TÌM LẠI HẠNH PHÚC



“chặn hết mọi thông tin của tứ phía hiểu chứ”. Giọng nói băng lãnh của Matsumoto vang lên khiến cả phòng họp đều rét lên. Dạo này nhiều người cứ thích đi điều tra tiểu công chúa của anh khiến anh rất phiền não, có phải là do anh quá thương tiểu công chúa nên đã sai lầm khi cho tiểu công về nước?
Một đàn ông lịch sự nhã nhặn đứng lên “yên tâm, nhất định sẽ chẳng có điều gì bất lợi cho cô Etsuko”.
“là vậy thì tốt, nhớ im lặng là chính”. Matsumoto dùng ánh mắt sắc sảo bắn về người đàn ông lịch sự đó, người đó nhanh chóng đứng thẳng người gật đầu
Vì tiểu công chúa từ bốn năm trước anh đã thuê cả băng nhóm làm việc tình báo cho anh xử lý sự việc mọi lúc mọi nơi, và cập nhật các thông tin của tiểu công chúa, bịt miệng các báo chí chính là nghĩa vụ của họ.
Masayoshi là một trong những cánh tay đắc lực của Matsumoto, nhận được cuộc điện thoại nhanh chóng đẩy cửa phòng ra.
Lúc này ai cũng thầm cám ơn Masayoshi, mừng ra nước mắt. Masayoshi khẽ nhíu mày vì biết mình thất thố, nhanh chóng bước tới thì thầm bên tai của Matsumoto, rồi cung kính đưa điện thoại cho Matsumoto.
Tất cả mọi người lui ra. Từ đầu dây kia vọng lại, tiếng nói ngọt ngào của một phụ nữ người pháp vang lên “John, con khỏe chứ”
Matsumoto xoay ghế ra đằng sau, liếc ra ngoài cửa kính “ừ, cô kêu con là Matsumoto được rồi ,cô khỏe chứ”
Bên đầu dây kia khẽ kia than thở “cô khỏe, Etsuko sao rồi”
“Etsuko thì chưa biết, con thì chưa có thời gian, cô biết mà”
Nghe được giọng nói não nề của Matsumoto (tên tiếng Pháp là John Simon,quốc tịch Pháp). Thì người phụ nữ thở dài “yên tâm mai dì cùng bé Jack sẽ qua đó một chuyến, để quản bá nước hoa, tiện thể giúp con khuyên can được chứ”
Matsumoto khẽ cười “ừ, có cô thì con chẳng còn sợ nữa, có chuyện gì sao?”
“à…ừm…, tháng sau là tới sinh nhật của lão phu nhân”
“hừ, lão bà đó sinh nhật thì có liên quan gì tới tôi”
“dù sao bà ấy cũng là bà nội của con mà”

Nói đến đây thì Matsumoto như con khủng long biết phun lửa “im đi, bà ta chẳng là cái rắm gì cả, chỉ tại cái tật cố chấp mà đã hại chết mẹ tôi”
Từ đầu dây vọng lại, với giọng pha chút hối hận “xin lỗi, John”
“không sao, xin lỗi cô”, Matsumoto thở dài vì biết mình giận cá chém thớt, nhanh chóng lái sang chủ đề khác “cô nhớ chăm sóc lão Simon cẩn thận”.
“ừ, yên tâm, cô bận rồi tạm biệt”.
Matsumoto cúp máy, thở dài, bàn tay đưa lên trán, nhắm mắt dưỡng thần, nhắc đến đây thì trái tim Matsumoto càng nhói đau.
Trong trí nhớ của Matsumoto. Khi đó Matsumoto chỉ là một đứa trẻ ngây thơ 5 tuổi, hưởng trọn hạnh phúc gia đình. Một ngày một người đàn bà thượng lưu đã đến và phá hỏng mọi thứ của Matsumoto, ngày đó dù có chết nằm xuống mồ thì Matsumoto vẫn nhớ rõ
“cô nghe rõ đây, Simon là ai mà cô tưởng có thể dễ dàng bước vào dòng họ Simon hả”. Người đàn bà với dáng vẻ thượng lưu đang liếc nhìn mẹ của Matsumoto bằng ánh mắt kinh thường.
Mẹ Matsumoto cúi đầu “xin lỗi, con, con không có ý định trèo cao đâu”.
“im miệng” Người đàn bà quí tộc vội tát một bạt tai vào mẹ Matsumoto “A”. Matsumoto núp phía sau tường nhanh chóng ra đỡ “mẹ…mẹ…”
“không John, con vào đi vào đi”. Nghe thấy giọng noi hoảng hốt cùng sắc mặt tái nhợt của mẹ Matsumoto khiến Matsumoto khóc lớn lên “ô…ô…bà là người xấu”. Một tay chỉ vào người đàn bà quí tộc mà khóc “bà đánh mẹ tôi”.
Ánh mắt sáng lóe của người đàn bà thượng lưu đang nhìn vào Matsumoto, khiến mẹ Matsumoto nhanh chóng ôm lấy Matsumoto “không, tôi van xin bà, hãy tha cho John”.
Người đàn bà thượng lưu đó tách Matsumoto đang khóc nức nở trong lòng của mẹ ra, giọng vui mừng nói “tôi tình nguyện để cô theo hầu Simon nhà tôi, đưa đứa cháu lại cho tôi”
“không, John của mẹ”. Mẹ của Matsumoto khóc nức nở, quì xuống, kéo lấy váy của người đàn bà quí tộc mà van xin.
Hai bàn tay bé nhỏ của Matsumoto đưa ra, giãy giụa trong vòng tay của người đàn bà thượng lưu, khóc nức nở “ô..ô…mẹ…”
“không, đừng bắt con tôi, đừng bắt John đi”. Mẹ Matsumoto van xin, nhưng đổi lại là ánh mắt kinh thường cùng với bạt tai vào mẹ Matsumoto

“mẹ…ô…ô…..” từ từ ánh mắt của matsumoto dần xa mẹ mình, matsumoto vĩnh viễn mất đi mẹ mình từ lúc đó, vĩnh viễn vĩnh viễn mất đi gia đình ấm áp.
Mỗi lần nhớ đến đây, thì nước mắt của Matsumoto chảy dài xuống khuôn mặt của Matsumoto, thật chất Matsumoto là con người rất hiền hậu ngây thơ, nhưng kẻ từ 5 tuổi cuộc đời của Matsumoto đã thay đổi.
4 năm trước về trước , sau khi thầu đất và tuần tra khu thương mại xem nó xây xong chưa, dự tính về Nhật Bản thì thấy một cô bé ngây thơ bên lề đường đã quì xuống khóc nức nở vang xin một điều gì đó, thì Matsumoto giật mình, nhanh chóng bước xuống xe đỡ lấy cô bé đang ngất đi.
Trong một buổi tiệc được tổ chức tại tầng trên cùng của ‘Jane’, rất nhiều khách qua lại, vì hôm nay có một vị khách đặc biệt qua để quản bá sản phẩm của họ, nên rất nhiều thương nhân đang tụ tập tại đây.
Lúc này Masami cùng đến với Dương Phàm, Đào Bích được mời tới làm người mẫu quảng bá sản phẩm nước hoa, nên cùng gật đầu với Masami, nhưng trong lòng lại có chút ghen ghét Masami.
Leroy Bonnie vừa bước vào thì ai cũng dòm ngó, một phụ nữ 28 tuổi, mái tóc đỏ xoăn bồng bềnh, đôi mắt xanh, đôi môi đỏ thắm, quần áo đang mặc vừa lịch sự lại nhã nhặn bó sát người lộ được đường cong quyến rũ rất đẹp, giọng nói quốc ngữ có chút trầm thấp, đang chào hỏi mọi người.
Trên tay bế theo một đứa bé rất kháu khỉnh không ngừng giãy giụa, thoạt nhìn rất đáng yêu vì đôi mắt xanh rất sắc sảo.
Masami thật sự ngưỡng mộ “cô ấy chính là mẹ kế của Matsumoto tiên sinh, trời ạ, nhìn gần còn đẹp hơn, thật đáng ghen tỵ”.
Quả thật Dương Phàm cũng có chút ngưỡng mộ, Leroy Bonnie quả thật rất đẹp, lại sang trọng, ai mà chẳng biết đến thương hiệu nước hoa nổi tiếng do gia tộc của Leroy Bonnie sản xuất, mà đáng quan trọng là tỷ phú người pháp giấu mặt kia mới là đáng gườm, chỉ biết ông ta là Simon còn lại giới truyền thông thì chẳng thông báo, người biết mặt thì chẳng nói, có thể thấy Simon này quả thật rất lợi hại.
Âu Nhạc Phong nhanh chóng tới ôm trầm lấy Bonnie Leroy, giọng quốc ngữ hào hứng của Bonnie Leroy vang lên “Phong, rất vui được gặp lại cậu”
Âu Nhạc Phong gật đầu “chà bé Jack coi bộ đang lớn dần nha, thật khả ái”. Âu Nhạc Phong đưa lấy ngón tay của mình cho bé Jack ngậm trong miệng, bé Jack rất nhiệt liệt hào hứng mà đòi Âu Nhạc Phong ẵm.
Ba người nhanh chóng bước chân đến một khu khác, hôm nay là ngày trọng đại nhưng Âu Nhạc Phong cho chặn hết giới báo chí, phóng viên căn bản chẳng lọt vào đây được.
“Jane”, Bonnie Leroy hớ hở khi thấy được Thái Văn, Thái Văn cũng rất vui mừng “cô Bonnie”. Hai người ôm nhau, trong tình trạng vui mừng, bé Jack thấy thế cũng oa oa đòi bế, Âu Nhạc Phong nhanh chóng đưa bé Jack cho Thái Văn.
“trời ạ, đây là bé Jack đây sao, thật dễ thương nha” không ngờ ngài Simon lại lợi hại tới vậy, mà cũng phải cưới hai năm rồi nên có một mụn con là vừa. Thái Văn nhìn lấy Bonnie Leroy mà cười, trong khi đó lấy má không ngừng nựng lấy Jack, Jack cũng ngoan ngoãn mà dựa vào lòng của Thái Văn.

Bonnie Leroy khinh hãi khi thấy được bộ đồ của Thái Văn, mặt của Bonnie Leroy nhăn dữ dội, Âu Nhạc Phong cười sảng khoái “thiếu phu nhân Simon, nếu còn nhăn nữa thì sẽ dọa chết Simon lão gia đó”, thật là thái quá hết mức
Bonnie Leroy ôm lấy mặt “Chúa ơi, sao Jane lại ăn mặc xớn xác như thế này hả?”. Thái Văn nhìn lại chiếc áo phong, quần bò, dép lê thì nói “có gì không ổn, rất thoải mái mà”.
Âu Nhạc Phong cười trừ, Bonnie Leroy lắc đầu “không được, Jane ngoan của cô hay là Matsumoto quá bạc đãi Jane nếu Jane thiếu tiền có thể nói với cô mà?”
Thái Văn hớ mặt ra, cười khổ “cô, con đâu có nghèo túng như cô nghĩ, vì con thích như thế, bé Jack nói xem, có phải chị rất dễ thương không”. Bé Jack chẳng hiểu gì chỉ dựa vào ngực của Thái Văn (háo sắc)
Bonnie Leroy vội nói “Phong, mau đưa quà lần này cho Jane nào”. Âu Nhạc Phong hiểu ý, vội búng tay thì người hầu đưa cho Thái Văn cái túi.
Bonnie Leroy lại nói “đây là quà cô mua tặng Jane , có thích chứ?”. Thái Văn nhìn vào thì thấy rất đẹp nhưng lại nói “cô, cháu ở đây chẳng cần phải mặc những chiếc đầm như thế a”
Bonnie Leroy cười đểu “thì con cứ nhận đi, Matsumoto cũng sẽ đồng ý mà”. Đến đây thì con mắt của Bonnie Leroy đảo liên, Thái Văn cười nhạt cô đừng có nói, cháu biết cô tính nói gì rồi, có phải là do Matsumoto kêu cô đến hối thúc con về.
Bonnie Leroy cười ngại ngùng, giọng nói có chút thẹn thùng Jane, con có biết là Matsumoto rất lo lắng cho con, Thái Văn thì nhún nhún vai biết chứ, nhưng thời hạn là một tháng nha, còn chưa hết mà, cả nàng cũng chẳng biết mong đợi đều gì ở đây, mẹ nàng nôm na cũng gần khỏi bệnh rồi.
Bonnie Leroy đành thở dài, Bonnie Leroy cùng Âu Nhạc Phong phải vào chủ trì buổi lễ vì thế Thái Văn ẵm lấy Jack ở ngoài khu này mà chờ. Chương 23-3
Mọi người nhanh chóng đứng lên đi qua chào hỏi sau khi khai mạc xong. Masami cầm lấy trai nước hoa màu tím nhạt có vẻ rất đẹp, khẽ sịt một chút nước hoa lên tay “Phàm, anh ngửi xem, rất thơm nha”
Masami nắm chặt lấy tay Dương Phàm hớn hở đưa cho Dương Phàm ngửi thì, Dương Phàm giật bắn người, giật lấy trai nước hoa trong tay của Masami, khiến Masami giật mình “Phàm, anh sao thế”, chẳng lẽ Phàm có hứng thú với nước hoa, mà nước hoa của phụ nữ???
Dương Phàm nhíu mày, từ đằng sau truyền lại giọng nói quyến rũ pha chút ngạc nhiên “nước hoa của tôi có chuyện không ổn sao?”, tại sao chàng trai này có vẻ không được vui khi ngửi thấy mùi thơm lại thanh của nước hoa chứ
Bonnie Leroy đi đến với dáng vẻ quí phái, trên đầu đội chiếc nón vành màu trắng nhạt sang trọng.
Dương Phàm khôi phục lại dáng vẻ của mình “Simon phu nhân, xin hỏi nước hoa này phu nhân đã được bày bán ra lần nào chưa?”
Bonnie Leroy mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má trái “ đương nhiên là chưa, dự tính tháng sau sẽ được bày bán”. Liếc nhìn tấm thẻ trước ngực “Dương Phàm”, chà quả nhiên chàng trai này y chang tên của mình, cả người tỏa ra cổ khí của bật vương gia có chút phóng khoáng thật là đẹp trai và phi phàm.
Masami chẳng hài lòng với thái độ Bonnie Leroy nhìn lấy Dương Phàm, có chồng rồi mà cứ ham của mới mẻ, nhanh chóng khoác tay Dương Phàm. Chuyện này đã làm cho Bonnie Leroy để ý tới thì vội chào hỏi “quí cô kế bên, Dương tiên sinh là?”
“bạn gái”. Masami giật lấy câu trả lời của Dương Phàm, khiến Dương Phàm thở dài, ở đây rất nhiều người làm sao mà Dương Phàm nỡ làm bẽ mặt Masami đành thở dài gắng gượng, thầm nghĩ rất may mắn ở đây chẳng hề có phóng viên.

Bonnie Leroy dù tỏ ra vẻ lịch thiệp thì cũng có chút kinh bỉ quí cô này, rõ ràng chàng trai này chẳng ưa lấy quí cô này, đúng là tự mình chuốc khổ, mà cũng hơi giống cô lúc trước.
Dương Phàm vội hỏi vào chủ để chính, lần này từ miệng của Dương Phàm bật ra tiếng Pháp nghe có vẻ rất mát tai và ngọt ngào, có chút khàn khàn nghe thật quyến rũ “Simon phu nhân, xin hỏi phu nhân có quen với một người tên Hà Thái Văn”
Bonnie Leroy nhíu mày, vội cười vội đáp“chưa từng
Dương Phàm nhăn thêm một chút, vội từ bóp lấy ra tấm ảnh “xin hỏi phu nhân từng quen biết cô gái này”, nếu phải thì Thái Văn, Âu Nhạc Phong, Leroy Bonnie có quan hệ gì với nhau, thật chẳng hiểu???
Sắc mặt phấn khởi hiện ra trên khuôn mặt mỹ lệ của Bonnie Leroy “OMG, đây chính là thiên thần bé nhỏ của tôi, Dương tiên sinh, xin hỏi hai người có quan hệ gì?”
Dương Phàm càng nhíu mày nghi hoặc “là bạn bè, xin hỏi……”
Đến đây thì Masami ngắt lời giận dữ dậm chân dù họ nói tiếng Pháp khiến Masami không hiểu, rõ ràng Phàm có ý mà, Masami còn nghe được ‘Hà Thái Văn’ thì sắc mặt thối đến chẳng thể thối hơn lại còn giữ lấy hình ảnh trong bóp da nữa chứ, rõ ràng là chẳng thể quên được gái bao đó mà, đến đây thì Masami này chẳng thể nhường nhịn, giật tấm ảnh trong tay của Dương Phàm, giọng đanh đá nói “người trong tấm hình này chỉ là ‘gái bao’ chuyên ăn bám đàn ông”
Bonnie Leroy mí mắt rung rung, tát lấy một bạt tay trên khuôn mặt phấn nộn của Masami, khiến Masami trợn mắt, thật chẳng thể tin nổi, một quí bà thượng lưu lại có vẻ mặt giận dữ như một ác phụ như thế
Rất may mắn cho Masami là buổi lễ này chẳng có phóng viên hiện diện nếu không thì sẽ rất bẽ mặt, và trở thành đề tài cho mọi người soi mói.
Lúc này Bonnie Leroy vẫn chưa hả giận “tiểu thơ kia, tôi kinh bỉ với cách bám đàn ông dai dẳn như cô, cô có tư cách gì trách thiên thần của tôi”, bám đàn ông hứ, cô mới bám đàn ông đó.
Giọng nói của Bonnie Leroy không có vẻ gì là đùa mà còn chứa rất nhiều sự giận dữ, Masami gượng dậy chỉ vào tấm hình, cười kinh bỉ“ thiên thần sao, mỉa mai thật”
Bonnie Leroy sắc mặt xấu đến chẳng thể xấu hơn nữa chắc chắn sẽ xông lên bẻ cổ cô ta trước, Âu Nhạc Phong cùng một số vệ sĩ khuyên can, lôi Bonnie Leroy vào hậu trường.
Lúc này Dương Phàm thở dài, sắc mặt thất vọng nhìn về Masami, cũng thật không ngờ phụ nữ nổi đóa lên đáng sợ đến thế nào.Âu Nhạc Phong nhanh chóng lên chủ trì buổi lễ xong thì đi xuống giật lại trai nước hoa trên tay của Masami, xịt một loại khác lên người của Masumi.
“này, Âu Nhạc Phong có ý gì?”. Masami đang tức giận, thì hành động của Âu Nhạc Phong càng làm cho Masami tức giận hơn.
Âu Nhạc Phong cười như không cười “ý gì?, Masami, cô tự hiểu rõ, đuổi đi vị khách sang trọng của tôi, còn muốn xài nước hoa này sao, trong mắt tôi, cô chỉ xứng với loại nước hoa tầm thường đó”
Masumi há miệng ra, cơ hồ không tin nổi, sắc mặt tái mét nhìn lấy Âu Nhạc Phong, cơ hồ cô chưa bao giờ nhục nhã như bây giờ cuối cùng có chuyện gì xảy ra. Âu Nhạc Phong đi tới cười vô lại, ghé sát tai của Masumi “nhất định cô sẽ hối hận”. Sắc mặt của Masumi có chút trắng bệch, nhưng vẫn tức giận.
Buổi lễ kết thúc nàng cùng bé Jack trốn đi chỗ khác, chờ Bonnie Leroy cùng Âu Nhạc Phong ra rồi cùng nhau đi nhậu nhẹt cho thỏa mãn, vì lâu rồi chưa từng gặp nhau, nên có thể vui sướng khi chẳng ai quản.


Bình luận

Truyện đang đọc