TIỂU THÊ BẢO

"Hoàng Hậu nương nương thắt cổ tự vẫn?!" Bạch Quả kinh hãi, mờ mịt không biết làm sao mà nhìn về phía Tạ Lâm.

Tạ Lâm lại chỉ trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay cậu, trầm giọng nói với Thái Tử: "Phượng thể của Hoàng Hậu nương nương hiện tại như thế nào?"

Tiểu thái giám kia chạy rất vội, hít sâu hai ngụm khí mới nói: "Sau khi Hoàng Hậu nương nương được cung nữ bên người kịp thời phát hiện, hiện giờ đang còn hôn mê, đại nhân Phùng thái y đã suốt đêm chạy đến Vị Ương Cung."

"Phụ hoàng đâu?" Thái Tử lo lắng nói.

Tiểu thái giám nuốt ngụm khí, run rẩy thân mình nói: "Bệ hạ giận tím mặt, trước mắt đang ở trong Vị Ương Cung, nói......"

Thái Tử trong lòng căng thẳng, nhíu mày nói: "Nói cái gì?"

Tiểu thái giám "Thình thịch" một chút quỳ trên mặt đất, đầu không dám nâng lên run giọng nói: "Bệ hạ nói, nói muốn phế hậu! Nô tài cầu Thái Tử điện hạ mau đi cứu Hoàng Hậu nương nương!"

Trái tim Thái Tử hung hăng nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch.

Tiểu hoàng tôn không hiểu đã xảy ra cái gì, nhưng lại cảm nhận được không khí xung quanh mình biến hóa. Sắc mặt ngoan ngoãn ngây ngốc trong lòng Văn Tố Thư, một tay tiểu hoàng tôn cẩn thận xoa đôi mắt mỏi mệt, một tay khốn đốn bất an nắm chặt vạt áo trước của Văn Tố Thư.

Văn Tố Thư giơ tay che lại mặt của tiểu hoàng tôn, thấp giọng nói với Thái Tử Tạ Chiêu :"Điện hạ, điện hạ mau đi Vị Ương Điện nhìn xem đi, bệ hạ có lẽ là vì cơn tức giận xông lên đầu nên mới nói những lời như vậy, không thể coi là thật, mặc kệ như thế nào, hiện tại chỉ có phượng thể của Hoàng Hậu nương an khang mới là điều quan trọng nhất."

Tạ Chiêu bình tĩnh lại, nắm lấy tay Văn Tố Thư: "Ngươi nói rất đúng."

Tiểu hoàng tôn không thể không có người coi chừng, cho dù Văn Tố Thư lo lắng cho Tạ Chiêu như thế nào, cũng chỉ có thể đi về trước sắp xếp tiểu hoàng tôn thỏa đáng, lại khác làm nó tưởng.

Mà Tạ Chiêu thì cùng hai người Tạ Lâm và Bạch Quả xuyên qua màn đêm chạy nhanh tới Vị Ương Cung.

Vào đêm, đèn đuốc trong Vị Ương Cung sáng trưng, tới hành cung tránh nóng đã được nửa tháng, đây là lần đầu tiên tẩm cung của tân hậu nhìn náo nhiệt như vậy.

Bước vào Vị Ương Cung, Bạch Quả nhạy bén mà nghe được tiếng khóc sâu kín bi thương của các cung nữ trong tẩm điện, ngoài đại sảnh là mấy vị cung phi và vài vị trọng thần đi theo nghe được tin chạy tới, thần sắc mọi người xúc động, lại cũng không thiếu người không ngừng che giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa ở sâu trong đáy mắt.

Cung phi đứng đầu - Bảo phi lại là người có sắc mặt bình thường nhất, biểu tình nàng bi thương, nhìn giống như rất đau thương đối với việc Hoàng Hậu nương nương thắt cổ, nhìn thấy Thái Tử đã đến, nàng hơi hơi ngước mắt cùng Thái Tử nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Thái Tử điện hạ hiện tại vẫn không nên đi vào, Phùng thái y bọn họ đang ở bên trong tận lực trị liệu cho Hoàng Hậu nương nương, hết thảy vẫn là để chữa trị xong rồi hãy nói."

Động tác sắp bước vào trong nội điện của Thái Tử bị Tạ Lâm ngăn lại, trong mắt hiện lên một mảnh vô lực.

Anh là con vợ cả trong cung, từ nhỏ đã có quan hệ thân thiết với nhà ngoại, sau khi mẫu hậu chết bệnh, nhà ngoại lại tặng ấu muội của mẫu hậu tiến cung, tâm tư này không cần nói cũng biết, dù sao cũng chỉ là vì củng cố địa vị thế gia lừng lãy ở trong kinh thành thôi. Tạ Chiêu đã liên tiếp chịu đả kích trước mất mẫu thân sau lại mất vợ cả, đối với chuyện ngoại tổ khăng khăng đưa nữ nhi Ninh gia tiến cung khó có thể lý giải oán giận, nhưng sau đó Ninh gia xảy ra chuyện, ấu tử sủng ái bị cạo đầu đi tu, thiếu niên lớn lên trong nhung lụa sao có thể chịu đựng ở chỗ này, chỉ chưa tới nửa tháng đã buồn bực mà chết, mà ngoại tổ của anh vừa là bởi vì cái chết bất đắc kỳ tử của ấu tử vừa bị phụ hoàng anh nhân cơ hội đuổi ra khỏi trung tâm xoáy nước triều đình, mấy tháng qua đi, Ninh gia chỉ với mắt thường có thể thấy được tốc độ vắng vẻ của môn đình, mặc dù vị trí tân hậu vẫn như cũ tuyển chọn nữ nhi Ninh gia, nhưng hết thảy lại sớm đã không thể làm nên chuyện gì.

Cái người Hoàng Hậu mà anh nên gọi là dì, mệnh không tốt bằng mẫu hậu anh, vừa vào thâm cung đã khô héo nhanh như hoa. Tạ Chiêu không rảnh suy nghĩ tân hậu vì để đoạt được sủng ái và coi trọng của phụ hoàng mà đã làm gì trong hậu cung, chỉ vì nàng là nữ nhi của Ninh gia, huyết thống dòng chính của Ninh gia chỉ còn một người duy nhất tồn tại, vô luận như thế nào, anh đều phải giữ được đối phương.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Tấn Nguyên Đế đen như mực vững vàng đi ra từ bên trong.

Đi theo phía sau ông có vài vị thái y đang lau mồ hôi, đi đầu là Phùng thái y, thần sắc còn tính là trấn định, nhưng tay áo dài che đi bàn tay nắm chặt hòm thuốc đang run nhè nhẹ đã bại lộ đáy lòng sợ hãi của hắn.

"Phụ hoàng!" Thái Tử tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.

Tấn Nguyên Đế xua tay, cũng không nhìn anh cái nào, chỉ đi đến bên người Bảo phi ngồi xuống.

Bảo phi thấy chân mày ông nhíu lại thành chữ "Xuyên", cẩn thận đứng dậy giúp Tấn Nguyên Đế xoa bóp hai huyệt Thái Dương, rũ mắt không dám nói lời nào.

"Nói xem hiện tại hoàng hậu như thế nào?" Sau một lúc lâu, trong đại điện an tĩnh vang lên âm thanh không chút để ý của Tấn Nguyên Đế.

Phùng thái y cẩn thận tiến lên nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thân thể Hoàng Hậu nương nương cũng không bị bệnh gì quá nạng, chỉ là lúc nãy hít thở không thông quá lâu, cho nên vẫn còn hôn mê, không chưa tỉnh."

Thái Tử nghe vậy, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người không có việc gì là tốt rồi.

Còn không đợi anh tiếp tục yên tâm, liền thấy Tấn Nguyên Đế chậm rãi mở mắt, dùng thanh âm không chút tình cảm nói: "Vậy ngươi lại nói xem, bệnh điên của hoàng hậu, có thể trị hay không?"

Trán Phùng thái y ứa ra mồ hôi lạnh, hắn cảm nhận được đáy mắt đầy uy áp của Tấn Nguyên Đế, cùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của Thái Tử truyền lại đây, phủ phục ở trước đại điện, đầu nặng nề buông xuống trên mặt đất, hít ngụm lớn không dám ho mà nói: "Hồi, hồi bẩm bệ hạ, bệnh điên của Hoàng Hậu nương nương...... Thứ cho y thuật của vi thần nông cạn, thật sự là, thật sự là không thể bảo đảm......"

Hoàng Hậu nương nương từ khi nào bị bệnh điện?

Nhìn bộ dáng run run rẩy rẩy của Phùng thái y, Bạch Quả mím chặt đôi môi, ánh mắt lộ ra vài phần khó hiểu.

Đồng dạng khó hiểu cùng kinh ngạc cũng không phải chỉ có một mình cậu, đó là Bảo phi và chúng triều thần cũng không dám tin tưởng mà lộ ra một chút khiếp sợ.

"Nếu đã là không thể chữa khỏi......" Tấn Nguyên Đế nhắm mắt trầm tư một lát, trầm giọng nói với mọi người trong phòng, "Hoàng hậu Ninh thị vô đức, hành sự điên khùng, không thể đứng đầu hậu cung, hôm nay trẫm hủy bỏ phân vị này, các vị ái khanh có gì dị nghị không?"

Mấy vị triều thần an tĩnh như gà chính là đang đắm chìm trong chuyện hoàng hậu điên khùng gièm pha hoàng gia khó có thể tiêu hóa, đột nhiên bị Tấn Nguyên Đế điểm danh trưng cầu ý kiến phế hậu, mấy người liền đồng thời quỳ trên mặt đất, theo bản năng liền nói: "Bệ hạ, trăm triệu không thể!"

"Vì sao không thể?" Tấn Nguyên Đế nhàn nhạt hỏi.

Trong đám triều thần có người đã thanh tỉnh lý trí, nghe vậy liền vội vàng nói: "Hoàng Hậu nương nương là chủ hậu cung, là tấm gương tốt để nử tử trong thiên hạ noi theo, nếu chỉ là vì nguyên nhân bị bệnh đã muốn phế truất hoàng hậu, vạn dân bá tánh cực kỳ khó có thể tiếp thu, rất dễ dàng dao động dân tâm!"

Thái Tử Tạ Chiêu lúc này cũng hoảng hốt đứng ra, vén vạt áo lên, trịnh trọng quỳ xuống: "Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng...... Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Ngón tay Tấn Nguyên Đế gõ ở trên lưng ghế, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Chiêu hiện lên vài phần phức tạp, cuối cùng lại chỉ nói: "Nếu Thái Tử và chư vị ái khanh đã cầu tình thay hoàng hậu, vậy trẫm thu hồi lời phế truất, nhưng mà bệnh điên của hoàng hậu rất mãnh liệt, truyền ý chỉ của trẫm, từ hôm nay trở đi, cấm túc hoàng hậu ở trong Vị Ương Cung, ban một cây đuốc xanh, một toà Phật đường, để nuôi dưỡng tính tình điên khùng đó...... Ngày nào khỏi bệnh, ngày đó là thời hạn hết cấm túc."

Nói xong, Tấn Nguyên Đế liền đứng dậy, mang theo Bảo phi cũng không quay đầu lại mà ra khỏi Vị Ương Cung.

Tạ Chiêu quỳ gối tại chỗ, mồ hôi lạnh phía sau lưng làm ướt đẫm quần áo, mới vừa rồi, anh trong nháy mắt khẳng định được, chỉ sợ là phụ hoàng thật sự muốn phế truất tân hậu ——

Chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng của Ninh gia một chút cũng không chịu để lại.

Hoảng hốt được thái giám bên người nâng dậy, lại hốt hoảng trở lại tẩm điện, khi Tạ Chiêu ngước mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thần sắc nôn nóng của người tới, cùng đôi môi khép khép mở mở không ngừng nói gì đó.

Tạ Chiêu nghe không rõ ràng, trước mắt tối sầm, rơi vào hắc ám.

......

"Thân thể của Thái Tử điện hạ hôm nay như thế nào?" Bạch Quả ngồi ở gian ngoài, biểu tình quan tâm hỏi.

Đáy mắt Văn Tố Thư phiếm nhàn nhạt màu xanh lá, miễn cưỡng cười cười nói: "Điện hạ trước đó vài ngày vì một ít chuyện trong triều mà bận rộn không thôi, vốn là không nghỉ ngơi tốt, bị thương ngọn nguồn, không ngờ hôm qua Hoàng Hậu nương nương xảy ra chuyện, tâm tình thay đổi liên tục khiến căn bênh đó kích phát...... Phùng thái y lúc trước có tới xem qua, khai mấy ngày uống thuốc, chỉ nói sắc uống ba ngày, còn lại chỉ cần điện hạ tĩnh tâm tu dưỡng liền tốt."

Tạ Chiêu tuy thân là Thái Tử đương triều, nhưng thân thể lại là người yếu nhất trong đám hoàng tử thành niên, đặc biệt là mấy năm gần đây Tấn Nguyên Đế từ từ đem gánh nặng sự vụ trong triều dừng ở trên người anh, quá lao lực gây sức ép tới thân thể của anh, năm trước chỉ một trận phong hàn anh đã lăn qua lộn lại ước chừng nửa tháng, vẫn là thẳng đến năm trước khó khăn lắm mới điều trị thân thể tốt lên, không ngờ lại mấy tháng qua đi, người lại bị bệnh lại.

Đáy lòng Văn Tố Thư ẩn ẩn lộ ra rất nhiều bất an, muốn cùng Bạch Quả nói hết, cuối cùng lại không thể phát ra lời nào.

Tiểu hoàng tôn biết được cha ruột sinh bệnh nằm trên giường, nhóc so với ngày thường an tĩnh không ít. Nhóc biết Văn Tố Thư muốn chiếu cố cha, nên cũng không luôn luôn dính đối phương, chỉ tự mình đi tìm đồ để chơi. Có đôi khi nhàm chán cực kỳ, nhóc mới trộm chạy tới chủ viện, lột giấy cửa sổ ra, cẩn thận nhìn vào trong phòng, mỗi lần làm như vậy, nhóc đều sẽ bị Văn Tố Thư phát hiện, sau đó lại ở trong ánh mắt bất đắc dĩ lại sủng nịch của đối phương, không chút lưu tình nào mà bị đưa về phòng của mình.

"Cha khi nào tỉnh ạ?" Tiểu hoàng tôn nháy đôi mắt hỏi người lớn bên cạnh.

Văn Tố Thư ôm nhóc một cái, nhẹ giọng dỗ: "Chờ Hạc Nhi ngủ trưa tỉnh dậy, thì có thể sẽ tỉnh lại."

Nhìn những ngày nhàn nhã trong hành cung tránh nóng, nhưng tại đây lại có vô số mạch nước ngầm chuyển động. Nơi ở của Thái Tử và Vị Ương Cung đều dày đặc mây đen, Tấn Nguyên Đế thấy thân thể Thái Tử không tốt, liền đồng thời miễn đi công vụ anh xử lý lúc trước, mà ngược lạii, Tạ Lâm bắt đầu chân vội không kịp chạm đất, gần như mỗi ngày Bạch Quả trợn mắt nhắm mắt cũng khó có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Nhưng mà mấy ngày, thân thể Thái Tử Tạ Chiêu từ từ chuyển tốt, nhưng đối phương lại chủ động chối từ trở lại triều, ngược lại là chuyên tâm ở trong tiểu viện tử của mình tịnh dưỡng cho tới khi khỏi bệnh, Tấn Nguyên Đế cũng không quá can thiệp nhiều đến lựa chọn của anh, chỉ là thường thường sẽ kêu thái giám bên người đem tiểu hoàng tôn tới cạnh hỏi chuyện.

Vị Ương Cung trở thành từ cấm kỵ mà mọi người trong hành cung tránh nóng không dám đề cập, cho đến mười mấy ngày sau, Dự Vương cùng Từ trắc phi đuổi đến hành cung, trình bày vụ án tri phủ Giang Châu diệt môn trước mặt Tấn Nguyên Đế rõ ràng, lúc sau tất nhiên cũng lưu lại trong hành cung.

Từ trắc phi là cái người có thể làm tất cả chuyện gì vì mục đích của mình, tuy trước khi Dự Vương phi hợp ly với Dự Vương đã đem những việc làm xấu hổ của hắn ta truyền ra khắp kinh thành, rước lấy rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ của thế gia cùng bá tánh kinh thành, nhưng mấy tháng qua đi, hắn ta lại giống như một mình không sợ khổ ở Giang Châu, đi làm cử chỉ của người lương thiện, kể từ đó, không còn người nào không biết xấu hổ ở trước mặt hắn ta khua môi múa mép.

Sau khi Vạn Ấu Lam bị mèo cào mặt thì hiếm khi ra ngoài cùng người nàng kết giao, Bảo phi cũng cảm thấy Vạn Ấu Lam là người có tính tình không an ổn, cho nên ranh giới hai bên dần dần rõ ràng lên. Từ trắc phi ở trong cung cũng không có nhân mạch gì, Dự Vương cũng như vậy, vì thế thấy Vạn Ấu Lam được Tấn Nguyên Đế liên tiếp nâng phân vị lên tới quý nhân. Từ trắc phi có tâm đi tặng lễ tặng dược, mấy ngày gần đây, cửa lớn tiểu viện của Vạn Ấu Lam thường xuyên mở ra vì Từ trắc phi.

"Nếu ta nói, trong số các Vương gia thành niên, thì số Dự Vương điện hạ là khổ nhất." Vạn Ấu Lam bôi Ngọc Cơ Cao mà Từ trắc phi đưa cho, chậm rãi bôi lên vết sẹo thâm đen đã kết vảy, "Dự Vương phi lúc trước là người có tâm tư xấu xa, lại đối xử ngươi như vậy, Từ trắc phi thật khổ sở, Dự Vương điện hạ càng không rời không bỏ, hai người các ngươi có thể coi như là đôi thần tiên quyến lữ."

Từ trắc phi cực kỳ hưởng thụ lời nói của Vạn Ấu Lam, cũng nịnh nàng: "Ngươi cứ mãi khen ta, kỳ thật ta nhìn thấy, Bảo phi kia hay là Huệ tần, đều chỉ là sung sướng nhất thời, sung sướng qua đi thì còn không phải là nghênh đón đại nạn sao? Vẫn là quý nhân mệnh tốt, chính là bất hạnh gặp khó khăn, nhưng cũng may mắn được bệ hạ thương tiếc, nhờ họa được phúc."

Lúc đầu Vạn Ấu Lam bị mèo cào thành bộ dáng như vậy, thực sự hỏng mất vài ngày, nhưng Tấn Nguyên Đế đột nhiên vì nàng rút thánh chỉ tấn phong phân vị, lại thực sự làm nàng khẳng định một chút, Tấn Nguyên Đế quả nhiên là thật lòng thích nàng, bằng không nhìn chung trong hậu cung, có cung phi bị phá tướng nào có đãi ngộ như vậy? Về phần Ngự Miêu kia không có bị phạt, Vạn Ấu Lam tuy rằng trong lòng thầm hận, nhưng cũng không thể làm gì.

Từ trắc phi cùng nàng thổi phòng cho nhau nửa ngày, lúc này mới khoan thai rời đi.

Vinh phi thân là mẹ đẻ Dự Vương, lại chung quy cũng không bằng Vạn Ấu Lam thiếu nữ tươi trẻ được Tấn Nguyên Đế sủng ái, Vinh phi chính là bực thân phận này, tuy có tôn vinh trong người, lại không có quân sủng, sớm đã trở thành phông nền trong tranh đấu hậu cung. Dự Vương muốn biết một ít chuyện bên người Tấn Nguyên Đế, chỉ dựa vào Vinh phi ở bên kia thì thực sự khó có thể đả thông quan hệ, như thế phải tìm một người được Tấn Nguyên Đế coi trọng, mượn sức cung phi đó thì còn việc gì khó khăn mà không thể giải quyết được chứ.

Hiện giờ Vạn Ấu Lam xuất hiện thời cơ vừa vặn, Dự Vương chỉ nghe được đối phương là nữ tử bình dân được Tấn Nguyên Đế sủng ái, trong lòng liền biết cơ hội của mình đã đến.

Có lẽ là bức thiết trong lòng lớn hơn lý trí, Dự Vương lúc này làm việc không trầm ổn, thế nhưng không hề phát hiện thân phận Vạn Ấu Lam cực kỳ bí ẩn.

Nhưng nói đến Vạn Ấu Lam, ngoại trừ thân phận bên ngoài của nàng, thì dung mạo trước kia của nàng khi chưa bị Tạ Lâm đánh tan ký ức đưa vào trong cung, từng dùng qua một ít thủ đoạn bí ẩn điều chỉnh rất nhỏ lại bộ dạng của đối phương, lại thêm việc Vạn Ấu Lam bị mèo cào mặt, nên có là người quen đứng ở trước mặt nàng cũng sẽ không nhận ra.

Cứ như thế lại qua mấy ngày, kết vảy trên mặt Vạn Ấu Lam rút đi, sau khi Từ trắc phi cực lực mời, hai người liền ra khỏi phòng, ở trong Ngự Hoa Viên bước chậm ngắm hoa bốn phía.

Lúc đó, Bạch Quả nhận được thiệp mời tham gia tiểu yến của Bảo phi trong đình hóng gió ở gần Ngự Hoa Viên. Lúc trước cậu có chút muốn cự tuyệt, nhưng nỗi bất đắc dĩ ngay ngốc ở trong sân bị đè nén trỗi dậy, suy nghĩ mãi, Bạch Quả lưu lại thiệp của Bảo phi, vào ngày đó thay đổi một bộ quần áo xanh thẳm sắc thoải mái thanh tân đi đến.

Bởi vì là tiểu yến, lần này Bảo phi vẫn chưa kêu bao nhiêu người, chỉ có hai ba nữ nhi của triều thần và Khúc Hoa Yên Khúc tiệp dư ở đình hóng gió nói chuyện phiếm.

Ấn tượng của Bạch Quả với Khúc Hoa Yên rất nhạt, đột nhiên ở trong một khắc nhớ lại, vị tiệp dư tuổi trẻ này, hình như từng là bạn thân khuê các của Tần Vương phi Lý Tiên Nhi.

"Tĩnh Vương phi?" Khúc Hoa Yên bị Bạch Quả nhìn đến hơi có chút khẩn trương, nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn cậu.

Bạch Quả mím môi cười nói: "Lúc trước không nhớ, ngươi cùng Tiên Nhi chính là tỷ muội tri kỷ."

Từ sau khi Khúc Hoa Yên vào cung, bởi vì vô sủng địa vị lại xấu hổ, nên không có cơ hội gặp lại bạn bè, chợt nghe tên bạn tốt từ trong miệng Bạch Quả, hai mắt nàng thoáng chốc hơi hơi phiếm hồng, miễn cưỡng cười nhạt nói: "Tần Vương phi nàng...... Hiện giờ còn tốt không?"

..........

Bình luận

Truyện đang đọc