TIỂU THIẾP CỦA CHA TA LÀ NAM SAO?

Đi được khoảng nửa canh giờ đường núi, ta mệt đến thở hổn hển, người đẫm mồ hôi.

Khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đỏ bừng vì nóng.

"Quận chúa, chúng ta còn phải đi khoảng nửa canh giờ nữa mới đến chùa, nếu người không chịu nổi nữa thì tìm chỗ nghỉ ngơi một lát."

Ta vô thức liếc nhìn Lý Cảnh. Nàng ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, y phục chỉnh tề, không hề có chút mệt mỏi nào. So với Lý Cảnh, ta quả thật yếu ớt đến mức không dám nhìn thẳng.

"Gia Vũ mệt rồi, vậy nghỉ ngơi một lát đi." Lý Cảnh tự nhiên bước lên phía trước, nắm lấy tay ta, dịu dàng gọi: "Gia Vũ?"

Ta luống cuống cúi thấp đầu: "Cứ... cứ nghe theo lời Cảnh di nương."

Tiểu Điệp đặt chiếc đôn thêu đã chuẩn bị từ sớm xuống đất, để ta ngồi lên nghỉ.

Ta vừa thở được một hơi, trước mắt chợt lóe lên một tia sáng bạc chói lòa, suýt làm lóa mắt ta.

"Ngoan ngoãn giao hết tiền bạc ra đây, nếu không... Ô, ở đây còn có một tiểu nương tử xinh đẹp nữa à?"

Một đám sơn tặc vác đao, ngang nhiên bước đến trước mặt ta, huýt sáo trêu ghẹo: "Chậc chậc chậc, mấy ca chưa từng thấy mỹ nhân nào xinh đẹp thế này, nhìn xem dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại kia, nếu được cùng nàng ta mây mưa một phen... Ha ha ha! Chắc chắn là mùi vị ngọt ngào đến tận xương tủy."

Nói xong, mấy tên sơn tặc cười dâm đãng, nhìn ta bằng ánh mắt dâm tục không hề che giấu.

Chuyến đi này ta chỉ mang theo sáu thị vệ, về số lượng không bằng được bọn chúng.

Ta hoảng loạn, vô thức nhìn về phía Lý Cảnh.

Hàn quang lóe lên trong mắt nàng ta, đáy mắt nhìn đám sơn tặc kia chứa đầy lạnh lẽo và tàn nhẫn. Đôi môi mỏng của Lý Cảnh khẽ mở, giọng điệu lạnh như băng, mang theo sát ý nồng đậm: "Nói lại lần nữa."

Bọn sơn tặc sững người, rồi cười ha hả: "Ha ha ha, các huynh đệ nhìn xem, lại thêm một tiểu mỹ nhân! Còn là một tiểu nương tử nóng tính nữa chứ, ha ha ha!"

Lý Cảnh khinh miệt cười khẽ một tiếng: "Ha."

Nàng ta bảo vệ ta ở sau lưng, dặn dò Tiểu Điệp: "Bảo vệ Quận chúa cho tốt."

Tiểu Điệp ngẩn người, vô thức nghe theo lời Lý Cảnh: "Vậy... vậy Cảnh di nương..."

Lý Cảnh đứng trước mặt ta, che chở ta dưới cái bóng của nàng ta.

Nàng ta cao hơn ta nhiều, hơi cúi đầu xuống, che mắt ta lại, dịu dàng dỗ dành: "Gia Vũ ngoan, nhắm mắt lại." Ngay sau đó, Lý Cảnh xoay người lại, rút từ trong n.g.ự.c ra một con d.a.o găm.

Tiểu Điệp dường như đã đoán được điều gì đó, vội vàng bịt chặt mắt ta lại.

Ta chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, chửi rủa, cùng với tiếng đao kiếm đ.â.m vào thịt, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

Ta không nhìn thấy gì cả, nhưng có thể cảm nhận được, cơ thể Tiểu Điệp đang run rẩy.

"A a! Tha mạng, cô nương tha mạng!"

"Cứu mạng... cứu mạng với!"

"Ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mụ đàn bà thối tha này... A a a!"

Mắt ta cay xè, nước mắt thấm ướt đôi mắt, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, ta rơi vào một cái ôm thoang thoảng mùi tanh của máu.

"Không sao rồi, ngoan."

Giọng nói quen thuộc vang lên, ta gục vào lòng Lý Cảnh nức nở.

Cuối cùng ta vẫn không nhìn thấy cảnh thảm thiết của đám sơn tặc.

Lý Cảnh nhét vào miệng ta một viên thuốc, ấn đầu ta vào lòng, sau đó bế ngang người ta đi vào chùa.

Tiểu Điệp giải thích với các hòa thượng một hồi, mượn được một bộ quần áo sạch cho Lý Cảnh thay.

Tiểu hòa thượng sắp xếp cho ta một gian thiền phòng. Ta nằm trên giường, mắt đau xót khó chịu vì khóc nhiều.

Lý Cảnh ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve má ta, dịu dàng dỗ dành: "Ngủ đi, ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi."

Ta nhìn gương mặt Lý Cảnh, trong lòng không còn chút ý định chống đối nào nữa.

Thay vào đó là nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Nàng ta chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, vậy mà lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hơn mười tên sơn tặc, bản thân lại chẳng hề bị thương một chút nào!

Bình luận

Truyện đang đọc