TIỂU THIẾU GIA VÀ MA THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc tiểu thiếu gia tỉnh lại, bên ngoài bí cảnh đã bắt đầu mưa.

Y được đặt trong sơn động, đổi một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại, bọc chăn kín thành tằm bảo bảo.

Miệng vết thương trên người y đã hoàn toàn khép lại, không lưu bất kì dấu vết nào, tựa như hung thú đáng sợ, tạp dịch trẻ tuổi chạy đến cứu y và biển hoa rợp trời màu hồng kia đều là giả.

Nhưng khi y tốn sức chín trâu hai hổ mà chui từ trong chăn ra, thở dài, tầm mắt liền rơi vào bóng lưng màu đen ngồi ngoài cửa động, cơ hồ không biết rằng y đã tỉnh.

Bên ngoài trời vẫn chưa tạnh, cửa sơn động đương nhiên sẽ nhỏ xuống màn mưa. Tạp dịch trẻ tuổi mà y nhìn không thấu ngồi ở đó, những hạt mưa rơi xuống nhiều như vậy lại đồng loạt tránh né, không dám làm ướt người hắn.

Tiểu thiếu gia bọc chăn dịch lại gần, ngón út chọt chọt tạp dịch trẻ tuổi “Đừng giả vờ ngu nữa, quay lại đây.”

Ma thần đại nhân bất đắc dĩ xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau, lần này bọn họ không còn là tiểu thiếu gia được cưng chiều và tên tạp dịch bình thường nữa. Lần đầu tiên Ma thần đại nhân không che giấu khí tức của mình, thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ, uy nghiêm. Tuy rằng vẫn là vẻ bề ngoài tuấn mỹ trẻ trung, nhưng đôi mắt màu vàng mờ ảo kia lại làm cho người khác không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.

Tiểu thiếu gia nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này, có phần thất thần.

Y chẳng nhớ rốt cuộc y đã phát hiện ra tạp dịch trẻ tuổi ấy có chỗ không đúng từ bao giờ.

Gọi là tạp dịch trẻ tuổi kỳ thực cũng không phù hợp lắm, bởi vì người này đã ở nhà y 10 năm nhưng khuôn mặt lại chẳng hề thay đổi. Có lẽ ngoại trừ chính y ra, tất cả mọi người trong gia tộc đều không cảm thấy có gì đó sai sai.

Nói chính xác hơn thì chỉ có y là ngoại lệ, còn tất cả mọi người đều sẽ quên đi sự tồn tại của tạp dịch theo bản năng. Đôi lúc khi y phái người gọi tạp dịch trẻ tuổi tới, người lãnh nhiệm vụ cũng phải hoang mang mất một hồi lâu.

Tiểu thiếu gia dần dần phát hiện, tên tạp dịch này hình như chỉ đặc biệt chăm sóc một mình mình.

Y làm mất bóng cao su, chốc lát sau liền có một trái càng tinh xảo, càng đẹp đẽ hơn lăn từ cửa vào, lộc cà lộc cộc tới đúng bên tay y.

Y và đệ đệ, muội muội tức giận cãi nhau, trên bậc cửa sổ sẽ có điểm tâm mà y thích và tập tranh mới nhất.

Người trong gia tộc đều đi chơi tiết thanh minh, còn y bởi vì có thân phận cao quý nên chẳng thể ra ngoài. Nhưng không hiểu tại sao, ở dưới gối của y lại có đồ chơi làm bằng đường trong lễ hội và quả cầu thơm (*).

(*Quả cầu thơm:



Y góp nhặt tất cả những ôn nhu ấy từng ngày, dần dần kìm lòng không đặng mà thích tên tạp dịch trẻ tuổi đó. Y biết mình không nên thích bất kì người nào cả bởi vì y là một thần tử nhất định phải bị hiến tế, chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, làm gì có tư cách nói chuyện tình cảm đây.

Đã thích thì sao không chế được, càng kiềm chế thì càng khó nhịn hơn.

Bây giờ tạp dịch trẻ tuổi kia lại cứu y, đem cảm xúc mà bản thân y luôn cố gắng hết sức để che giấu phơi bày dưới mí mắt hắn.

Trái tim tiểu thiếu gia mềm nhũn, ngựa quen đường cũ mà nhào tới, chui vào trong lồng ngực của tạp dịch, điều chỉnh vị trí rồi thoải mái ngồi đó.

Thân thể Ma thần đại nhân chợt cứng lại, vô thức ôm lấy tiểu thiếu gia. Ban nãy hắn luôn nghĩ, rốt cuộc có cần phải nói ra thân phận của mình hay không. Thật ra thì đối với hắn, nếu muốn che giấu bản thân thì quá dễ dàng, khiến tiểu thiếu gia quên đi đoạn kí ức này cũng chẳng phải là điều gì khó khăn. Hắn hoàn toàn có khả năng hộ tống tiểu thiếu gia trở về nhà rồi huyễn hóa ra một bộ dạng khác, lặng yên không một tiếng động biến mất trong cuộc sống của tiểu thiếu gia.

Nhưng hắn lại cảm thấy tiểu thiếu gia sẽ rất buồn, cho nên mới không đành lòng.

Nếu như bây giờ tiểu thiếu gia biết thân phận của hắn…

Tâm trạng Ma thần đại nhân vô cùng phức tạp. Hắn nghĩ quan hệ giữa mình và tiểu thiếu gia hiện tại vẫn không minh bạch, ngủ cũng đã không ít lần, nhưng đến lúc tiểu thiếu gia đến ma giới rồi trở thành đệ tử của hắn. Nếu như nói ra sự thật thì phải chăng hắn nên trực tiếp để người nọ đảm đương chức Ma hậu luôn…

Ma thần nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của tiểu thiếu gia, cảm thấy đúng là không khó chấp nhận đến như vậy.

“Nếu như ta không hỏi ngươi là ai…”

Tiểu thiếu gia chạm vào mặt Ma thần. Thoạt nhìn trông y rất bình tĩnh nhưng giọng nói lại nho nhỏ, êm dịu tựa như gà con mới rời khỏi vỏ, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn ôm chầm lấy y.

“Nếu như ta không để ý đến chuyện ngươi là ai, cũng không hiếu kỳ thân phận của ngươi.”

“Thì ngươi có cùng ta quay về, trở thành một tạp dịch bình thường trong viện phủ của ta. Bồi ta… cho đến năm 20 tuổi hay không.”

Bình luận

Truyện đang đọc