TÌM LẠI HẠNH PHÚC



Nàng nằm trong phòng, khuôn mặt luôn giữ mãi nụ cười ngọt ngào, đôi gò má ửng hồng, ôm lấy gấu bông. Tất cả như mơ vậy, thật ngọt ngào, thật hạnh phúc, tình yêu là vậy sao, như kẹo ngọt chỉ muốn giữ mãi trong mình.
Anh cùng nàng lưu luyến đến nỗi, khi anh tiễn nàng về còn phải ôm bù, hôn bù anh mới chịu rời đi. Xem ra đêm nay là một đêm ngọt ngào của hai người họ.
Trong nhà của Dương Phàm.
“hôm qua ngủ ngon chứ”. Giọng uy nghiêm của bố Dương Phàm vang lên.
Trong phòng khách Dương Phàm ngồi trên chiếc ghế sô-pha, bắt chéo hai chân lên, tay kia đưa lên ghế sô-pha, giọng uy nghiêm không kém “có gì bố cứ nói, đừng vòng vo”
Sắc mặt của bố anh tái đi, giận dữ nói “hành động của con thật chẳng ra thể thống gì cả”
Anh cười khổ “thế yêu nhau phải hành động lịch sự thể thống, bố mẹ trên gường cũng phải có thể thống?”
Sắc mặt hai phu phụ họ Dương mang theo nhiều cảm xúc, chín ngượng có, tức giận có, trắng bệch có. Mẹ Dương Phàm quát “đồ bất hiếu, con có lỗi với Tử Hà còn ăn nói ngông cuồng như vậy”
Anh dùng khuôn mặt cùng ngữ điệu bình thản nói “ngay từ đầu con chẳng thích Tử Hà, chỉ tại mẹ mơ mộng thôi, gia đình ta đã là quá đủ rồi, cần gì phải lôi kéo theo người bạn thân của mẹ, vợ là do con lựa, nào phải là do mẹ cưới, nếu mẹ thích thì mẹ cứ giữ lấy mà dùng”
Mẹ anh sùi bọt mếch vì anh, bố anh cơ hồ muốn phun lửa ra “cậu, tôi, cậu tốt nhất đừng nên chọc giận tôi”. Mẹ anh vội trấn an bố anh “Triển, anh bình tĩnh”, dù bà rất giận con bà, nhưng nó rất xuất sắc, nó sinh ra là niềm tự hào của bà, khiến bà rất hãnh diện, khẽ nói bên tai chồng bà “rồi từ từ sẽ có cách giải quyết, anh biết tính nó mà”

Bố anh giận đến hóa sùng căn bản chẳng nghĩ ra gì cả, giờ này mới bình tĩnh, phải Dương Phàm rất liêu lỏng chắc sẽ sớm ngán thôi, nhưng mà, ông vẫn sợ, ông cảm thấy từ nhỏ Tử Hà đủ tư cách để đi theo Dương Phàm suốt quãng đường còn lại, Tử Hà cái gì cũng rất ưu tú, gia giáo lại lễ phép nhã nhặn, gia cảnh lại tốt nữa.
Anh làm ngơ coi như chẳng xem được gì, bước ra ngoài đi học chẳng thèm để ý họ, anh quá thất vọng gia đình này, họ luôn sắp đặt anh muốn anh làm theo ý họ, bài xích anh, anh là con người anh có cảm xúc nhưng họ khiến anh rất khốn khổ, vì sự tự cao kiêu ngạo của mẹ anh mà tim anh đã sớm lạnh đi vì hành động của mẹ anh, không ngừng khoe khoang anh trên trời có dưới đất không, khiến cuộc sống của anh từ nhỏ chẳng có gì gọi là hạnh phúc, đó chỉ là bức bình phong giả tạo của họ dựng lên lòng anh sớm nguội đi.
Tử Hà cũng giống như mẹ anh, kiêu ngạo, lần đầu gặp Tử Hà, anh thấy Tử Hà không tệ, nhưng có lần anh nghe thấy Tử Hà khoe khoang với bạn cô, khuôn mặt ngạo nghễ quá mức, nào là anh chỉ thuộc về cô, định sẵn suốt đời chỉ có mình cô là xứng đáng với anh, cô sẽ là thiếu phu nhân tập đoàn Dương thị. Chân anh rung rẫy vì lời nói cùng hành động của Tử Hà y chang mẹ anh nụ cười rất giả dối rất giả tạo kinh tởm, anh cười kinh bỉ, vốn dĩ xem cô ấy như em gái đối đãi tốt xem ra chẳng cần nữa.
=============
Nàng đang đeo headphone đi thong dong trên đường. Bất ngờ một chiếc xe BMW dừng lại, nàng thấy Hiếu Tùng đang bước tới.
Nàng ngạc nhiên hỏi “Hiếu Tùng, có chuyện gì sao”. Hiếu Tùng nhìn khuôn mặt ngây ngô của nàng thì không khỏi mỉm cười, kéo nàng lên xe.
“Hiếu Tùng?”. Nàng cảm thấy xe ngột ngạt quá mức, tại sao Hiếu Tùng nhìn nàng bằng hai sắc mặt vừa vui vừa buồn
Hiếu Tùng liếc nhìn nàng, mỉm cười “may cho em đã đeo kính suốt một khoảng thời gian dài”
“chẳng lẽ hôm qua….”.Nàng khẽ ngại ngùng, nhớ tới nàng càng cảm thấy ngượng. Hiếu Tùng đưa cho nàng xem quyển tạp chí OneShot. Nguyên bức ảnh to đùng đập vào mắt nàng, nàng cùng Dương Phàm hôn nhau thấm thiết trong hẻm mà cũng có người chụp lén được sao, tựa còn ghi
Tay nàng rung rung, mắt khẽ giật giật, khuôn mặt đơ đi. Hiếu Tùng trêu ghẹo nàng “có phải là khá may mắn không, mà hình chụp em cũng không tệ”. Hiếu Tùng sờ sờ cằm “rất đẹp, thân hình rất chuẩn nha”

Nàng đỏ mặt lên, đánh vào bắp tay của Hiếu Tùng, giọng xấu hổ “còn nói nữa, được rồi”.Đến đây Hiếu Tùng hỏi nàng cặn kẽ hơn, hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng ấp úng, kết quả là cũng phải khai hết.
“dừng”. Nàng vội hô to khiến bác tài ngạc nhiên, thắng gấp, nàng cơ hồ như muốn ngã nhào lên phía trước. Hiếu Tùng vội túm lấy bím tóc nàng “ai da”.
“em muốn tự sát sao?”. Hiếu Tùng nhăn mắt nhìn nàng, nàng xoa xoa đầu, ai oán nhìn Hiếu Tùng “Da đầu em cơ hồ bị anh xé rách rồi, em muốn xuống xe”
Hiếu Tùng nhìn nàng ngạc nhiên, nàng thở dài nhìn Hiếu Tùng “em không muốn có nhiều scandal, anh hiểu chứ?”
Hiếu Tùng gật đầu, mở cửa xe cho nàng, nàng làm mặt quỉ với Hiếu Tùng khẽ xoa xoa đầu. Hiếu Tùng mỉm cười nhìn nàng rồi lắc đầu, nhanh chóng cho xe đi.
Hôm nay nàng đã tới trễ do ngủ muộn mà còn bị Hiếu Tùng túm cổ lên xe. Sau giờ lại bị túm lên phòng hội học sinh viết bản kiểm điểm. Trúc Hồng nhìn nàng tặc lưỡi “làm nhiều chuyện xấu xa quá, có quả báo rồi”
Nàng thở dài, chăm chú viết xong bản kiểm điểm, Dạ Thi khoang tay trước ngực, lắc đầu “ôi, xem ra hội học sinh của chúng ta phải mất mặt nha”.
Trúc Hồng khom lưng xuống bàn, gác tay lên cằm, cười đểu xem ra hai người thật sự tiến triển quá nhanh, xuất hiện trên chính của mặt báo luôn nha
Mắt nàng giật giật, khuôn mặt nóng bừng,vội đeo headphone vào, Trúc Hồng giật ra “ôi, biết đỏ mặt sao, sao lại gan dạ tới mức này chứ”, nàng cùng bạn trai nàng còn chưa thân mật đến độ như hội trưởng cùng thư ký xấu xa này, chắc chắn là hội trưởng là chủ mưu trong chuyện này.
Nàng khẽ quát “chị đừng trêu đùa em nữa”. Trúc Hồng muốn nói thì từ xa vọng lại một tiếng ngạo nghễ “đừng có mơ mộng hảo huyền nữa, tỉnh lại đi, đừng mơ mà bước chân vào Dương thị”

Sắc mặt nàng trầm xuống. Câu nói của Tử Hà làm cho nàng cảm thấy đau nhói, Trúc Hồng ngăn cản Tử Hà đến gần Thái Văn, nhưng bị Tử Hà hất đi chỗ khác Dạ Thi vội đến đỡ nhưng chẳng dám nói gì, vì gia đình Dạ Thi chỉ là một xí nghiệp nhỏ nhoi, còn tập đoàn Túc thị chẳng dễ mà châm chọc.
Tử Hà khẽ nâng lấy cằm Thái Văn, giọng nói ghen ghét mang đầy ai oán “biết điều thì cút ra xa Dương Phàm của tôi, hiểu chứ”
“tôi là tôi, tôi chẳng thuộc quyền sở hữu của cô, Tử Hà, tôi cảnh cáo cô lần cuối đừng dại dột đụng vào bạn gái tôi, cùng gia đình cô ấy, tôi chẳng đùa với cô đâu Tử Hà”. Dương Phàm từ từ bước lại, ánh mắt giận dữ nhìn ấy Tử Hà.
Vốn dĩ anh mau chóng giải quyết việc rồi nhanh chóng định dẫn Thái Văn đi ăn cơm chung, nào ngờ nghe được Tử Hà lại nói anh là của cô ta, anh cười kinh bỉ.
“Phàm…em….”. Trong lòng Tử Hà lại tăng thêm ai oán, liếc nhìn lấy Thái Văn, bĩu môi. Dương Phàm vội hất Tử Hà ra, nghiến răng nói “Dương Phàm tôi chẳng dễ chọc, đừng có mà chọc giận tôi”
Anh vội kéo lấy Thái Văn đi, để lại Tử Hà đang dùng ánh mắt giận dữ mang đầy thống khổ, cắn lấy móng tay, thù này phải trả.
Anh kéo nàng đi đến một hành lang vắng vẻ, ôm chặt lấy nàng, giọng oán trách “tại sao em luôn hiền từ, khi bị bắt nạt, tại sao em không phản khán”, anh cảm thấy bất lực, anh phải cố gắng hơn nữa, Thái Văn, Thái Văn của anh luôn luôn tỏ ra vẻ yếu đuối trước Tử Hà, anh thật sợ Tử Hà nhân lúc anh vắng sẽ chà đạp nàng.
Nàng lấp bấp “em..em…”, chỉ cần nhìn thấy Tử Hà trong lòng nàng nổi lên một cảm giác khó tả, dù Tử Hà kiêu ngạo nhưng lại thật lòng đối với Phàm, nàng biết nàng căn bản chẳng thể trèo cao, nhưng nàng yêu Phàm.
“đừng nói nữa”. Anh vội phủ lên môi nàng, nuốt đi những điều nàng muốn nói, cùng dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của nàng, cướp đi mật ngọt của nàng, siết chặt nàng đến mức có thể.
“a…”, nàng thở hổn hển, khi anh buông môi nàng ra và khẽ cắn môi nàng. Anh mỉm cười nhìn nàng“đây là dấu ấn chứng nhận em là của Dương Phàm”.
Nàng mỉm cười, ôm trầm lấy Dương Phàm. Sau khi ăn trưa xong, Dương Phàm đưa nàng về nhà, xin phép gia đình nàng, gia đình nàng mới đầu từ chối nhưng rồi lại rung động trước sự thành khẩn của anh.
Trong phòng nàng, nàng khẽ nói “này anh đang trong giai đoạn thử việc đấy, coi chừng bị đuổi”.

Anh vẫn chẳng buông tay nàng ra mà đặt nàng ngồi trên đùi anh, ôm lấy nàng, giọng ai oán “ai kêu em luôn quá hấp dẫn người ta”. Nàng nhéo mũi anh, bỗng điện thoại di động nàng reo, nàng bắt máy, anh vẫn kéo chặt nàng, ôm nàng, làm phiền nàng, bám nàng như keo dính chuột
. Nàng vội vàng quăng di động ném ra ngoài cửa sổ, hai tay run rẩy bất lực.
“hắn ta…hắn ta..”Giọng nàng lấp bắp. Thật ra anh nghe thấy giọng của một người đàn ông, chắc chắn thằng khốn đó, anh vội đỡ nàng dậy, sắc mặt nàng trắng bệch, anh sợ nàng tái phát bệnh nữa, ôn nhu đặt nàng trong vòng tay anh, ôm ấp nàng.
Khẽ dỗ dàng “ngoan, Văn, có anh, chẳng sợ nữa, được không”. Nàng khoác lấy cổ của anh, nước mắt tuôn ra, bật khóc “oa….em rất sợ, chắc chắn, hắn…chẳng buông tha em...em rất sợ...”
Anh khẽ hôn lên trán nàng, dỗ dàng “ngoan, nếu hắn quấy rối em, anh sẽ cho hắn biết tay, nói đi hắn là ai”. Nàng lắc đầu, dụi vào vòm ngực anh, giọng hoảng sợ “em…em…”
Nhận thấy nàng thở gấp, anh phủ lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, an ủi nàng, quả nhiên nàng đã sớm ngủ vì nụ hôn quá mức siêu cấp của anh. Đặt nàng lên gường, hai tay cầm lấy bàn tay trắng mịn màng
“chị, điện thoại di động của chị”. Thái Trác bước vào thì thấy cảnh âu yếm của họ, Dương Phàm khẽ đặt tay lên môi “suỵt, đưa anh điện thoại của chị em”
Thái Trác gật đầu đưa điện thoại cho anh, anh thử mở nguồn, trong lòng thầm nghĩ ‘may quá’, nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa.
Hàng số chết tiệt này. Từ đầu máy kia vọng lại “Văn, anh biết là em mà”
Anh hừ lạnh “thằng chết tiệt kia, biết điều thì im đi nếu không mày biết hậu quả chứ”
Anh tức giận, nhắn cả trăm tin nhắn cảnh cáo hắn
Thái Trác khẽ nhìn trộm hành động của anh,quá mức đáng yêu, khiến Thái Trác của lắc đầu thở dài, khẽ nhìn vào phòng , anh hi vọng chị cùng Dương Phàm sẽ đẹp đôi, nhưng anh cũng hi vọng luôn cầu chúc cho chị, vì cơ hội đó thật mong manh, ông trời ơi liệu ông có chia rẽ đôi uyên ương này không, Thái Trác thở dài.


Bình luận

Truyện đang đọc