhác, có thể tiêu tiền chắc chắn sẽ không bắt tay làm, cho dù ăn hay uống cũng phải có người đưa tận tay đến trước mặt nàng.
Diệc Thu suy nghĩ, có lẽ vì từ trước điểu nữ nhân vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ thế nên khi đến một nơi không ai có thể thương tổn mình, nàng cũng muốn trải nghiệm một cuộc sống thư thái nhẹ nhàng.
Cái danh Ma Tôn nghe có vẻ oai phong, nhưng trên thực tế nếu thật sự có người có bản lĩnh gi3t chết nàng, bên dưới cũng sẽ không có nhiều tiếng kêu la phản đối.
Dù sao Ma giới không giống Nhân giới và Thiên giới, đại đa số Ma tộc đều có cuộc sống khó khăn, nên tôn ti ý thức của chúng nó cũng không có nhiều như tiên thần và nhân loại.

Đối với bọn họ, một vị "quân chủ" có sáng suốt hay không sáng suốt, tàn bạo hay không tàn bạo, chính thống hay không chính thống đều không hề liên quan đến bọn họ.
Bọn họ chỉ quan tâm người mình nguyện trung thành có cường đại không, và cũng chỉ biết nghe lệnh người đang nắm quyền ở hiện tại.
Như nội dung phần sau được viết trong《 Cành Héo Úa 》 chẳng hạn, sau khi Lạc Minh Uyên đọa ma bị U Nghiên lừa dối đẩy lên vị trí Ma Tôn, sau đó lại đánh thức hung thú thượng cổ "Phỉ", hợp tác với nó, chỉ huy ma tộc chính thức khai chiến với Thiên giới.
Bởi vậy có thể thấy được, Ma tộc hoàn toàn không để bụng người dẫn dắt mình là ai, chỉ cần người này có bản lĩnh, chỉ cần có khả năng đưa bọn họ ra Ma giới, dù là con trai Thiên Đế bọn họ cũng sẽ thuận theo.
Cũng chính vì lý do ấy nên khi còn ở Ma giới, U Nghiên không hề tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Nàng không cho người hầu hạ, càng không muốn người khác tới gần.

Không ngoa khi nói rằng, lúc U Nghiên đang nghỉ ngơi, ngoài tiểu Dương Đà ra hoàn toàn không hề có một vật còn sống có thể tiếp cận trong phạm vị trăm mét.
Lúc trước, Diệc Thu chưa từng để ý đến những điều kia, bây giờ đột nhiên nghĩ về nó, trong lòng lại xuất hiện một giác nhoi nhói khó tả.
"Lần cuối ngươi, ngươi làm đồ ăn cho ta là lúc còn ở Tiên Lộc Môn." Diệc Thu nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy." U Nghiên nhẹ giọng đáp lời, "Ngươi thấy sao?"
Diệc Thu nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Ăn khá ngon, ta rất thích."
U Nghiên chỉ cười mà không nói, nàng đưa mắt nhìn sắc trời dần dần tối bên ngoài cửa sổ.

Chiều hôm đó, Diệc Thu ăn no căng bụng, mới vừa ợ một cái liền đi theo U Nghiên lên đường trong đêm.
Sau vô số lần thất bại, lòng Diệc Thu nảy sinh suy nghĩ muốn từ bỏ tự hỏi —— dù sao nàng cũng đã ôm được chiếc đùi đảm nhận sự thông minh của truyện rồi.

Nếu đầu óc có thể tách rời tuỳ ý, nàng cũng chẳng muốn mang theo, đỡ phải hoạt động quá tải trong những lúc mình rảnh rỗi.
Giờ này khắc này, nửa đêm canh ba, mặt trăng nghiêng về phía tây, Diệc Thu được U Nghiên đưa về thành Mạch Thuỷ.
Nàng mở mắt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, một mặt dùng mu bàn tay lau nước mắt, một mặt khác lại mơ màng nhìn khắp bốn phía.
Đây là quán trọ mà đám người Giang Vũ Dao đã ở tạm.
"Sao lại đến nơi này..." Diệc Thu mở miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nửa đêm đến quán trọ, chẳng lẽ là vì bay mệt nên muốn nghỉ ngơi?
Cũng có thể lắm, dù sao nếu dùng tư duy của người thường khó mà đoán được những suy nghĩ của U Nghiên.
Tựa như lúc chiều, nàng cứ tưởng U Nghiên sẽ làm việc đứng đắn nghiêm chỉnh, ai dè lại chỉ mang nàng đi ăn một bữa no nê.
Lúc này đây, U Nghiên đột nhiên đi vào quán trọ, có lẽ động cơ cũng vô cùng đơn giản, nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi đến ngày mai rồi mới xuất phát?
Cơ mà đã trễ thế này, quán trọ cũng đóng cửa từ lâu, làm sao mà vào ở được?
Đang suy nghĩ mê man, Diệc Thu lại thấy U Nghiên mở cửa sổ của một căn phòng ở lầu hai rồi đi vào, động tác liền mạch lưu loát, lúc đáp đất lại lặng yên không một tiếng động.

Mà cánh tay đang ôm lấy Diệc Thu cũng buông lỏng, sau đó trở tay đẩy nàng đến mép giường.
"Buồn ngủ thì ngủ một lát." U Nghiên nói, chậm rãi đi đến trước bàn, ngồi xuống.
Diệc Thu ngơ ngác đứng bên mép giường trong chốc lát.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng từng gặp cảnh ăn chùa nhưng chưa từng thấy cảnh ngủ chùa bao giờ!
"Không được đâu U Nghiên!" Diệc Thu hoàn hồn, nhỏ giọng nói, "Chúng ta không nên vào đây khi chưa có sự cho phép, nếu ngủ quên bị người ta phát hiện thì mất mặt lắm..."
Vừa dứt lời, U Nghiên bèn nhắm mắt lại, trên người xuất hiện một cỗ linh lực vô hình chậm rãi tản ra xung quanh tựa như nước chảy.

Đây giống như là thuật tìm kiếm linh tức, U Nghiên đang tìm gì đó.
Diệc Thu nhìn quanh bốn phía theo bản năng, lúc này mới phát hiện cách bày trí trong căn phòng này vô cùng quen mắt, đặc biệt là cửa sổ đối diện với cái giếng ở sân sau.
Nàng nhớ rồi, đây là căn phòng mà Triều Vân từng ở, vừa lúc cách phòng của Giang Vũ Dao hai căn.
Diệc Thu nhớ nguyên tác đã từng nhắc rằng tu vi chim Ế không quá cao, nhưng lại cực kỳ am hiểu việc ẩn giấu linh tức của mình.

Cũng vì lý do ấy nên khi xuống núi một khoảng thời gian, U Nghiên cũng chưa hề cảm nhận được sự tồn tại của chim Ế.
Không tìm được chim Ế, vậy chỉ có thể tìm Triều Vân.
U Nghiên bỗng nhiên đến đây, có lẽ vì muốn tìm được linh tức còn sót lại trước khi Triều Vân rời đi, sau đó lại dựa vào linh tức ấy để phán đoán tung tích của Triều Vân.
Bốn ngày đã trôi qua, có lẽ linh tức tan gần hết rồi, muốn tìm kiếm phải chăng cũng sẽ tốn nhiều công sức?
"U Nghiên, nếu không thì..." Nếu quá phiền phức, trở về ôm cây đợi thỏ cũng được, dù sao nàng cũng không muốn chỉ vì mấy câu nói của mình mà U Nghiên lại lãng phí quá nhiều linh lực.
Nhưng dường như U Nghiên không nghe thấy, hoàn toàn không phản ứng đến nàng, chỉ dựa vào linh tức còn sót lại, vận chuyển từng chút từng chút linh lực lan ra nơi xa.
Diệc Thu ghé vào song cửa sổ nhìn về phương xa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo vầng sáng xanh lục kia, nhìn một hồi cơn buồn ngủ cũng dần ập đến.
Dù sao U Nghiên cũng không nghe mình khuyên, chi bằng ngủ một giấc đi.
Nghĩ vậy, Diệc Thu nhanh tay nhanh chân đi đến mép giường, nhìn đệm chăn trên giường do dự không thôi, cuối cùng sau lần hít vào thở ra thứ ba nàng nằm lên.
Không biết bao lâu rồi chưa được ngủ trên giường, vừa rồi suýt chút nữa nàng thậm chí còn cảm thấy bản thân mình không xứng ngủ trên đó.
Quả nhiên người bị tẩy não lâu đều sẽ mất đi sự tự tin vốn có của mình!
Người có thể ngủ dưới đất, nhưng cần phải tự nguyện mới được, không thể bị bắt!
Về vấn đề ngủ trên đất, sau này tìm được cơ hội thích hợp, nhất định phải nói rõ ràng với điểu nữ nhân, tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy mãi.
Sau khi quyết định xong xuôi, Diệc Thu ngáp một cái thật to, kéo chăn đã được xếp gọn, thoải mái nằm xuống.
Chẳng qua, lúc nãy vẫn còn cảm thấy buồn ngủ mà giờ đây nằm ở trên giường đầu óc nàng đột nhiên lại có chút hưng phấn kỳ lạ, rõ ràng mí mắt vẫn còn nặng trĩu nhưng cơn buồn ngủ lại tan đi rất nhiều.


Một khi đôi mắt này nhắm lại, trong đầu nàng không ngừng xuất hiện những dòng suy nghĩ lộn xộn.
Nguyên tác từng đề cập, nếu sử dụng thuật tìm kiếm linh tức trên phạm vi nhỏ, linh lực sẽ không bị tiêu hao quá nhiều, Mạch Thuỷ chỉ là một toà thành nên chắc có lẽ đối với U Nghiên nó cũng không được coi là phạm vi lớn đâu nhỉ?
Hy vọng sau khi tỉnh giấc, U Nghiên có thể tìm được một chút manh mối.
Còn nữa, hy vọng chuyện nàng bị U Nghiên mang đến đây ngủ chùa sẽ không bị người ta phát hiện, nếu không sẽ mất mặt lắm.
Đúng rồi đúng rồi, đối diện quán trọ này có một cửa hàng bán bánh quẩy sữa đậu nành siêu ngon, không biết sáng mai có thể đến đó ăn một bữa không.
Cũng không biết khi nào U Nghiên làm món cá nướng như đã hứa đây...
Ây da, đừng suy nghĩ nữa, sao mấy chuyện đó còn làm người ta mất ngủ hơn dùng điện thoại di động vậy? Không ngủ trời sẽ sáng mất!
Diệc Thu nghiến răng, nhắm chặt mắt vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Nàng nghĩ, có lẽ là lạ giường...!Không, nói đúng hơn có lẽ là nàng lạ "đất".
Ngủ trên mặt đất quá lâu nên khi nằm trên giường sẽ khó mà ngủ được.
Đều do điểu nữ nhân đó làm hại!
Diệc Thu bất lực xoay người sang một bên, nghiêm túc tự hỏi xem mình có nên xuống đất ngủ không.
Nghĩ một lát, nàng mở hai mắt, bất giác nhìn về phía U Nghiên.
Vầng sáng xanh như sương như khói nhẹ nhàng lượn lờ quanh cơ thể mảnh khảnh của U Nghiên.
Có lẽ vì vết thương cũ chưa lành hẳn, màu môi của nàng vẫn có chút tái nhợt, không biết có phải ảo giác không nhưng cái vẻ ốm yếu ấy lại khiến nàng không hề xa xôi khó với tới như lúc trước.

Hoặc có lẽ là vì bây giờ U Nghiên đã trở nên bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, Diệc Thu đột nhiên ngồi dậy, muốn ôm chiếc gối mềm vào lòng mình, nhưng chẳng hiểu tại sao chiếc gối này lại dính thật chặt với giường.
Sao gối đầu có thể dính chặt với giường được?
Đừng nói là Triều Vân đã sớm đoán bản thân sẽ xảy ra chuyện cho nên nàng giấu trước một số manh mối trong phòng của mình, nhưng vì sợ bị người bình thường phát hiện, nàng mới làm phép phong ấn nó lại.
Nếu người bình thường phát hiện không thể lấy chiếc gối này, nhất định sẽ tưởng mình gặp phải yêu ma quỷ quái.

Mà trong thành Mạch Thuỷ xuất hiện yêu ma, chắc chắn sẽ phải đi tìm Tiên Lộc Môn.

Cứ thế, tin tức sẽ dễ truyền vào trong tai Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao hơn.
Hơn nữa phép thuật này không hề có sự dao động của linh lực, ngay cả U Nghiên cũng không thể phát hiện ra, Triều Vân đúng là lợi hại thật.
Diệc Thu tò mò duỗi tay về phía trước, thử tập hợp linh lực để rót vào trong đó.
Tu vi của nàng vốn dĩ thấp kém, cứ tưởng làm điều này sẽ vô ích nhưng không ngờ sau khi rót linh lực vào, chiếc gối đầu dần dần bị nàng kéo ra khỏi đầu giường.
Dưới gối mềm ẩn giấu một hạt châu trong suốt không quá lớn, hạt châu có màu xanh ngọc bích, bên trong dường như có ánh sáng đang chuyển động từ từ.
Tuy chỉ là một viên hạt châu nho nhỏ, nhưng Diệc Thu lại mơ hồ cảm thấy bên trong dường như cái gì cũng có.
Tại sao Triều Vân lại muốn để lại thứ này?
"U Nghiên, ngươi xem nè!" Diệc Thu ra tiếng nhắc nhở theo tiềm thức.
Mà lúc ấy U Nghiên cũng cảnh giác mở mắt ra, nhanh chóng thu hồi tất cả linh lực đang phân tán trong thiên địa vào cơ thể.
"Nơi này giấu một hạt châu, không biết có phải là thứ Triều Vân đã để lại không!" Nói xong, Diệc Thu đang định cầm hạt châu lên thì lại bị một câu "Đừng chạm vào!" của U Nghiên làm cho hoảng sợ.
Giây tiếp theo, một luồng sáng ngũ sắc kỳ lạ tràn ra bốn phía thông qua hạt châu kia.
Thứ quái quỷ gì đây!
Diệc Thu nâng tay che lại ánh sáng chói mắt theo bản năng, còn chưa kịp hoàn hồn nàng liền nghe tiếng kêu nôn nóng của U Nghiên: "Lại đây!"
Đệch đệch đệch! Phải chăng đây là cái bẫy mà chim Ế để lại!
Diệc Thu luống cuống tay chân ngã xuống giường, ánh sáng trong phòng chói mắt đến mức nàng không thể mở mắt ra được, chỉ có thể đứng dậy trong vô thức, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía U Nghiên.
Nhưng phía sau hình như có một sức mạnh cường đại không ngừng kéo nàng, dần lôi kéo nàng vào trong.

Nàng có thể cảm nhận được U Nghiên dùng một tay vận chuyển linh lực để ngăn cản, một tay cầm Xuy Tuyết buộc chặt vòng eo của nàng.
Còn ý thức của nàng lại bị nguồn sức mạnh ấy cắn nuốt không ngừng với một tốc độ cực kỳ nhanh!
Nếu đây thật sự là cái bẫy do chim Ế dùng để đối phó vai chính, vậy tám phần là sát chiêu mà một Dương Đà cỏn con như nàng không thể thừa nhận nổi.
—— Chẳng lẽ ta sẽ "xong đời" ngay tại đây sao?
Một giây trước khi toàn bộ ý thức biến mất, nàng không nhịn được mà chửi thầm một câu.
Mẹ nó, Tiểu Điểu Cô Cô Phi, có thể bớt giả thiết về mấy thứ quái quỷ này được không hả!.


Bình luận

Truyện đang đọc