TIỂU THƯ LẠNH CHẢNH VÀ CHÀNG BỒI BÀN


Tan học bụng đói cồn cào bèn chạy nhanh về nhà.Mang tiếng nó chẳng ở nhà nhiều mà tủ lạnh lúc nào cũng đầy đồ ăn.Tại thằng Duy cứ hai ngày lại mag đồ ăn đến mà,thế mà anh em chả găp nhau mấy,nó cũng bận quá mà,sáng học,chiều vs tối đi làm,thời gian đâu.Thằng Duy biệt tính nó thích ăn Gà ran KFC với uống Number1 nên có hôm mua tận hai con gà rán rồi nhét vào nò phi sóng,khiến lúc nó về chợt quá suýt rơi xuống đất.Mà gà rán nó ăn cũng không phai thường đâu.Gàn rán phải chín tới,thịt phải thơm mà không được có mùi dầu,thịt phải dai mà không được sống quá hay chín quá,lại rồi thịt còn phải ẩm ẩm(Vãi ông,ai hầu được ông đây,vừa phải thôi chứ)nên thằng duy phải thuê đầu bếp ở nhà hàng đồ ăn mĩ có tên là American Cup gì gì đó làm.Đồ ăn vật thì thôi rồi,lúc nào cũng chất đầy tủ lạnh,nào thì bim bim,hoa quả...Mà nó cí thích ăn vật đâu,độc thằng Duy mang sang rồi lại ăn đó chứ.Ăn xong tắm rửa thay quần áo rồi chạy ra quán.Vừa ra đến quến Ông Kha đã la ầm lên:
-Dm mày đi đau giờ mới tới,vào làm việc nhanh-Đang định nói thì nhìn nó nhìn thấy con nhỏ bất thình lình xuất hiện.(Vãi ma hả chị hai).
-Dạ em,đi hoc ,sr anh nha.
-So với chả ry cái gì,vào phụ trang trí phòng nhanh nên,khách đặt sinh nhật đó.
Nó lách người qua con nhỏ chẳng thèm nhìn lại

-ờ biết rồi.
Con nhỏ vẫn ngồi đó soạn mấy cái chữ....quái con này bửa nay tính làm phục vụ luôn hay sao nhỉ...- Anh Kha..giờ sao đây- Thì mày coi dán mấy cái chữ lên tường, thay luôn mấy bình hoa đi, dọn chén nĩa ra....ơ chuẩn bị sinh nhật cả chục lần cho khách mà còn hỏi là sao thằng quỷ...- Ko ý em là.... – nó chỉ về phía con nhỏ- À bửa nay sinh nhật bạn của...em ấy....- Ờ- Mày ở đây coi làm với em, tau đi lấy bánh sinh nhật...à coi dặn đầu bếp làm nhanh mấy món trong thực đơn nha mày... – ổng đưa cho nó tờ thực đơn xong chạy ào đi.Hôm nay ngày gì mà xui nửa..đã chẳng thích chẳng ưa gì mà cũng phải ngồi chung phòng, hợp tác làm việc nửa chứ....Hôm nay nhìn con nhỏ hiền thiệt..mặc chiếc váymàu trắng chấm bi, khoe nguyên cái lưng trần.Tuy nhiên như thế chả gây được tí ấn tượng nào với nó cả....đơn giản mà.......nó không thích nhot từ đầu roài.
- Treo cái này lên coi..đứng hoài hảCon nhỏ giọng lạnh tanh chìa sấp chữ cho nó...Giật mình..nó lẳng lặng cầm mấy cái chữ bắt ghế cao đừng dánchữ lên tường(Anh Mon nghe lời gái quá vậy,thế mà kêu không thích)Con nhỏ đứng dưới cắp tay phía sau nhìn theo, thi thoảng chỉ chỉ giọng cứ như ra lệnh- Bên này...chữ H dán xích qua trái chút...méo kìa...dán lại coi.... –Trời bực mình với con nhỏ bày quá,sai đi sai lại như bà chủ.Từ trước đến giờ chỉ có mỗi mẹ và chị mới sai nó thôi,hôm nay lại chui cái con nhỏ,muốn làm thủ trưởng của nó sao,mơ đi.Nói thì vậy thôi chứ từ lúc vào SG học nó bắt đầu bị người khác sai rồi.Con gái thì có mẹ(100% nghe lời,không bao giờ từ chối,vì đây là mẹ nó mà) và chị đấy,giờ lại thêm con nhỏ này.Trai thì trước có Nội(nó luôn nghe lời gần như 100%,trong nhà nó quý nội nhất và mẹ nhất mà) rồi Ông già nó(lúc bé thôi,giờ thì còn phải xem xét) bây giờ có thêm ông Kha(quản lí mà,thử hỏi xem cóbai đi làm dám cãi quản lí không).
Dán thêm mấy ngôi sao nửa thì đẹp ha – con nhỏ cười tít mắt dong đưa người nhìn lên tường rời nhìn qua nó...Nụ cười này đủ giết bất cứ thằng nào...trừ nó.Vì nó tươi cũng có thể giết chết bất cứ em nào(mà nói thêm.nó cười rất rài nha,cười kiểu gì mà cái răng khểnh thò ra 1 tí,lại lộ đầu nhọn nhọn nhìn như rănh lanh,đẹp quá trời luôn).- Tự làm điRôi nó quay lưng đi xuống phòng đồ đạc rinh các thứdao, chén, nĩa, dĩa, khăn trãi bàn, ly, nến....Cỡ nửa tiếng chuẩn bị, mọi thứ cũng gần như xong xuôi...con nhỏ vẫn ngồi lục cái đống chữ...chắc là kiếm mấy ngôi sao.Nó thở phì 1 cái...con này cứng đầu thiệt...nghĩ là nghĩ vậy, nó cũng đi xuống phòng mang lên 1 bịch to chữ dán tường nửa, trong này có trái tim, ngôi sao, mặt trăng...tha hồ cho con nhỏ lựa.Nó bê hộp đồ từ dưới lên,đi được nửa đường thì khựng lại nghĩSao mình phải mang lên cho nhỏ đó nhỉ,thích làm thì tự đi mà lấy chứ(đàn bà vậy ông anh)rồi nó xoay người lại đinh đi vào bên trong,nhưng chợt nó lại nghĩĐã mang ra đây rồi còn mang vào làm gì,nhỏ có biết chỗ nào mà lấy,thôi mang ra,Cứ thế nó cứ quay đi quay lại chả đi được tí nào,cứ định bê đi thì lại nghĩ đã mang ra rồi thì phải bê ra cho con nhỏ,định bê ra thì lại nghĩ sao mình phải làm vậy.Thành ra cứ đứng đực đấy,nhìn nhỏ mà đấu tranh tư tưởng.Chợt con nhỏ nhỏ nhìn thấy nó thế cười cười rồi đi ra chỗ nó nhìn vào đống đồ trong thùng nhìn nó cười,:
-Gì đây,định mag cho tui hak,sao hông mang ra mà đứng đây làm chi?

Nó nghe thấy thế thì giật mình,ngẩng đầu lên đã thấy nhỏ đừng gần nó lại cười cười,chợt nó thấy tim tự đập nhanh,nó thầm kêu mãi mà tim vẫn cứ đập càng ngày càng nhanh(Tim đập nhanh thì ông anh tự đi mà hỏi mình chứ,liên quan gi đến tim,mà hỏi nó).
Con nhỏ thấy nó thế lại cười tươi rói,:
-Sao vậy,có gì mà nhìn tui chằm chằm vậy.
-Tôi có nhìn gì đâu.-Nó nói dối,nhưng lại chột dạ,mặt tự nhiên đỏ lên(thôi rồi Mon ơi,ông anh bị cơ thêt mình phản bội rồi)

-Không nhìn gì sao mặt lại thế kia.-Rồi nhìn vào cái thùng trên tay nó mà giật 1 cái.
-Lấy hình cho tui mà còn xạo quá troizz..
-Tôi có lấy đâu tại cái thùng này nó vướng lên tôi mang ra đây thôi.-Nó lại cãi rồi nhìn thùng đồ trên tay nhỏ mà cũng chăg thèm giật lại.Con nhỏ này là trộm hay sao mà cướp đồ nhanh quá vậy..nó nghĩ.
Con nhỏ nghe thế cũng chẳng bảo gì nhìn nó lại cười(Cười lắm thế.)rồi ôm thùng hình trên tay ra trang trí chí.Coi bộ con nhỏ thích lắm...vừa chọn lựa vừa hát khe khẽ...Gom mấy thứ ko cần thiết đem xuống cất...khi bước lên nó suýt bật máu mũi vì con nhỏ đang đứng trên cái ghế cao dán ngôi sao, đôi chân trần của con nhỏ mịn màng,một chân quỳ trên ghế, 1 chân buông thong tự do đung đưa @@...do phải với tay lên cao khiến con nhỏ phải nhón chân lên,cái eo cong đi...cả người con nhỏ tạo nên những đường cong quá hoàn hảo.Nó đang nhìn đánh giá rồi giật mình đánh thót,tự nhủbậy bậy quá Mon ơi,mẹ dạy mày thế nào hả.Chợt nó nhìn xuốngchân ghế, có cái ly rượu ai làm rơi bị vỡ ...chưa kịp nhắc thì con nhỏ đã dán xong thủ thế nhảy xuống đất...kiểu này con nhỏ mà chạm đất thì hai bàn chân nhỏ toàn là máu chắc...thiệt là nguy hiểm...con nhỏ đã bước 1 chân xuống bắt đầu nhảy rồi.Trong giây đó nó chả biết làm thế nào,,,,có chút lúng túng,,nhưng rồi la nên lao ra chỗ con nhỏ.
-Coi chừng.

Con nhỏ quay lại nhìn nó nhưng người vẫn thả tự do...ôm con nhỏ thì có thể nó ko kịp ôm lại nửa rồi...vậy là trong phút giây nguy hiểm đó .....chẳng biết lí do từ đâu mà nó bất chấp lao tới đưa hai tay đỡ dưới hai bàn chân con nhỏ...tất nhiên sức 2 tay nó ko thể chịu nổi cả thân người đang rơi xuống...vậy là chân nhỏ chạm tay, còn 2 bàn tay nó thì dc tiếp xúc trực tiếp với mấy mảnh ly vỡ. Con nhỏ té ngồi hẳn lên mặt nó,tuy ngã đau nhưng dù gì nó cũng là người luyện võ nên có không đến nỗi không nhấc đẩy nổi con nhỏ ra 1 bên.Hậu quả là vai nó lại hôn nhau với mấy nhỏ mảnh sành xinh xinh(ừ,sao khong ồm vào mà hôn đi)
- Làm ăn hok biết coi trước coi sao hết vậy – nó lạnhlùng buông một câu...vội ngồi kéo con nhỏ dậy, xoay con nhỏ qua lại kiếm tra tay chân con nhỏ xem có vết thương nào ko - ...đâu có sao ko...có bị đâm chỗ nào hok...thiệt là...- Hok...hok sao... – con nhỏ lắp bắp..chắc hoảng lắm đây- Thôi hok sao thì tốt, chạy ra góc lấy cây chổi với ki hốt ráclại dùm coi- Nhưng mà... – con nhỏ mặt sợ hãi chạy lại cầm hai cánh tay nó giơ lên – chảy....máu...rồi nè...
OMG!Con nhỏ nhắc,thì nó mới nhớ.Con đâu ù ù chạy nên não(như lũ về đồng bằng)Đau hết cả người.
Bỗng con nhỏ cầm lấy con dao trên bàn..
-Này làm gì đâ.ý..-nó lùi lại nó khi thấy con nhỏ cầm con dao.Trời chẳng lẽ nhìn cí tý thịt mà định thủ tiêu nó sao,tôi hối lỗi rồi mà


Bình luận

Truyện đang đọc