TIỂU THIẾU GIA VÀ MA THẦN

“Rốt cuộc là ngươi có chịu đưa ta đi không?” Cả người tiểu thiếu gia đều đu lên người Ma thần, khóc đỏ cả mặt. Cái mũi nhỏ khẽ nhếch, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.

“Ta không muốn gả cho tên Ma thần vừa già vừa xấu kia đâu.” Tiểu thiếu gia tội nghiệp nhìn hắn “Nếu, nếu ngươi chê ta phiền phức thì cũng có thể mang ta ra ngoài rồi mặc kệ ta…”

Ma thần quả thực là vừa tức vừa buồn cười, nhưng cúi đầu nhìn tiểu thiếu gia co thành một cục nho nhỏ rúc vào trong ngực mình, cả người run lẩy bẩy như cún con thì lại cảm thấy y đáng yêu không chịu được, một chút tà niệm trong lòng lại đang rục rịch trào ra.

Hắn ôm tiểu thiếu gia đặt lên đùi mình, hỏi: “Ngươi muốn chạy đi đâu? Tuy rằng trời đất bao la nhưng ngươi tính đi chỗ nào hả?”

“Ta muốn tới rất nhiều nơi” Tiểu thiếu gia tóm lấy y phục của Ma thần, âm thanh xen lẫn chút nghẹn ngào: “Từ khi ta sinh ra đã không thể rời khỏi nhà, chỗ xa nhất từng đi cũng chỉ là phần mộ tổ tiên.”

“Ta muốn thấy núi tuyết phía Bắc, xem mỹ nhân trong thành Hoa Nguyệt múa điệu Nghinh Phong, ngắm đèn ở Thông Thiên lâu thâu đêm suốt sáng không ngừng…”

“Cái gì ta cũng đều chưa từng thử.” Những giọt nước mắt ấm áp của tiểu thiếu gia liền chảy xuống, đôi mắt đỏ như thỏ nhỏ, lấp lánh ánh nước: “Nếu như ta gả cho Ma thần rồi thì chẳng thể thấy được bất kì điều gì nữa.”

Ma thần dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt của tiểu thiếu gia, cảm thấy tiểu thê tử nhà mình vừa đáng thương lại đáng yêu. Hắn nhớ tới một quyển thoại bản ở nhân gian mà hắn đã từng đọc, dường như chuyện bỏ trốn này cũng gợi lên cảm giác tình thú. Cặp phu thê mới thành hôn nắm tay nhau đi du sơn ngoạn thủy, mặc dù chẳng có chuyện gì thế nhưng theo tình lữ trốn chạy nơi chân trời góc biệt có lẽ sẽ rất kích thích đúng không?

Ma thần trộm nghĩ: thôi coi như diễn tập trước khi thành hôn, hưởng tuần trăng mật sớm vậy.

“Ta dẫn ngươi bỏ trốn thì ngươi sẽ rất cao hứng nhỉ?” Ma thần ôn tồn hỏi.

Tiểu thiếu gia gật đầu thật mạnh.

“Nếu như thất bại và bị bắt về thì ngươi cũng không hối hận sao?”

Tiểu thiếu gia hôn bẹp lên mặt hắn một cái: “Không hối hận, ta muốn ở chung một chỗ với ngươi.”



Nói đi là đi.

Ngay trong đêm đó, Ma thần đại nhân liền vác tiểu thê tử ở nhân gian của mình rời khỏi đại trạch Bạch gia nhanh tựa tia chớp, vầng trăng khuyết trên trời như lưỡi câu, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm khắp mặt đất. Ma thần điều khiển xe ngựa lấy từ Ma giới, ung dung tự tại mà dẫn tiểu thiếu gia rời khỏi thành.

Tiểu thiếu gia không thể tin nổi mà ló đầu nhỏ từ trong rèm cửa ra: “Chúng ta bỏ trốn thuận lợi vậy sao?”

Nói nhảm: không nhìn xem tướng công của ngươi là ai đi. Ma thần hôn lên mặt tiểu thiếu gia một cái “Trước tiên dẫn ngươi đến thành Hoa Nguyệt rồi tới núi tuyết, cuối cùng là Thông Thiên lâu được không?”

“Được~” Tiểu thiếu gia bi bô đáp, cười cong khóe mắt.



Thoắt cái đã hơn một tháng trôi qua, thành Hoa Nguyệt và núi tuyết đều ngắm xong. Bởi vì dung mạo của tiểu thiếu gia quá xinh đẹp nên thiếu chút nữa bị các tỷ tỷ ở thành Hoa Nguyệt liên thủ giữ lại, còn nói đây là hạt giống tốt để trở thành vũ giả.

Tiểu thiếu gia được rất nhiều tỷ tỷ ngực bự ôm ấp nắn bóp, mắt cũng chẳng biết nhìn vào đâu. Cuối cùng chỉ có thể kìm nén, muốn khóc cũng không khóc được, chờ Ma thần cứu y ra.

Bây giờ bọn họ đã đến Thông Thiên lâu tại thành Thiên Hà. Đây là một nơi không có ban ngày, nghe nói người đầu tiên nhận chức thành chủ đã trao đổi với thiên thần, nguyện ý từ bỏ ơn huệ được ánh mặt trời chiếu rọi để đổi lấy việc tường thành không bao giờ bị phá vỡ.

Giờ đây truyền thuyết là thật hay giả cũng không ai biết, thế nhưng nằm ở trung tâm thành Thiên Hà chính là Thông Thiên lâu, bên trong thắp hơn mười ngàn ngọn đèn Vĩnh Minh suốt đêm không tắt. Từ xa nhìn lại giống như bó đuốc cháy giữa trời khuya, chỉ dẫn cho những tín đồ đang chìm vào bóng tối.

Tại đây vĩnh viễn không có ban ngày, Thông Thiên lâu chính là mặt trời của người dân trong thành.

Tiểu thiếu gia nắm tay Ma thần đứng dưới đám đông, xung quanh đều là du khách vì ngưỡng mộ mà đến nhìn cảnh tượng phồn hoa huy hoàng này. Người dân địa phương đã sớm quen với điều đó, những quầy hàng nhỏ vẫn bận rộn buôn bán, người thuyết thư (*) thì mở sạp kể về yêu hận tình cừu của thành chủ và mười tám vị tiểu thiếp.

(*Người thuyết thư là người biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.)

“Thật là đẹp.” Tiểu thiếu gia lẩm bẩm nói. Trong mắt y phản chiếu ánh đèn tại Thông Thiên lâu – ở trên cao chiếu sáng toàn bộ tòa thành lầu, lọt vào trong lại như sao trời rớt xuống hồ sâu.

Ma thần cảm thấy Thông Thiên lâu chẳng có gì đáng để xem, thế nhưng ngửa đầu nhìn tiểu thiếu gia thì quả thật rất đẹp.

Ban đêm hai người trú ở viện phủ gần sông, cũng không biết Ma thần đã chuẩn bị như thế nào nhưng đến đâu bọn họ cũng có chỗ ấm áp gọn gàng để tá túc.

Hai người ôm hôn nhau, trong phòng rất tối, chỉ đốt một cây đèn mờ ảo. Ánh sáng ấm áp lộ ra khỏi lồng đèn, chiếu lên thân hình trắng như tuyết của tiểu thiếu gia đang nằm sấp trên giường, bàn tay siết chặt lấy tấm trải giường màu xanh, thân thể bị cọ sát liên tục, bả vai thấm đầy mồ hôi, không kìm được mà run rẩy.

Ma thần hôn dọc sống lưng y.

Qua một hồi lâu, trong phòng mới yên tĩnh lại, tiểu thiếu gia lười biếng nằm nhoài trên người Ma thần.

Y đảo mắt, vỗ vỗ Ma thần.

“Nếu ngươi không dẫn ta bỏ trốn thì hai ngày nữa ta phải gả cho Ma thần rồi.”

Ma thần sờ đầu tiểu thiếu gia, nghĩ thầm hai ngày nữa ngươi vẫn phải gả thôi, ngôi vị Ma hậu cứ để trống mãi như vậy cũng kỳ.

“Ngươi có muốn…”

Tiểu thiếu gia đột nhiên đỏ mặt nói câu gì đó.

Ma thần lại nghe rất rõ.

Tiểu thiếu gia bảo: “Ngươi có muốn thấy ta mặc giá y không?”

Ma thần vô cùng phấn khởi, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đỏ như hoa đào của tiểu thiếu gia, ánh mắt dịu dàng như nước.

“Muốn!” Ma thần nói chắc như đinh đóng cột.

Bình luận

Truyện đang đọc