TIỂU PHU LANG NGOAN NGOÃN

Lúc trước Thẩm Huyền Thanh đánh gãy chân Lục Đại Tường Lục Cốc không nhìn thấy, y đã ngất đi và được đưa đến nhà lang trung.

Giờ Hoàng Đạt máu me đầy mặt nằm bẹp trên đất với chân phải bị gãy, không còn cả sức để kêu r.ên chứ đừng nói là bò về phía trước, mồ hôi trên trán to bằng hạt đậu, chưa được bao lâu đã đau đến ngất đi. Lục Cốc nhìn một màn này không thể nói nên lời.

Những người khác đều sửng sốt nhưng người vung gậy là Thẩm Huyền Thanh lại tỉnh táo nhất, khom lưng đưa tay dò xét dưới mũi Hoàng Đạt, có khí hít vào, vậy chỉ là hôn mê mà thôi.

Tên khốn này vậy mà vẫn còn mạng.

"Thẩm Huyền Thanh, con!" Vệ Lan tức đến nỗi gọi hẳn tên đầy đủ của hắn ra.

Thẩm Huyền Thanh dần dần bình ổn cảm xúc, trầm giọng cãi lại một câu: "Gã chưa chết đâu."

Vệ Lan Hương quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi cái tình tình cố chấp này của hắn, đã bướng rồi thì thôi đi, sức lực lại còn lớn như vậy, mấy người không kéo lại được, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, mắng nữa mắng mãi cũng chẳng làm được gì, bà nhìn về phía Hoàng Đạt trên mặt đất thở dài nói: "Giờ tính sao đây?"

"Kệ gã ta thôi." Thẩm Huyền Thanh thấy gậy gỗ trên mặt đất thì đi tới nhặt lên, đây là gậy nhà người khác, phải trả lại cho người ta.

"Kệ sao?" Vệ Lan Hương cao giọng, đôi mày nhíu lại cùng một chỗ

"Mấy năm trước gã bị bắt quả tang tại chỗ, nếu lúc đó đưa đi quan phủ gã đã sớm bị chặt một tay rồi. Mấy năm nay gã ta trộm nhiều đồ như vậy nhưng vì phủ nha xa mà người dân trong thôn lại thiện tâm nên mới không tố cáo gã lên quan phủ. Gà vịt dưa rau không đáng giá nhưng góp vào thì cũng không ít đâu, nếu cộng giá tiền tất cả lại có khi gã đã bị xử chém rồi, hôm nay mới chỉ đánh gãy một chân gã thôi, cần gì phải quan tâm đến gã làm gì?"

Thẩm Huyền Thanh không chút sợ hãi, lại nói: "Gã ta trộm cắp thành tính, nếu thật sự dám đi tố cáo, chỉ cần thành thật bẩm báo lại chuyện gã ta năm lần bảy lượt trộm đồ nhà người khác là được, cho dù có đánh chết quan phủ cũng sẽ không quản."

Này cũng là vì Hoàng Đạt là người cùng thôn, nếu là kẻ trộm từ thôn khác tới, người trong thôn đánh trộm một trận còn là nhẹ, nếu đụng phải thôn không dễ chọc thì cắt đứt đầu ngón tay cũng là chuyện thường.

Luật pháp Đại Hạ bọn họ là như vậy, không phải Thẩm Huyền Thanh nói bừa.

Nếu tên trộm bị bắt có cả tang vật làm bằng chứng thì quan phủ sẽ không dễ tha thứ, dựa theo giá cả của món đồ bị trộm, nhẹ thì chặt tay nặng thì chém đầu thị chúng để mọi người cảnh tỉnh, tuyệt đối không đi trộm đồ.

Trong luật pháp viết, ngoại trừ kẻ trộm ra còn có gian phu gian díu cùng phụ nhân và phu lang nhà người khác, hai loại người này nếu bị bắt quả tang tại chỗ, đánh chết không cần đền mạng, nhiều nhất là bồi thường bạc cho người nhà tên trộm, về phần gian phu, dù bị đánh chết thì người nhà tên đó căn bản cũng không dám để người khác bồi thường không thì thanh danh cả nhà sẽ bị liên lụy mà thối rữa.

Không nói ai khác, ít nhất Lâm Trung Tài biết đạo lý này.

Nhưng luật pháp là luật pháp, người nông thôn bắt được trộm phần lớn là đánh cho một trận để hắn không dám tái phạm, trừ phi quá nhiều người ra tay hoặc là hán tử xuống tay quá ngoan độc thì mới có khả năng bất cẩn đánh chết.

Là do Vệ Lan Hương xưa nay thiện tâm, không muốn trong nhà dính vào thị phi nên mới do dự như vậy. Vừa nghe Thẩm Huyền Thanh nói thế, bà nghĩ thấy cũng đúng, đánh gãy chân tên trộm quả thật không vi phạm pháp lý, đến giờ mới thoáng an tâm.

Nhưng nếu bà biết Hoàng Đạt từng trêu chọc Lục Cốc thì sợ là hận không thể để Thẩm Huyền Thanh đánh chết gã ta. Lục Cốc và Kỷ Thu Nguyệt là phu lang tức phụ nhà họ, sao có thể để cho một tên khốn nói lời bậy bạ, chỉ tiếc là chuyện này Thẩm Huyền Thanh không thể nói trước mặt mọi người, nếu không thanh danh của Lục Cốc sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm Trung Tài thấy mọi chuyện đã xong nên đi ra giải quyết nốt, chắp tay sau lưng nói: "Được rồi, lần sau nếu gã ta còn dám trộm nữa, trộm bừa trộm bãi trong thôn thì cứ đưa lên quan phủ để quan gia chặt tay gã đi."

Thấy trên mặt mấy phụ nhân và phu lang không giấu được sự cao hứng, ông lại liếc mắt nhìn Hoàng Đạt trên mặt đất, trong lòng tràn đầy chán ghét. Loại khốn nạn này bình thường đi trộm đồ nhà người khác, tâm tư đen tối, còn hạ lưu hèn mọn. Dù ông không hỏi thăm nhiều thì cũng loáng thoáng biết được Hoàng Đạt đã làm những chuyện xấu gì trong thôn, nhưng loại chuyện này không dễ nói ra trước mặt nhiều người không thì sẽ làm hỏng thanh danh của người khác, người biết cũng chỉ có thể giả câm giả điếc.

Nhà ông có nữ quyến, đặc biệt là con gái đã trưởng thành, cháu gái sau này cũng sẽ lớn lên, tất nhiên phải đề phòng với loại người như Hoàng Đạt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, mấy năm nay chỉ là ngại không tìm được điểm yếu thực sự của Hoàng Đạt nên không tiện mượn cớ giải quyết.

*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (不怕一万就怕万一): có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.

Phủ thành cách đây rất xa, nông dân bình thường trong tiềm thức đã có một sự sợ hãi nhất định đối với quan phủ, người nhàn rỗi không có việc gì làm cũng sẽ không chạy tới phủ nha, vậy nên lúc trước không có tố cáo Hoàng Đạt với quan phủ.

Trước mắt nếu Lâm Trung Tài đã nói vậy thì Vệ Lan Hương mới miễn cưỡng có thể yên lòng.

"Vệ thúc." Thẩm Huyền Thanh trả lại cây gậy gỗ cho Vệ Minh Giang.

"Hả?" Vừa rồi Vệ Minh Giang thấy hắn xuống tay tàn nhẫn như vậy giờ vẫn còn đang hơi ngây người, sau khi cầm gậy gỗ trong tay mới "À" một tiếng, cúi đầu nhìn, may mà trên cây gậy không dính máu Hoàng Đạt.

"Nương, về thôi." Thẩm Huyền Thanh không nhìn Hoàng Đạt trên mặt đất, thấy trên mặt Lục Cốc đầy nước mắt thì khẽ thở dài trong lòng, bên ngoài nhiều người không tiện nắm tay nên khẽ kéo cổ tay Lục Cốc về nhà.

Cún con chạy về theo hai người họ, Vệ Lan Hương đằng sau liếc mắt nhìn Hoàng Đạt một cái nhưng dưới sự thúc giục của Thẩm Huyền Thanh rốt cục vẫn là mặc kệ.

Cuối cùng vẫn là Lâm Trung Tài phất phất tay, gọi đại bá đã cắt đứt quan hệ với Hoàng Đạt tới khiêng gã về ngôi nhà tranh tàn tạ không thì chẳng ai nguyện ý khiêng gã về, cũng không thể để Hoàng Đạt cứ nằm sấp trên đường như vậy, nhỡ chết ở đây chẳng phải là xúi quẩy sao, sau này người khác đi kiểu gì.

Hà Chí quay lại gánh sọt tre lên, lúc vây đánh Hoàng Đạt hắn cũng ra tay, thay Trần Đông Đông báo thù cướp cá, trên mặt phơi nắng ngăm đen còn có ý cười.

Kỷ Thu Nguyệt vừa rồi cùng Trần Đông Đông nhìn thấy ở cửa nhà, thấy Lục Cốc mặt đầy nước mắt, trên tay áo Thẩm Huyền Thanh còn có máu, vội vàng múc chậu nước cho hai người bọn họ rửa sạch.

Thẩm Huyền Thanh ấn Lục Cốc ngồi xổm xuống, bảo y rửa mặt trước, thấy y vẫn nhìn tay mình nên giải thích: "Ta không bị thương, là máu của Hoàng Đạt."

"Thật sao ạ?" Lục Cốc dùng giọng mũi sau khi khóc xong hỏi hắn.

"Thật mà, em mau rửa mặt đi, em xong thì ta rửa tay." Lún này hắn mới bật cười.

Kỷ Thu Nguyệt cẩn thận, lúc Lục Cốc rửa mặt đã đi lấy khăn vải.

Thẩm Huyền Thanh ngồi xổm bên cạnh nhìn y rửa mặt, nhớ tới một chuyện rồi nói: "Lúc trước ta thấy ở trên trấn người ta đứng rửa mặt rửa tay, tiện hơn ngồi xổm nhiều, để bao giờ ta tìm thợ mộc làm một cái giá chậu gỗ."

Lục Cốc đang vốc một nắm nước để rửa mặt, nghe vậy chỉ có thể cúi đầu ừm một tiếng.

"Này." Kỷ Thu Nguyệt đưa khăn vải cho y.

Lúc y lau mặt, Thẩm Huyền Thanh nhúng tay vào trong nước, vết máu tản ra trong nước.

Sau khi hắn rửa sạch bọt của hạt tắm hoang, Lục Cốc thấy trên tay hắn quả thật không có vết thương nào trong lòng mới cảm thấy an tâm.

Vệ Lan Hương trở về đứng cạnh nhìn, nhịn không được nói: "Con đấy, về sau cũng đừng ra mặt nữa, nhà Đại Trần bị trộm còn không đánh người tàn nhẫn bằng con, mà cũng đâu phải nhà mình bị trộm, Đại Trần lại còn khuyên ngược con đừng làm lớn chuyện kia kìa, này tính là chuyện gì đây hả?"

"Đều đã là người thành thân rồi, tuổi cũng không nhỏ nữa, nào có phải đứa nhóc lông nhông chạy loạn như trước, đầu óc vẫn không lớn nổi hả? Nhỡ mà đánh người lung tung xảy ra chuyện, con bảo chúng ta phải sống sao đây?"

Bà lải nhải quở trách Thẩm Huyền Thanh, càng nói càng kích động, hận không thể nhéo eo lão nhị một cái, nhưng Thẩm Huyền Thanh lớn lên quá cao, không giống Thẩm Nhạn vươn tay qua là nhéo được, đầu ngón tay vươn ra lại rụt về bỏ qua.

Thẩm Huyền Thanh mỗi lần bị mắng đều im lặng, Lục Cốc hiện tại cũng không dám nói chuyện.

"Nương, Hoàng Đạt kia là một tên xấu xa, đánh thì đánh thôi, mà nhị đệ từ trước đến nay đều biết chừng mực, chắc chắn sẽ không làm loạn đâu, nương đừng quá bận tâm." Kỷ Thu Nguyệt lên tiếng hòa giải, hiện giờ nàng đang mang thai nên đóng vai sứ giả là rất hợp lý. Vệ Lan Hương trừng mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh rồi không dông dài nữa nữa.

"Nương, con ra tay đương nhiên là có lý do, không phải làm bậy đâu." Thẩm Huyền Thanh vì để Vệ Lan Hương yên tâm nên theo lời Kỷ Thu Nguyệt mà giải thích một câu.

Hắn định nói Hoàng Đạt kia muốn nói lời mạo phạm Lục Cốc, nhưng nghĩ lại thì vẫn là bỏ đi, cần gì phải lôi Lục Cốc vào trong chuyện phiền phức này.

Vệ Lan Hương được Kỷ Thu Nguyệt khuyên trong chốc lát, tâm lý đã dần bình ổn lại. Hai năm nay đúng là Thẩm Huyền Thanh đã trưởng thành, chững chạc lên không ít, mấy lầ đánh nhau đều là do người khác chọc giận hắn trước, chuyện hôm nay xuống tay với Hoàng Đạt tàn nhẫn như vậy sợ là có nguyên nhân gì đó.

Bà ngẫm nghĩ một lúc bèn hỏi: "Nhị Thanh à, con nói nương nghe xem..."

"Nương, không phải chuyện gì lớn, hôm qua con thấy Hoàng Đạt lang thang sau nhà mình, nếu không phải trong nhà có chó, sợ là ban đêm đã bị gã trộm rồi. Hôm nay con chỉ là muốn cho gã ta nhớ lâu một chút, vốn là không muốn ra tay quá nặng nhưng gã bị đánh mà không phục, mồm miệng tùy tiện muốn vu khống thanh danh Cốc tử, lúc đó người không ở trước mặt gã nên không nghe thấy."

Thẩm Huyền Thanh nói dối một câu nhưng lại sợ Vệ Lan Hương quá mềm lòng nên nói hết chuyện Hoàng Đạt hồ ngôn loạn ngữ ra.

Hủy hoại thanh danh người khác không phải chuyện nhỏ, hán tử thì không nói làm gì nhưng lời đồn đãi có thể sẽ hại chết phụ nhân và phu lang, ngay cả người trong nhà về sau cũng không ngẩng đầu lên nổi. Vệ Lan Hương sửng sốt, sau đó tức giận đến nỗi lỗng ngực phập phồng kịch liệt, nhíu mày giận dữ mắng: "Tên chó không biết xấu hổ này! Phải đánh!"

"Sao không nói sớm với ta, sớm biết vậy ta đã đánh gãy luôn chân kia của gã cho rồi." Bà tức giận ôm ngực, Kỷ Thu Nguyệt thấy thế vội vàng vuốt ngực bà, giúp bà thuận khí.

"Nương, người đừng quá tức giận, không phải đã đánh rồi sau, sau này nếu gã còn dám nói lung tung, ta lại trừng trị gã là được." Thẩm Huyền Thanh cũng khuyên nhủ.

Lục Cốc chạy vào nhà chính rót một chén nước ấm, bưng ra nhỏ giọng nói: "Nương, người mau uống nước đi."

Vệ Lan Hương bình tĩnh lại một hơi, nhận lấy chén nước uống hai ngụm. Vừa rồi bà còn đang suy nghĩ nhỡ đâu Hoàng Đạt không có ai lo ăn lo uống mà mất mạng thì cái mạng này có phải rơi trên đầu Thẩm Huyền Thanh hay không, Kỷ Thu Nguyệt còn đang mang thai, phải tích chút đức cho đứa nhỏ chưa ra đời, vẫn nên mang chút đồ sang xem thử cho thỏa đáng.

Mà hiện giờ đừng nói xem thử gì hết, cho dù Hoàng Đạt có chết, bà không phun nước bọt vào thi thể đã là tốt rồi. Cái loại xấu xa vô lương tâm, chết là báo ứng!

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế hả?" Thẩm Nghiêu Thanh vác cuốc vội vàng trở về. Lúc nãy anh đang làm việc trong ruộng, có người đi ngang qua ruộng nói Thẩm Huyền Thanh đánh nhau với người khác nên anh nhanh chóng chạy về.

Vệ Lan Hương coi như là có người để kể chuyện, lửa giận ngùn ngụt thuật lại sự tình một lần nữa, người khác trong nhà không ai xen vào được. Bà phát t.iết xong, nghĩ tới Hoàng Đạt đã gãy một chân trong lòng mới dễ chịu hơn chút.

Sau một hồi ồn ào rối loạn, trong viện cuối cùng cũng yên ổn lại.

Lục Cốc đang dọn dẹp phân thỏ trong phòng chứa củi, nghe thấy bên ngoài có tiếng Thẩm Nhạn và Đại Hôi lùa vịt về thì hô lên: "Nhạn Nhạn à?"

"Là muội đây." Thẩm Nhạn đáp lại một câu.

Cún con gâu gâu gây rối, có thể nghe được rõ tiếng vịt vỗ cánh, hẳn là đang trốn tránh cún con.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Cốc và Thẩm Nhạn vừa cho gà ăn vừa phơi cỏ khô. Thẩm Nghiêu Thanh dẫn Kỷ Thu Nguyệt chậm rãi đi dạo bên bờ sông và sườn núi giải sầu, sợ ăn nhiều đồ ăn quá không tốt cho thân thể. Vệ Lan Hương ngồi dưới mái hiên khâu xiêm y trẻ con. Duy chỉ có Thẩm Huyền Thanh ra ngoài không thấy bóng người, hắn không nói đi đâu, người trong nhà đều có việc phải làm, cũng không ai để ý xem hắn có ở nhà hay không.

Thôn Thanh Khê là một thôn nhiều họ, có người chạy nạn tới, có người dời từ trong núi ra, dần dần tụ tập lại thành một thôn.

Bây giờ người trong thôn đã xây nhà tốt hơn trước, nhưng xung quanh thôn vẫn còn rải rác một số nhà cũ chưa phá dỡ.

Nhà Hoàng Đạt vẫn là cái nhà cỏ rách nát kia, cha nương gã chết sớm, bản thân gã tay chân lại không sạch sẽ, sang nhà họ hàng không quên thuận tay dắt dê đi, vậy nên sau khi một nhà đại bá gã nâng gã về cũng không thèm quan tâm chút nào mà rời đi luôn, sợ bị gã dựa dẫm.

Lại nói, cái tên này của gã là do cha gã, người không biết chữ nào, nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra. Người nhà nông nghèo khó, không thể nghĩ tới chuyện thăng quan tiến chức, chỉ là muốn nhanh kiếm được thêm tiền, biến nhà cỏ rách nát thành nhà ngói xanh. Đáng tiếc cha gã đến tận lúc chết vẫn luôn ở trong căn nhà cỏ này, ngay cả nửa mảnh ngói xanh cũng không thấy đâu.

Hôn mê không biết bao lâu, Hoàng Đạt dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy chân đau nhức. Máu trên mặt gã vẫn còn, khô cứng như kết vảy, gã dùng sức chà xát một cái, vảy máu liền rơi xuống.

"Tên chó chết." Gã xoa xoa vết máu bên cạnh mắt, vừa tỉnh táo đã chửi một câu tục tĩu.

Hoàng Đạt vốn không đẹp, nếu đoan chính hoạt bát một chút thì còn có thể coi được nhưng ánh mắt gã ta luôn liếc loạn xem nhà ai có đồ gì, lên trấn luôn nhìn chằm chằm vào túi tiền của người ta, ai nhìn vào cũng đều biết gã không phải người tốt, ôm chặt hà bao vội vàng bỏ đi. Thậm chí phụ nhân hay phu lang mà hơi lộ ra một chút cổ tay cánh tay là có thể gã sẽ nhìn chằm chằm không rời, đôi mắt hí lóe lên tà quang không biết lại có suy nghĩ xấu xa gì.

Lúc này mặt gã đầy máu, chỉ hơi nhúc nhích thôi là chân đã đau không chịu nổi, trên trán đổ mồ hôi, mồ hôi và đất cát bẩn thỉu trộn lẫn nhau, mồm miệng còn phun lời dơ bẩn, càng nhìn càng thấy hèn mọn không chịu nổi.

Hôm nay trời nóng, giữa trưa thế này, trên người gã còn có mùi hôi thối quanh năm không tắm rửa, xiêm y trên người cũng bẩn không được, nhưng bản thân gã như thể không ngửi thấy, hiện giờ trong lòng còn đang tràn đầy oán độc.

"Được lắm Thẩm Huyền Thanh, ta mà bắt được kiểu gì cũng phải đánh cho ngươi quỳ xuống gọi ông nội mới thôi." Gã kéo cổ căm giận mắng, bởi vì kích động nên giọng nói cứ như vỡ ra.

"Shhh." Hoàng Đạt mắng xong cảm thấy sảng khoái lên không ít nhưng lại lập tức lại vì chân đau không nhịn được mà khẽ rít lên.

Chân hẳn là gãy rồi, lại không có ai chăm lo cho gã, phải nghĩ cách để ăn uống, còn phải cầu lang trung chữa trị chân cho gã, dù bò cũng phải bò qua.

"Ai gọi ai?"

Hoàng Đạt đang cân nhắc làm thế nào cho phải, bất thình lình nghe thấy một câu này, sau khi gã quay đầu nhìn thấy Thẩm Huyền Thanh ngồi cách đó vài bước, sợ tới mức "A" một tiếng, hai mắt thoáng chốc trợn tròn như thể gặp quỷ, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, ngươi... Sao ngươi vào được đây?"

Gã nằm ngửa trên chiếc giường gỗ nữa hỏng nửa mốc, từ lúc tỉnh dậy chưa nhúc nhích tí nào, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, ngay cả tiếng hít thở cũng chỉ có của gã. Nãy giờ gã vẫn luôn mở to hai mắt nhìn trời mắng người, căn bản không nghĩ tới trong nhà cỏ lại còn có người khác.

Thẩm Huyền Thanh rèn luyện một thân bản lĩnh săn bắn, lúc chờ con mồi sập bẫy phải ẩn nấp trong lùm cây hoặc nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, càng không cần phải nói đến chuyện ngưng thần nín thở, có lúc muốn bắt con mồi mũi quá thính còn phải tắm rửa để mùi trên người bay bớt hoặc là dùng nước ép từ lá cây bôi lên trên người và quần áo để đánh lừa mũi bọn dã vật.

Hắn đã xuất sư hơn ba năm, tay nghề ngày càng thuần thục, nếu thật sự không muốn để cho người khác nghe thấy bất kỳ tiếng động nào thì có thể một mực không hé răng, không nhúc nhích, hô hấp cũng vô cùng nhẹ. Thể lực và nhãn lực của Hoàng Đạt còn kém hơn cả nông dân bình thường chứ đừng nói là phát hiện hắn ở chỗ này.

Nhưng cũng là do Hoàng Đạt từ khi tỉnh lại không thèm quay đầu nhìn quanh một cái, chỉ lo tức giận chửi bới, nếu là người khác thì hẳn đã phát hiện trong nháy mắt.

Trong căn nhà cỏ rách nát gió lùa khắp nơi, bàn ghế cũ nát không phải gãy thì là cập kênh, Thẩm Huyền Thanh ngồi trên chiếc ghế dài duy nhất còn tốt. Vóc người hắn cao lớn, ngồi ở nơi đó không thể bỏ qua, mặt trời lẻn qua khe hở của bức tường rơm, ngược sáng khiến gã có chút không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Thấy Hoàng Đạt cuối cùng đã nhìn qua, hắn xoay đoản đao trong tay một vòng, hai chân vắt chéo, lạnh lùng hỏi: "Ai gọi ai?"

Lưỡi đao vừa xoay một cái, lóe lên một đạo hàn quang, Hoàng Đạt suýt thì bị dọa chết, đôi chân run rẩy, lập tức sợ hãi nói: "Ông nội, ông nội tha mạng, tha mạng..."

Thẩm Huyền Thanh thả chân xuống, đưa tay cầm lấy một thứ trên chiếc bàn bên cạnh, bàn bốn chân khập khiễng lắc lư vài cái.

Hoàng Đạt thấy rõ trong tay hắn là cả đoản đao và kìm sắt, kinh sợ hít sâu một hơi, hai tay chống lên giường nát ngồi dậy muốn dịch ra ngoài, đáng tiếc Thẩm Huyền Thanh đã đi tới, một cước đạp gã ngã xuống rồi giẫm lên ngực gã.

"Tha mạng, tha mạng..." Hoàng Đạt bị giẫm lên ngực, đoản đao sáng loáng vỗ vài cái trên mặt gã, lưỡi đao sắc bén như thể tỏa ra khí lạnh, vụt qua khóe mắt có vẻ rất sắc bén. Dù gã có muốn dùng hết khí lực toàn thân để nhấc chân của Thẩm Huyền Thanh ra thì cũng không dám.

Mũi đao lạnh như băng đương lúc gã đang xin tha mạng thì cắm vào trong miệng gã, đầu lưỡi không kịp tránh bị cắt phải, miệng đầy mùi máu tươi.

Hoàng Đạt cứ như một con gà bị tóm cổ, trong cổ họng phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, miệng há to căn bản không dám khép lại.

Thẩm Huyền Thanh vốn hơi nghiêng người xuống, sau khi gã há miệng thì ngửa người ra sau, qua hôi, kinh tởm đến nỗi có thể làm người ta nôn ra.

Nhân lúc lúc Hoàng Đạt mở miệng, tay phải hắn rút đoản đao ra, kìm sắt trong tay trái nhanh chóng kìm lấy đầu lưỡi Hoàng Đạt.

Mùi sắt trộn lẫn mùi máu tươi tràn lan trong miệng, Hoàng Đạt ư ư kêu hai tiếng. Đầu lưỡi bị kẹp chặt, vẻ mặt gã càng thêm hoảng sợ, đôi mắt hí mở to hết cỡ, trong con ngươi phản chiếu đôi mắt như ngâm trong sương lạnh của Thẩm Huyền Thanh.

"Gió lớn, đầu lưỡi dễ vọt ra ngoài, không bằng cắt phăng đi." Ngữ khí của hắn chẳng khác gì đang nói chuyện phiếm, nói rồi vung đoản đao lên, lưỡi đao dịch chuyển trên đầu lưỡi bị kìm ra của Hoàng Đạt.

"Ô ô." Hoàng Đạt sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, lắc đầu muốn giãy ra khỏi kìm sắt trong miệng, sau khi nhận ra lưỡi đao đang cắt vào đầu lưỡi thì không dám động đậy. Dù là những tên du côn ngang tàn cũng chưa từng phải chịu cảnh chậm rãi cắt đầu lưỡi thế này, hai mắt gã trợn to như sắp nứt ra.

Thợ săn và đồ tể có không ít điểm tương đồng, thường làm chuyện cắt tiết lột da, động tác xuống tay cắt đầu lưỡi của Thẩm Huyền Thanh không chút chùn tay, lúc này Hoàng Đạt ở trong mắt hắn chỉ giống như con mồi đang chờ làm thịt, còn là loại không đáng giá bao nhiêu.

Lưỡi đao cắt vào thịt đầu lưỡi, máu và nước miếng hòa lẫn với nhau nhỏ xuống không ngừng.

Bỗng nhiên, Thẩm Huyền Thanh ngửi thấy một mùi nước tiểu nồng nặc, nhíu chặt mày liền chán ghét buông tay ra, cách xa vài bước.

Đầu lưỡi không còn bị kìm sắt túm lấy nữa, Đầu Hoàng Đạt dập đầu vào ván gỗ, nước mắt nước mũi chảy ra, trong miệng còn đang chảy máu. Đầu lưỡi gã bị cắt rách nên lời nói trở nên mơ hồ nhưng vẫn liều mạng cầu xin tha thứ, nếu không phải chân gãy không thể xoay người thì đã hận không thể dập đầu tám trăm cái kêu tha mạng

"Ta không dám nữa, không dám nữa..."

Thẩm Huyền Thanh hiểu gã đang nói cái gì, chỉ mở miệng nói: "Không có lần sau."

Hoàng Đạt gật đầu như giã tỏi, sau lần này hẳn đã bị dọa cho vỡ mật, đừng nói là Thẩm Huyền Thanh, về sau có khi còn không dám đụng phải Lục Cốc.

Sau khi Thẩm Huyền Thanh ra khỏi nhà cỏ, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, cả người gã mới mềm nhũn như thoát lực ngã xuống giường gỗ, chân run rẩy khó khăn lắm mới ổn định được. Gã muốn khóc kêu rốt cuộc đây là tạo nghiệt gì nhưng giờ ngay cả lời nói cũng đã không rõ ràng được nữa rồi.

Bên bờ sông.

Thẩm Huyền Thanh ngâm đoản đao và kìm sắt trong nước một hồi lâu. Tuy nói đánh chết trộm không cần đền mạng nhưng phải có tang vật. Hôm nay Hoàng Đạt không trộm đồ, đó chỉ là cái cớ của hắn và mấy người Đại Trần, không có tang vật làm chứng đương nhiên không thể đánh chết.

Tay chân bọn trộm đều rất linh hoạt, cũng thường xuyên lui tới ban đêm, hắn không có thời gian rảnh rỗi đi canh Hoàng Đạt, không bằng thừa dịp đối phương còn ở trong thôn mà trực tiếp đánh một trận.

Mà Hoàng Đạt ngàn không nên vạn không nên ăn nói nói lung tung hạ lưu xúc phạm Lục Cốc.

Thói đời ngày nay không phải quá yên bình, trước tiên không nói tới Lục Cốc, nhà hắn còn có Thẩm Nhạn chưa lấy chồng. Thẩm Nhạn thường thả vịt bên bờ sông, có lúc chỉ có một mình con bé, hiện giờ Thẩm Nhạn đã trưởng thành, hai, ba năm nữa đến tuổi làm mai, sau khi ra khỏi cửa không thể không đề phòng.

Cũng là việc này nhắc nhở hắn, sau này Thẩm Nhạn ra cửa ít nhất phải có một người trong nhà đi theo, hai người mạnh hơn một người, dù sao cũng là thả vịt ngay sau nhà, cách không xa, Kỷ Thu Nguyệt đi cùng vẫn được.

Loại người đê hèn như Hoàng Đạt nói là sợ vậy thôi nhưng không chừng chưa được vài ngày đã nổi lên gan tặc. Dùng lương tâm mà nói, trong thôn có mấy cô nương và song nhi đã trưởng thành, ai mà chẳng phải là người tốt trong sạch, không nói tới những hán tử khác nhưng cái loại du côn tâm địa xấu xa này cứ phải đánh cho sợ mà chạy đi, ít nhất là không dám làm loạn trong thôn Thanh Khê bọn họ.

Hắn kỳ thật chưa từng nghĩ tới chuyện giết người, người bình thường đâu ai nguyện ý cõng theo một mạng người? Hơn nữa Kỷ Thu Nguyệt đang mang thai, nhà bọn họ chuẩn bị đón thành viên mới, càng không thể làm việc giết chóc.

Cắt đầu lưỡi chẳng qua là hù dọa mà thôi, hắn chỉ cắt vào một chút, vốn sau khi đánh gãy chân Hoàng Đạt hắn đã hơi hả giận rồi nhưng Vệ Lan Hương lại kể chuyện lại cho Thẩm Nghiêu Thanh một lần nữa, nhớ tới lời nói ghê tởm kia với Lục Cốc, hắn càng nghĩ càng cảm thấy thật sự quá dễ dàng cho đối phương, vả lại Hoàng Đạt sau khi gãy chân đã ngất đi, hắn không biết tên này có nhớ lâu không nên mới tới xem một chút, nhỡ là bản tính khó sửa thì còn phải chỉnh đốn một trận nữa.

Vừa mới tới lại thật đúng là nghe thấy Hoàng Đạt đang mắng chửi hắn sau lưng, không xử lý không được.

Thẩm Huyền Thanh vung vẩy đoản đao và kìm sắt trong nước, nước bắn tung tóe, mấy vết bẩn đều được rửa sạch rồi hắn mới vớt kìm và đao đẫm nước đứng dậy, vẩy nước trên tay rồi về nhà.

Sau mười lăm tuổi, hắn rất ít khi động thủ với người khác, lần cuối đánh nhau vẫn là lúc ở Lục gia. Lục gia cuỗm mất hai mươi lượng bạc nhà hắn, ngại quyền thế Lý gia hắn chỉ có thể nhịn xuống, nhưng Đỗ Hà Hoa thật sự quá đáng, liên tục chửi rủa oán hận, hắn nổi giận mới đánh gãy chân Lục Đại Tường, tiền không về được nhưng cũng không thể để người Lục gia dùng nó để ăn uống hưởng thụ, thương bệnh bốc thuốc là tốn tiền nhất.

Mấy ngày trước hắn còn nghe người ta kể chuyện cười gần đây của Lục gia. Chân của Lục Đại Tường vẫn luôn không tốt, tiền lại nằm trong tay Đỗ Hà Hoa, bà ta không muốn chữa bệnh cho lão nhiều. Hai người này ban đầu đồng tâm bạc đãi Lục Cốc, hiện giờ vì tiền bạc mà cãi nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, đã trở thành chuyện cười thường ngày ở thôn An gia.

Mà lý do Đỗ Hà Hoa dám ầm ĩ không chùn chân trước Lục Đại Tường chính là do Lục Văn. Miệng bà ta lúc nào cũng cô gia dài cô gia ngắn, trong An gia thôn suốt ngày khoe mình có một cô gia tiền tài sung túc, nhưng Lục Văn là thiếp, đừng nói tới Trương lão thái thái, ngay cả Lý Minh Sơn cũng chưa từng tới An gia thôn lần nào, căn bản là không coi bọn họ là nhạc phụ nhạc mẫu. Người nhà nông không phải ai cũng mù mờ không biết gì, có người nhìn ra đều ở sau lưng chê cười bà ta.

Vừa mới rẽ vào trong thôn, Thẩm Huyền Thanh đã thấy cún con chơi đùa cùng bầy chó, nhiều người nên hắn cất đoản đao và kìm sắt vào vỏ đặt ở phía sau thắt lưng, không để lộ ra.

"Gâu!" Cún con hưng phấn chạy tới, hai tai lắc lư, xem ra hẳn là chơi vui lắm rồi.

"Chàng đi đâu vậy?" Hắn vừa vào cửa Lục Cốc đã nhìn thấy, đặt lồng thỏ trên đất rồi hỏi.

"Dạo một vòng bên bờ sông thôi." Thẩm Huyền Thanh đáp, những chuyện nhơ bẩn kia không cần nói cho Lục Cốc.

Thỏ thường ở trong phòng chứa củi, cách vài ngày sẽ xách lồng ra để thấy nắng, đặt lồng dưới bóng râm để cho chúng hóng mát một chút.

Sáu con thỏ nhỏ sinh vào mùa đông năm ngoái nay đã lớn hơn nhiều, ổ đệm dày, lúc khí trời lạnh nhất còn đốt cả chậu than, bọn nó đều sống sót, thêm cả ba con thỏ sống mới bắt được gần đây thì có tổng cộng mười một con thỏ, không ít. Lục Cốc nhét cỏ vào cho chúng nó, bận rộn xong mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Thanh.

"Chàng sao thế?" Y cảm thấy một chút khác thường, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lo lắng.

Thẩm Huyền Thanh cười một chút, nói: "Không sao, chỉ là đầu bẩn quá, muốn bảo em đun cho ta ít nước."

Ra là vậy, đun nước thì có gì khó khăn, Lục Cốc thấy ý cười rạng rỡ trong mắt hắn thì cũng cong mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc