TIỂU TÌNH NHÂN CỦA LÃO BẢN


Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Lương Khê và Triệu Ảnh Quân đã đi đến bệnh viện.

"Bệnh nhân Cao nằm giường bệnh VIP…" Lễ tân vừa nói vừa lén lút quan sát, hai ca ca này thật soái a.
Lương Khê mỉm cười đáp: "Cảm ơn cô."
Hai người mang theo hoa quả, băng qua dãy hành lang cũng đã đến được phòng bệnh.

Lương Khê cầm tay nắm cửa dự định đi vào, chợt bên trong truyền ra một chuỗi âm thanh kỳ lạ.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Áp tai lên cửa nghe lén.


Phía bên kia, Cao Tuấn sắc mặt nhợt nhạt ở trên giường, lưng tựa vào bức tường phía sau, điều đáng nói… Cả thân thể cậu đều trần như nhộng.
Ực, Trì Viễn cầm thau nước đứng cạnh giường âm thầm nuốt nước bọt, không hiểu sao khi nhìn cảnh xuân trước mắt lại có chút ngại ngùng? Trì Viễn nhớ lúc còn là thực tập sinh, mỗi ngày đều cùng các nam đồng nghiệp tắm chung ở nhà vệ sinh công cộng, hình thù to nhỏ cái nào mà chưa thấy qua, thế nhưng chưa từng có xúc cảm kỳ lạ như bây giờ.
"Cậu có được không đó?" Qua một đêm giọng nói Cao Tuấn trở nên khàn đặc, cơn đau ở bụng vẫn còn, chính cậu vẫn chưa dám tin bản thân ngày đó thật sự dám tự mình đỡ lấy nhát dao.

Chỉ là, gương mặt hoảng sợ của tên ngốc Trì Viễn triệt để đánh mạnh vào tim Cao Tuấn, khiến cậu không nỡ bỏ rơi.
"Được… tôi làm được." Trì Viễn nhanh chóng đặt thau nước xuống bàn, cầm lấy khăn ấm vắt nước, nhẹ nhàng lau người cho Cao Tuấn.

Không khí trong phòng hiếm khi tĩnh lặng, Trì Viễn chăm chú trên từng động tác, chỉ sợ động đến miệng vết thương của người nọ, lắm lúc không cẩn thận chạm đến, âm thanh rít khí sẽ liên tục vang lên.
"Tôi… tôi xin lỗi." Trì Viễn tức khắc tái xanh, cố gắng làm nhanh nhất có thể, không bao lâu phần trên đã được thanh tẩy sạch sẽ.

Còn phần dưới…
Cảm nhận được ánh mắt lạ lùng của Trì Viễn, Cao Tuấn cũng đưa mắt nhìn xuống, đệ đệ thật phấn chấn nha.
"Cái… cái đó." Não bộ Trì Viễn bùm một cái nổ tung, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng bừng.
Cao Tuấn không quá để tâm: "Sao… chưa nhìn thấy bao giờ?"
"..." Trì Viễn chưa kịp đáp trả, lại nghe đối phương nói tiếp.
"Hay là cậu không có cái đó?" Cao Tuấn cười trêu chọc.
"..." Toàn thân Trì Viễn như được tiêm máu gà, sôi sùng sục, hắn chỉ tay vào cái thứ đang dựng sừng sững kia mà mắng: "Anh không biết xấu hổ, lúc này rồi mà vẫn cương được sao?"
"M* nó, ý cậu là gì?" Cao Tuấn nói: "Ông đây là thân đàn ông dương dương tráng kiện, thế quái nào lại không được.


Trì cún con, rốt cuộc có lau nữa không?"
Lau thì lau, cùng là đàn ông với nhau ngại cái gì mà ngại, Trì Viễn tự cổ vũ chính mình.

Hắn cầm khăn tiếp túc lau, không biết có phải ảo giác hay không? Thứ đó của Cao Tuấn hình như vừa run nhẹ một cái.
Trì Viễn ngước mắt nhìn, Cao Tuấn vội vàng né tránh.

Cũng không thể trách cậu a, tay của tên cún con này thực sự rất mịn, mỗi lần đụng chạm đều có cảm giác mềm mại như lông mao.
"Anh Cao." Trì Viễn bất ngờ lên tiếng, dọa cậu giật nảy mình.
"Chuyện gì?" Cao Tuấn hỏi.
Trì Viễn: "Cái đó của anh hình như… hơi to."
To? Tâm tình Cao Tuấn vì câu nói của Trì Viễn mà phi thường tốt lên, mũi cũng sắp nở thành hoa, biệt danh kinh thành đệ nhất phóng của ông đây đâu chỉ để làm cảnh.
Chưa sung sướng bao lâu lại nghe Trì Viễn nói: "Anh nên khám bác sĩ đi."
Cao Tuấn: "..."
"Tôi từng đọc trên mạng, đàn ông nước ta mười lăm xăng đã là khủng." Trì Viễn nghiêm túc nói: "Của anh to như vậy không chừng là có bệnh."

Cao Tuấn: "..."
Con m* nó, tên cún con này là muốn chọc cậu tức chết có đúng không?
"Cạch" cửa phòng từ bên ngoài bị người đẩy vào, Lương Khê và Triệu Ảnh Quân mặt không cảm xúc ngắm nhìn diễn cảnh bên trong.

Phòng bệnh này cách âm, ban nãy hai người chỉ nghe thấy vài tiếng xì xào không rõ, nghĩ không phải vấn đề gì lớn mới dám tiến vào, nào ngờ…
Trì Viễn ngồi ở mép giường, gương mặt ửng hồng, mà Cao Tuấn cũng đồng dạng ở bên cạnh ngơ ngác, có điều tiểu đệ đệ vẫn đang phơi bày trước bàn dân thiên hạ, còn hân hái vẫy chào.
"Rầm", Triệu Ảnh Quân nhanh chóng bịt mắt Lương Khê, kéo người ra khỏi phòng, đóng sầm cửa.
Trì Viễn vươn tay: "Hiểu lầm a."
Cao Tuấn: "..." Thanh danh của ông đây đều bị mất sạch..


Bình luận

Truyện đang đọc