TÌM TÌNH YÊU TRONG BÌNH YÊN

Mới đó mà Thiên Trang đã học với "gia sư riêng" Thế Khôi được hơn một tuần rồi. Bài học không nhiều, kiến thức cơ bản cô cũng nắm vững anh chỉ chọn lọc thêm một số bài nâng cao cho cô mà thôi. Có nhiều hôm, anh lại tranh thủ đưa bài cho cô làm còn mình qua phòng Thiên Ân chơi, có hôm thì mua ít đồ ăn vặt đến, mở ra cho cô và chị cùng ăn.

Hôm qua, như thường lệ, sau khi kết thúc buổi học, cô tiễn Thế Khôi về; lúc quay lại, đi ngang qua phòng ba mẹ, vô tình nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người:

- Ông này, ông thấy chuyện của con Thiên Ân với thằng Thế Khôi như thế nào? - mẹ cô hỏi.

- Ừ thì tùy tụi nó thôi. Thế Khôi thì không có gì đáng chê trách cả. - Ba cô trả lời.

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Thế Khôi và Thiên Ân là cùng nhau lớn lên, chỗ gia đình mình với nhà anh Quách cũng là bạn bè lâu năm. Nếu hai đứa nên duyên được thì tốt biết mấy. - Mẹ cô thở ra một hơi, xì cười - Thấy hai đứa đứng bên nhau vô cùng đẹp đôi, đúng như mọi người nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" mà. Chỉ mong sao tụi nó sớm nên duyên chồng vợ.

- Tôi cũng thấy như thế. - ba như nhớ lại gì đó, nên thét lên - Ây da - rồi cuống quýt vỗ đùi nói - Hôm bữa trong tiệc mừng đó, anh Quách có ngõ ý nói với tôi hay tìm ngày tốt cho hai đứa đính hôn trước, một năm sau khi thằng Thế Khôi học thạc sĩ xong, con Thiên Ân cũng ổn định công việc rồi làm đám cưới. Hôm đó tôi nói để tôi bàn với bà xong cho ổng hay, nhưng bữa đó say quá sau công việc nhiều tôi quên luôn.

- Ông này, chuyện quan trọng thế sao ông lại quên chứ - mẹ cô cằn nhằn - anh Quách tính như vậy là đúng ý tôi quá rồi còn gì. Hay là để mai tôi rủ bà Yến (tên cuả bác Quách gái) qua đây chơi. Sẵn bàn chuyện này xem sao.

- Chuyện này thì bà cứ tính đi. Nhưng làm gì cũng nên hỏi ý con gái trước, nghe xem con nghĩ như thế nào. Chứ đây là chuyện trăm năm, có gì con nó khổ lắm.

- Cái này tôi biết cân nhắc.

- Ừ, vậy thôi tôi làm việc một tí rồi ngủ sau, bà ngủ trước đi.

- Vậy ông làm gì làm đi.

Sau khi đoạn đối thoại kết thúc, Thiên Trang như kẻ vô hồn trở về phòng. Ai là "thục nữ"?, ai là "quân tử"?, mẹ ví von siêu tài ấy nhỉ, rất chuẩn xác để nói về Thiên Ân và Thế Khôi. Cô bước lên phòng, ngồi bên bể cửa sổ nhìn những vì sao trời, những vì tinh tú như những hạt pha lê bảy sắc màu. Như những nụ cười xinh đẹp ngày bé. Nhưng giờ một phần tuổi thơ đó đã đi mất rồi không biết phải tìm lại ở nơi đâu.

Ngày hôm sau, đúng giờ Thế Khôi lại đến kèm cô học. Nhưng nhớ đến cuộc nói chuyện tối qua, cô không muốn học cùng anh tí nào cả. Khẽ rùng mình, nghiêng tai lắng nghe những âm thanh, tiếng dì giúp việc mở cổng, tiếng xe hơi của anh đang chạy vào sân. Thế Khôi anh có biết anh sắp được đính hôn với người trong lòng rồi hay không? Hôm nay anh đến đây dạy học hay đến đây bàn chuyện đính hôn? Cô ngồi yên lặng trong phòng, một lát sau, không hề có tiếng mở cửa phòng như mỗi khi, Thiên Trang nhíu chân mày nghe loạt âm thanh đang diễn ra ở phòng chị hai bên cạnh. Có tiếng mở cửa, có tiếng đóng cửa. Nhưng bên trong phòng kia xảy ra chuyện gì, hai người đang nói gì thì cô nghe không rõ. Lặng lẽ đếm thời gian 5 phút, 10 phút, 20 phút. Thời gian cứ trôi chầm chậm như thế, thầy giáo vẫn chưa thấy đâu. Cuối cùng sau hơn 30 phút đợi chờ, đã có tiếng gõ cửa phòng cô, cách gõ chầm chậm có quy luật này chắc chắn là của "thầy giáo" rồi. Đợi một lúc thấy cô vẫn chưa lên tiếng, anh khẽ gọi.

- Trang ơi, anh Khôi nè.

- Vào đi - Cô gắt lên

Cửa bật mở ra. Thế Khôi bước vào. Cửa nhanh chóng khép lại, anh đi đến bàn học của cô, vui vẻ cười nói:

- Chào em, nãy anh có chút chuyện nên vào trễ.

Cô tắt máy tính, ngẩng đầu lên đưa đôi mắt sáng quắc nhìn lên gương mặt sáng bừng và đôi mắt lấp lánh niềm vui của anh. Chỉ ba mươi phút tâm sự riêng vơí chị Thiên Ân đã làm anh hạnh phúc thế rồi sao? Cô cảm thấy rất chán nản, không thể nào tập trung học hành được. Cô đặt tay lên bàn nhìn anh, hỏi:

- Bận chuyện của anh là hẹn hò riêng tư trước khi dạy đúng không?

- Hi. Em biết rồi còn hỏi. - Rồi anh nhìn xuống bàn học cảm thán - Ái chà, hôm nay siêng năng dữ ta.

- Sao anh biết hôm nay em siêng năng - Cô hỏi mang vẻ không mặn không nhạt, như chỉ hỏi lại cho vui.

- Thì hôm nay em đã chuẩn bị sẵn sách và tập luôn nè. - Anh nói xong, mỉm cười, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

Cô thở ra một hơi rồi hỏi:

- Con người có thói quen đánh giá sự việc qua hình ảnh họ nhìn thấy chứ rất lười nhát tìm hiểu sâu bên trong của vấn đề mà họ cho là không quan trọng đúng không? - Cô không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm anh, không để lọt bất kỳ phản ứng nào của anh.

Anh chỉ nhìn việc cô chuẩn bị sẵn sách vở thì khen cô chăm chỉ. Anh không hề tìm hiểu để biết rằng cô nghe tiếng xe anh vào nhà gần bốn mươi lăm phút trước, đợi anh bên phòng chị Thiên Ân ba mươi phút nên mới tự chuẩn bị sách. Anh không biết anh đã vô tình để cô đợi chờ thế nào. Chỉ nghĩ vài phút mà cô tự học là siêng năng thôi đúng không?

Thế Khôi không nói gì, im lặng một lúc lâu, ánh mắt vô cùng phức tạp, anh đang tìm kiếm một điều gì đó, một câu trả lời nào đó trong mắt cô nhưng anh không thể nhìn thấu tất cả. Một tầng sương mù dày đã che hết cảm xúc của cô. Thấy vậy anh lên tiếng:

- Thiên Trang, em có chuyện gì không vui à?

- Em là đứa con nít ranh hỉ mũi chưa sạch sao lại có chuyện làm em không vui chứ. - Cô trả lời đầy vẻ khiêu khích.

Anh quan sát cô thêm giây lát.

- Em đừng trẻ con như thế có gì thì nói ra đi cô bé. - Anh đưa tay nhéo má cô, mỉm cười - Chúng ta xem như anh em cùng nhau lớn lên, tính tình của em như thế nào anh không rõ sao? Vui buồn giận dỗi đều hiện rõ trên mặt em kìa.

- Hừm. Anh trai thương em, hiểu em quá đi hả?

- Tương đối hiểu.

- Vậy vì sao anh lại nghĩ em siêng năng. Hay anh nghĩ em muốn thi đậu, muốn ra nước ngoài du học?

Anh ngã người ra sau, dựa lưng vào thành ghế xoay, tay cầm cây bút bi đang đặt trên bàn lên, giơ giữa không trung, nhìn xoáy vào nó. Rồi di chuyển cây bút bi ấy đến trước mặt cô, để nó chạm đến chóp mũi, như thể anh lấy nó làm trung tâm phân tích vậy. Thiên Trang cảm thấy vô cùng khó chịu khi anh nhìn cô bằng ánh mắt dò la hiện tại, mỗi khi anh dùng ánh mắt này nhìn cô cơ thể cô như bị đóng băng, cả người khó chịu, bao suy nghĩ đều bị anh vạch trần.

- Hẳn là ban nãy em không siêng học mà là anh khen em siêng năng làm thơ. Em lấy sách để sẵn trên bàn nhưng mở laptop ra là để làm thơ chứ gì.

Tôi giật mình.

- Đúng thế, em mới đăng một bài thơ mới lên Blog của mình.

- Bài thơ đó viết về gì vậy, có viết về anh không?

Dạo này thơ cô đang dần chuyển mình không còn là những tình cảm học trò trong sáng, tình cảm nơi trường lớp nhẹ nhàng trong veo nữa. Mà nó ẩn chứa nhiều tâm sự hơn. Dường như trong đó có cảm xúc của tình đầu chớm nở, có hình bóng của chàng trai nào đó chưa rõ mặt, có chút lưu luyến không nó ra được, chút âm thầm dõi theo.

Khi bị anh chiếu tướng như thế, Thiên Trang lúng túng, đầy chật vật, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Cô tỏ ra giận dỗi đáp.

- Có, bài thơ này là bài thơ vui châm biếm nên anh biến thành con Két đỏ tối ngày chạy nhảy lung tung không lo cho tương lai. Rồi anh còn biến thành một con ễnh ương to và xấu xí tối ngày kêu ột ột nữa. Haha.

- Vậy sao? - Anh nháy mắt, nụ cười càng trở nên bí hiểm.

- Đúng thế - Thiên Trang gật đầu kiên định.

Anh lập tức thu nụ cười của mình lại, đặt hai tay xuống bàn. Người hơi vươn lên khỏi ghế, cúi xuống dán mặt mình lại gần mặt cô. Gương mặt hai người cách nhau chỉ vài xentimet.

- Nếu trong bài thơ và trong suy nghĩ của em có anh thì anh chắc chắn là một con ếch chứ không phải một con vật nào khác.

- Vì, vì... vì sao chứ? - Mặt Thiên Trang đỏ ửng, nóng ran, giọng nói cũng yếu đi vài phần, lắp bắp - Dù sao con ếch cũng chỉ là một con vật rất xấu xí mà thôi.

Anh Thế Khôi lại ngồi xuống ghế, từ tốn trả lời.

- Em hiểu vì sao là con ếch mà Thiên Trang. Chỉ  là em đang giả vờ không biết thôi.

Ngaỳ bé cô rất thích bộ phim Hoàng tử ếch, rất hay bắt mọi người cùng xem phim với cô. Có khoảng thời gian đi đâu gặp Ếch cô cũng điên cuồng reo lên vui vẻ, và hy vọng con Ếch đó biến thành một chàng hoàng tử. Nay nghe anh tự tin thế cô không khỏi phì cười.

- Ông anh tự tin ghê, nghĩ em sẽ xem anh là hoàng tử hả? Vậy công chúa của anh đâu?

- Trong lòng em chắc chắn có câu trả lời.

Đúng, trong lòng cô biết rõ, vị công chúa kia là người nào, là cô gái xinh đẹp phòng bên cạnh cô đây. Hoàng tử ếch và thiên nga xinh đẹp. Cô lắc lắc đầu, cô không nên tiếp tục suy nghĩ về những chuyện này nữa. Tình bạn trong veo tuổi thơ đã không còn nữa, ngày bé giờ chỉ còn là kỷ niệm thôi, cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi. Chị của cô cũng tốt mà, tình cảm của hai người đáng được chúc phúc mà. Thiên Trang hít sâu một hơi, đúng rồi cô chẳng hề mất thứ gì cả vì vốn dĩ cô chưa từng có gì. Vậy thì sao phải khó chịu cơ chứ, có gì đáng cáu gắt đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc