TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Tầm mười phút sau, cảnh sát dựa vào định vị trên điện thoại Lương Khê mà tìm đến, đến nơi tên biến thái đã ngất đi.

Nhìn bộ dạng thừa sống thiếu chết của hắn, cảnh sát chỉ dám lén lút đưa mắt đánh giá người được gọi là nạn nhân kia, cũng may trước đó Triệu Ảnh Quân bị thương, nên cảnh sát chỉ nghĩ bọn họ là tự vệ chính đáng, cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm.

Cộng thêm biểu hiện kinh hồn bạt vía của Lương Khê, khóc lóc vô cùng thảm thương, cảnh sát cũng chắc chắn vào suy đoán của mình.

Vả lại, đích thật trên con dao ở hiện trường, cảnh sát còn tìm thấy vết máu của Cao Tuấn, sau khi điều tra, thông qua lời làm chứng của Trì Viễn, trực tiếp kết tội hành hung người khác.


Vốn dựa vào Cao Tuấn bình an vô sự mà tên biến thái chỉ bị tuyên án ba mươi năm tù, nhưng Cao gia sẽ không dễ bỏ qua chuyện này, từ ba mươi năm liền biến thành chung thân cả đời.
Nhưng đó là chuyện của một tháng sau.
Hiện tại, từ đồn cảnh sát trở về nhà, Triệu Ảnh Quân một thân dính máu bị Lương Khê cưỡng chế mang vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, Lương Khê lại lôi anh lên giường, Triệu Ảnh Quân nhướn mày: "Hình như bọn mình vẫn chưa làm chuyện đó thì phải?"
"Chuyện đó?" Bàn tay đang lục hộc tủ của Lương Khê dừng lại, cậu khó hiểu quay đầu: "Em đang nói tới gì vậy?"
Triệu Ảnh Quân chống cằm, giương lên một mạt cười: "Dĩ nhiên là chuyện giữa tình nhân với nhau."
"..." Sắc mặt Lương Khê ngay lập tức ửng đỏ, đúng vậy, sau lần gặp mặt ở hộp đêm hôm đó, dù sau này xác định quan hệ, bọn họ vẫn chưa làm tình bao giờ.

Lương Khê lia mắt, trên dưới đánh giá Triệu Ảnh Quân một vòng, không biết khi bị cậu đè dưới thân, anh sẽ phát ra thanh âm thế nào nhỉ? Nghĩ đến bình thường giọng nói Triệu Ảnh Quân vốn đã trầm ấm, phải chăng lúc trên giường lại càng mê hoặc người hơn, Lương Khê xoa xoa chiếc cằm nhỏ, hai mắt cong thành hình bán nguyệt.
Một cơn gió lạnh quét qua, Triệu Ảnh Quân giật thót, nhìn đến điệu cười ghê rợn của Lương Khê, trong lòng dâng lên bất an nho nhỏ.
"Đưa tay cho anh." Lương Khê lấy bông gòn đã thấm cồn, nhẹ nhàng lau sạch vết thương trên tay Triệu Ảnh Quân, nhìn đến liền biết lúc ra tay anh không hề nương một chút nào.
Triệu Ảnh Quân ngoan ngoãn để Lương Khê chăm sóc cho mình, anh ngước nhìn, mũi này, mắt này, lông mi này… Chỗ nào cũng xinh đẹp, anh ngây ngô cười.
"Lần trước ở bệnh viện em cố ý để Thẩm Đông Quân đánh?"
"..." Triệu Ảnh Quân ngạc nhiên giây lát, sau mới nói: "Em cũng biết phân nặng nhẹ, Thẩm gia không dễ chọc vào."

Lương Khê sửng sốt, lời này hình như đã từng nghe qua.

Trong ký ức bất chợt xuất hiện cảnh tượng Lương Khê ngồi dưới gốc hoa đào, bên cạnh là một nam sinh khuôn mặt sưng phù, nhưng cậu vẫn nhìn ra được người đó là Ảnh Quân… Đúng rồi chính là Triệu Ảnh Quân.
Lúc đó Triệu Ảnh Quân vẫn còn để đầu đinh, Lương Khê thở dài nhìn anh: "Cậu lại đánh nhau? Lần này là tên nhóc nào không có mắt vậy?"
Triệu Ảnh Quân hừ mũi: "Thằng oắt nhà họ Hứa, ỷ gia đình có tiền liền không coi ai ra gì."
"Cậu thật tình." Lương Khê dùng khăn giấy lau miệng vết thương cho anh: "Lỡ nhà họ Hứa mắng vốn với cha cậu, phiền phức lắm đó."
"Anh yên tâm, tôi biết nặng nhẹ mà." Triệu Ảnh Quân mỉm cười đáp.
Hồi ức rất nhanh khép lại, hai mắt Lương Khê tỏa ra ánh sáng màu hồng, cậu mừng rỡ nói với Triệu Ảnh Quân: "Anh hình như vừa nhớ ra chuyện của mười ba năm trước, chúng ta thật sự quen biết nhau."
Triệu Ảnh Quân nghe vậy liền kích động, chồm đến ôm lấy cậu: "Thời gian còn dài, chắc chắn anh sẽ nhớ ra."
"Ừm." Lương Khê gật đầu: "Cao Tuấn nói thời đi học em đánh nhau rất giỏi."
"..." Anh không thể nói bản thân học võ chỉ vì muốn phòng vệ lão già kia thôi nhỉ?

Dùng băng gạc quấn quanh các khớp tay Triệu Ảnh Quân, Lương Khê nỉ non: "Sau này em phải bảo vệ anh đó."
"Ừm.

Triệu Ảnh Quân đáp.
Trải qua một ngày mệt mỏi, hai người cũng nhận được tin ca phẫu thuật của Cao Tuấn thành công, cũng may vết thương không đâm vào chỗ nguy hiểm.

Bệnh viện thông báo bệnh nhân cần thời gian tĩnh dưỡng, Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân chỉ có thể chờ qua một đêm, sáng mai sẽ đến bệnh viện sớm.


Bình luận

Truyện đang đọc