TIỂU PHÚ BÀ

Cúp điện thoại, Bộ Hành nghe anh ta đánh giá cô như vậy coi như là đang khích lệ cô, suy cho cùng thành công của một nghệ sĩ, một nhà thiết kế hay doanh nhân nhiều hay ít đều phải có “Da mặt dày” hay “Ảo tưởng”, đó mới là đặc biệt.

Cô vừa rồi chỉ thuận miệng đùa một chút.

Tuy bản thân không có kinh nghiệm, nhưng qua những cuộc hôn nhân xung quanh của người quen cùng với xem phim, kịch, đọc tiểu thuyết cô thấy, đàn ông rất dễ dàng có tình cảm với phụ nữ, không chỉ qua khuôn mặt, dáng người, khí chất, mà còn do ngoại cảnh tác động, rồi rất nhiều thứ nữa.

Không nghi ngờ gì khi Hugh có thiện cảm tốt đối với cô, nhưng từ thiện cảm đến tình yêu vẫn còn xa lắm.

Mà cũng giống nhau, cô đối với Hugh đương nhiên cũng có thiện cảm, thậm chí cho tới bây giờ anh ta là người đàn ông đầu tiên làm cô cảm thấy có thiện cảm, nếu không cũng sẽ không ở lần đầu tiên gặp liền đưa ra yêu cầu nuôi dưỡng anh ta.

Cô vẫn cho rằng kiểu thiện cảm này vẫn luôn tồn tại, vì ở với nhau nhiều sẽ hiểu nhau hơn, rồi dần dần sẽ trở nên vô cảm, thậm chí không chừng sẽ thành chán ghét, phản cảm.

Cô luôn cảm thấy bản thân mình tệ bạc, sẽ không thật lòng yêu ai đó, đối với cả bố mẹ cô cũng thế. Cô không nghĩ sẽ kết hôn, bởi vì hôn nhân yêu cầu tình yêu lớn cùng sự bao dung, cô tự nhận mình không làm được điều đó.

Cho nên, cô thích hợp với kiểu anh tình tôi nguyện, theo nhu cầu quan hệ nam nữ, đơn giản chính là trả tiền rồi thôi, không cần suy xét việc khác.

Nhưng mâu thuẫn ở chỗ cô muốn có con, mà con gái thì càng tốt.

Một mặt tương lai có người có thể thừa kế tài sản cùng sự nghiệp của cô, mặt khác có lẽ cô muốn bồi đắp cho chính mình, để cô được kiên nhẫn làm bạn cùng con.

Sau khi sắp xếp ý tưởng trong đầu, cô mở trang web thông báo tuyển dụng ra bắt đầu đăng ký, điền sơ yếu lý lịch.

Từ khi ra trường, đây là lần đầu tiên cô viết sơ yếu lý lịch, kinh nghiệm viết không có.

Cũng không cần tìm nhiều công ty, cứ thẳng Trác Chu mà đến, cô nộp đơn cho vị trí trợ lý thiết kế giày trẻ em của Bella, bởi vì vị trí này phù hợp với những người mới tốt nghiệp, yêu cầu kinh nghiệm không cao, cơ hội được đi phỏng vấn cao hơn.

Cô muốn bắt đầu từ vị trí cơ bản nhất, để thử xem xem chính mình có thể đi bao xa.

Ngày hôm sau 6 giờ tối, hai người hẹn gặp nhau lần đầu tiên ở tiệm cơm Tây.

Bộ Hành buổi chiều đến gian hàng, từ gian hàng trực tiếp đến Bảo Thịnh.

Hiện giờ không có xe, đi đâu đều không tiện, cô suy nghĩ ngày mai nên đến cửa hàng 4S xem xe.

Cô đến lúc bốn giờ, mang theo notebook ngồi ở chỗ thường ngồi để làm việc.

Chu Mộ Tu đến lúc 5 giờ rưỡi, anh từ sân bay trực tiếp đến đây.

Không nghĩ tới cô còn đến sớm hơn so với anh. Khi anh đi đến đối diện cô, cô thậm chí không biết.

Một tuần không gặp, cô như gầy hơn.

Cô hôm nay mặc áo khoác màu xanh đậm của "Chu", tay nâng má, cổ thon dài, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trầm mặc khóe miệng hơi rủ xuống, như đang suy nghĩ vấn đề gì.

Lúc anh ngồi xuống, cô mới giật mình, vô tình mắt nhìn lên hờ hững mà xa cách.

Giờ khắc này anh suy nghĩ, cô đang để người nào ở trong lòng?

Bộ Hành nhìn đến Hugh cảm thấy mình nông cạn thật sự, có thiện cảm đối với anh ta cũng bởi vì vẻ bề ngoài.

Anh hẳn là từ sân bay đến thẳng đây, trên tay xách túi màu đen, áo khoác màu đen đặt trên cánh tay, mặc sơ mi trắng quần tây màu xám đậm, trông rất đẹp trai, không có một tia mệt mỏi bởi đường dài.

Lúc nhận xét anh ta thì đồng thời Chu Mộ Tu đặt đồ và ngồi xuống.

Bộ Hành cất notebook vào trong túi, hỏi anh ta, “Bây giờ chúng ta ăn cơm chứ nhỷ?”

Chu Mộ Tu vẫy tay kêu người phục vụ lại, hai người gọi món rất nhanh.

“Sức khỏe thế nào rồi?”

Lại vấn đề này.

Bộ Hành trong lòng buồn cười, mặt nghiêm túc trả lời anh, “Đã qua một tuần rồi, đại khái có thể đạt tới tiêu chuẩn khỏe mạnh mà anh muốn.”

Chu Mộ Tu trong lòng bối rối, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Cô đang đùa tôi đấy à?”

Bộ Hành cũng không trốn tránh, nhếch khóe miệng lên hỏi lại: “Anh bị đùa á?”

Chu Mộ Tu tim đập có chút rối loạn, nhìn máy tính của cô hỏi, “Vừa rồi cô làm cái gì đấy?”

“Tìm việc. Tôi rất tôn trọng yêu cầu của kim chủ. Anh không quên đáp ứng chuyện của tôi chứ?”

Nói xong, Bộ Hành từ túi máy tính lấy giấy tờ cùng bút, đưa cho anh ta.

“Không có vấn đề gì thì anh hãy ký tên vào đây.”

Chu Mộ Tu đón lấy xem, mặt trên viết bốn chữ rất to “Hợp đồng bao dưỡng”.

Bình luận

Truyện đang đọc