TIỂU MẸ KẾ

Mẫu thân Tước Miên không có chủ kiến gì, phụ thân thấy Tần gia cầu hôn thì mừng như mở cờ trong bụng, đâu còn đoái hoài đến con mình. Huống chi Tước Miên đã từng bị lão bán một lần nên giờ cũng không tới lượt lão ý kiến.

Tước Tỉnh gật đầu, chuyện của Tước Miên và Tần Tuyết Phùng xem như đã được chấp nhận.

Ngày hôm sau, Tần Tuyết Phùng theo Tước Miên về nhà.

Tước Tỉnh nghiễm nhiên trở thành chủ nhà, Tước phụ thì giành việc với vợ, đon đả bưng trà đổ nước, tươi cười săn đón Tần Tuyết Phùng.

Tần lão gia đưa sính lễ hậu hĩ, Tước Miên gả vào nhà giàu thế này thì nửa đời sau của lão chẳng cần phải lo nữa rồi! Hoàn toàn có thể an nhàn nửa đời sau, để con trai phụng dưỡng mình!

Tước Miên nói thầm với Tần Tuyết Phùng: "Lão vô dụng, đừng để ý ông ta."

Tần Tuyết Phùng gật đầu: "Không để ý ông ta nữa."

Bản tính Tước phụ và phụ thân đã qua đời của hắn giống nhau như đúc nên tất nhiên hắn không ưa nổi, chỉ cười lấy lòng nhạc phụ tương lai cho có lệ.

Tước phụ đắc ý, cảm thấy mình và Tần lão gia có quan hệ thật tốt. Lão còn kéo Tước Miên đến bên cạnh nói: "Ngươi phải hầu hạ Tần lão gia cho tốt, gia thế cỡ này bỏ lỡ một lần thì chẳng có lần sau nữa đâu!"

"Ừm." Tước Miên hờ hững gật đầu.

Tước phụ lại nói: "Gần đây ta đến sòng bạc......"

Tước Miên: "Nợ tiền thì cha nói với đại ca đi."

Tước phụ cốc đầu y: "Ta không muốn để đại ca ngươi lo lắng!"

Tước Miên bất thình lình bị cốc đau, lập tức ôm đầu trừng lão. Tước phụ nói: "Ngươi xưa nay vô dụng hiếm khi hữu ích như bây giờ, giúp đỡ cha ngươi nhiều một chút thì đã sao?"

"Cha nghĩ hay thật!" Tước Miên đã quen cãi nhau với cha mình, giờ lại có Tần Tuyết Phùng chống lưng cho y nên không hề sợ hãi, thậm chí còn giẫm lên chân Tước phụ nghiến mạnh.

Tước phụ hét lên thảm thiết, đau đến khuôn mặt nhăn nhúm, đang muốn đánh y thì Tước Miên đã nhanh chân vọt ra xa, dương dương đắc ý chống nạnh nói với lão: "Sính lễ cũng do đại ca quản lý, cha có chuyện gì cứ tìm đại ca ấy! Đã bán con đi lại còn bắt con nuôi cha, tuổi cha đã cao, đừng mãi sống trong mơ nữa!"

Nói xong y xoay người chạy lại bên cạnh Tần Tuyết Phùng, cho dù Tước phụ đang tức giận cũng chỉ có thể giả vờ tươi cười rồi âm thầm liếc xéo Tước Miên.

Ban đầu Tước Tỉnh muốn năm mới chuộc y về nhà nhưng sau khi bàn bạc với Tần Tuyết Phùng thì lại đổi thành năm mới thành thân.

Nhưng lần gả thứ hai này cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang, hơn nữa Tước Miên là nam tử, lại còn gả cho con trai chồng trước. Nếu tổ chức hôn lễ phô trương theo ý muốn của Tần Tuyết Phùng thì khó tránh khỏi thị phi.

Sau này họ vẫn muốn sống ở đây, dù sao cũng phải để ý ánh mắt người khác.

Da mặt Tước Miên cũng mỏng. Bị người hầu Tần phủ bàn tán thì không nói, nếu ngay cả hàng xóm của mình cũng biết thì y hoàn toàn không muốn!

Thế là hôn lễ đành phải tổ chức đơn giản.

Nói là đơn giản nhưng cũng không khỏi đơn giản quá mức.

Không được bày tiệc rượu, không được mời thân bằng hảo hữu đến dự.

Tước Tỉnh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đệ đệ của hắn là nam tử nên không mặc áo cưới như nữ nhân.

Phụ mẫu Tần Tuyết Phùng đã qua đời, lúc bái đường bày bài vị ở trên, Tần Tuyết Phùng cũng không thích, thế là ngay cả bái đường cũng bỏ qua.

Tước Miên vui vẻ nhưng Tần Tuyết Phùng thì không hài lòng cho lắm.

Đại hôn hoàn tất, khi màn đêm buông xuống là lúc động phòng.

Trong Tần phủ đèn đuốc sáng trưng, bày mấy bàn tiệc rượu đãi các người hầu, Tước phụ vui tươi hớn hở quấn lấy quản gia mời rượu, muốn lôi kéo làm quen với quản gia trong nhà con rể tương lai.

Quản gia bị đả kích quá lớn, lòng như tro tàn, uống hết chén này đến chén khác.

Tước phụ nghĩ thầm sau đêm nay mình sẽ được nở mày nở mặt, quản gia nghĩ thầm thiếu gia cưới xong chắc chắn sẽ phạt mình, tuy ngồi cùng bàn nhưng khác ý nghĩ, chỉ có rượu là không ngừng rót.

Tần Tuyết Phùng về phòng trước, Tước Miên ở bên ngoài uống rượu với đại ca một hồi mới lảo đảo trở về.

Tửu lượng của y khá cao nên không say, chỉ có khuôn mặt là hơi đỏ lên, bước chân liêu xiêu đổ nhào vào ngực Tần Tuyết Phùng. Tước Miên mặc áo đỏ của tân lang nhìn như một chú chim nhỏ màu đỏ vẫy cánh hết sức đáng yêu.

Tần Tuyết Phùng vững vàng đỡ được y rồi nâng cằm y lên, nhìn ngắm một lúc lâu vẫn thấy không đủ.

Tâm tình Tước Miên rất tốt, hai mắt sáng rực, chồm tới hôn chụt lên môi hắn một cái rồi cười khúc khích: "Lão gia chờ ta trong phòng thật giống tiểu nương tử của ta nha."

Tần Tuyết Phùng nghĩ thầm: Đúng rồi, chỉ thiếu một tiểu nương tử mặc áo cưới nữa thôi.

Hắn không nói ra mà chỉ bế Tước Miên ngồi lên đùi mình, cánh tay rắn chắc ôm trọn Tước Miên rồi nói khẽ: "Vậy ngươi định sủng hạnh tiểu nương tử của mình thế nào đây, hửm?"

Bình luận

Truyện đang đọc