TIỂU THÊ BẢO

Hà thị lúc còn trẻ gả vào phủ Xương Bình Hầu, lúc trước có một đống của hồi môn Vệ thị để lại, sau khi chị ruột tiến cung làm sủng phi, mình tuy là vợ kế, Xương Bình Hầu mặc dù không có năng lực lớn, lại là tên sĩ diện. Những ngày trôi qua Hà thị sống cũng quá thoải mái, cho nên từ trước nay đều ở trước mặt các thế gia bày ra bộ dáng là mẹ kế nhưng tấm lòng Bồ Tát, mặt nàng hòa ái, lòng dạ lại rất nhiều, nắm quyền kiểm soát toàn bộ hầu phủ, cho dù ở bên trong phủ nàng chà đạp sỉ nhục con của vợ trước như thế nào đi nữa, bên ngoài cũng tuyệt đối không có một chút tiếng gió.


Nhưng từ cái năm trước để loại tiện nhân kia vào trong cung, những ngày tháng xuôi nước xuôi gió chỉ là mây bay thoáng qua, đầu tiên là nàng làm người vợ kế không hiền hậu, khắt khe với trưởng tử, tiếp đó huyết mạch của Vệ gia về kinh, làm trò trước mặt Thánh Thượng khóc lóc kể lể kêu oan, ngày lành của Hà thị đã cực hạn, hầu phủ biến thành bá phủ, ngày hôm nay so với ngày hôm qua càng thêm suy tàn.


Mang theo đầy bệnh tật cùng buồn bực trong người, Hà thị không màng Triệu Cơ thị trào phúng, kêu Ngọc Chi đỡ nàng lên xe ngựa ra ngoài bá phủ.


Triệu Cơ cũng là vừa đi ra từ phòng Xương Bình Bá không lâu, Xương Bình Bá đi theo người ta trầm mê luyện đan, ở bên trong lâu không khỏi ám chút mùi của dược liệu, lúc này nàng đứng cạnh cửa, hạ nhân nhìn thấy vội vàng lại đây nói: "Hôm nay phu nhân chuẩn bị lễ vật, nói là muốn đi phủ tướng quân phủ đem đại công tử trở về."


Triệu Cơ giương mắt nhìn sắc trời, nghe hạ nhân nói vậy, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười kỳ quái lại trào phúng, nghiêng đầu nói: "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây phải không vậy? Hay là phu nhân bị bệnh lâu rồi nên đầu óc có vấn đề, nhầm nhị công tử thành đại công tử?"


Hạ nhân cúi đầu cẩn thận nói: "Nghe Ngọc Chi tỷ tỷ ở bên kia nói, ý của phu nhân là đại công tử dù sao cũng là trưởng tử của bá gia, họ Bạch không phải họ Vệ, vẫn luôn ở nhà của Vệ tướng quan thì không tốt, huống hồ......"


Trên con đường mòn của Bá phủ xa xa có một còn mèo trắng chạy đến, là tân sủng gần đây của Triệu Cơ, Triệu Cơ nghe được tiếng kêu mềm mại kia, ngồi xổm xuống ôm con mèo vào lồng ngực xoa xoa vài cái, lại không chút để ý nói: "Đừng dừng lại, tiếp tục nói, huống hồ cái gì?"


Hạ nhân bị chặn lại nói: "Huống hồ...... Huống hồ bây giờ Tĩnh Vương điện hạ sắp hồi kinh, hôn kỳ với đại công tử ngày càng gần, ý phu nhân là, lúc thành hôn không thể xuất giá từ Vệ gia."


Triệu Cơ giương mắt, tay vuốt mèo dừng lại, cười nhạo một tiếng: "Ta còn tưởng nàng ta sửa lại tính tình, ít nhiều gì biết điểm sai rồi, hoá ra nàng ta nghĩ bây giờ Tĩnh Vương lập được công, trở về nhất định là được thụ phong thưởng, có lẽ nếu đại công tử trở về bá phủ, lại ở trong bá phủ xuất giá, nàng là bá phu nhân e là vớt được không ít chỗ tốt."


Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói: "Không, không thể nào? Oán hận giữa phu nhân cùng và đại công tử chất chứa đã sâu, đại công tử cho dù đáp ứng xuất giá từ bá phủ, cũng không chắc là sẽ tha thứ phu nhân trong quá khứ đã đối xử độc ác sao?"


Triệu Cơ liếc người này một cái, hứng thú lên cũng không để bụng gã hỏi quá nhiều, chỉ là lười biếng nói: "Vậy ngươi nói xem ở trong kinh ai là người để ý cái này?" Nàng dứt khoát cũng không xưng đối phương là phu nhân, "Đại công tử nếu xuất giá từ bá phủ, mặc kệ cậu ấy có ân oán như thế nào với Hà thị, Hà thị là mẫu thân của cậu ấy, là người mà một trăm năm sau cậu ấy cũng phải phụng dưỡng, chỉ bằng cái này, Hà thị đã thắng."


Hạ nhân thật đúng là không nghĩ tới cái này.


Triệu Cơ nói xong câu đó, bản thân cũng không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Rốt cuộc Hà thị vẫn nghĩ là đại công tử sẽ đắn đo, cho rằng chỉ cần mình đi liền có thể kêu đối phương trở về? Thật đúng là nực cười. Chỉ sợ nói đêm nay trong chủ viện, sẽ có tiếng vang lớn đây."


Bỏ qua lời này của nàng nói với Hà thị, mà xe ngựa của Hà thị cuối cùng cũng tới trước của phủ tướng quân.


Hà thị không thể nói là không có tình cảm phức tạp với phủ đệ Vệ gia, ỷ vào mình là mẹ kế của trưởng tử bá gia, Hà thị cũng chưa từng đưa thiếp trước, chỉ kêu xa phu tiến đến kêu cửa.


Người gác cổng phủ tướng quân cũng trăm triệu lần không hề nghĩ đến là người Xương Bình Bá tới cửa, trên mặt cung cung kính kính, đáy lòng lại cũng thầm nói mấy ngày nay có cái chuyện gì vậy, sao hết một người lại một người Bạch gia chen chân tới phủ? Đầu tiên là nhị đệ công tử của bá gia tới đưa thiệp mời dự tiệc, bây giờ lại đến mẹ đẻ của nhị công tử kia tới cửa.


Ở trong lòng quở trách chủ mẫu của phủ Xương Bình Bá đúng là không biết quy củ không biết lễ nghi, người gác cổng nhanh chân chạy vào phủ báo cho quản sự


Đang là đầu mùa xuân, cây liễu mới ra mầm, thời tiết thượng không thể coi là ấm, lúc này Bạch Quả đang tập đá chân quyền cước với võ sư dạy võ trong một khoảng đất trống ở hậu viện, cậu tập không tốt, đá chân vài quyền, trên trán liền ra một tầng mồ hôi mỏng.


Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh chuẩn bị nước ấm cùng khăn lau, chờ Bạch Quả tập xong phần huấn luyện hôm nay liền tiến lên hầu hạ.


"Đợi thời tiết ấm lên một chút, sư phó liền có thể dạy ta một ít công phu cưỡi ngựa bắn cung đi?" Bạch Quả luyện xong một bộ đá chân, nhỏ giọng thở phì phò, có chút chờ mong mà nhìn về phía sư phó, "Vẫn cảm thấy sau nhiều ngày tập luyện, sức lực hình như lớn hơn chút."


Võ sư phó trầm tư một lát, có chút do dự, nhưng gã sai vặt bên cạnh hầu hạ Bạch Quả hơn một tháng đánh bạo trêu ghẹo nói: "Biểu công tử chớ làm võ tiên sinh khó xử, rõ ràng là biểu công tử được Tĩnh Vương điện hạ của chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đưa cho dược liệu quý dưỡng thân, mới thấy thân thể mình ngày ngày tốt thêm, bằng không......"


"Khụ khụ, khụ." Bạch Quả bưng ly trà ấm uống, nhất thời bị gã sai vặt nói cho sặc.


Gã sai vặt hoảng sợ, vội vàng vỗ về lưng Bạch Quả, sắc mặt trêu chọc đã không còn, ngược lại là một mảnh kinh hoảng tái nhợt.


Bạch Quả ho khan vài hơi, gò má hồng lên mà trừng mắt nhìn gã sai vặt một cái, nhưng thật ra không có ý trách cứ hắn nhiều, chỉ nhìn về phía võ sư phó nói: "Gã sai vặt này bị ta chiều hư, sư phó chớ có đem lời của hắn để trong lòng"


Tính tình sư phó rộng rãi, vẫn chưa cảm thấy lời của gã sai vặt kia mạo phạm gì đến hắn, chỉ xua tay  không có gì châm chước nói: "Nếu thân thể của biểu công tử rất tốt, vậy học một ít công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng được."


Bạch Quả nghe vậy kinh hỉ một lát, hai tròng mắt hơi cong, ý cười nhẹ nhàng khoan khoái.


Gió xuân trong hậu viện thổi từ từ, quản sự chạy tới từ trước có hơi ngây người một lát, thấy Bạch Quả cùng võ giáo tách ra, lúc này mới tiến lên nói chuyện người tới phủ vào tai Bạch Quả.


Lúc đầu trong mắt Bạch Quả còn mỉm cười, khi nghe được chuyện của Hà thị, sung sướng vui vẻ trên mặt đều thu lại, theo đó hiện lên nghi hoặc cùng một chút khó hiểu tràn đầy trong lòng: "Phu nhân Xương Bình Bá luôn luôn không thích ta, làm sao lại tuỳ tiện tới cửa bái phỏng?"


Quản sự chắp tay nói: "Có lẽ là phủ Xương Bình Bá gặp chuyện gì đó, bây giờ lại muốn tới cầu công tử giúp đỡ?"


Bạch Quả mím môi: "Gần đây trong kinh đều an tĩnh, phu nhân Xương Bình Bá rốt cuộc gặp chuyện gì mà phải hạ mình đến cầu trưởng tử là ta đây người từ lâu bà ta đã không ưa?"


Quản sự nhíu mày cười khổ: "Chuyện này tiểu nhân thật sự nghĩ không ra."


Bạch Quả cũng không làm khó quản sự, về phòng thu thập một chút, thay quần áo mới gặp khách, lúc này mới cọ tới cọ lui đi đến phòng.


Trước đó trong phòng khách phủ tướng quân.


Hà thị nhíu chặt mày khi nhìn thị nữ lại tiến lên rót cho nàng thêm một chén trà, rốt cuộc nhịn không được nói: "Đại công tử ở trong phủ tướng quân thật đúng là người bận rộn ha, đến cả một người mẫu thân như ta cũng phải chờ thật lâu mới gặp được?"


Thị nữ sắc mặt cung kính nói: "Bá phu nhân có điều không biết, hiện giờ đại công tử quản sự vụ trong phủ, cả ngày đều bận rộn, hiện giờ vừa lúc là cuối tháng, trong phủ còn một đống việc đang chờ đại công tử xử lý, bá phu nhân chưa từng đưa thiếp đến bái phỏng, bây giờ đột nhiên tới chơi, thì đại công tử phải phân phó tốt sự vụ trong phủ mới được, nếu là bá phu nhân cảm thấy có chút chậm trễ, cũng thỉnh thứ lỗi."


Hà thị nào gặp qua thị nữ dẻo mồm dẻo miệng như vậy, "Phanh" một tiếng quăng mạnh chén trà xuống đất, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi đang trách bổn phu nhân?"


Sắc mặt thị nữ bất biến: "Nô tỳ chưa từng."


Tốt xấu gì Hà thị vẫn còn nhớ rõ là hôm nay tới để cầu Bạch Quả trở về cùng nàng, bây giờ ở trong triều Vệ Tây Châu là người chạm tay vào là bỏng, tay cầm trọng binh càng không phải là người mà phủ Xương Bình Bá có thể chọc, vì thế nàng áp xuống tức giận, miễn cưỡng lộ ra biểu tình hiền lành, cương cứng cười nói: "Nếu đại công tử bận rộn, bổn phu nhân liền kiên nhẫn chờ vậy."


Bạch Quả từ bên ngoài phòng đã nghe được cuộc đối thoại giữa Hà thị với thị nữ, bước chân dừng một chút, giữa mày lơ đãng nhíu lại, để thị nữ vén tấm màn hạt lên.


"Ngài đã tới."


Mấy tháng không gặp, Bạch Quả đã được phủ tướng quân chăm sóc tỉ mỉ khác xa với  mấy tháng trước, nhưng dáng người vẫn thon gầy như cũ, nhưng lại ngay thẳng như trúc, hơn nữa mặt mày Bạch Quả thanh tuấn, cho dù là ai cũng đều phải khen ngợi nhan sắc này một phen, khác xa với cái người nhỏ yếu co rúm khi còn ở phủ Xương Bình Bá.


"Ngươi không còn nói lắp nữa?!" Hà thị nghe ngữ điệu nói chuyện của Bạch Quả tuy chậm, nhưng chữ nào cũng rõ ràng kiên định, không khỏi thất kinh thốt ra câu này, may mà nàng thất thố nhanh, mà trấn định cũng nhanh, liền đổi qua chủ đề khác, nói, "Vi mẫu chỉ là có chút kinh ngạc, xem ra Vệ tướng quân dạy ngươi rất tốt"


"Ngài nói phải, cữu cữu đối đãi ta tất nhiên là tốt."


"Con ta ngay cả tiếng mẫu thân cũng không muốn gọi?" Hà thị nghe vậy, nâng mí mắt lên, sau khi áp chế chán ghét nào đó nơi đáy lòng chột dạ nhìn Bạch Quả, làm một bộ hiền hoà nói, "Vi mẫu ở chỗ này đợi ngươi rất lâu, tỳ nữ lại nói là ngươi bận, có lẽ mệt mỏi rất nhiều đi? Mau lại đây ngồi."


Hà thị bày ra sắc mặt tốt làm Bạch Quả có chút không tự nhiên, cậu thu mặt mày, cũng không nghe Hà thị nói, chỉ là ngồi ở đại sảnh bên kia, chờ thị nữ pha một ấm trà mới, uống xong một ngụm mới chậm nói: "Không biết hôm nay ngài tới phủ tìm ta là có việc gì?"


Hà thị chưa ngờ Bạch Quả căn bản không muốn nói chuyện với nàng, thần sắc chưa đổi, mơ hồ lộ ra chút không kiên nhẫn, lại vẫn miễn cưỡng cười nói: "Còn không phải do ngươi tới phủ tướng quân làm khách lâu quá, ta cùng với phụ thân ngươi ở trong nhà đều nhớ ngươi, mà ngay cả một phong thư ngươi cũng không gửi, trước đó vài ngày phụ thân ngươi còn hỏi ta sao ngươi lại ở trong phủ tướng quân lâu quá......"


Bạch Quả nhíu mày đánh gãy nàng: "Ta ở chỗ của cữu cữu rất tốt, không phiền phụ thân cùng ngài nhớ."


Hà thị nghe vậy liền nâng chung trà lên, cúi đầu che biểu tình nói: "Xem đứa nhỏ ngươi nói kìa, nào có con cái nào ở bên ngoài lâu như vậy lại chưa lần nào gửi thư về cho cha mẹ cơ chứ? Bây giờ ngươi ở trong phủ tướng quân cũng được mấy tháng rồi, phụ thân ngươi rất là nhớ ngươi...... Không nói đến chuyện ngươi không thích người mẹ kế là ta đây, chỉ là kêu ngươi đau lòng cho phụ thân ngươi thôi, hôm nay liền thu thập quần áo, cùng ta về nhà."


Bạch Quả mím môi nói: "Lúc đầu cữu cữu tới mang ta đi dã nói rõ ta sẽ sống trong phủ tướng quân, lúc trước phụ thân kêu Triệu Cơ ra mặt đồng ý, hơn nữa phụ thân là quân tử, quân tử nhất ngôn, sao có đạo lý dễ dàng đổi ý."


Hà thị nhớ tới ngày ấy mình bị tức giận đến hôn mê, thật sự không biết sau khi Vệ Tây Châu tới phủ Xương Bình Bá đã làm gì, vì thế chột dạ nói: "Mấy ngày đó phụ thân ngươi bị vi mẫu không cẩn thận cào rách mặt, tâm trạng không tốt, ai cũng không muốn thấy...... Ngươi biết đó, phụ thân ngươi mà nổi nóng thì khó mà nghe lọt lỗ tai, ngươi chớ có tức giận với hắn."


Bạch Quả nghe vậy, ngước mắt bình tĩnh nhìn về phía Hà thị: "Bạch Quả cũng không tức giận với người, hôm nay ngài tới gặp ta, biết ta đang tốt, lại nói phụ thân hối lỗi, về phần về nhà...... Phủ tướng quân là nhà ta, tại sao lại phải trở về?"


..........

Bình luận

Truyện đang đọc