Trong thoáng chốc không tìm được cớ gì, Lục Cốc đành phải tháo chăn đệm bẩn ra trước rồi hai người cùng nhau đổi đệm sạch.
Nhìn ga trải giường và chăn chồng chất trên ghế, không chỉ y mà ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng thấy xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Huyền Thanh mới nói: "Nếu không buổi trưa ta tìm cái cớ để mấy người nương ra ngoài một lát, hai ta giặt giũ rồi phơi trong phòng, mấy ngày tới cứ đóng cửa sổ đừng mở ra."
"Như vậy được không?" Lục Cốc yếu ớt hỏi.
"Chỉ còn cách này thôi, giờ đâu thể mang ra ngoài giặt được." Thẩm Huyền Thanh cũng biết nếu phơi trong phòng mà bị phát hiện thì hỏng, nhưng nếu hôm nay phơi đồ trong viện, hai người họ lại không có đứa nhỏ, không thể lấy cớ là bé con đái dầm được.
Quả đúng là vậy, Lục Cốc đành phải gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Huyền Thanh đi ra ngoài một chuyến, lúc về chỉ nói tam a ma đang ở nhà thêu thùa may vá, Vệ Lan Hương nhàn rỗi không có việc gì làm căn bản không cần ai thúc giục đã cầm đế giày chưa làm xong qua đó.
Hắn làm bộ lơ đãng hỏi Thẩm Nhạn có muốn luyện chữ không, hôm nay Lục Cốc bị cảm không thể học, nếu nàng muốn luyện thì hắn có thể kèm bên cạnh.
Thẩm Nhạn vừa nghe hắn nói vậy đã vội vàng nói vẫn là chờ Cốc tử ca ca khỏi bệnh rồi cùng học, nếu không hai người một học trước một học sau thì không dễ dạy, sau đó cầm khung thêu đuổi theo Vệ Lan Hương.
Kỷ Thu Nguyệt ở nhà thật sự quá rảnh rỗi, nghe hắn nói nhóm mấy người phu lang Toàn tử đang ngồi phơi nắng trêu đùa bé con trong viện nên cũng ra ngoài. Thẩm Nghiêu Thanh không có việc gì làm nên cũng đi theo tức phụ.
Trong nhà không còn ai, bấy giờ Thẩm Huyền Thanh đã đổ xong nước nóng vào chậu gỗ giặt đồ, lúc mới ăn cơm xong hắn lấy cớ nói muốn gội đầu nên đã đi đun nửa nồi nước nóng.
Lục Cốc thấy hắn bưng chậu gỗ vào thì nhanh chóng lấy ga trải giường và chăn tới, lỗ tai hai người đều đỏ bừng.
Thẩm Huyền Thanh chà hạt tắm hoang ra bọt trắng, nói: "Giặt ướt hết quá nặng không dễ vắt khô đâu, chỉ cần giặt chỗ bẩn thôi."
"Ừm." Lục Cốc cúi đầu đáp.
Vì sợ người trong nhà đột nhiên trở về nên hai người họ hành động vô cùng nhanh chóng. Thẩm Huyền Thanh dùng thanh gỗ và gậy xiên dựng một cái giá gỗ, đặt vào khoảng trống giữa cuối giường và tường. Hắn phơi ga trải giường lên giá gỗ, nói: "Mấy ngày này để em phải ấm ức giả bệnh rồi, vậy mới có cớ đóng cửa sổ lại, hôm nay không khô được, sang ngày mai hẳn là tốt rồi."
Trên tay Lục Cốc còn dính nước, nghe vậy gật gật đầu, chỉ cần không bị phát hiện thì chuyện này không có gì mà ấm ức cả.
Đây vẫn là lần đầu tiên y làm chuyện lén lút như vậy, lúc giặt đồ tim y cứ đập bình bịch không ngừng, giờ làm xong rồi mới thoáng yên lòng.
Thẩm Huyền Thanh nhìn chăn ga phủ kín trên giá gỗ rồi lại nhìn về phía Lục Cốc, sau khi không còn thấy khẩn trương và căng thẳng vì hành động lén lút nữa, hắn không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Đã nói là muốn gội đầu rồi, giờ trời nắng không gió, ta đi gội đầu đây nếu không sẽ bị lộ tẩy mất." Thấy hai mắt Lục Cốc cong cong, hắn nói xong không nhịn được mà xoa xoa tóc phu lang của mình, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Hai ngày kế tiếp, mọi người trong Thẩm gia đều vô cùng thông cảm cho Lục Cốc bị "cảm lạnh", thấy cửa sổ bị đóng chặt cũng không hề nghi ngờ gì.
Đương nhiên y không phải luôn ở trong phòng, tời giờ ăn cơm sẽ ra ngoài, cũng có lúc phơi nắng trong viện để cho mọi người thấy bản thân chỉ bị cảm nhẹ, nếu không Vệ Lan Hương sẽ luôn mồm nhắc Thẩm Huyền Thanh phải đi bốc thuốc.
Người nông thôn đa phần đều vậy, bệnh nhẹ thì chịu đựng một chút rồi sẽ khỏi.
Những lúc khác y đều đóng chặt cửa sổ ngồi trong phòng, có Thẩm Huyền Thanh "phòng thủ" bên ngoài quả thật không lo bị phát hiện.
Mùa đông trời rét, phơi trong phòng không có nắng, ga trải giường ẩm ướt lạnh lẽo, hai ngày vẫn không khô khiến Lục Cốc không khỏi có hơi sốt ruột.
Vẫn là đến đêm Thẩm Huyền Thanh mượn cớ đốt lửa sưởi ấm cho y mà bưng chậu than vào. Trời tối mọi người đều đã đi ngủ, chỉ còn hai người họ lén lút hong khô chăn trong phòng.
"Sớm biết như vậy thì đêm qua dùng lửa hong khô cho rồi." Lục Cốc vuốt tấm ga trải giường khô nóng khẽ nói.
Y thì thầm như kẻ trộm khiến Thẩm Huyền Thanh bật cười.
Ánh lửa chiếu vào trong mắt Lục Cốc như đang nhảy nhót trong đôi mắt y, tỏa ra hào quang ấm áp.
Ánh lửa vàng cam rọi chiếu đường nét Lục Cốc càng thêm dịu dàng, ánh mắt y ngây ngô, vì chăn đệm đều đã khô mà khóe mắt đuôi mày đều là ý cười khẽ cong lên, khiến người nhìn là hắn không khỏi đắm chìm trong niềm vui này.
Thẩm Huyền Thanh thầm nghĩ trên đời này quả thật có làn da nõn nà như ngọc, bỗng hắn lại nhớ tới ngày thành thân, hắn vén khăn trùm đầu Lục Cốc ra nhìn thấy đôi mắt đẫm nước dưới vết đỏ nơi mi tâm của song nhi kia, kỳ thật dù lúc ấy còn đang cảm thấy phẫn nộ và mất mát nhưng lần đầu tiên nhìn thấy y hắn đã biết Lục Cốc rất xinh đẹp.
Nhìn làn da trơn bóng của Lục Cốc hắn lại nghĩ đến cái khác. Nõn nà như ngọc thì cũng phải chăm chút cẩn thận, gió thổi mưa rơi ở nông thôn dường như còn khắc nghiệt hơn ở trên trấn. Hắn không thể nâng niu phu lang nhưng có thể mua cao chi* dưỡng tay chân cho y, bao giờ lên trấn phải mua cả cao chi bôi mặt cho Lục Cốc nữa.
*Cao chi (膏脂): ý là kem dưỡng ấy nhưng mà tớ sợ để kem dưỡng thì hiện đại quá nên để nguyên thế này:333.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng da dẻ trơn bóng thì tốt hơn bị nứt nẻ phải chịu đau đớn nhiều, huống hồ Lục Cốc lại yếu ớt như vậy, gió xuân còn mang theo khí lạnh mùa đông, gió hè nóng bức, gió thu tiêu điều, gió đông lạnh khắc, một năm bốn mùa, gió, sương, mưa, tuyết đều có cả, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng.
"Gấp lại giúp em một chút."
Lời thì thầm khẽ khàng của Lục Cốc khiến hắn hồi thần.
Mà sau khi lên giường, có lẽ những suy nghĩ vẫn vơ vừa rồi đã ảnh hưởng tới Thẩm Huyền Thanh, hắn xoay người bao phủ Lục Cốc dưới thân.
Hắn hơi mở miệng, muốn nói với Lục Cốc bên ngoài mưa gió khó lường, ở nhà, ở cạnh hắn mới là đúng đắn nhất.
Lại nói bên ngoài còn có những hán tử lỗ m.ãng hắn chưa từng gặp qua.
Nhưng đảo mắt nghĩ lại, lời nói không đầu không đuôi như vậy nói ra thật sự buồn cười, hắn chỉ đành cúi đầu hôn Lục Cốc.
Nhớ lại chuyện hai ngày trước đã khiến thân thể Lục Cốc khẽ run rẩy, y cho rằng hắn lại muốn làm, ga giường tối nay vừa khô, sau khi khóe môi bị người hôn thì nhỏ giọng nói: "Ga giường không thể giặt nữa đâu."
Thẩm Huyền Thanh nghe vậy bật cười, hắn chỉ là muốn hôn Lục Cốc mà thôi, không làm gì khác, bèn nói: "Chỉ hôn em mấy cái thôi."
Vừa nghe hắn nói vậy, Lục Cốc rõ ràng đã thả lỏng hơn, bóng đêm che giấu niềm vui sướng trong mắt y, ngoại trừ đụng chạm ra, trong lòng y cũng thích Thẩm Huyền Thanh hôn mình nữa.
Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống hai má, bên gáy, hơi thở ấm áp của hắn phả vào bên tai y, bỗng y nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên mang theo ý cười.
"Mấy ngày này khâu một miếng vải dày lót giường đi, trong nhà không có vải thì ta dẫn em lên trấn mua, sau này không cần giặt ga giường nữa, trên chăn cũng có thể khâu một mảng, bẩn thì ta tháo ra giúp em."
Lục Cốc ý thức được vải dày để làm gì, vừa xấu hổ vừa nhận ra Thẩm Huyền Thanh còn muốn làm chuyện quá đáng như vậy thêm nữa.
Bình thường sau khi bọn họ hành phòng xong lau chùi giữ.a ha.i chân thì trên người cũng coi như sạch sẽ, không giống như lần trước làm bẩn một mảng lớn.
Nhưng y không thể nói ra lời từ chối vì môi lưỡi đã bị ai đó chặn lại.
***
Tháng giêng đủ loại việc bận rộn như đã trôi qua trong nháy mắt, cỏ và rau dại đều đã mọc chồi mới tạo thành từng mảng xanh loang lổ trên mặt đất khô vàng đìu hiu, chỗ này một mảng nhỏ, chỗ kia một mảng nhỏ, tràn tới cả đồng ruộng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đi xem năm mẫu ruộng cạn mới mua kia.
Tuyết đọng lúc trước đã tan hết, mặt đất rất lầy lội, nước tuyết tan trong cánh đồng từ mùa đông chính là nước chăm bón cho lúa, may mà đến hôm nay tuyết và bùn đều đã khô, không đến mức đóng thành mảng bùn dưới đế giày.
Năm mẫu ruộng cạn này là ruộng tốt, lúa mì xanh tươi mơn mởn đã bắt đầu mọc lên sau khi vào xuân.
Lương thực là sinh mệnh của người nhà nông, từ khi mầm xanh đâm chồi có người chăn dê chăn trâu, đa số mọi người đều lượn lờ trong ruộng vài vòng mỗi ngày để nhỡ trâu hay dê nhà ai thả rông đến gặm lúa nhà mình còn có thể đuổi đi kịp thời, hoặc là bắt lấy nếu nó ăn nhiều thì tìm chủ của nó phân xử.
"Rau tề thái*." Lục Cốc thấy có rau dại cạnh ruộng nên ngồi xổm xuống ngắt, cả mùa đông chỉ ăn bắp cải, củ cải và rau dại khô, sau khi vào xuân những món rau dại tươi này là được chào đón nhất.
*Tề thái (荠菜): có tác dụng thanh nhiệt, minh mục (sáng mắt), tiêu viêm. Bộ phận dùng làm thuốc là toàn cây thu hái lúc cây ra hoa.
Tề thái không có nhiều lắm, y giũ bỏ đất trên rễ cây, mắt nhìn về những nơi khác tìm kiếm. Sáng sớm Vệ Lan Hương đã lên núi đào được một ít, y lại ngắt thêm một ít về là có thể xào được đĩa lớn.
Thẩm Huyền Thanh thấy một khóm rau tề thái khác, khom lưng rút ra rồi nói: "Lát nữa lên núi tìm cây hương xuân* về tráng trứng gà nhé."
*Cây hương xuân (香椿): có thể làm nguyên liệu nấu ăn hoặc gia vị nhưng do có chứa nitrat và nitrit nên không thể ăn quá nhiều, trước khi ăn cần trần qua nước sôi để loại bỏ nguy cơ bị ngộ độc, ung thư.
"Dạ." Lục Cốc đáp ứng, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, lại thấy thêm một khóm rau tề thái.
Cả một đường hai người họ vừa đi vừa đào rau dại về đến nhà đã đào được không ít, sau đó xách sọt, mang theo móc trúc dài, nói với Vệ Lan Hương một tiếng rồi đi ra cửa.
Miêu đại nương và nương Toàn tử ngồi ngoài cửa nói chuyện phiếm thấy hai người họ mang theo móc trúc bèn hỏi: "Cốc tử đi khều mầm hương xuân à?"
"Vâng." Lục Cốc gật đầu đáp, không biết nói gì nữa nên nói: "Thẩm ngồi chơi, hai ta đi trước đây."
"Ai u, được rồi, mau đi đi." Miêu đại nương liên tục đáp ứng.
Bọn họ đang nói chuyện, Lý Uyển Vân cũng đi ra từ trong nhà, trên người nàng vẫn mặc áo bông của Trương Chính Tử, thấy Lục Cốc thì chỉ mỉm cười không nói thêm gì khác.
Lục Cốc đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, lúc lên núi cùng Thẩm Huyền Thanh còn đang nghĩ, hình như là từ lần đầu tiên y thấy Lý Uyển Vân mặc xiêm y nam nhân thì nàng đã cười nhiều hơn, cũng sẽ đi ra nói chuyện phiếm với hàng xóm.
Hơn nữa lão Trương thị không mắng nàng nữa, y thầm nghĩ như vậy rất tốt, cuối cùng cũng không phải sống như trước nữa.
Lục Cốc không biết, lúc y ở trên núi, Lý Uyển Vân đã nấu một mâm cơm nhão rau nhừ bưng vào phòng cho lão Trương thị, đỡ cho bà ta nhai không nổi. Mùa đông giá rét trôi qua, lão Trương thị sớm đã không còn tinh thần như lúc trước, ngày càng uể oải, giờ chỉ có thể nằm lì trên giường.
"Ăn cơm." Lý Uyển Vân đặt đồ ăn lên bàn lạnh lùng nói.
Nhưng lão Trương thị trên giường sau khi nghe nghe thấy tiếng động chỉ mở hai mắt đục ngầu, hữu khí vô lực, nơi cổ họng phát ra vài thanh âm không rõ ràng.
Lý Uyển Vân thấy tinh thần bà ta tệ hơn lúc sáng, trong lòng kinh hoảng, chẳng lẽ bà ta muốn chết rồi?
Càng nghĩ càng hoảng không biết phải làm sao, nếu lão Trương thị chết đi, một quả phụ như nàng làm sao có thể chống lại đám thân thích vô lương tâm của Trương gia. Cho dù nàng muốn tái giá thì trong ba năm túc trực linh cữu chắc chắn không thể, trong tay nàng còn không có chút tiền bạc nào.
Nàng không phải người tàn nhẫn ác độc như lão Trương thị, chỉ cần lão thái bà này không động vào nàng thì nàng sẽ không ra tay đánh mắng.
Vậy nên đến nay nàng chỉ lấy tiền bạc có trong rương tủ của lão Trương thị. Bà ta phòng trộm kỹ nên đến giờ nàng vẫn chưa biết khế nhà và khế ruộng ở đâu.
Bản thân nàng cũng không biết mình nghĩ gì mà lay lay người lão Trương thị: "Bà có muốn sống không?"
Chữ "sống" này khiến ánh mắt lão Trương thị sáng hơn chút nhưng bà ta không tin Lý Uyển Vân, thân thể vừa thương vừa bệnh thật sự rất yếu ớt, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Bàn tay trong tay áo dài của Lý Uyển Vân phát run, cổ họng cũng có chút run rẩy bởi nàng không biết sau khi lão Trương thị chết thì nàng nên làm gì.
Nàng suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: "Ta không muốn cứu bà nhưng nếu bà chết vẫn còn đám thân thích tốt của bà, ta cũng không sống nổi vậy nên ta nói cho bà biết, tiền trong nhà đã sắp hết rồi, nếu bà muốn sống thì chỉ có thể bán ruộng đi, ta mua nhân sâm kéo dài tính mạng cho bà."
Nhân sâm!
Lão Trương thị vừa nghe tới cái này hai mắt đã sáng rỡ, bà ta không muốn chết.
***
Cây hương xuân cao lớn, chồi non đã nhú ra, thật ra đợi thêm một tháng rưỡi nữa mầm cây lớn thêm chút nữa càng tốt hơn nhưng Thẩm Huyền Thanh muốn ăn nên hai người họ lên núi thử vận may, nhỡ có thể khều được một ít, đủ để tráng một đĩa giải thèm là được.
Mùa xuân se lạnh, trên núi lại càng lạnh hơn, gió thổi tê cóng, may mà hai người họ đều mặc dày chống gió lạnh.
Lúc này mầm hương xuân còn nhỏ nên ít người lên núi hái, hai người họ vậy mà thật sự hái được một ít, vội vàng trở về trước bữa cơm tối.
Khói bếp bốc lên nghi ngút, hầu hết mọi người ở thôn Thanh Khê đều nấu cơm vào thời điểm này.
Lục Cốc tráng trứng hương xuân cho Thẩm Huyền Thanh, rau này tươi ngon đến mức ngay cả Kỷ Thu Nguyệt hôm nay khẩu vị không tốt cũng ăn rất ngon.