TIỂU TIÊN NỮ CỦA LÂM ẢNH ĐẾ

Giới giải trí chính là như vậy, chỉ cần không lộ mặt nhiều hoặc diễn viên không có tác phẩm sẽ dễ dàng bị lãng quên, nếu là fan còn có thể nhận ra, nhưng đã là người qua đường thì không cần nói.

Mấy năm nay Lâm Trứ chỉ tập trung vào tập đoàn, tài khoản weibo diễn viên tuy vẫn còn giữ nhưng ngoại trừ đăng bài khoe ân ái thì cũng không đăng hoạt động gì ở ngoài công chúng.

Từ lúc bắt đầu xuất đạo sẽ có quay phim, đến khi không nhận phim nữa vẫn bị nhận ra, từ từ những người gặp mặt sẽ không còn kích động như ban đầu, có đôi lúc người ta sẽ cảm thấy người này thật đẹp trai, nhưng nhất thời sẽ không nhớ nổi anh là ai. . . Chờ một chút.

Cuộc sống ảnh đế cứ như vậy từ từ được khép kín, chỉ còn là cuộc sống sinh hoạt thường ngày.

Cho nên ba người phụ nữ đang ngăn cản Lâm Trứ ban đầu cảm thấy anh thật đẹp trai, có cảm giác quen thuộc nhưng không hoàn toàn ý thức được thân phận ngày xưa của anh, chính vì thế mới tự tin ngăn cản.

Các ba người này đều đồng loạt dùng dáng người che trước mặt Lâm Trứ, nửa bước cũng không cho vào.

Bên trong khu vực kia còn có tiếng lải nhải của vị phú nhị gia.

Lâm Trứ lạnh nhạt nhìn ba người họ, một giây sau thì đưa tay lên kéo cà vạt. Ba người kia đồng loạt đỏ mặt, tầm mắt dừng tại ngón tay trên cổ anh, đang muốn mở miệng nói gì đó.

Đôi môi Lâm Trứ khẽ mở: “Tránh ra.”

Ba người nọ: “Hả?”

Cả ba đều ngây ra một hai giây, lại bị ánh mắt Lâm Trứ nhìn cho chột dạ, ánh mắt đó có phần lạnh lùng, có chút đáng sợ, Lâm Trứ nới lỏng cà vạt, anh híp mắt: “Hửm?”

Một tiếng phát ra làm cho ba người sợ hãi nảy lên, vội vàng nghiêng người, sau lưng lại lạnh toát nhanh chóng mở đường.

Lâm Trứ trực tiếp lướt qua ba người nọ đi vào, khí thế cường thịnh, bọn họ thiếu chút nữa đã mềm nhũn chân, nhưng đồng thời cũng không hẹn mà nhìn về phía bóng dáng cao lớn của anh, nói thầm: “Đẹp thật đấy. . . .”

Bên kia Trần thiếu cầm một bộ tây trang khác vào đổi, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhà tạo mẫu cuối cùng phải dẫn Trần thiếu đến tận nơi, sau đó mới thả lỏng người, nhưng chỉ chớp mắt sau lại nhìn thấy Lâm Trứ.

Cô ấy lập tức vực dậy tinh thần: “Chào Lâm tổng. . . .”

Lâm Trứ trực tiếp đưa áo khoác cho cô ấy, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang soi gương đằng kia. Kỷ Vi quay lưng với cửa, cô ưỡn ngực, thầm nghĩ có nên dán thêm miếng nâng ngực hay không, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không biết Lâm Trứ đang đứng phía sau mình, anh đưa tay ôm eo cô.

Kỷ Vi ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt anh, cô cười: “Anh về lâu chưa?”

Mặt không thể tránh né mà đỏ lên, tuy rằng hiện tại cô nhìn thành thục hơn lúc xưa một chút nhưng tư thái vẫn còn tồn tại nét trẻ con.

“Ừm.” Lâm Trứ cúi đầu hôn Kỷ Vi.

Kỷ Vi cong môi cười.

Lâm Trứ cực kỳ yêu bộ dạng này của cô, ánh mắt không rời.

Ba người phụ nữ ở cửa lập tức hoảng hốt, ngây người một lúc mới kịp phản ứng.

“Trời ạ, đây không phải là Lâm Trứ sao?”

“Là anh ý đó.”

“Là ảnh đế đó, vẫn đẹp trai như năm nào.”

“Hình như anh ấy cũng sắp bốn mươi rồi đúng không, sao nhìn còn trẻ vậy chứ. . .”

“Vợ của ảnh có phải mới vừa thành niên hay không đấy…”

Ba người rốt cục cũng nhận ra, trực tiếp quây quần bàn luận. Có thể là do quá kích động nên không khống chế được âm lượng.

Một câu ” Hình như anh ấy cũng sắp bốn mươi rồi đúng không, sao nhìn còn trẻ vậy chứ. . . .” trực tiếp lọt vào tai Lâm Trứ, anh híp mắt. . .

Sau đó anh nghiêng đầu, nói với nhà tạo mẫu hai câu.

Vẻ mặt nhà tạo mẫu khó xử, lại quay đầu nhìn ba người phía cửa kia, đó là ba người mà Trần thiếu gọi đến, nói là giúp anh ta nhìn xem.

Đầu ngón tay Lâm Trứ xoa hai má Kỷ Vi, lạnh nhạt nói: “Cô cứ nói là tôi. . .”

“Vậy. . .được rồi.” Nhà tạo mẫu gật đầu, đi về phía cửa mà Trần thiếu ở trong, đưa tay gõ gõ, Trần thiếu mặc quần áo đi ra, cà vạt vẫn chưa thắt, “Có chuyện gì?”

Nhà tạo mẫu ngừng một lúc, sau đó mới nói hai câu với Trần thiếu.

Trần thiếu chửi đổng: “Lúc trước không phải đã đồng ý rồi sao? Bây giờ lại lật lọng? Lâm tổng, anh Trước không là đáp ứng sao? Hiện tại lại đổi ý? Lâm tổng, anh ta cũng hay quá nhỉ.”

Nói xong liền mặc áo khoác bước ra ngoài, nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đang ôm nhau đằng kia thì anh ta hắng giọng, cười lấy lòng bước đến: “À Lâm tổng, ngại quá, mấy chị gái trong nhà tôi đã quấy rầy đến anh. . . .”

Toàn bộ lời chửi gì đó đều phải nuốt xuống.

Lâm Trứ gật đầu: “Là tôi ảnh hưởng anh.”

“Không có. . .Vậy tôi đi trước, hai người từ từ thử.” Trần thiếu nhìn cô gái trong ngực Lâm Trứ đến đỏ cả mắt, lại nghĩ về bạn gái của mình, người so người càng làm tức chết, sau đó anh ta mặc đồ chú rể rời đi, ba người chị đứng đằng kia đều có vẻ mặt ủy khuất.

Trần thiếu trừng ba người nọ: “Đều mù hết rồi sao. . .”

Bọn họ có vẻ xấu hổ: “…Có phải anh ấy nghe thấy chúng ta nói ảnh sắp bốn mươi không?”

Trần thiếu hoảng hồn: “Mấy chị còn dám nói anh ta già hả? Mẹ nó! ! ! May mắn anh ta chỉ kêu chúng ta đi thôi đó, trời ạ, mấy chị của tôi, mấy chị xém nữa làm xấu chuyện rồi đấy.”

Ba người chị gái: “Hả. . . Thật không? Nhưng mà tụi chị khen ảnh đẹp mà.”

Trần thiếu: “Mấy người lớn tuổi như anh ta rất xem trong mắt mấy chị biết không? Mấy chị không thấy vợ anh ta như hoa như ngọc à?”

Ba người họ: “… . Xin lỗi em Trần thiếu.”

“Đi đi đi. . . .”

Vì thế bốn người đi xuống lầu, Trần thiếu còn gọi điện cho nhà tạo mẫu kêu cô ấy phục vụ người cho tốt, nếu Lâm Trứ có gì không vừa ý thì phải báo cho anh ta đầu tiên, còn phần anh ta á, phải gọi điện cho bạn gái xin lỗi đây.

Người vừa đi thì khu vực này cũng yên tĩnh lại.

Mới nãy Kỷ Vi còn không biết xảy ra chuyện gì, hiện tại đã biết.

Cô xoay người đối mặt với Lâm Trứ, tay ôm lấy mặt anh cười nói: “Anh còn trẻ như vậy mà. . . .”

Lâm Trứ rũ đôi mắt nhìn cô, ôm eo cô đến sát mình, cúi đầu hôn môi ngăn lời cô nói, một lúc sau mới đáp: “Ừm.”

Nhưng em quá trẻ rồi.

Nhà tạo mẫu không dám chậm trễ, nhanh chân đi lấy trang phục của Lâm Trứ đến, anh cầm lấy đi vào phòng thử rồi quay ra, Kỷ Vi nhìn anh chằm chằm, tim đập nhanh hơn.

Lâm Trứ tuyệt đối là dạng người rất hợp với tây trang, dáng người anh chuẩn, gương mặt lại có đường nét, thêm một thân toát ra khí thế, lạnh lùng cấm dục. Đặc biệt câu dẫn tâm hôn người khác.

Anh đưa tay chỉnh cổ áo, nhìn vào gương.

Kỷ Vi nhịn không được chạy tới, ôm eo anh từ phía sau. . . .

Mặt dán lên lưng anh, trong hơi thở đều là hương vị của anh. Kỷ Vi giống chú mèo nhỏ, cọ cọ. . .

Lâm Trứ nắm cổ áo, khóe môi cong lên: “Em sao đấy?”

Kỷ Vi ôm chặt anh: “Anh đẹp trai quá đi mất. . .đẹp đến nỗi làm mắt em mù luôn nè.”

Cô vẫn mềm mại như vậy.

Khóe môi Lâm Trứ càng cong thêm, mỉm cười: “Thật không đấy?”

Giọng nói thầm ấm của anh hỏi lại cũng làm nhà tạo mẫu đứng kế bên tim đập nhanh, nam thần gì đây chứ. Lớn lên đẹp trai, hiện tại cũng không già, nhất cử nhất động đều toát ra mị lực, tuổi tác và kinh nghiệm của anh được thể hiện rất nhiều, cấm dục lại gợi cảm, còn có gia thế, nếu có cười tươi hay lạnh lùng đều làm người không rời mắt được. . . .

Nhà tạo mẫu không kiềm chế được mà nói: “Chuyện là. . .tôi có thể miễn phí cho hai người chi phí trang trí hôn lễ, là toàn…toàn bộ hành trình luôn.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cô ấy ngây người. Sao mình có thể nói như vậy chứ? A? mình bị sắc đẹp nam thần mê hoặc rồi sao? Mình phải bù bao nhiêu tiền vào đây, trời ớiiiiiii…

Kỷ Vi nghiêng đầu, cười hỏi: “Thật vậy sao?”

Nhà tạo mẫu sửng lại, ánh mắt mơ hồ, lại nhìn thấy Lâm Trứ đang nghiêng mặt lại nhìn, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy.”

Đi mẹ nó tiền tôi rồi. . .

Tôi từ bỏ được không.

Kỷ Vi cười càng tươi hơn: “Cám ơn cô.”

“Khách. . . Khách khí rồi.” Trong lòng nhà tạo mẫu gào thét, cô gái gì ơi, tôi hâm mộ cô quá. . . .

Thử xong áo cưới thì bên ngoài trời cũng đã đen, Kỷ Vi và Lâm Trứ cùng đổi lại đồ của mình, dưới ánh mắt đưa tiễn của nhà tạo mẫu, Kỷ Vi kéo tay Lâm Trứ đi xuống lầu, khu vực thay đồ này tương đối xa, bao gồm cả chỗ thiết kế, chỗ quay phim cũng vậy. . .

Bên ngoài cây dần ngả bóng, Lâm Trứ lấy ra một cái chìa khóa xe, “tích” một tiếng, chiếc xe Jaguar đằng xa nháy đèn lên.

Lâm Trứ cúi đầu hỏi Kỷ Vi: “Em muốn ăn gì?”

Kỷ Vi suy nghĩ: “Vậy đi ăn beefsteak nhé.”

“Ừm.”

Lâm Trứ mở cửa xe cho cô, Kỷ Vi khom lưng ngồi vào, anh thuận tay thắt lại dây an toàn cho cô, Kỷ Vi che miệng ngáp: “Thật mệt quá.”

Thử cả một ngày, ngoại trừ lựa bộ sẽ mặc ngày kết hôn còn phải thử những bộ sẽ chụp hình cưới, đến cả mấy bộ.

Lâm Trứ nhìn rồi đưa tay nhéo mũi cô, anh đi qua đầu xe đến bên ghế lái. Rất nhanh chiếc xe Jaguar màu đen này rời khỏi đây.

Nửa tháng kế tiếp Kỷ Vi và Lâm Trứ đã sắp xếp xong lịch đi chụp hình cưới, Lâm lão gia vốn muốn đi cùng nhưng thân thể ông dạo này lại không được tốt lắm.

Vì thế ông phái Lâm Ngọc đến làm hoa đồng.

Sáng sớm, Lâm Trứ mặt đối mặt với Lâm Ngọc đang ôm đùi Kỷ Vi, rất là trầm mặc. . .

Lâm Ngọc đã hơn 5 tuổi, ngồi dưới đất một lúc mới đứng lên vỗ ống quần nhỏ của mình, nói: “Hôm nay con đến để giúp chị, không có giúp bác cả đâu.”

Lâm Trứ: “…”

Lâm Ngọc: “Con cũng có tây trang nhỏ nhé, rất xứng đôi với chị luôn.”

Lâm Trứ: “…”

Lâm Ngọc: “A, chị thật là trẻ nha, nhìn qua là tưởng mười tám tuổi thôi, đứng với bác cả chả xứng đôi tí nào.”

Lâm Trứ: “…”

Một giây sau, Lâm Ngọc hu hu khóc lớn, khóc đến nước mắt như mưa, ôm khung cửa cầu xin Lâm Trứ: “Bác cả…con đi phụ giúp mà, bác cả cho con lên xe đi. Ông cố ơi ông mau giúp con với.”

Lâm lão gia khí thế hung dữ từ trong phòng đi ra, đưa aty chỉ vào Lâm Trứ: “Hôm nay anh dám không đem theo Lâm Ngọc thì tôi…tôi sẽ tuyệt thực.”

Lâm Trứ không nói gì, Kỷ Vi ôm lấy mặt anh, ghé sát thì thầm: “Sao anh ngày càng keo kiệt vậy chứ?”

Lâm Trứ nhướng mày, đưa mắt nhìn cô vợ nhỏ của mình: “Anh keo kiệt?”

“Không phải vậy sao? Tính cách Lâm Ngọc đã như vậy rồi, hơn nữa không phải anh đã đồng ý rồi sao?” Kỷ Vi tiến tới hôn lên cằm anh, đôi mắt chớp chớp.

Lâm Trứ nghiêng đầu đưa mắt nhìn Lâm Ngọc vẫn luôn bám lấy khung cửa khóc, một lúc sau mới đưa tay ra nửa ôm Lâm Ngọc lên.

Lâm Ngọc vội vàng ôm eo Kỷ Vi, vẻ mặt sợ sệt.

Lâm Trứ: “…”

Rốt cuộc xe cũng có thể khởi động.

Lâm lão gia và dì Trần đứng ở cửa, hai người đều cảm động, cuối cùng thì Kỷ Vi và Lâm Trứ cũng đặt bước chân đầu tiên vào ngưỡng cửa hôn nhân. Hai người đều chờ mong bọn họ chụp áo cưới xong và trở về.

Lâm lão gia xoay người, đưa tay chỉ vào phòng, “Đến lúc đó ở đây có thể treo một tấm, hoặc một tấm bên kia cũng được.”

Dì Trần cười nói: “Đúng đúng đúng.”

“Trên lầu cũng có thể treo hình, chúng ta lên lầu hai lầu ba xem thử. . .”

“Được.”

Lâm lão gia lại nói: “Sao Vi Vi chưa có động tĩnh gì hết. . .”

Dì Trần hơi ngập ngừng đáp: “Con bé còn nhỏ, chắc Lâm Trứ đang suy nghĩ cho thân thế con bé mà.”

Lâm lão gia: “Tôi phải tiếp tục tập luyện nhiều hơn để chắt trai của tôi. . .”

Dì Trần cười to: “Đúng vậy, để tí nữa tôi gọi lão Lưu đến cùng ông đi tản bộ. . .”

Nửa tháng thời gian tới là đi chụp hình, khó có khi nào Lâm Trứ trích ra được thời gian, Kỷ Vi cũng tạm dừng công việc, đây cũng là lần đầu tiên cô và Lâm Trứ thoải mái đi xa nhà như vậy, tâm tình rất hào hứng.

Bóng đèn nhỏ Lâm Ngọc tuy rằng rất thích nháo nhưng lúc nên ngoan thì vẫn rất ngoan. Đối với cu cậu, chuyến này rất vui vẻ.

Đoàn đội nhiếp ảnh đều đi phía sau, toàn là xe tốt, cả đoàn cùng nhau lên cao tốc, khi đến gần nơi chuẩn bị thì bắt đầu rời cao tốc, đi qua những cánh đồng, những ngọn núi cao, qua những con sông, tại mỗi địa phương đều để lại bóng dáng của bọn họ.

Kỷ Vi nhìn Lâm Ngọc cầm đạo cụ mũ rơm đứng ở phía trước đang rất phấn khích. . . .

Cô đưa tay xoa bụng mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ: “Anh nói xem, chúng ta sẽ sinh ra đứa bé như thế nào?”

Lâm Trứ ôm eo cô, tay cũng đặt lên bụng cô, thấp giọng nói: “Như nào cũng được, hay là tối nay lại nỗ lực thêm nhé?”

Mặt Kỷ Vi đỏ lên, đẩy anh: “Anh đừng có không đứng đắn như vậy. . .”

Lâm Trứ: “Ừm, anh cứ không đứng đắn đấy.”.

“Hai người đang nói gì vậy? Chỉ toàn là thói đời sau này, hừ.” Lâm Ngọc đội mũ rơm làm cả gương mặt nhỏ nhắn đều bị che khuất, cũng chính vì vậy nên cu cậu mới nghe rõ ràng hai người nói, cậu hất cằm, tay nắm mũ, cố hết sức nhìn hai người.

Kỷ Vi nghe Lâm Ngọc nói đến “thói đời sau” mà phì cười. Lâm Ngọc thấy Kỷ Vi cười thì “hì” một tiếng, ánh mắt sáng lấp lánh: “Sao chị lại xinh đẹp vậy chứ. . . .”

Lâm Trứ: “Xinh đẹp cũng là của bác.”

Anh vừa nói câu này thì Kỷ Vi và Lâm Ngọc đều ngây người.

Lúc trước anh không thèm để ý Lâm Ngọc khiêu khích, khóc nháo như nào thì Lâm Trứ vẫn chưa từng lên tiếng, nhiều nhất anh chỉ dùng hành động như xách Lâm Ngọc đi, rất ít khi đáp trả trực tiếp.

Đây là không thể nhịn được nữa sao?

Lâm Ngọc bật lên tiếng hu hu, ủy khuất chạy lại ôm lấy Kỷ Vi, đến cả mũ rơm cũng đều bị rớt: “Bác cả la con, la con. . .”

Kỷ Vi ôm lấy cu cậu, nhỏ giọng dỗ: “Không la mà.”

“Bác cả chỉ biết la con, con giận quá, con muốn được hôn hôn.”

Kỷ Vi: “…”

Cô bất đắc dĩ phải cúi đầu xuống hôn Lâm Ngọc một cái, Lâm Trứ híp mắt, cuối cùng lại quay đi nhặt lấy cái mũ rơm đội lên đầu nhỏ của Lâm Ngọc, sau đó lại vươn tay túm lấy cổ Lâm Ngọc, đem cu cậu ôm đứng lên,nói: “Bác cả dẫn con đi chơi. . . .”

Lâm Ngọc hoảng sợ: “…Con không cần nha. . . .”

Lâm Trứ không đáp lại cậu, ôm cậu đi luôn.

Nhiếp ảnh gia đi theo phía sau chụp lại.

Kỷ Vi lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông đang ôm Lâm Ngọc đi, anh ôm Lâm Ngọc rất thoải mái, thoạt nhìn thần sắc anh lạnh lùng nhưng động tác lại rất ôn nhu.

Lâm Ngọc giãy dụa giãy dụa, cả người dựa vào vai anh, tay nắm mũ rơm, mệt mỏi muốn ngủ.

Trong lòng Kỷ Vi mềm mại như bông, nếu cô và Lâm Trứ cũng có một đứa bé thì có phải anh cũng ôn nhu như vậy hay không, mặt lạnh ôm nhóc con, nhưng động tác lại rất ôn nhu.

Người đàn ông này thật chứ. . . . .

Kỷ Vi hai mươi hai tuổi càng hiểu được người này đúng thật là tốt.

Trái tim cô không còn lay động bất định, không còn tồn tại cảm giác an toàn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.

Chiều nay chụp ảnh quay phim cũng không nhiều, phần lớn chỉ có đi dạo, buổi tối về khách sạn thì Lâm Ngọc đã ngủ say cả buổi chiều.

Sau khi cu cậu tỉnh lại thì ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Lâm Trứ ngáp một cái, gọi một tiếng “bác cả”, dường như hiềm khích lúc trước đã hoàn toàn tan biến.

Lâm Trứ ừ một tiếng, đặt cu cậu lên chiếc ghế, để cu cậu tự ngồi. Trợ lý tiến lên chuẩn bị bàn ăn

Ba người dùng xong cơm chiều thì vẫn còn một cảnh muốn chụp, là Kỷ Vi yêu cầu, trấn nhỏ này thật sự có rất nhiều điều đặc sắc.

Trước đó Kỷ Vi còn chọn hai bộ hán phục. Lâm Ngọc được trợ lý mang đi tắm rửa, mặc một bộ hán phục nhỏ quay lại, ngồi xếp bằng trên thảm khách sạn, chơi tấm gỗ.

Kỷ Vi chọn một bộ hán phục màu hồng nhạt, sau khi trang điểm xong thì đi ra, cả người xinh đẹp và duyên dáng.

Lâm Trứ đã thay đồ từ sớm, anh nghiêng đầu thì thấy cô mang bộ mặt xấu hổ đi đến, Lâm Trứ híp mắt nhìn bộ hán phục này, sau khi thắt phần ngực xong thì lại càng lớn, cần cổ trắng như tuyết. Kỷ Vi nâng váy, xoay người: “Nhìn được không anh?”

Lâm Trứ: “Rất đẹp.”

Anh mặc chính là bộ đồ màu vàng, rất có khí thế, khi anh đứng cùng một chỗ với cô thì đúng là nữ yêu kiều, nam tuấn lãng, thật là trời sinh một đôi.

Nhiếp ảnh gia cười, nói: “Đêm nay thật sự rất hợp với điều này.”

Phong cách của khách sạn được trang trí theo thời Minh, đến cả giường cũng vậy, Lâm Ngọc ngồi xuống chỗ thảm trải sàn, buồn chán dùng tấm gỗ vỗ vỗ vào lưng bác cả, cu cậu làm cho Kỷ Vi chụp hình rất đẹp nhưng lại đem bác cả của mình chụp xiêu xiêu vẹo vẹo… Kỷ Vi đưa mắt nhìn theo màn giường đỏ đằng trước, gương mặt hồng lên. Dưới ánh đèn mờ tối, mọi thứ nhìn càng mông lung hơn.

Lâm Trứ nắm tay cô, theo ý nhiếp ảnh gia mà tiến lại ngồi trên giường, bắt đầu chụp ảnh.

Đèn phòng mờ tối, lại thêm phong cách trang trí này làm Kỷ Vi có phần hoảng hốt, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc hán phục màu vàng, nhớ lại lúc anh quay phim《 Đại Kim 》khi ấy, hoàng đến ngồi trên lưng ngựa, đầu đội ngọc quan. . .

Kỷ Vi dựa vào lòng ngực anh, cười hỏi: “Lúc mà anh đóng vai hoàng đế chính là cảm giác như này sao?”

Lâm Trứ ôm cô, cúi đầu đáp, “Không giống nhau.”

Đó là quay phim, đây không phải vậy.

Kỷ Vi cười hì hì, xoay người nhổm dậy, sau lại ngả người vào lòng anh, đôi chân dài của Lâm Trứ duỗi ra trên sàn nhà, anh đưa tay ôm cô gái trong lòng mình, Kỷ Vi không mang giày, bên dưới làn váy là đôi chân trắng nõn, hơi co lại.

Nhiếp ảnh gia lập tức chụp hình.

Trong tất cả các tấm hình chụp cùng nhau đều là người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ hán phục màu đen điểm sắc vàng đang cúi đầu nhìn cô gái náo loạn trong lòng ngực, hai bộ hán phục dường như hòa vào nhau, thêm vào đó là đôi chân trắng nõn lọt vào ống kính. Thật sự là quá đẹp.

Ở trên giường chọn vài tư thế để chụp, mỗi tư thế lại có đến mấy tấm hình, có ảnh Kỷ Vi nằm thả lỏng hoàn toàn, lại có ảnh Kỷ Vi đè lên Lâm Trứ, anh xoay người ôm cô vào ngược, tóc hai người chạm nhau, anh cúi đầu khiến cho đôi môi mình chạm mà như không chạm vào cô, vẫn còn có một chút khoảng cách.

Nhiếp ảnh gia thật sự thán phục, quả không hổ danh đã từng là ảnh đế, lúc nào cũng biết tư thế nào là thích hợp chụp hình nhất.

Hai người chụp một lúc mới thay đổi địa điểm.

Lâm Ngọc chu môi, chống cằm, vẻ mặt không vui.

Kỷ Vi cười nắm tay cu cậu, dẫn cậu nhóc đến phòng khách chụp kiểu mới.

Lâm Ngọc bò lên đùi Lâm Trứ, ôm lấy anh nói: “Bác cả phải ôm con đấy, không được ném con xuống đâu.”

Lâm Trứ không đáp, tùy ý cậu nhóc ngọ nguậy trên người mình, Kỷ Vi khom lưng từ phía sau ôm lấy cổ anh, nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp được lại cảnh này, thuận miệng khen Kỷ Vi: “Góc độ rất tốt.”

Lâm Trứ nghiêng đầu, đôi môi mỏng chạm vào vành tai Kỷ Vi, nhỏ giọng nói: “Càng ngày em càng biết dụ dỗ, hửm?”

Kỷ Vi đỏ mặt, nhéo lỗ tai anh: “Anh nói bậy bạ gì đó. . .”

Bởi vì chụp ảnh vào buổi tối nên phần lớn các bức hình nhìn tương đối ấm áp, ái muội, Lâm Ngọc chụp một lúc liền mệt, nhưng có lẽ bởi vì hôm nay cu cậu rất hòa hảo với Lâm Trứ nên vẫn luôn ôm lấy cổ anh, không chịu đi xuống, chờ cậu nhóc ngủ thiếp đi thì Lâm Trứ mới đứng dậy, đưa cậu vào phòng kế bên để ngủ.

Trợ lý cũng ở trong phòng đó để có gì chăm sóc Lâm Ngọc.

Lúc anh quay ra thì đoàn chụp ảnh đang thu dọn đạo cụ chuẩn bị đi về, trợ lý đang dọn dẹp tại phòng khách, Lâm Trứ hỏi: “Cô ấy đâu?”

Trợ lý ngẩng đầu đáp: “Dạ ở trong phòng.”

“Bận rộn cả ngày rồi, xong thì nghỉ ngơi đi.” Lâm Trứ ung dung quăng xuống câu nói đó, ý tứ chính là đừng đến quấy rầy hai người họ. Trợ lý đương nhiên hiểu được, đây là phòng mà có hai phòng trống bên cạnh, cửa chỉ có một cái nên càng yên tĩnh hơn, bảo mật hơn.

Cửa phòng chính của hai người mở hờ, Lâm Trứ đẩy cửa đi vào thì thấy Kỷ Vi đang đứng ở trước gương, tay đang vuốt dọc mái tóc dài. Bây giờ tóc Kỷ Vi được duỗi thẳng, một màu đen tuyền, có vài sợi bị vướng nơi bả vai còn phần lớn thì đang rũ xuống. Lâm Trứ khóa cửa đi lên trước, từ phía sau ôm lấy Kỷ Vi, nghiêng đầu hôn lên cổ cô.

Kỷ Vi vừa mới tẩy trang, trên mặt vẫn còn lành lạnh, cô “ưm” một tiếng, kéo lấy tay anh, ai biết được người này lại há miệng cắn xuống bả vai vẫn còn quần áo, Kỷ Vi hoảng hốt, Lâm Trứ dùng cái tư thế này hôn cô. . . .

Cô theo bản năng che ngực, Lâm Trứ cười nhẹ: “Không cần che, anh biết em không mặc gì bên trong cả.”

Nói xong tay cũng rất nhanh cởi dây thắt lưng váy một cách thuần thục, Kỷ Vi thở dốc hỏi: “Sao anh lại biết rõ vậy chứ?”

Lâm Trứ nhíu mày, không đáp.

Quay người cô qua, váy đã rơi xuống, Kỷ Vi mềm mại ướt át chờ đợi anh đến, Lâm Trứ bắt nạt người trên của cô trước, một thân trang phục đen ánh vàng lướt qua trong gương.

Giống như một đế vương đang chiếm đoạt phi tử của mình.

Đêm trầm người cũng yên lặng.

Giọng nói Lâm Trứ ngày càng thấp: “Nỗ lực sinh một bé con nào. . .”

Kỷ Vi cắn môi dưới, ánh mắt câu người lấp lánh ánh nước nhìn anh: “Ừm, để anh có con trai lúc tuổi già. . . A. . . . .”

Bình luận

Truyện đang đọc