TÍN ĐỒ NGÀY XUÂN

Phiên Ngoại

Về sau có một lần Kinh Trập gặp Thư Oanh, cô ta cắt tóc ngắn, xinh đẹp và rạng rỡ hơn so với thời cấp ba, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, cả người cũng trở nên tự tin năng động.

Thành tích thi đại học của cô ta khá tốt, cũng gặp được khá nhiều may mắn. Cô ta thi đỗ vào một chuyên ngành ít được quan tâm của một trường đại học danh tiếng.

Mẹ cô ta luôn đặt kỳ vọng cao vào cô ta, bà ta lúc nào cũng có giấc mộng con gái mình thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, mặc cho chuyên ngành học không có triển vọng nhiều lắm, nhưng học từ trường đại học đó ra rất có mặt mũi. Thế nên bà ta không còn hà khắc với con gái mình như trước nữa, hơn nữa Thư Oanh đi học ở tỉnh khác nên cũng không có thời gian về gia đình, ngược lại quan hệ của cô ta với gia đình cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Bản thân cô ta là người thông minh, vì thế cũng rất nhanh tìm lại được sự tự tin của chính mình.

Lúc đó Kinh Trập đi đếm tiệm cà phê để mua cà phê cho các đồng nghiệp nơi cô đang làm thêm, mười mấy ly cà phê nên phải đợi rất lâu, vì thế cô ngồi xem di động, sau đó Thư Oanh đi tới, ngồi ở đối diện cô, nói: “Thật khéo quá, Thẩm Kinh Trập.”

Kinh Trập ngẩng đầu lên, nhìn một lúc mới nhận ra là ai, có lẽ do từ trước đến nay ấn tượng của cô về cô ta không được tốt, cho nên ánh mắt cô nhìn cô ta mang theo vài phần cảnh giác. Cô cũng không đáp lại cô ta.

Thư Oanh thấy Kinh Trập không trả lời thì xấu hổ cười khan một tiếng: “Tôi đi dạo phố ở gần đây, lúc vào mua cà phê thì nhìn thấy cậu nên tới chào hỏi một tiếng, không có ý gì khác.”

Kinh Trập gật đầu: “Thật trùng hợp.”

Bạn của cô ta đi vào phòng vệ sinh nên cô ta đang ngồi đợi, tuy cô ta thấy Thẩm Kinh Trập có vẻ như không muốn nói chuyện, nhưng cô ta vẫn hỏi thêm hai câu.

“Nghe nói cậu và Lâm Kiêu đã đính hôn rồi?”

Mẹ cô ta vì việc này mà cằn nhằn rất nhiều lần, thậm chí còn oán hận vì sao cô ta không nhanh chóng nắm chắc được Lâm Kiêu. Ngày đó có rất nhiều bạn học đều được mời, cảnh tượng buổi lễ đính hôn được các bạn học đăng trong diễn đàn của khối, cô ta sao có thể không biết. Lúc đó cô ta vẫn còn chút không cam lòng, nhưng cái không cam lòng kia cũng không phải vì không có được Lâm Kiêu, mà là cô ta cảm thấy mình không thua kém Thẩm Kinh Trập, chỉ là cô ta không được may mắn như Kinh Trập.

Sau đó cô ta dần dần nhận ra nguyên nhân cơ bản của mọi sự khổ sở của mình là từ đâu tới. Cô ta cũng không phải là người háo thắng thích tranh giành, đứng núi này trông núi nọ, nhưng mẹ cô ta lại luôn muốn cô ta làm như thế. Cho dù thành tích của cô ta có tốt đến mức nào thì bà ta đều nói rằng: người khác làm được tốt hơn vì sao con lại không thể. Cho nên cô ta không biết cách giải quyết thỏa đáng thứ cảm xúc tiêu cực “cầu mà không có được” này.

Hiện tại trong đầu cô ta vẫn có rất nhiều cảm xúc tiêu cực, nhưng cô ta đã học được cách kìm chế chúng xuống. Con người không cam lòng khi không có được thứ mình muốn, đó vốn dĩ là điều bình thường, nhưng cũng không đáng để cô ta sa vào cảm xúc tiêu cực đó, càng không đáng để cô ta để tâm đến những chuyện vụn vặt.

Kinh Trập gật đầu, việc này đúng là có rất nhiều người biết, dù sao đây cũng là mục đích của dì Hình Mạn.

Thư Oanh cười nói: “Hai cậu dự định tốt nghiệp xong là kết hôn luôn sao?”

Kinh Trập nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Cũng chưa biết, chắc là chưa đâu.”

Nhưng nhìn tư thế của dì Hình Mạn thì chỉ e là bọn họ vừa đủ tuổi kết hôn sẽ nóng lòng thúc giục ngay.

Thư Oanh không đầu không đuôi nói: “Thật tốt.”

Được bố mẹ yêu thương thật tốt, được thiên vị cũng thật tốt, mọi thứ đều thật tốt…

Tất cả những cái đó cô ta đều không có.

Bạn của cô ta tới, Thư Oanh đứng dậy chào tạm biệt.

Hai người kéo tay nhau rời đi, bọn họ vừa nói vừa cười.

Thời cấp ba, hình như cô chưa từng thấy Thư Oanh có bạn bè, cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ là đặc biệt không thân thiết. Ngay cả năm lớp Mười, cô gái vốn là bạn thân thiết của Thư Oanh kia, sau chuyện truyền tờ giấy cho Kinh Trập không bao lâu cũng không còn chơi với Thư Oanh nữa.

Sau đó Kinh Trập mới biết được lần mình bị hai học sinh nữ ở trường khác chặn đường là do Thư Oanh làm. Cô không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng vẫn không truy cứu đến cùng, bởi vì không muốn gây thêm phiền toái cho chú Lâm và dì Hình Mạn.

Về sau cô ta cũng coi như đã tự nhận lấy hậu quả từ những việc xấu của cô ta. Lên lớp Mười Một và lớp Mười Hai, cô ta gần như không có nổi một người bạn nào.

Thời gian qua lâu như vậy, Kinh Trập cũng không suy nghĩ nhiều nữa, có lẽ con người sống trong hạnh phúc thì sẽ dễ dàng tha thứ cho những chuyện không vui.

Hạnh phúc của cô là do Lâm Kiêu ban tặng.

Kinh Trập từng nói chuyện này với Tần Tuyết. Tần Tuyết là người thích tám chuyện, mọi tin tức bí ẩn dù ở bất kỳ góc xó xỉnh nào cô ấy cũng biết, vừa nghe vậy thì kể cho cô nghe bảy tám phần chuyện của Thư Oanh, sau đó không nhịn được cảm thán một câu: “Thay đổi nhiều lắm, thật đấy, mọi người đều thay đổi rất nhiều, lần trước họp lớp cậu và lớp trưởng không tới, mới hai năm không gặp mà có rất nhiều người đã thay hình đổi dạng.”

Có một số người thay đổi về ngoại hình, thời cấp ba lúc nào cũng vùi đầu vào học tập, không chú ý tới vẻ bề ngòai nên nhìn rất mộc mạc, còn có cảm giác hơi quê mùa, tới khi lên đại học thì nhanh chóng thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Có một số người thay đổi về tính cách, thời cấp ba lúc nào cũng yên lặng ít nói, gần như không có cảm giác tồn tại, nhưng khi lên đại học bọn họ tự tin và hay nói hẳn lên.

Có một số người lúc trước như hình với bóng với bạn thân của mình, nhưng quanh đi quẩn lại không còn liên lạc gì với nhau nữa; có những cặp đôi tưởng chừng không thể tách rời nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp xong thì đường ai nấy đi, sau đó có tình yêu mới; có những ngôi sao ngã xuống thì cũng có những kẻ vô danh đột nhiên nở rộ.



Cấp ba giống như là một đường ranh giới, một bên là thanh xuân, còn một bên là cuộc sống trăm ngàn sắc thái của người trưởng thành.

Điều gì cũng có thể thay đổi, tình yêu sẽ biến mất, hận thù cũng nhạt dần đi, vốn dĩ nhiệt tình cũng trở nên bình thường, thậm chí là lạnh nhạt.

Kinh Trập nằm mơ thấy Lâm Kiêu kết hôn, nhưng cô dâu không phải là mình.

Nửa đêm cô giật mình tỉnh dậy, mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lát, đột nhiên hoảng hốt.

Trong lòng chợt buồn bã, cô vẫn luôn nghĩ nếu thật sự có ngày đó thì cô sẽ chúc phúc cho anh, nhưng đây mới chỉ là giấc mơ thôi mà đã khiến cô chua xót đến không thở nổi. Cô nhớ rõ mình đứng bất động trong buổi tiệc cưới của anh, cả người đều đau đớn.

Cô khổ sở đến mức cảm thấy thế giới trước mắt giống như sụp đổ.

Dạo gần đây Lâm Kiêu đi thực tập, mệt đến mức không muốn nói nhiều lời, buổi tối giấc ngủ của anh cũng rất sâu.

Nhưng hôm nay giống như anh cảm nhận được tâm trạng của cô, Kinh Trập tỉnh không bao lâu thì anh đột nhiên bừng tỉnh. Hai người ngủ trên một chiếc giường, anh còn đang ôm cô.

“Em ngủ không được sao?” Chóp mũi anh cọ cọ vào mặt cô.

Kinh Trập lắc đầu: “Em vừa tỉnh.”

Anh lại hỏi: “Em mơ thấy ác mộng à?”

Kinh Trập vẫn lắc đầu, yên lặng một lát, cô nghiêng người ôm anh: “Em mơ thấy anh kết hôn với người khác.” Giọng điệu rõ ràng là đang oán giận anh.

Lâm Kiêu “Hả?” một tiếng, trong chốc lát tỉnh táo hơn vài phần: “Em tự mơ linh tinh rồi còn trách anh nữa chứ! Anh oan ức quá mà.”

Anh uất ức nói, giọng điệu rõ ràng còn giống như không thể tưởng tượng được.

Kinh Trập rốt cuộc cũng không còn buồn bã vì giấc mơ kia nữa, cô cười khẽ, nói: “Vậy anh nói thật với em đi, mấy năm nay ở bên em, có lúc nào anh có cảm giác thích một cô gái nào đó không, bạn học của anh hoặc đồng nghiệp của anh gì gì đó.”

Lâm Kiêu cảm thấy cô kỳ quái, cúi đầu nâng cằm cô lên: “Em làm sao vậy?”

Kinh Trập lắc đầu: “Em chỉ hỏi một chút thôi, anh nói đi, em sẽ không trách anh.”

Tay cô để trên eo anh, vô thức vuốt ve.

Lâm Kiêu ngẫm nghĩ: “Thật ra… Gần đây anh thường xuyên gặp một cô gái rất xinh đẹp, cũng rất ngoan ngoãn, làn da trắng đến mức phát sáng, anh vừa nhìn thấy cô ấy đã nhịn không được vui vẻ.”

Cánh tay Kinh Trập đặt trên eo anh bỗng nhiên siết chặt, Lâm Kiêu theo bản năng nắm lấy tay cô, sau đó cười nói: “Anh rất vui vì gặp được em Thẩm Kinh Trập, em làm bạn gái của anh được không? Anh sẽ giải trừ hôn ước với vị hôn thê của anh, hai chúng ta sẽ đính hôn.”

Cánh tay đang siết chặt eo Lâm Kiêu từ từ rút ra, sau đó Kinh Trập véo mạnh vào eo anh một cái.

Anh cố ý!

Lâm Kiêu “Ôi” một tiếng, sau đó bĩu môi: “Chỉ sợ anh vừa nói là có cô gái đó thật thì em sẽ bẻ gãy xương sườn của anh mất.”

Nhưng lại nhịn không được cười rộ lên: A, Muội Muội đang ghen.

Kinh Trập nhịn không được cười một tiếng: “Vậy em không thể đồng ý với anh được rồi, em yêu vị hôn phu của em, yêu muốn chết, em không thể làm mất anh ấy được.”



Hai người diễn trò một lát mới ôm nhau tiếp tục ngủ.

Kinh Trập lại tiếp tục nằm mơ thấy giấc mơ vừa nãy, cô chạy lên sân khấu hôn lễ cướp lấy chú rể, kéo tay Lâm Kiêu chạy dưới ánh mặt trời chói chang, hàng cây hai bên lắc lư, bóng hai người trải dài trên đường. Bọn họ dừng lại dưới một cây bạch quả, khom lưng chống đầu gối cười ha hả.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khu dạy học của trường trung học phụ thuộc.

Chuông tan học vang lên, rất nhiều bạn học tràn ra cổng trường rồi tản ra bốn phía, tất cả đều mặc quần áo của những người trưởng thành.

Mỗi người đều tiến về phía trước, thế giới bỗng chốc thay đổi trong nháy mắt.

Còn anh chính là người duy nhất mà em yêu, mãi mãi không thể dừng lại được.

Lâm Kiêu đã ngủ rồi, Kinh Trập lại lay anh dậy: “Anh, hôm nay em cũng rất thích anh.”

Câu này đã lâu rồi cô không nói, sau này phải nhớ nói.

Một ngày mới, một thế giới mới, anh mới, chúng ta cùng mới.

Tình yêu của chúng ta cũng cần làm mới.

Lâm Kiêu sửng sốt một lúc lâu sau mới phản ứng kịp: “Ừ, anh cũng thế.” Đột nhiên nghe thấy câu này, trong lòng lại trào dâng một chút cảm xúc hoài niệm.

Kinh Trập bị giọng điệu nửa chừng của anh làm cho buồn cười: “Ngày nào em cũng phải niệm ba lần Thanh Tâm Chú mới có thể nhịn xuống không đánh anh. Tốt nhất là anh đừng nên thích người khác, gây tai họa cho mình em là đủ rồi.”

Lâm Kiêu ôm chặt cô, cọ nhẹ mấy cái, tâm trạng anh lúc này rất vui: “Được, tuân lệnh vợ.”

Kinh Trập cảm thấy anh rất phiền, muốn đẩy anh ra.

Nhưng Lâm Kiêu lại không muốn bị đẩy ra, hai người tới tới lui lui cuối cùng thành ra anh không thể ngủ được. Lần thứ ba xoay người vì mất ngủ, anh ôm cô lăn qua lăn lại trên giường cho hả giận, oán giận nhìn cô: “Em ngủ rồi sao? Anh không ngủ được.”

Kinh Trập kéo anh ngồi dậy: “Nếu không ngủ được… Vậy chúng ta làm một đề toán Đại số đi?”

Lâm Kiêu lập tức nằm yên: “Cảm ơn, đột nhiên anh lại ngủ được rồi.”

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, bầu trời kéo đầy mây, có gió nhẹ.

Buổi lễ sẽ được tổ chức vào lúc mười giờ, ban sáng Kinh Trập vẫn còn ở đây, không biết từ khi nào đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Sắp mười giờ bốn mươi rồi mà vẫn chưa đến.

Lớp trưởng tìm cô mấy bận, bạn cùng phòng cũng gọi điện hỏi cô, cô gấp gáp trả lời một câu: “Sắp tới rồi, xin lỗi nha.”

Lúc cô đến phải gấp rút đi ra phía sau bản hoạt động thay áo cử nhân, đội ngũ đã sắp xếp ngay ngắn, bạn cùng phòng cũng qua đây giúp đỡ.

Lương Băng cũng đến, giúp cô chỉnh lại mũ cử nhân, gạc sợi dây tua rua sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Gặp chuyện gì phiền phức hả?”

Cô ấy hiểu rõ về tình cảnh gia đình của Kinh Trập, cho nên trong lòng có dự cảm không tốt, sợ bà của Kinh Trập xảy ra chuyện gì.

Kinh Trập đang vội, một lúc sau mới khẽ thở phào một hơi: “Không sao, chỉ là đi nhận giấy chứng nhận thôi.”

Đều tại Lâm Kiêu, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng Kinh Trập đã không thể đến đây, Lương Băng cảm thấy càng quan tâm thì càng rối, chỉ hơi nghi hoặc: “Hả? Giấy chứng nhận gì? Của công việc sao?”

Lại có người hô lên, mấy người vội vàng trở về đội hình, bài phát biểu của hiệu trưởng trong buổi lễ rất ngắn gọn, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nghi thức dải mũ rất nhanh sẽ bắt đầu. Khoa của các cô xếp ở phía trước, Kinh Trập mới ngồi chưa được bao lâu thì đã có người gọi các cô lên phía bên phải khán đài để xếp hàng.

Cho dù thời tiết không thuận lợi lắm, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình hứng khởi. Qua ngày hôm nay, thêm một giai đoạn khác của cuộc đời đã kết thúc.

Kinh Trập hoảng hốt, chỉ mới hôm qua còn đang đi trên sân trường cấp ba, thế nhưng hôm nay đã tốt nghiệp đại học rồi.

Cô được cử đi học nghiên cứu sinh tại trường, vậy nên lúc tốt nghiệp cũng không hoang mang lắm. Những người khác hoặc là đang tìm hoặc là đã tìm được công việc, Lương Băng vào làm trong một công ty thiết kế, lấy bằng tốt nghiệp xong là đi làm ngay.

Có lẽ là vì bị công việc hành cho sứt đầu mẻ trán, nghe đến lãnh giấy chứng nhận, theo bản năng cho rằng có liên quan đến công việc. Lễ dải mũ vẫn chưa bắt đầu, Lương Băng mới nhớ ra Kinh Trập không đi làm, vậy tốt nghiệp rồi còn đi lãnh giấy chứng nhận gì nữa?

Cô ấy quay đầu lại nhìn, Kinh Trập đang nghiêng đầu nói chuyện với bạn cùng phòng, không biết đang nói gì. Lương Băng dở khóc dở cười, bèn vòng tay thành một cái loa, nhỏ giọng hô lên: “Này, Kinh Trập, cậu đi nhận giấy chứng nhận gì vậy?”

Bạn cùng phòng của Kinh Trập “chậc” một tiếng, dường như đang chê trách sự chậm hiểu của cô ấy, đè nén âm thanh hô lên: “Giấy kết hôn, nếu không thì nhận giấy gì?”

Lương Băng kinh sợ, sau đó suy nghĩ cái gì đó, dơ ngón tay cái lên.

Bởi vì hai người có hơi lớn tiếng, giáo viên làm nhiệm vụ giữ trật tự chỉ chỉ các cô, mấy người họ lập tức im lặng, mỉm cười rồi làm động tác xin lỗi với giáo viên.

Những người xung quanh cũng kinh ngạc, ánh mắt dồn về phía Kinh Trập.

Các cặp đôi yêu nhau ở đại học nhiều vô kể, sẽ không có ai để ý làm gì.

Nhưng cặp đôi Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập thì không khoa nào chưa nghe qua.——

Trong thời gian nghỉ ngơi lúc huấn luyện quân sự hồi năm nhất, sĩ quan huấn luyện hay kéo người lên biểu diễn văn nghệ. Lâm Kiêu còn lên nhảy một đoạn, con người anh thích chơi ngầu, hiển nhiên chiếm được không ít trái tim thiếu nữ của các tân sinh viên.

“Anh đẹp trai đó là ai vậy?”

“Tên là gì?”

“Khoa nào vậy?”

Thậm chí có người còn đi mò kim đáy bể trong nhóm chat tân sinh viên.

Đáng tiếc, còn chưa tiến đến hỏi han được gì thì nghe tin anh đẹp trai đã có bạn gái, củ cải trắng này đã bị người ta nhổ lên từ hồi cấp ba rồi.

Và hình như còn rất si tình.

Không qua bao lâu, đã đến ngày các câu lạc bộ tuyển thành viên, Lâm Kiêu và Kinh Trập cùng nhau đi xem. Lúc đó nhóm Street Dance có nhận ra Lâm kiêu, muốn mời anh vào câu lạc bộ Street Dance, nhưng anh đã lắc đầu, anh không hứng thú với mấy câu lạc bộ, chỉ muốn đi với Kinh Trập đến xem thử thôi.

Nhưng anh không tiện từ chối thịnh tình, cuối cùng đành cởi áo khoác ra, đứng trước gian hàng đang dựng sân khấu, nhảy một đoạn với người khác, giúp bọn họ kéo thành viên. Kinh Trập ôm áo khoác đứng qua một bên chờ anh.

Những nơi vừa hát vừa nhảy rất dễ thu hút những người xung quanh vây xem, có người huýt sáo với Lâm Kiêu, ồn ào nói: “Đàn em, eo đẹp đấy.”

Động tác của Lâm Kiêu cứng lại, giảm biên độ xuống một chút, những người khác càng reo hò ác hơn. Có lẽ họ cảm thấy kỳ lạ khi anh không thấy ngại. Có rất nhiều người đến sau, không biết anh đến đây với bạn gái, còn xin đàn em phương thức liên lạc.

Lâm Kiêu không thể kéo dài thêm nữa, bèn bước xuống trước, đi đến bên Kinh Trập cầm lấy áo khoác, thuận tiện quay đầu làm ra động tác chào với mọi người: “Tha cho tôi đi, bạn gái tôi sẽ đánh tôi đó!”

Anh nắm tay Kinh Trập một cách tự nhiên, nửa ôm lấy cô đi ra ngoài.

Kinh Trập mỏng manh, bị anh ấn trong lòng ngực có vẻ vô cùng ngoan hiền, nhìn thế nào cũng không giống như sẽ đánh người khác.

Cả đám người cười rộ lên.

Có người nói, sao lại giống như Hải Vương* và em gái nhỏ nhắn ngoan hiền của anh ta thế nhỉ!

(*海王: Ám chỉ một người nam hoặc nữ duy trì các mối quan hệ mập mờ với nhiều người, một cách nói chế nhạo hoặc chỉ trêu đùa. )

Sau đó có người còn đột nhiên nhớ ra: “À! Anh chàng đẹp trai này không phải là người xin bạn gái năm đồng mua coca lúc huấn luyện quân sự sao?”

“Nhớ ra rồi, xin năm đồng mà chỉ cho ba đồng thôi.”

“Haha, thảm quá đi.”

Hải Vương cái gì chứ, rõ ràng là một người đáng thương.

Nói một hồi, nhiều người cười càng suồng sã hơn, Lâm Kiêu quay đầu làm động tác xin tha.

Mong muốn tồn tại của anh rất mạnh mẽ.

Kinh Trập là một người không hay ghen, hơn nữa sống lý tính hơn cảm tính, anh thật sự sợ bị người ta trêu đùa quá trớn, cô sẽ không cần anh nữa.

Vì cô làm được!

Lâm Kiêu thường xuyên đi lên lớp với Kinh Trập, đến nỗi rất nhiều giảng viên trong khoa của cô cũng quen mặt anh.

Có một lần trường tổ chức tiệc tối, Lâm Kiêu đến giúp một tay, một vị giảng viên không nhớ ra tên anh, bèn cầm microphone hô lên: “Người nhà của Thẩm Kinh Trập, em đến đây chút đi.”

Lâm Kiêu đi qua bên kia một cách tự nhiên, khiến cho không ít người cười ồ lên.

Đây là một buổi tiệc tối chào mừng tân sinh viên, người của mỗi khoa đều đến tham gia. Có lẽ ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhìn mọi người xung quanh đang cười, nhịn không được hỏi một câu: “Cười gì vậy?”

Sau đó có người giải thích rằng: Anh đẹp trai này học bên khoa Quản Lý, ngày nào cũng chạy sang khoa Kiến Trúc tìm bạn gái mình. Bạn gái học rất giỏi, thường xuyên lọt vào top năm của khoa. Phần lớn các giảng viên đều nhận ra anh, đến cả những người liên quan cũng biết. Vì không nhớ ra tên anh, mỗi ngày đều gọi anh là bạn trai của Kinh Trập, ngay cả bạn cùng phòng cũng kêu anh là bạn Kinh Trập. Có một lần còn trở thành chuyện cười, anh đứng ở bên kia, có người hét tên anh bốn năm lần anh không nghe, bèn nhanh trí hét tên Thẩm Kinh Trập, thế mà anh lại lập tức quay đầu.

Anh còn tự trêu đùa rằng, nghe thấy ba chữ Thẩm Kinh Trập còn nhanh nhạy hơn nghe thấy tên mình.

Có một đợt Kinh Trập học thể dục bị người ta đụng đến sái chân. Lúc Lâm Kiêu chạy qua đây, tên kia còn hống hách vênh váo, nói là do Kinh Trập đụng hắn ta trước. Đối phương là đội phó của một câu lạc bộ bóng rổ, tuy tướng tá cao ráo nhưng bụng dạ hẹp hòi. Trước đây hắn ta có xin phương thức liên lạc của Kinh Trập nhưng Kinh Trập không cho. Hình như hắn ta cảm thấy bị mất mặt, sau này thường xuyên tìm cách gây hấn với Kinh Trập, con người này khá tồi.

Lâm Kiêu túm cổ áo hắn, kéo hắn ta ra ngoài, trước tiên đấm cho hắn ta một cái.

Hai người lao vào đánh nhau, Lâm Kiêu chướng mắt hắn từ lâu rồi, nếu Kinh Trập không cản anh, anh đã sớm tẩn cho hắn ta một trận. Cái tên ngu xuẩn này đáng bị đánh.

Mấy giáo viên y tế chạy ra can ngăn, tách hai người ra.

Lâm Kiêu cũng bị trúng một đòn, giáo viên y tế một bên bôi thuốc cho anh, một bên thở dài nói: “Đúng là người trẻ tuổi!”

Ngày hôm đó Lâm Kiêu cõng Thẩm Kinh Trập ra khỏi phòng y tế.

Cô nằm trên lưng anh, có chút ủ rũ, bởi vì sắp kiểm tra rồi, bị sái chân có thể sẽ ảnh hưởng đến việc ôn tập.

Cô ôm cổ anh, có chút đau lòng sờ lên khoé miệng anh, hung dữ nói: ” Lần sau em giúp anh đánh hắn ta!”

Lúc đó bên cạnh đang có người, đột nhiên phụt cười một tiếng, chắc là vì thấy cô nhỏ nhắn mà ăn to nói lớn nên rất kỳ lạ.

Ngày thứ hai, không biết Lâm Kiêu đào đâu ra một chiếc xe lăn công nghệ cho cô. Ngày thường thì anh sẽ đẩy cô đi, nếu anh không rảnh thì Kinh Trập tự lái xe lăn đi ăn cơm, đến thư viện tự học.

Mấy ngày hôm đó, Kinh Trập đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn của người khác, vì chiếc xe lăn đó thật sự rất đặc biệt.

Lúc qua năm bốn, có rất ít tiết học, mọi người đều không thường xuyên đến trường. Lâm Kiêu đã bắt đầu đến công ty giúp bố mình giải quyết việc trong công ty. Còn Kinh Trập bởi vì muốn học lên nghiên cứu sinh nên phần lớn thời gian đều ở trên trường. Lúc đó hạn ngạch đề cử vẫn chưa được đưa ra, Kinh Trập chỉ có thể tự chuẩn bị trước.

Khoảng thời gian đó, có lần Lâm Kiêu đã lâu lắm không gặp Kinh Trập. Một ngày nọ, Kinh Trập đi ăn cơm với bạn cùng phòng, kết quả vừa đi vào tiệm ăn liền nhìn thấy Lâm Kiêu đang ngồi ăn cùng một bạn nữ khác. Hai người nói nói cười cười, không coi ai ra gì, cũng không nhìn thấy Kinh Trập bọn họ.

Bạn cùng phòng do dự: “Có cần đổi nơi khác không?”

Kinh Trập lắc đầu: “Không cần đâu, ăn ở đây đi.”

Một người bạn cùng phòng khác ám chỉ: “Kinh Trập, cậu không đến chào hỏi bạn trai cậu một tiếng sao?”

Khóe môi Kinh Trập khẽ giật giật: “Thôi, chắc anh ấy đang bận.”

Ghế trống không nhiều, mấy người họ ngồi trong góc, đến mức mà Lâm Kiêu đến hay đi cũng không thể nhìn thấy Kinh Trập.

Ban đầu Kinh Trập cũng không nói gì, biểu cảm của cô trước nay luôn lạnh nhạt như vậy. Gặp phải chuyện gì cũng không có sự thay đổi quá lớn. Ai cũng không nhìn ra cô đang đau lòng hay tức giận, chỉ biết tâm trạng cô kém hơn thường ngày một chút.

Rượu gạo của tiệm này rất ngon, bọn họ gọi ra khá nhiều, Kinh Trập uống từng ngụm từng ngụm, chỉ riêng mình cô đã uống hết hai bình nhỏ.

Loại rượu gạo này ngấm rất chậm, tửu lượng của Kinh Trập cũng không tốt lắm, là người ăn cơm sau cùng. Bạn cùng phòng đưa tay quơ quơ trước mặt Kinh Trập trong khi cô đang ngây người ra, lúc này mới phát hiện cô say rồi.

Cô nói một cách rất nghiêm túc: “Tớ muốn, gọi cho Lâm Kiêu, gọi… Gọi điện thoại.”

Cô đang điện thoại, lại tìm điện thoại khắp nơi, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Lần đầu tiên bạn cùng phòng của cô thấy cô trong bộ dạng này, có hơi buồn cười, dỗ cô ngồi yên một chỗ, sau đó bọn họ liên lạc với Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu đi chưa xa, rất nhanh liền quay lại, lúc anh đẩy cửa tiệm ăn ra, lướt mắt nhìn một lượt mới thấy mấy người họ đang ngồi ở trong góc.

Kinh Trập đối diện anh, yên lặng nhìn anh, không thể nhìn ra cô đang say.

Anh căn bản không biết cô đang ở đây ăn cơm, có chút chột dạ đi tới, chào hỏi ba người bạn cùng phòng rồi nhìn cô.

Kinh Trập cũng nhìn anh, đôi mắt tròn xoe, dường như còn mang theo chút tức giận, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Anh… ngồi đây đi.”

Cô vừa mở miệng nói, mới nhận ra cô say thật rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Kiêu thấy cô như vậy, không thể không bật cười, kéo tay của cô: “Không ngồi nữa, về nhà thôi, được không?”

Kinh Trập lắc đầu, quay đầu đi không nhìn anh nữa.

Lâm Kiêu đung đưa cánh tay của cô: “Nghe lời nào.”

Kinh Trập hung dữ liếc nhìn anh: “Không nghe!”

Lâm Kiêu cười càng vui sướng, sau đó đỡ cô lên, chào tạm biệt với mấy cô bạn cùng phòng rồi đỡ cô đi ra ngoài.

Người say rất mạnh, cô vùng vẫy không chịu đi, đòi đi hái nấm.

Lâm Kiêu dở khóc dở cười, nhưng thật sự không thể nào giữ vững cô, chỉ có thể liên tục dỗ dành, để cô leo lên lưng anh để anh cõng lên xe.

Anh đã có bằng lái xe từ trước, bây giờ đang lái một chiếc Land Rover. Anh mở cửa ghế sau ra, nhét người vào trong xe, thuận tay thắt luôn dây an toàn. Nhưng giây sau cô đã tháo dây ra, kéo tay anh kéo cả người anh vào trong xe, thuận thế đóng cửa xe lại.

Cô ngồi trên đùi anh, nghiêm túc nhìn anh, nghiêm túc nhéo mặt anh, sau đó nắm tai anh.

Yết của anh chuyển động, nhịn không được cười nói: “Muội Muội, cái này không thích hợp cho lắm. Em mới uống một chút rượu mà đã bạo dạn như vậy rồi sao?”

Đột nhiên Kinh Trập tức giận, nằm lên cổ anh cắn một miếng, còn dùng sức rất mạnh. Ban đầu anh vẫn cố chịu đựng, tùy ý để cô cắn, chịu đựng một lúc vẫn phải rít lên một tiếng, đưa tay kéo cô ra, bất đắc dĩ nhìn cô: “Em muốn giết chồng mình hả?”

Cô dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực anh, chọc được một lúc mới nói: “Anh đi ăn cơm với cô gái khác.”

Lâm Kiêu: “?”

Kinh Trập lại nắm lấy tai anh, dùng hai tay xách tai anh lên, có lẽ cô nghĩ anh là một con thỏ.

Cô rất tức giận, mặt mày nhăn tít lại, dường như muốn mắng anh, nhưng lại không biết mắng như thế nào, bực bội một lúc mới nói: “Em ghét anh!”

Lâm Kiêu đơ người ra một lúc mới phản ứng lại, anh nhún vai, không thể nào khống chế mà dựa vào vai cô bật cười.

“Lúc em ghen thật đáng yêu.” Lâm Kiêu cắn vành tai cô, “Nhưng người đó là dì nhỏ của anh.”

Kinh Trập không quan tâm, Kinh Trập muốn cắn anh, cắn một lúc lại chuyển thành hôn. Hai người ngồi ở ghế sau hôn nhau, cả người cô cưỡi lên người anh, dựa vào lòng anh.

Anh nhịn không được bóp chặt eo của cô, kéo cô ra một chút: “Đừng dày vò anh nữa, nếu không anh sẽ làm em ngay tại đây mất, ngày mai em lại đánh anh.”

Kinh Trập dùng hai tay nhéo mặt anh: “Không cho.”

Lâm Kiêu: “…”

Kinh Trập mếu máo: “Tức chết anh.”

Lâm Kiêu gật gật đầu, tốt lắm.

Bạn cùng phòng ăn cơm xong, sau đó nhìn thấy xe của Lâm Kiêu vẫn còn đậu ở đó chưa đi, bèn đi qua gõ cửa xe. Lâm Kiêu còn chưa kịp phản ứng, Kinh Trập đã với người qua hạ cửa kính xuống. Anh có chút đờ đẫn, lúc kéo cô rời khỏi người mình thì vừa hay bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên của mấy cô bạn cùng phòng bên ngoài.

Lâm Kiêu cười khổ, nhíu mày giải thích: “Cô ấy uống say, ương bướng không nghe lời, không cho đi.”

Bạn cùng phòng căng thẳng đến mức không thể nói một câu hoàn chỉnh, cứ hả rồi oh một lúc, sau đó nhanh chóng chuồn mất.

…..

Cặp đôi này thật sự rất bắt mắt, lần gặp đầu tiên gặp chắc hẳn ai cũng nói như vậy. Trường học thì lớn, người đẹp và ưu tú lại rất nhiều, hai người xét cho cùng cũng chỉ là một cặp đôi bình thường.

Nhưng bình thường như vậy mà lại có thể gắn bó suốt bốn năm trời, tình cảm vẫn bền chặt, nên không thể coi là bình thường được.

Lúc nghe hai người đã đăng ký giấy kết hôn, mọi người cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy đó là điều dĩ nhiên.

Sau khi buổi lễ kết thúc, tốp năm tốp ba tụm lại chụp ảnh kỷ niệm. Dì Hình Mạn và chú Lâm cũng đến, tặng hoa cho Kinh Trập, chúc mừng cô thuận lợi tốt nghiệp, cầm máy ảnh muốn chụp ảnh cho hai người.

Hai người đi xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng có người chúc mừng hai người họ: “Tân hôn vui vẻ.”

Kinh Trập ngại ngùng, nhịn không được cúi đầu xuống.

Lâm Kiêu lại thích khoe khoang, đi khắp nơi phát kẹo mừng.

Kinh Trập không biết anh chuẩn bị từ khi nào, nhìn mọi người đều đang ăn, cô cũng thò tay vào trong túi của anh tìm kẹo. Chú Lâm và dì Hình Mạn vẫn chưa đi qua, hai người đứng ở đây chờ.

Anh bóc một viên kẹo đút cho cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ anh đã chuẩn bị một bao lì xì lớn, làm phí để em thay đổi cách xưng hô, nếu như em không quen thì khoan gọi cũng được, đừng gấp.”

Kinh Trập lập tức khẩn trương: “Cho bây giờ luôn sao?”

Cô cứ tưởng lúc kết hôn mới cho.

Lâm Kiêu cũng cắn một viên kẹo, ậm ừ đáp: “Ừm, bà ấy gấp lắm rồi.”

Sau đó lúc dì Hình Mạn đi qua đây, Kinh Trập hồi hộp đến mức đầu ong ong lên.

Cô nhìn chằm chằm vào dì Hình Mạn, dường như đang suy nghĩ nên gọi như thế nào.

Nghĩ một hồi lại buột miệng thốt ra: “Mẹ.”

Dì Hình Mạn đứng hình tại chỗ, trong tay còn đang cầm phong bao lì xì, nửa ngày sau mới đáp lời: “Ôi chao.”

Sau đó quay đầu hoang mang nhìn Lâm Chính Trạch: Sao lại không giống như kịch bản đã bày ra vậy nhỉ?

Dường như dì ấy cũng không biết nên làm thế nào, đoạt lấy bao lì xì trong tay Lâm Chính Trạch, sau đó đưa hết cho Kinh Trập: “Con cầm đi, mẹ cho con đó, đừng đưa cho tên ngốc kia.”

Kinh Trập: “Cảm ơn… mẹ.”

Hình Mạn cười híp mắt, trong đầu toàn là con dâu tôi thật xinh đẹp, con dâu tôi ngoan quá, con dâu tôi thật đáng yêu.

Kinh Trập ngại ngùng vùi mặt vào trong lòng Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu còn cố ý đùa cô: “Vậy còn anh? Không đổi cách gọi sao?”

Anh biết Kinh Trập không gọi ra miệng được, nhưng anh thích chọc cô, giống như một đứa trẻ con vậy, càng yêu thích càng muốn trêu chọc.

Kinh Trập hung dữ nhéo anh: “Anh đừng có được voi đòi tiên.”

Lâm Kiêu nhếch môi cười rộ lên: “Vậy thì để anh đổi cách gọi nha? Vợ ơi vợ ơi vợ ơi.”

Kinh Trập bịt miệng anh lại, cảm thấy anh đúng là mặt dày không coi ai ra gì, hoàn toàn không biết ngại.

Chỉ là bịt miệng thì bịt miệng, nhưng nhịn không được cũng cười rộ lên.

Lâm Kiêu kéo tay cô xuống, đỡ eo cô, cúi đầu hôn cô.

Hình Mạn ấn màn trập* tách tách.

Cảnh tượng dường như đóng băng vào giây phút này, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Cuộc sống của những người trẻ tuổi còn đầy biến động, nhưng giờ phút này dường như có thể nhìn thấy sự vĩnh hằng từ trên khuôn mặt của hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc