TIỂU PHÚC TẤN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ


Trạm Hi và Lâm Nguyễn ăn cơm tối cùng nhà họ Cố, cơm nước xong, Lâm Nguyễn đi ra ngoài bắn pháo hoa với hai chị em Lưu Phong Hồi Tuyết. Trạm Hi thì chơi mạt chược với Cố Kỵ, Cố đại soái và Cố phu nhân, trong tay mỗi người đều cầm tiền Đại Dương hoặc nhẫn linh tinh gì đó.


Bài mạt chược xào xáo dưới tay, bọn họ đều nghe Cố phu nhân nói chuyện. Dưới tình huống chỉ có một người phụ nữ thì đám đàn ông luôn phải nghe phụ nữ nói.


Cố phu nhân cũng chẳng bàn gì đến quốc gia đại sự, chỉ nói chuyện sinh hoạt hàng ngày, nói đến những quý phu nhân mà mình quen, nói đến bọn trẻ trong nhà.


Cố đại soái rất tích cực, Cố phu nhân nói một câu ông đáp một câu, một lúc sau đã bị Cố phu nhân chê ồn ào.


"Nhắc mới nhớ, gần đây đại tiểu thư nhà cục trưởng cục tài chính đã về nước rồi." Cố phu nhân nói, "Dì gặp con bé một lần, lễ nghĩa phong thái tốt hơn hai đứa nhà chúng ta nhiều."


Cố Kỵ nhướng mày nhìn Trạm Hi. Ngón tay thon dài của Trạm Hi xáo đống bài mạt chược, hắn thờ ơ nói: "Con cũng có nghe nói, hình như là du học Anh trở về, tuổi xấp xỉ với Cố Kỵ."


"Đúng thế," Cố phu nhân nói: "Nhỏ hơn Cố Kỵ một tuổi, trông cũng xinh xắn lắm."


Trạm Hi nhếch môi cười, "Dì thích cô ấy như thế thì chi bằng mời đến nhà ta làm khách? Cố Kỵ gần tuổi với cô ấy, quen thêm bạn bè cũng là chuyện tốt."


"Dì cũng nghĩ thế!" Cố phu nhân tươi cười, nhìn sang Cố Kỵ.


Cố Kỵ cứ tưởng là mẹ mình dắt mối cho Trạm Hi, không ngờ lại liên quan đến mình, anh ta hắng giọng nói: "Con làm gì có thời gian? Hơn nữa anh họ còn chưa cưới, con vội làm gì?"


Cố phu nhân nghĩ cũng thấy đúng, bà nhìn Trạm Hi, vừa định nói gì đó thì Trạm Hi chập bài lại đẩy ra: "Ù."


Cố phu nhân lập tức bị phân tán chú ý, "Sao đã ù rồi, dì còn chưa bắt đầu..."


Cố Kỵ thoáng nhìn Trạm Hi, bĩu môi.


Ngoài trời vẫn đổ tuyết, tuyết rơi cả ngày, tới buổi tối thì trong sân đã đọng tuyết dày bốn ngón tay.


Lâm Nguyễn dắt mấy đứa trẻ đi bắn pháo hoa dưới hành lang, Cố Lưu Phong nghịch ngợm, mặc một cái váy dài chiết eo màu đỏ chạy tung tăng ra sân tuyết. Cô nàng đốt mồi lửa, mới lùi lại mấy bước thì pháo hoa đã bay vút lên bầu trời đêm rồi lập tức nổ tung, màu sắc lấp lánh rực rỡ.


Thấy cô nàng chơi vui quá nên Cố Hồi Tuyết cũng muốn chơi. Lâm Nguyễn chôn rất nhiều pháo hoa dưới tuyết, cậu và Cố Danh mỗi người cầm một mồi lửa đi châm tất cả chỗ pháo, chúng lập tức bắt lửa trên nền tuyết, tia sáng bắn ra khắp nơi, phối hợp với nền tuyết buổi tối khiến cả bầu không khí sáng bừng lên.


Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết chạy nhảy giữa ánh pháo hoa, xinh đẹp và đầy sức sống.


Trạm Hi nghe thấy tiếng cười đùa thì nhìn ra ngoài, Lâm Nguyễn và Cố Danh đang ngồi ở hành lang. Khói lửa pháo hoa rực lên, chiếu sáng mặt cậu trong giây lát rồi lại quay về với bóng tối. Khoảnh khắc ấy giống như một thoáng rung động đặc biệt được tạo nên vì một người.


Cố Kỵ vỗ vai Trạm Hi, muốn nói chuyện gì đó với hắn.


Trạm Hi gọi ra bên ngoài, "Lâm Nguyễn."


Lâm Nguyễn nghe thấy thì đi vào nhà, ba chị em họ Cố cũng vào theo.


"Đánh thay tôi mấy ván." Trạm Hi đứng dậy, đổi thành Lâm Nguyễn ngồi chơi. Bên kia Cố Kỵ thay bằng Cố Hồi Tuyết, Cố Lưu Phong kê cái ghế bên cạnh cô nàng, "Chị xem bài giúp em."


Cố Kỵ theo Trạm Hi ra chỗ cửa sổ. Cố phu nhân nói với Lâm Nguyễn: "Mặc kệ thằng bé, chúng ta chơi với nhau. Thắng tiền là của con, thua thì bảo Trạm Hi chi tiền."


Lâm Nguyễn gật gật đầu nhưng vẫn nhìn theo Trạm Hi. Hắn đang rót cho mình một ly rượu, chậm rãi đung đưa.


Cố Kỵ nói gì đó với hắn, nói một lúc thì Trạm Hi nở nụ cười, là kiểu cười rất hời hợt.


Trạm Hi ngồi trên chiếc sofa đơn nhồi lông ngỗng, "Theo lời cậu nói thì phía Nam muốn chuộc lại Ngô tiên sinh?"


Cố Kỵ gật đầu, "Khó khăn lắm mới bình ổn lại được, không nên khai chiến. Họ Ngô kia là thuộc hạ của bên kia, chúng bằng lòng dùng tiền chuộc người về."


Trạm Hi vuốt ve cái ly thủy tinh, "Tôi sẽ không can dự vào việc này."


"Đừng như vậy mà," Cố Kỵ nói: "Họ Ngô kia từng mâu thuẫn với anh, bồi tội cho anh cũng là phải lẽ."


Trạm Hi liếc nhìn Cố Kỵ: "Bên kia trả bao nhiêu?"


"Năm mươi nghìn Đại Dương, em sẽ không lấy đồng nào, đổi hết thành quần áo lương thực cho quân đội là được." Cố Kỵ cụng ly với Trạm Hi, rượu Brandy sóng sánh.


Trạm Hi cười nhạt nhìn Cố Kỵ: "Tôi thấy cậu còn phù hợp làm kinh doanh hơn cả tôi."


Cố Kỵ cười hê hê nói: "Trên đường em có gặp Thế Ninh, cậu ta lái con xe kia ngầu quá, xe đấy là loại mới ra, em chưa thấy người khác lái nó bao giờ. Em mua nhiều đồ chỗ anh như vậy, có phải cũng nên...."


Cố Kỵ đụng vai với Trạm Hi, hắn uống hết ly rượu nói: "Quay về đến Lan công quán mà lấy."


"Được luôn anh!"


Hai anh em đang nói chuyện bên này, bàn mạt chược bên kia cũng nhộn nhịp không kém.


"Nhị Bính," [1] Cố phu nhân ra một quân bài, nhìn Lâm Nguyễn ngồi phía đối diện. Cậu cúi đầu xem bài, Cố phu nhân hỏi: "Tiểu Nguyễn năm nay hai mươi nhỉ."


[1]  Quảng Đông gọi là thùng, đại lục gọi là bính, Việt Nam gọi là văn.



Lâm Nguyễn gật đầu, "Vâng ạ."


"Dì nhớ con đi học ở Yên Kinh đúng không," Cố phu nhân nói tiếp: "Có thích cô nàng nào trong trường không?"


Lâm Nguyễn sững người, cười ngại ngùng, "Không có ạ."


"Có gì mà phải ngại," Cố phu nhân nói: "Cố Kỵ mười lăm tuổi đã có bạn gái rồi."


Lâm Nguyễn chỉ cười, Cố Lưu Phong ngồi cạnh ríu rít giục Cố Hồi Tuyết ra bài. Cố Hồi Tuyết thì tinh ý hơn, nhìn Cố phu nhân rồi nhìn Lâm Nguyễn, hỏi: "Vậy anh họ có thích người nào không?"


Cố phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyễn, cậu đáp: "Anh không biết, tiên sinh chưa từng nói với anh."


"Vậy không có cô nào tới thăm nhà hả?" Cố phu nhân hỏi dồn.


Lâm Nguyễn lại lắc đầu.


Cố Lưu Phong to mồm nói: "Sao lại thế được, anh Tiểu Nguyễn còn trẻ thì không cần vội. Nhưng anh họ lớn tuổi như vậy rồi mà cứ lừng khừng mãi."


Cố Hồi Tuyết che miệng cười: "Chị nói thế, anh họ nghe thấy không vui đâu."


Bỗng nhiên điện thoại kêu lên, có người tìm gặp Cố đại soái. Ông đi ra nhận điện thoại, Cố Lưu Phong thay vào chỗ của ông, "Chị phải thể hiện tài năng đây!"


Cố Kỵ và Trạm Hi nói chuyện xong thì trở lại, Lâm Nguyễn đứng dậy định nhường chỗ nhưng Trạm Hi lại đè vai bảo cậu ngồi xuống. Trạm Hi tựa vào ghế của Lâm Nguyễn, nhìn cậu đánh bài.


Trạm Hi vừa tới, Lâm Nguyễn lập tức trở nên lúng túng như không biết chơi bài, mỗi quân bài đánh ra đều phải nhìn Trạm Hi, cậu sợ mình đánh sai.


Nhưng Trạm Hi chẳng nói gì cả, chỉ nhìn cậu, thỉnh thoảng Cố phu nhân hỏi gì đó thì hắn đáp lại vài câu.


Đêm về khuya, người hầu bưng bánh trôi nước lên, cái bát nho nhỏ màu xanh ngọc, bên trong đựng từng viên bánh tròn, có nhận đậu đỏ, nhân hạt mè, nhân lạc, còn có hoa quế đường trắng, ăn vào không chỉ ngọt mà còn rất thơm.


Bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa, có lẽ là bắn trên cổng thành, cả Tứ Cửu Thành đều có thể nhìn thấy. Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng màn đêm, người trong nhà đều ra hành lang đứng xem, tiếng cười đùa không dứt.


Đêm đã khuya, khí lạnh dần bao trùm, ngay cả Cố Lưu Phong cũng phải vào mặc thêm áo. Cố Danh đã mệt mỏi từ sớm, thằng bé còn nhỏ nên không thức khuya được. Những người còn lại trò chuyện thêm một lúc rồi cũng giải tán.


Trạm Hi dẫn theo Lâm Nguyễn về phòng, Cố Hồi Tuyết thấy hai người vào cùng một phòng thì hỏi người hầu bên cạnh: "Sao không chuẩn bị phòng cho anh Tiểu Nguyễn?"


Người hầu đáp: "Biểu thiếu gia bảo vậy, ngài ấy nói họ ở chung một phòng."


Cố Hồi Tuyết còn định hỏi thì thấy Cố phu nhân đi tới, bèn im bặt đi vào phòng.


Cố phu nhân gõ cửa phòng Trạm Hi, Lâm Nguyễn ra mở cửa. Cố phu nhân chỉ đứng ở cửa nhìn vào, Trạm Hi cởi áo ngoài ngồi trên sofa, hắn và Cố Kỵ uống khá nhiều rượu.


"Dì nhớ ra một chuyện cần nói với Trạm Hi."


Lâm Nguyễn đáp vâng, quay vào gọi hắn: "Tiên sinh."


Trạm Hi đi ra, Cố phu nhân dẫn hắn tới ban công nhỏ ở cuối hành lang tầng hai.


"Sao vậy dì?"


Cố phu nhân quay lại nhìn hắn nói: "Có chuyện về Lâm Nguyễn, dì muốn hỏi ý kiến con."


Ánh mắt Trạm Hi khẽ động, Cố phu nhân nói tiếp: "Năm đó con bị bệnh nặng, thầy bói tìm nó tới cho con, thế là con tự nhiên khỏi bệnh. Như vậy thì thằng bé cũng coi như là ân nhân cứu mạng con. Nhưng Hoàng đế không còn, cái gì mà vợ nuôi từ bé kia chẳng ai coi là thật nữa, bây giờ Lâm Nguyễn nó lớn rồi, bảo là người hầu thì không đúng, nhưng bảo nó không phải người hầu thì lại chẳng có danh phận gì."


Trạm Hi im lặng một lát, hỏi: "Dì thấy sao?"


Cố phu nhân cân nhắc một lát, nói: "Năm đó con bị bệnh rất bất thường, khỏi bệnh cũng bất thường. Lỡ như thằng bé không ở cạnh con nữa, con lại đổ bệnh thì làm sao đây? Để phòng ngừa bất trắc, không thể để thằng bé đi được."


Trạm Hi vẫn không tỏ thái độ gì, Cố phu nhân tiếp tục: "Bây giờ chỉ xem ý con sao, nếu con thích thằng bé thì có thể nhận thằng bé làm nội phòng, không thể cứ vô danh vô phận mãi như thế được. Nếu con không thích thì dì không nhắc chuyện này nữa. Lâm Nguyễn là đứa trẻ ngoan, dì thấy, con cứ nhận thằng bé làm em trai, để nó trở thành Nhị thiếu gia của Lan công quán, về sau thằng bé thành gia lập nghiệp đều nhờ con lo liệu, coi như là trả ơn cứu mạng."


Trạm Hi nhìn màn đêm, không rõ thái độ ra sao: "Dì bảo danh phận gì thì phù hợp đây?"


Cố phu nhân vừa nghe vậy thì biết ngay là Trạm Hi thích Lâm Nguyễn. Bà ngẫm nghĩ rồi nói: "Nam giới làm di nương cũng chẳng phải chuyện hiếm. Tính Lâm Nguyễn nó mềm mỏng, lại ngoan ngoãn, theo quy tắc của vương phủ thì cho làm Trắc Phúc tấn cũng không quá."


Cố phu nhân nghiêm túc nói xong, nhìn Trạm Hi, không nhịn được nữa lại nói: "Không phải dì không tin sức hấp dẫn của con, chỉ là dì thấy...Tiểu Nguyễn không có ý kia. Hôm nay dì hỏi thằng bé có thích cô gái nào không, nó còn đỏ mặt đấy."


Trạm Hi khựng người, Cố phu nhân lại nói: "Cho nên dì mới đi hỏi ý con, nếu con không thích thằng bé thì cũng đừng làm chậm trễ người ta."


Trạm Hi cười nhạt thếch, "Dì suy xét chu đáo quá."


Cố phu nhân biết ngay là Trạm Hi không vui, bà nói xong thì bảo Trạm Hi quay về phòng. Trước khi hắn đi còn nghe thấy bà lẩm bẩm: "Sớm chiều bên nhau bao lâu mà vẫn không tán đổ được, bây giờ còn mặt mũi mà giận với dỗi."


---------------


Tác giả có lời muốn nói:


Trạm Hi:


Bình luận

Truyện đang đọc