TIỂU THƯ LẠNH CHẢNH VÀ CHÀNG BỒI BÀN


Chạy theo dọc đường quận 1 để tìm việc làm,nó quyết định sẽ làm sinh viên nghèochính hiệu để hiểu cái khổ là gì nên ăn mạc quần áo cũng rất hây,lúc chiều nó từ trường về nó rẽ vào mấy gian tạp hóa lớp.Đi mãi cũng gặp 1 của hàng bán quần áo có vẻ cũ.Bước xuống xe nó phán 1 câu xanh mà đến mức không thể xanh được nữa:Bác bán cho cháu bộ nào lỗi mốt nhất,đơn giản nhấtMọi người gần quán đều chú mắt vào nó nhần mà nghĩnhìn phong cách đẹp trai như thế này mà mua đồ kì vậy,mấy em nhòn nó cũng rất ngạc nhiên,hôm nay gặp anh đẹp zai nhưng lão có vấn đề,tiếc thế,nó thì vẫn thế bất cần đời lên chả quan tâm đến ai ngoài người thân nó ra cả.Bà chủ quán vẫn nhìn nó với ánh mắt không bình thường.Nó tức giận nói: Thế bác có bán không để cháu ra chỗ khác,Bà chủ nghe thế liền chạy vào gian lôi ra 1 vài bộ quần áo nhìn mà ghê,nhưng nó đã quyết tâm rồi,rồi sau đó nó kêu tính tiền hết có 300 mà mua được 4 bộ kể cũng hay.Trước bó đi mua áo độc 5- 6 triệu 1 cái áo thu đông và quần bò,mua áo khi có tốn vài trục triệu.Bây giờ hết có 300 kể cũng lạ,thôi mình là sinh viên.Rồi rút trong bos ra được tiền đo và vài cái thẻ ATM,hỏi bà chủ ở đấy co tính quệt thẻ hay dùng tiền


Bình luận

Truyện đang đọc