TIỂU PHÚ BÀ

Chu Mộ Tu đi công tác đã hai ngày. Tối thứ sáu, Bộ Hành hẹn Kiều Mỹ Lâm đi ăn tối, hai người tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng.

Bộ Hành hướng xe mình đi tới, thấy Tiểu Lý đi từ xe bên cạnh ra.

Tiểu Lý như là đã chờ lâu cung kính nói: “Chào chị, anh dặn em đón chị về!”

Bộ Hành gật đầu, đã thấy nhiều nên không trách.

Bình thường khi Chu Mộ Tu có nhà, anh đều đích thân đưa đón cô khi cô đi ra ngoài, cũng ít khi nhờ đến Tiểu Lý.

Cách đó hai chiếc xe Kiều Mỹ Lâm nhìn về phía cô, cười cười vẫy tay với cô rồi vào trong xe, khởi động xe đi trước.

Bộ Hành mở cửa xe, đưa chìa khóa cho Tiểu Lý, còn mình thì ngồi vào ghế sau.

Xe đi được một đoạn, Chu Mộ Tu giống như tính thời gian gọi điện thoại tới.

Bộ Hành bật cười, anh sẽ không gắn định vị trên người cô chứ!

“Em ăn xong rồi à?”

Giọng nói Chu Mộ Tu có chút mệt mỏi.

“Vâng, Tiểu Lý đến đón em, cũng vừa mới lên xe thôi.”

Bộ Hành có chút đau lòng, “Anh về khách sạn chưa?”

“Ừ, họp cả ngày, anh cũng mới về khách sạn thôi.”

Bộ Hành quan tâm: “Anh chưa ăn cơm à?”

“Ừ. Em ăn gì thế?”

Chu Mộ Tu vẫn chưa ăn tối, trong lòng nhớ mong cô, hội nghị vừa kết thúc đã về phòng gọi điện ngay cho cô.

Cũng may anh không thấy đói, anh cầm di động, đi đến quầy rượu rót một ly vang đỏ.

“Em ăn đồ Nhật, chủ nhiệm Kiều mời.”

Bộ Hành cười, “Cô ấy đề nghị làm phù dâu cho em, em cũng đồng ý rồi.”

Chu Mộ Tu có chút ngạc nhiên, “Em với cô ta quan hệ tốt như thế từ khi nào vậy?”

“Bọn em là quân tử chi giao đạm như nước.*”

(Quân tử chi giao đạm như nước: có thể hiểu tình bạn giữa những người quân tử chỉ cần nhạt như nước là đủ, không cần màu mè.)

“Anh lại thấy cô ta rất khôn khéo.”

Chu Mộ Tu lại không nói thêm gì, chỉ hỏi: “Ngày mai em làm gì?”

“Sáng em sẽ cùng mẹ đi học khóa làm bánh.”

Trác Nghiêu rất thích làm các loại bánh, biết Bộ Hành thích ăn bánh ngọt, đích thân làm cho cô không ít các loại bánh ngon.

Chu Mộ Tu biết việc này, Bộ Hành cũng đã đi đến khóa học này hai lần, anh cười, “Nếu em cảm thấy nhàm chán thì đừng đi, để anh nói với mẹ.”

“Không, em thích đi mà. Mẹ làm cho em ăn.”

Bộ Hành nói những lời đó rất thật lòng, công việc bận rộn nhưng đi xem các bà các mẹ làm bánh thủ công cũng là một cách tiêu khiển, huống chi cô rất thích ăn bánh.

“Sau đó em làm gì?”

“Về nhà ăn cơm với mẹ, dì giúp việc nói sẽ nấu cho em món đầu cá băm ớt.”

“Dì còn biết nấu món này sao?”

Chu Mộ Tu nghi hoặc, ba mẹ đều không ăn cay, anh cũng chưa bao giờ thấy dì giúp việc nấu đồ cay nào.

“Dì ấy nói đây là sở trường của dì đấy!”

Chu Mộ Tu bây giờ lại thấy đói bụng, vội đổi đề tài, tiếp tục hỏi: “Buổi chiều em làm gì?”

“Buổi chiều có triển lãm nghệ thuật thiết kế em định đi dạo một chút.”

“Em đi cùng ai không?”

“Em đi một mình thôi, dù sao ở nhà một mình em thấy cũng nhàm chán.”

Bộ Hành nói xong câu đó có chút kinh ngạc, hóa ra là vì anh không ở nhà, chính cô còn cảm thấy như vậy thật nhàm chán? Cô trước giờ chỉ có một mình, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ này.

Hai người nói chuyện với nhau đến khi Bộ Hành đi vào nhà. 

Trước khi đi ngủ, lại nói chuyện video một hồi, chúc nhau ngủ ngon rồi mới cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Bộ Hành ở Chu gia ăn cơm trưa xong, Tiểu Lý đưa cô đi đến triển lãm nghệ thuật thiết kế.

Bộ Hành đi dạo một vòng, triển lãm này ngoài một ít nhãn hiệu mới xuất hiện thì chủ yếu là các nhãn hiệu lớn, bao gồm cả các nhãn hiệu quốc tế.

Bộ Hành rất thích một nhãn hiệu Pele của Pháp, nhãn hiệu này ban đầu chỉ làm áo hoodie, sau đó phát triển thêm thời trang nam, thời trang nữ, túi xách, thậm chí lấn sân sang rất nhiều lĩnh vực thậm chí cả đồ dùng gia đình.

Bộ Hành thưởng thức các sản phẩm của nhãn hiệu này, đầu óc không ngừng suy nghĩ.

Phong cách Pele rất đơn giản nhưng lại thời thượng, mặc dù một số sản phẩm mới nhìn thì nét vẽ có vẻ xấu lại kết hợp với vài yếu tố cổ điển nhưng nhìn kỹ thì lại cảm nhận thấy sự thanh thoát, hào phóng, rất hợp với phong cách MOCO, đây cũng chính là nguyên nhân nhãn hiệu này hấp dẫn Bộ Hành.

Cô có thể tưởng tượng nếu đem các thiết kế cổ điển của nhãn hiệu này biến hóa vận dụng lên giày của MOCO, chắc chắn sẽ thành một trào lưu tân cổ điển.

Lúc trước Bella hợp tác với công ty đồ họa nổi tiếng thế giới, Bộ Hành lúc ấy có điểm hâm mộ, vì tình huống MOCO lúc đó sẽ không lấy được tài nguyên như vậy.

Sau đoạn quảng cáo của Giang Vi Vi, MOCO bây giờ cũng được nhiều người biết đến là nhãn hiệu thời trang trẻ em online.

Hơn nữa, Bộ Hành biết rất rõ trong nước Pele không hợp tác với công ty thời trang trẻ em hay giày trẻ em nào, trong đầu cô lập tức nảy sinh một ý tưởng: Cùng hợp tác với Pele, tạo ra hãng liên doanh giày trẻ em và thời trang trẻ em.

Bộ Hành cũng biết điều này rất khó thực hiện, bởi vì MOCO tuy nói có chút danh tiếng, nhưng nhược điểm chính là trước mắt chưa có cửa hàng thực tế chính thức, trong mắt người tiêu dùng vẫn là một nhãn hiệu online chuyên giày trẻ em.

Có nhân viên của Pele chú ý đến Bộ Hành, rất khách khí hỏi: “Chào chị, chị có danh thiếp không ạ?”

Bộ Hành thấy ngồi bên trong có một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, cô đoán chắc là người phụ trách nơi này, trên chân cô ấy đang đi một đôi giày màu hồng của MOCO, đột nhiên cô tự tin hẳn lên.

Cô lấy danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho nhân viên, mỉm cười, “Xin chào, tôi tên Bộ Hành ở công ty MOCO.”

Nhân viên mắt nhìn danh thiếp, có chút nghi hoặc, “Chúng tôi trước mắt ở trong nước không có sản phẩm nào dành cho lứa tuổi nhi đồng. Chị có quan tâm đối với các sản phẩm khác không ạ?”

Người phụ nữ đi giày hồng nhìn về hướng hai người. Nhân viên ngầm hiểu mà cầm danh thiếp đi qua.

Cô ta nhanh chóng nhìn qua danh thiếp, nhân viên định nói gì đó, nhưng cô ta xin lỗi cắt lời rồi đi về hướng Bộ Hành đang đứng.

Cô ta rất nhiệt tình nói: “Bộ tiểu thư, xin chào. Tôi là Wendy là người phụ trách nhãn hiệu Pele ở khu vực quốc nội, mời cô ngồi bên này.”

Hai người hỏi thăm nhau vài câu, sau đó ngồi xuống bàn đàm phán.

Bộ Hành chủ động nói trước: “Tôi hy vọng MOCO có thể cùng hợp tác với Pele, ở trong nước tạo ra một tên tuổi mới cho giày trẻ em.”

Wendy mỉm cười nói: “Ý tưởng này thật tuyệt. Con gái tôi năm nay mười hai tuổi, nó giới thiệu với tôi về đôi giày hồng của MOCO, hai mẹ con tôi hôm qua cùng mặc đồ đôi đi dạo phố, chúng tôi rất thích thiết kế của MOCO.”

Cô ấy vừa nói vừa lắc nhẹ chân đang đi giày.

“Cảm ơn chị và con gái đã quan tâm.”

Bộ Hành trên mặt lộ ra ý cười, “Nếu chúng ta có thể hợp tác, sẽ khiến hai nhãn hiệu cùng phát triển. Tôi có thể giúp chị mở ra thời trang trẻ em Pele ở thị trường trong nước.”

Cô nói chậm rãi: “Chắc chị cũng biết, thị trường này muốn có lợi nhuận cũng không phải là dễ.”

Wendy suy nghĩ, “Theo tôi được biết, bây giờ MOCO chỉ là một nhãn hiệu internet, không có cửa hàng ở các trung tâm thương mại, điểm này không phù hợp với yêu cầu hợp tác của Pele.”

Bộ Hành thần sắc bình tĩnh, “Chị yên tâm, chúng tôi đang lên kế hoạch cuối năm nay sẽ tiến vào chiếm giữ một gian hàng của trung tâm thương mại Bảo Thịnh.”

Thật ra, Bộ Hành tính toán đến sang năm mới thuê một cửa hàng, nhưng nếu cơ hội lần này đến cô sẽ đẩy nhanh kế hoạch.

Nhưng khi đối mặt với Pele nổi tiếng, cô cũng không nghĩ sẽ đem MOCO ở vị trí thấp hơn.

Wendy nghe cô khẳng định như vật, rõ ràng tâm có chút động, lại nhất thời không đưa ra chủ ý.

Bộ Hành biết những chuyện như thế này không thể nói một lần là có kết quả ngay, cũng biết Wendy không có khả năng trả lời, còn phải cùng công ty thương lượng.

Cô không lộ chút gì vội vàng, không nhanh không chậm nói: “Khi nào có thời gian chị đến công ty em tham quan một chút, chúng ta đến lúc đó sẽ bàn bạc lại.”

Cô bất động thanh sắc mà liếc nhìn đồng hồ, như có ý còn việc muốn làm, chủ động đứng lên, vươn tay: “Hẹn gặp chị lần sau.”

Wendy duỗi tay bắt tay cô. Cô đối với Bộ tiểu thư tự tin, xinh đẹp cũng có chút cảm tình, cũng rất muốn hợp tác với Bộ Hành, nhưng Pele lại là nhãn hiệu quốc tế, cô cũng nên kiêu ngạo một chút, như vậy lần sau nói chuyện hợp tác mới có thể chiếm thế thượng phong.

Cô nhìn Bộ Hành rời đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo, thấy cô lại tiến vào chỗ ngoặt đối diện đến một nhãn hiệu khác, không khỏi có chút nóng vội. Xem ra Bộ Hành hôm nay cố ý tới đây để tìm kiếm nhãn hiệu hợp tác, mục tiêu không phải mình Pele, chính mình làm bộ làm tịch như vậy, lỡ may lại bị nhà khác đoạt mất!

MOCO hiện tại không phải là nhãn hiệu lớn, nhưng tiềm lực vô hạn, được nhiều người quan tâm, đặc biệt sau lưng cô còn có thực lực hùng hậu của Trác Chu.

Hơn nữa Bộ Hành vừa rồi tuy nói ít nhưng cũng đề cập đến trọng điểm, MOCO có thể trợ giúp Pele mở ra thị trường thời trang trẻ em ở trong nước.

Bộ Hành đã nhắm chuẩn Pele, cũng không có ý muốn hợp tác cùng nhãn hiệu khác. Nhưng cô vẫn nhẫn nại xem nhãn hiệu khác khoảng hai mươi phút rồi mới rời đi. Cô tin Wendy cũng sẽ nhìn thấy cô vào nhãn hiệu khác.

Từ nhãn hiệu này đi ra, cô liền rẽ sang khu vực bên phải, tìm thang máy rời khỏi trung tâm triển lãm.

Kết quả, ngày hôm sau, Wendy chủ động liên hệ với Bộ Hành, hẹn thứ hai đến MOCO nói chuyện hợp tác.

Bộ Hành rất tự nhiên hoan nghênh, buổi tối khi nói chuyện điện thoại với Chu Mộ Tu cô cũng nói đến việc này.

Chu Mộ Tu cũng cho rằng đây là cơ hội tốt để từ nhãn hiệu trên mạng thành nhãn hiệu cao cấp.

Thứ hai, Chu Mộ Tu vẫn còn đi công tác.

Bộ Hành buổi sáng đến MOCO.

Wendy mang theo hai đồng nghiệp đúng hẹn đến MOCO.

Bộ Hành và Hứa Thành cùng nhau đón tiếp, ở trong phòng họp nói chuyện.

(Ptv: còn một chương nữa là kết thúc bộ truyện này thôi, dạo này nghỉ dịch Covid ở nhà nên đẩy nhanh tiến độ để đi đến chương cuối. Cảm ơn mọi người theo dõi truyện đến ngày hôm nay, mặc dù tốc độ edit của tớ hơi đầu lâu:))) chúc mọi người chúng ta bình an, mạnh khỏe vượt qua đại dịch này.)

Nói chuyện hơn một giờ, Pele vẫn không có câu trả lời cho cô.

Hơn nữa Wendy lại nhiều lần nhắc đến Trác Chu, nhắc đến Chu tổng, Bộ Hành trong lòng thở dài, vị nữ sĩ này làm việc rất cẩn thận.

Hai bên đang thảo luận chưa có kết quả, Chu Mộ Tu cùng hành lý xuất hiện ở cửa, gõ cửa tượng trưng hai ba cái rồi tiến vào.

Bộ Hành kinh ngạc mà nhìn lại thời gian, nghi hoặc, “Không phải buổi tối anh mới bay về sao?”

“Việc được xử lý xong sớm, nên anh về luôn.”

Chu Mộ Tu đi về hướng Bộ Hành, buông hành lý, ngồi vào giữa cô và Hứa Thành, đối diện với ba vị khách gật đầu ý chào.

Bộ Hành biết anh vội vàng trở về như vậy là để giúp cô, trong lòng cảm động.

Giới thiệu với đối phương, “Đây là Chu Mộ Tu, chồng tôi.”

Chu Mộ Tu lần đầu nghe cô giới thiệu như vậy, không khỏi cong khóe miệng, duỗi tay lặng lẽ ôm eo cô.

Bộ Hành để mặc cho anh ôm, thần sắc tự nhiên mà giới thiệu người của Pele với anh.

Người của Pele từ khi thấy Chu Mộ Tu đến có chút ngơ ngác, nhưng biểu tình lúc này lại hưng phấn, còn giao lưu ánh mắt với nhau.

Sau đó, thái độ Wendy rõ ràng thay đổi, không hề ba phải cái nào cũng được, hai bên nói chuyện với hiệu suất cao, rất nhanh định ra phương án hợp tác.

Bộ Hành trong lòng không khỏi cảm thán, thật là người so sánh với người sẽ tức chết mất!

Chu tiên sinh quả thực là Định Hải Thần Châm* của MOCO, chỉ cần có anh ngồi bên cạnh, các kiểu hợp tác hay đơn hàng nào mà cô không có được!

(*Định Hải Thần Châm: gậy như ý của Tôn Ngộ Không.)

Lần này hợp tác với Pele đối với MOCO có ý nghĩa to lớn, có thể đưa MOCO thăng lên một bậc thang mới.

Buổi tối về đến nhà, hai người tiểu biệt thắng tân hôn, tất nhiên là một cuộc nùng tình ý mật triền miên.

(Ptv: chỉ còn một chương nữa thôi sẽ kết thúc bộ truyện này, dạo này do dịch Covid được nghỉ làm nên đẩy nhanh tiến độ để đi đến chương cuối. Cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi truyện, mặc dù tốc độ edit của tớ hơi đầu lâu:))) chúc cho tất cả chúng ta mạnh khóe, bình an vượt qua đại dịch lần này.)

Bình luận

Truyện đang đọc