TIỂU TIÊN NỮ CỦA LÂM ẢNH ĐẾ

Khó khăn lắm xe bảo mẫu mới thoát ra khỏi dòng xe đông đúc, Lệ Thần phí sức của chín trâu hai hổ mới có thể lách xe qua được làn đường khác, trong xe yên tĩnh hẳn, A Mạo vào hai nhân viên ngồi gọn đằng sau không dám hé răng.

Lâm Trứ cúi đầu, nắm lấy cằm cô nhóc, híp mắt hỏi: “Sao lại tự nhiên gọi “ba ơi” ?”

“Chỗ nào giống ba em hả?”

Chỉ thiếu nước hỏi ba em trông giống ngôi sao hạng B à?.

Kỷ Vi ghé sát vào đầu gối anh, đôi mắt chớp chớp, bài ra vẻ vô tội: “Không phải anh vì em mới gia nhập hội ba mẹ bỉm sữa đó sao?”

Ở phía sau A Mạo sặc một tiếng bật cười, sau đó nhanh chóng che miệng lại.

Lâm Trứ không dao động, chỉ là động tác nhéo cằm cô nhóc càng tăng thêm lực, một giây sau cất tiếng: “Sửa miệng.”

Kỷ Vi lại chớp mắt: “Sửa thành gì ạ?”

“Em nói thử xem?” Lâm Trứ nhướng mày hỏi.

Kỷ Vi ngáp một cái, thở dài, nói: “Em không biết đâu, em không biết anh muốn em gọi là gì cả. Thật ra gọi “ba” cũng được mà, rốt cuộc thì anh cũng…. Đau mà….”

Lời nói chưa dứt thì cằm nhói lên, Lâm Trứ vẫn bình tĩnh nhìn cô, nhưng ánh mắt có phần uy hiếp.

Thần sắc anh cũng lạnh nhạt dần, phảng phất giống như đang thể hiện “em nói tiếp xem nào, anh nghe đây”.

Đôi mắt Kỷ Vi bừng tỉnh, không nói nữa, chỉ đưa tay ôm lấy eo anh, hỏi nhỏ: “Có phải hôm nay phải ngồi đây lâu lắm đúng không anh?”

Sáng sớm đã phải lên đường, nhìn là biết việc hôm nay sẽ không đơn giản. Thì ra làm nghệ sĩ là như vậy, đúng thật không dễ dàng mà.

Lâm Trứ thả lỏng tay để mặc cô làm nũng ôm eo mình, anh dựa người về phía sau, tựa hẳn vào lưng ghế, không đáp lời.

A Mạo ngồi ở phía sau trả lời thay cho anh: “Tiểu tiên nữ, chắc cũng khá lâu đấy, nếu lúc đó em mệt thì về xe nghỉ ngơi.”

“Dạ, được ạ.” Kỷ Vi tiếp tục cọ mặt vào bụng Lâm Trứ, cả người lười biếng.

Lâm Trứ duỗi tay vén sợi tóc đang rớt xuống trán cô, sau đó dọc theo gương mặt xoa xoa một lúc, Kỷ Vi chỉ cảm thấy mặt mày mình nóng bừng lên.

A Mạo và nhân viên trang điểm ngồi đằng sau không dám động đậy, cũng không dám nhoài người về trước nhìn. A Mạo lấy điện thoại ra lướt, cậu ta thấy trên weibo có một vài fans đang dò la một số tin tức, đa số đều liên quan đến việc Lâm Trứ dẫn theo cô nhóc đến liên hoan phim, tuy không có nhiều bức ảnh chụp chính diện Kỷ Vi nhưng một hai tấm thì vẫn nhìn thấy. Qua một đêm đã tạo ra một hot search liên quan đến gương mặt xinh đẹp của cô, dù nhìn thế nào cũng không chán.

Mà đa số mặt báo đưa tin đều có tấm hình Lâm Trứ ái muội ôm Kỷ Vi.

Phối hợp với một vài từ tiêu biểu, ý tứ chung quy lại thân phận cô nhóc được anh dẫn theo không đơn giản, nếu không sao lại thân mật như thế chứ….

Những người lúc trước có tai tiếng liên quan đến Lâm Trứ là La Phàn, Triệu Noãn Noãn, Tô Nhan đều bị dân mạng lôi ra, tag đầy vào bài viết.

Cũng may trước mắt các nữ diễn viên này chưa có thời gian xem, hầu như ai cũng bận đi đến nơi tổ chức liên hoa phim, hơn nữa những tin tức này cũng không có ý hãm hại gì, chỉ dừng lại ở mức độ phân tích mà thôi, cho nên đến hiện tại tình hình trên weibo đều ổn, bộ phận quan hệ xã hội của Lâm Trứ chưa cần đụng tay đụng chân.

Rất nhanh xe đã chạy đến nơi tổ chức liên hoan phim, từ lúc đi trên đường đã thấy được nơi đón tiếp, ở phía ngoài là chỗ đỗ xe, chiếc xe bảo mẫu màu đen lái qua, những phóng viên cầm theo máy ảnh và máy quay chạy theo, cuối cùng tụ tập đông đúc ở nơi thảm đỏ.

Vệ sĩ của Lâm Trứ mở cửa, A Mạo bước xuống đầu tiên, phất tay chào hỏi những phóng viên đứng hai bên.

Liên tiếp là những tiếng “tanh tách” từ máy ảnh vang lên, ánh đèn flash cũng nhấp nháy không ngừng, Lâm Trứ khom lưng bước xuống xe, hôm nay anh mặc áo sơmi trắng phối với áo khoác đen bên ngoài, dưới chân là giày da bóng loáng, cả người trước sau vẫn như một, bày ra vẻ lạnh nhạt, anh chỉ chừa lại một bên sườn mặt cho phóng viên, sau đó duỗi tay về phía trong xe…

Kỷ Vi từ cửa sổ nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, miêu tả bằng từ “biển người” vẫn còn đơn giản so với tình hình thực tế, Kỷ Vi rụt lại, nhỏ giọng hỏi: “Em không đi xuống được không?”

Lâm Trứ đưa tay về phía cô, bình tĩnh đáp: “Em chỉ cần đi thảm đỏ với anh là được.”

Kỷ Vi: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó Lệ Thần sẽ đưa em đến hội trường, em ở bên trong chờ anh.”

Kỷ Vi: “Nếu em không đi thảm đỏ với anh thì sao?”

Khó được lúc Lâm Trứ kiên nhẫn như thế này, anh đáp: “Vậy thì có người khác đi với anh.”

“Em đi.” Kỷ Vi ngay lập tức nhích về phía anh, giây tiếp theo cả người được anh ôm eo ra, cô nghe thấy những tiếng hét chói tai cùng với tiếng nháy đèn flash liên tục, cô đưa tay hơi che mắt, Lâm Trứ ôm eo đỡ cô, hai người bước lên thảm đỏ. Kỷ Vi không mặc lễ phục, chỉ mặc một bộ váy đơn giản bình thường, cô được Lâm Trứ ôm eo, giống như hai người đi dự tiệc cưới của người khác mà thôi.

Cô yên lặng ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ, anh từng bước dẫn cô đi, hàm dưới cương ngạnh, sườn mặt lạnh lùng, có phần khí thế.

Cô còn nhìn thấy ở phía sau có một vài nữ diễn viên mặc lễ phục đi đến, ai ai cũng vẫy tay với ống kính, Lâm Trứ căn bản là không tương tác với phóng viên, chỉ một mực ôm Kỷ Vi. Nhưng những ống kính đó vẫn cứ hướng về Lâm Trứ và cô nhóc trong lòng ngực anh, điều này khiến cho những diễn viên đằng sau có chút hụt hẫng, họ thả chậm bước chân theo bản năng, chờ Lâm Trứ và cô nhóc đi qua.

Lòng bàn tay Kỷ Vi toàn là mồ hôi, lúc sắp bước lên bậc thì chân cô bị vấp nhẹ, bước chân Lâm Trứ dừng lại, cúi đầu nhìn cô.

Kỷ Vi đứng thẳng, lắc đầu nói: “Em không sao ạ.”

Lâm Trứ ‘ừ’ một tiếng, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.

Động tác này vốn dĩ rất bình thường, ở nhà hai người cũng hay làm những điều như thế, nhưng lúc này Kỷ Vỉ lại nghe được những tiếng la hét điên cuồng hơn, còn có ánh đèn flash nhấp nháy nhiều hơn, cô ngẩn ngường, để mặc Lâm Trứ dẫn mình lên bậc thang. Một lúc sau mới đến chỗ phỏng vấn và ký tên, Lâm Trứ đưa mắt ra hiệu cho Lệ Thần.

Lệ Thần nhanh chóng vụt qua các phóng viên bước đến đón lấy Kỷ Vi.

Kỷ Vi duỗi tay ra theo phản xạ, nhưng là để nắm lấy tay áo của Lâm Trứ, anh nhướng mày nhìn cô: “Hửm?”

Kỷ Vi nuốt nước miếng.

“Anh…anh định công khai với em sao ạ?”

Là loại công khai bạn gái ấy.

Lâm Trứ bình tĩnh nhìn cô, không đáp.

Ngay sau đó anh duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào sát người mình, cúi đầu lấp kín đôi môi kia.

Lúc này mọi âm thanh la hét dường như bùng nổ, người người đều ngây ra. Đây là lần đâu tiên Kỷ Vi muốn đẩy anh ra, việc này quá kích thích rồi, cô chịu không nổi đâu.

Cho đến khi ngón tay anh xoa bờ môi cô thì cô đã đơ ra được một lúc lâu.

Khóe môi Lệ Thần giật giật, anh ta nắm cổ tay Kỷ Vi dắt người vào hội trường, Kỷ Vi chỉ biết ngây ngốc đi theo.

Cô đi rồi Lâm Trứ mới cất bước qua phía MC đang đứng ở nơi ký tên, MC cũng ngây người, mắt thấy nam thần đi đến thì lập tức sốc lại tinh thần để phỏng vấn anh. Lâm Trứ nhận lấy bút từ trong tay MC, cô ấy nhìn nam thần đang đứng rất gần mình thì tim đập rất nhanh, tay cầm mic vẫn còn run run.

Cô ấy cười hỏi: “Lâm lão sư, anh dự định công khai tình cảm sao ạ?”

Lâm Trứ thong thả nhìn cô ấy, đáp lời: “Ừm.”

Ánh đèn flash nháy càng nhiều, đa phần đều tập trung trên người Lâm Trứ.

MC không ngờ anh sẽ trả lời dứt khoát như vậy thì trố mắt, sau có cũng nhanh chóng hỏi lại: “Vậy thì chúc mừng Lâm lão sư. Không biết về sau Vi Vi có dự định sẽ bước chân vào giới diễn viên không ạ?”

“Cái này phải xem cô ấy rồi.” Lâm Trứ hơi quay người lại, đưa tay cầm bút đặt lên vách tường, ký xuống tên của mình.

Anh đáp rất nhẹ nhàng, rất bâng quơ, cũng rất bình tĩnh, MC và phóng viên đều ngạc nhiên, sao lại có người công khai tình cảm cá nhân đơn giản và dứt khoác như anh chứ?

Thật sự quá shock luôn!

Cô gái MC nuốt hết lời định hỏi vào bụng, chung quy những vấn đề mà cô nghĩ tới vẫn không đủ dũng cảm để nói ra, cô cũng có phải phóng viên gì đâu chứ.

Điều cô có thể hỏi chỉ là những vấn đề về bộ phim điện ảnh của Lâm Trứ.

Lâm Trứ vẫn trả lời từng câu một rất rõ ràng.

Cuộc phỏng vấn trên thảm đỏ lần này có chút kéo dài, những diễn viên khác ở phía sau vẫn còn đợi, lúc này MC mới buông tha cho Lâm Trứ, anh cúi đầu sửa lại tay áo, nét mặt bình tĩnh đi ngang qua phóng viên, những phóng viên bị làm lơ đó rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cho dù là vậy họ vẫn không bỏ lỡ một shot hình nào của anh.

Kỷ Vi được dắt vào hội trường thì phát hiện trong này rất nhiều người, hơn nữa đều là những trai xinh gái đẹp, Lệ Thần đến nói chuyện với một vài người, đồng thời cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc mang Kỷ Vi đi đến ghế ngồi được chuẩn bị sẵn. Đây cũng là lần đầu Kỷ Vi nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Thần, cô cũng cảm giác được ý đồ ngo ngoe rục rịch của một số người muốn bước lên chào hỏi với anh ta, sau không biết vướng mắc gì lại không tiến lên.

Đi đến dãy thứ hai, Lệ Thần thấp giọng nói: “Tiểu tiên nữ, chỗ ngồi của em là ghế thứ sáu đằng kia nha.”

Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, chuẩn bị đi vào trong, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị đụng mạnh một cái, cô sửng sốt, tay chống lên ghế để giữ thăng bằng, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Mẫn, cô ta mặc một bộ lễ phục màu đen trễ ngực, tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Kỷ Vi: “Vi Vi à?”

Kỷ Vi xoa xoa cánh tay của mình, ‘ừm’ nhỏ một tiếng, “Chị Mẫn, chị….”

Sao chị ta lại ở đây cơ chứ?

Triệu Mẫn cười cười, đưa tay vén sợi tóc của Kỷ Vi, cất lời: “Chị đi theo chủ biên đến đây.”

Kỷ Vi gật đầu: “Dạ, chào chị.”

“Em ngồi đâu đấy? Ngồi với Lâm Trứ sao?” Triệu Mẫn nhìn thoáng qua vị trí của Lâm Trứ, là số năm, vốn dĩ hàng đầu là dành cho anh nhưng anh đã từ chối, thay vào đó là ngồi ở hàng hai, xem ra bởi vì dẫn theo Kỷ Vi đến, hơn nữa còn sợ máy quay làm cô hoảng sợ.

Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, cô đưa mắt nhìn khe ngực của Triệu Mẫn, lại tự nhìn lại trang phục của mình, có chút nhụt chí, hơn nữa vừa nãy mới bị đụng mạnh nên cánh tay vẫn còn đau râm rang, cô nói: “Em vào ngồi trước. Chị Mẫn, lần sau gặp nhé.”

“Được, được.” Triệu Mẫn nghiêng người để Kỷ Vi đi vào, đồng thời cũng cười với Lệ Thần một cái, anh ta cũng cười đáp lại, sau đó dẫn Kỷ Vi vào. Đợi Kỷ Vi ngồi ổn định thì Lệ Thần thấp giọng nói: “Em ngồi đây một lúc nhé, lát nữa Lâm tổng sẽ vào, trong lúc chờ em có thể không cần để ý hay nói chuyện với người khác đâu.”

Kỷ Vi nghe vậy thì trong lòng thở phào một hơi, gật đầu đáp lại.

Lệ Thần xoa đầu Kỷ Vi rồi rời đi, ánh đèn trong hội trường lúc này vẫn chưa sáng lắm, khi nãy Kỷ Vi bị đụng thì Lệ Thần ở góc khuất nên cũng không chú ý đến, Kỷ Vi cũng không định nói, cô dựa vào ghế xoa nhẹ cánh tay, ánh mắt lại đảo qua chỗ ngồi của Triệu Mẫn ở đằng sau, cô nhìn một lúc rồi quay người lại, lúc này phát hiện vị trí số năm bên cạnh có một bóng người ngồi xuống.

Kỷ Vi vừa quay đầu qua thì chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Lâm Trứ.

Anh nhỏ giọng hỏi: “Nhìn cái gì? Hửm?”

Kỷ Vi cố ý nói: “Nhìn người tiền nhiệm của anh đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc