TIỂU THIẾP CỦA CHA TA LÀ NAM SAO?



Thấy ta tò mò, Tiểu Điệp tiếp tục kể: "Tên bạo quân biết mình đã không còn đường thoát, vì vậy cầm kiếm chạy vào thành c.h.é.m g.i.ế.c dân chúng. Trong chốc lát, hơn mười người đã bị ông ta g.i.ế.c hại. Đám dân chúng phẫn nộ khi định thần lại, cùng nhau xông lên g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta ngay giữa phố. Trước khi chết, tên bạo quân còn hét to tên Thái tử điện hạ, nói làm ma cũng không tha cho ngài ấy."

Tin tức truyền đến chỗ bọn ta, chuyện ở kinh thành chắc đã qua vài ngày rồi nhỉ?

Trái tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng được thả xuống. Sau khi tắm rửa, ta đặc biệt bảo nhà bếp làm nhiều món, cả phủ trên dưới cùng vui.

Ngày hôm sau, có người từ kinh thành đến.

"Chúc mừng Quận chúa, mừng Quận chúa, đây đều là phần thưởng của bệ hạ ban cho. Bệ hạ còn đặc biệt sai nô tài đến đón người vào kinh đấy."

Nhìn những rương vàng bạc châu báu trước mắt, ta cảm thấy mắt mình sắp bị hoa lên rồi.

"Bệ hạ?"

"Vâng, chính là vị Thái tử điện hạ ngày trước, giờ đã đăng cơ làm Hoàng đế rồi. Còn Nhiễm Vương gia cũng được phong làm Hộ quốc Đại Tướng quân, đang đợi Quận chúa vào kinh đấy."

Ta dẫn theo Tiểu Điệp, mơ mơ màng màng ngồi lên xe ngựa vào kinh, có một cảm giác mơ hồ không chân thực.

"Quận chúa, bệ hạ đích thân mở miệng cho người đến đón người vào kinh đấy! Xem ra... có hi vọng rồi."

Nữ nhi của Hộ quốc Đại Tướng quân, có thể làm Hoàng hậu.

Mặt ta hơi nóng lên, tim đập như trống.

Cách biệt mười năm, ta lại sắp được gặp nam nhân mà ta đặt trên đầu quả tim.

17

Xe ngựa một đường chạy vào kinh thành, cha ta đã đợi ở cổng thành từ lâu.

"Cha!"

Ta vui mừng nhào vào lòng cha, ôm chặt ông ấy không chịu buông: "Cha, ngài đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, sao không nói với con một tiếng... làm con lo lắng mãi."

Cha ta âu yếm xoa đầu ta: "Đứa nhỏ ngốc, nói cho con biết để con lo lắng vô ích sao? Đi thôi, ta đưa con về nhà."

Nhiễm phủ mới được xây rất khí phái, ta vừa nhìn đã thích, chọn một viện tử vừa ý, chuyển hết đồ đạc mang theo vào.

Ta vui vẻ ăn cơm cùng cha, sau đó lại khấu đầu thắp hương trước bài vị của mẹ.

Đáng tiếc, niềm vui này đã bị cắt đứt vào đêm khuya.

Ta lại bị tên xấu xa Lý Cảnh khóa lại rồi.

Cổ tay bị xích bạc mảnh khóa vào đầu giường, Lý Cảnh thay nam trang, ôm ta chặt vào lòng, hôn lên đỉnh đầu ta.

"Gia Vũ, mấy tháng không gặp, ta nhớ nàng đến phát điên rồi."

Giọng hắn trầm thấp khàn đặc, sức lực lớn đến mức như muốn bóp ta vào thân thể mình.

Ta vô cùng sợ hãi, nhưng không dám kêu lên thành tiếng.

"Ngươi... ngươi mau thả ta ra, đây là kinh thành, ngươi không thể tùy tiện động vào ta được! Hiện giờ ta đã... ưm, cha ta đã là Hộ quốc Đại Tướng quân rồi, ta là người được bệ hạ cho người đến đón, nếu ngươi dám làm gì ta, cha ta và bệ hạ đều sẽ không tha cho ngươi đâu."

Ta tưởng có thể dọa được hắn, nhưng không ngờ, vẻ hứng thú trên mặt Lý Cảnh càng đậm.

Đôi mắt đen thẫm của hắn nhuốm vài phần trêu đùa, ấn ta xuống giường: "Ồ? Sẽ không tha cho ta thế nào?"

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, không nhịn được nữa, giơ chân lên đá hắn.

"Sau thu xử trảm! Nhốt ngươi vào đại lao! Đưa ngươi diễu phố cho mọi người xem!!"

Lý Cảnh khẽ cười, nhẹ giọng thì thầm bên tai ta.

"Giờ còn ai dám chứ."

18

Đêm qua không biết đến khi nào Lý Cảnh mới rời đi, ta cả đêm không ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, ta vội vàng chạy đi tìm cha, kể lại chuyện Lý Cảnh cho ông ấy nghe.

Giờ đây ở kinh thành, dưới chân thiên tử, mọi chuyện đã khác xưa, tên đáng ghét Lý Cảnh kia có dám bắt nạt ta, ta cũng không còn sợ nữa.

"Cha, Lý Cảnh cứ... cứ bắt nạt con như thế, mau bắt hắn lại đi! Con chịu hết nổi hắn rồi!"

Cha ta khẽ ho một tiếng, sắc mặt kỳ lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc