TIN ĐỒN

"Đương nhiên là, thích cảm giác làm với anh... nhiều hơn là thích anh."

***

Hậu quả của chơi thả cửa là hôm sau mặt trời treo tít trên cao cậu mới thức dậy đón bình minh.

Giang Nhược vừa tỉnh giấc đã chạy ra ban công ngó mấy cái cây, kinh ngạc phát hiện chẳng những chúng chưa chết mà còn tràn trề sức sống, thậm chí có mấy chậu mọc cả lá non.

Nay là cuối tuần, buổi chiều Tịch Dữ Phong có xã giao, Giang Nhược vừa cài khuy áo sơ mi cho anh vừa nhìn anh chằm chằm, chốc lại nhoẻn miệng cười bí hiểm.

Tịch Dữ Phong biết cậu đang nghĩ gì: "Dì Phương chăm cây của em, không liên quan đến tôi."

Giang Nhược vẫn cong khoé môi, cố ý kéo dài giọng: "Ò, không~liên~quan~đến~anh~"

Tịch Dữ Phong: "..."

Vừa kết thúc chuyến quay phim kéo dài ba tháng, đêm qua lại tổn hao thể lực nghiêm trọng, lần này Giang Nhược không theo đuôi Tịch Dữ Phong.

Giang Nhược tiễn anh ra cửa, không quên dặn dò: "Nếu chơi mạt chược thì có thể gọi video cho em."

"Để em làm mích lòng bạn làm ăn của tôi à?"

"Không, giờ em hiểu chuyện rồi, em sẽ dạy anh cách âm thầm mớm quân [1] cho người khác mà không bị ai biết."

[1] Gốc 喂牌, tạm dịch là mớm quân, nghĩa là người ta muốn quân nào mình đánh quân đó.

Tịch Dữ Phong cười: "Muốn mớm cũng là người ta mớm tôi."

Lúc mở cửa Tịch Dữ Phong vấp phải chiếc balo Giang Nhược ném ở cửa còn chưa kịp thu dọn, chai nước vơi một nửa và con búp bê vải hình dáng lạ lùng lăn ra khỏi chỗ khoá hở.

Tịch Dữ Phong cúi đầu nhìn, nhanh tay khom người nhặt lên cầm trên tay: "Gì đây?"

Giang Nhược không nén nổi chột dạ: "Thì, thì búp bê đó."

"Đâu ra?"

"Phim trường lớn... Mua ở chợ đêm gần đấy."

"Nó đang múa à?"

"Chắc... thế."

Việc liên quan tới Trần Mộc Tân, Giang Nhược không nhắc chữ nào với Tịch Dữ Phong, điều này xuất phát từ tâm lý mà chính cậu cũng không rõ.

Giờ ngẫm ra có lẽ là vì sợ phiền phức, dù sao đi nữa cậu và Trần Mộc Tân cũng không thể phát triển gì được, vả lại chuyện nhỏ nhặt này Tịch Dữ Phong nào rảnh để quan tâm.

Đúng là Tịch Dữ Phong chỉ hỏi qua loa vài câu đã trả con búp bê cho Giang Nhược.

Tiễn anh đi rồi, Giang Nhược đóng cửa, định bụng tìm chỗ giải quyết thứ đồ hóc búa ấy.

Dẫu sao cũng là quà người ta tặng, vứt hay bán đều không thoả đáng, bày ra trước mắt lại càng không hay.

Giang Nhược nghĩ mãi, cuối cùng treo con búp bê tại một góc khuất cạnh cửa sổ phòng tập nhảy, dù kéo rèm hay khép lại thì nhìn từ chính diện cũng không trông thấy.

Cũng coi như không phụ ý tốt của người ta, Giang Nhược dọn dẹp xong thì thở một hơi dài thườn thượt.

Bộ phim cổ trang lần này quay lâu hơn mong đợi, trong tuần Oanh bay phát sóng phải tham gia mấy buổi biểu diễn lưu động, kế tiếp quay luôn bộ điện ảnh, tính tất cả là nghỉ được bốn ngày.

Trưa hôm sau Giang Nhược hẹn An Hà ăn cơm, nghe cậu trình bày hết sắp xếp sau đó, An Hà được thương mà sợ: "Thế thành ra em chiếm dụng một phần tư thời gian nghỉ quý báu của anh à?"

Giang Nhược chán nản đáp: "Là một phần tám, ăn xong phải về."

"Hôm nay là ngày làm việc mà, ai kia không đi làm à?"

"Hẹn ăn tối với nhau rồi."

An Hà tặc lưỡi: "Ai kia keo kiệt thật đấy."

Tới khi trông thấy chiếc vòng trên cổ chân Giang Nhược, An Hà lập tức rút lại câu vừa rồi.

"Em thấy cái lắc chân này rồi, kiểu giới hạn của hãng F đó." An Hà cúi rạp người quan sát: "Cái này ghép lại từ hai mảnh vòng tay phải không? Thiết kế khéo thật."

Bị nhìn lom lom nửa người dưới vô cùng kỳ cục, Giang Nhược rút chân trái về vắt chéo dưới ghế, mất tự nhiên nói: "Mấy ngày không gặp, mày ngày càng hiểu nhiều nhỉ?"

An Hà thẳng người dậy: "Anh Mạnh có em gái thích nhãn hiệu này lắm, chị ấy từng phổ cập kiến thức cho em."

Giang Nhược hãi: "Mày gặp cả em gái người ta?"

"Ừa, không phải em ruột, chị xinh gái lớn hơn em ba tuổi, lần đầu gặp em đã thấy thân thiết, sau này chị ấy cũng bảo cứ cảm thấy gặp em ở đâu rồi."

"... Nhận anh thôi chưa đủ, giờ còn nhận cả chị nữa."

An Hà cười khì: "Đương nhiên không phải, em bảo chị ấy có khi kiếp trước em là chị dâu của chị ấy cũng nên."

Giang Nhược hạn hán lời: "Hóa ra hôm nay anh hẹn mày ra đây là để xem mày anh em ngọt xớt à?"

"Anh cũng kém cạnh gì, ai kia tốt với anh thế mà."

"Cũng không hẳn, anh ấy đối xử với người tình tốt lắm, cái người trước đây đi theo anh ấy kiếm chác được ít chắc?"

"Em hiểu lý lẽ đấy, cơ mà..." An Hà điềm nhiên bĩu môi: "Giọng điệu của anh chua loét ấy."

Giang Nhược xém sặc nước: "Anh mày chẳng ghen nhé."

An Hà nhún vai: "Em có bảo anh ghen đâu, tị người ta vơ vét nhiều hơn anh không được à?"

Giang Nhược im lặng giây lát, đoạn tự bổ sung cho mình: "Đúng thế, ai chẳng muốn vừa ra mắt đã đóng phim điện ảnh, chỉ nửa năm vươn lên hàng ngũ sao hạng B."

An Hà phụ hoạ gật gù: "Đúng vậy, đều vì tiền cả, ai lụy thì lụy chứ anh lụy được."

Giang Nhược đập cốc lên bàn, con giun xéo lắm cũng quằn: "Mày học cái điệu dở dở ương ương của thằng nào đấy? Mau chặn nó cho anh!"

Tất nhiên An Hà chẳng nỡ chặn anh Mạnh của mình.

Sau đó nghe nói Tịch Dữ Phong còn tặng Giang Nhược phòng tập nhảy, An Hà thở than: "Cơ hội tốt biết bao, sao anh không thừa dịp hỏi anh ta tại sao phải tốn nhiều công sức dỗ anh vui vẻ như vậy?"

Giang Nhược ngớ người.

Đúng thế, tại sao không hỏi chứ?

Không hỏi anh tại sao đi xuyên đêm để tới, không hỏi anh tại sao tặng quà cũng có thể chạm đến đáy lòng cậu... Có lẽ là vì không dám, luôn cảm thấy có những chuyện một khi nói rõ sẽ cách kết thúc chẳng còn xa.

"Mày cũng bảo người ta đang dỗ anh vui đấy thôi." Giang Nhược trả lời An Hà, thật ra là nói cho mình nghe: "Thế anh nghĩ nhiều như vậy làm gì, anh cũng có qua có lại dỗ người ta vui không phải được rồi à?"

Là một người thuộc phái hành động chính cống, ngay hôm ấy Giang Nhược đã ôm một bó hoa đi đón Tịch Dữ Phong tan làm.

Tuy rằng Tịch Dữ Phong nhận được hoa không vui vẻ lắm, ấn đường anh hơi nhíu lại, biểu cảm khá giống lúc ngửi mùi dầu thơm.

Hai người dùng bữa tối tại nhà hàng Nhật từng đến. Lúc Tịch Dữ Phong cầm hoa bước vào, nhân viên phục vụ đứng ở cửa nhìn sau lưng anh, cho rằng sẽ có một quý cô đi sau.

Giang Nhược chưa kịp đắc ý đã mở mắt trừng trừng nhìn Tịch Dữ Phong nghiêng người, nhét hoa về lại lòng mình.

Nhân viên phục vụ tức khắc bày ra vẻ mặt sáng tỏ, nhiệt tình nói: "Mời hai anh đi lối này."

Giang Nhược: "..."

Về tới nơi ở, Giang Nhược tìm một chiếc bình đổ đầy nước, định bụng c4m hoa.

Tịch Dữ Phong đi từ nhà vệ sinh ra, đứng cạnh bàn ngó một lát. Giang Nhược tưởng anh đang ngắm mình c4m hoa, ngẩng lên mới phát hiện anh nhìn bình hoa.

Thế là Giang Nhược cũng quan sát cái bình ấy, bình hoa tráng men với hoa văn phức tạp, nhìn các chi tiết có thể biết được nó đã nhiều năm tuổi nhưng nhờ chế tác cầu kỳ và chất liệu bền chắc, đến nay vẫn nhẵn mịn sáng bóng.

Không hề giống thứ đồ mà một người chỉ trang hoàng phòng sách bằng màu đen trắng xám như Tịch Dữ Phong sẽ mua.

Giang Nhược bèn to gan phỏng đoán: "Bình này dì Phương mang tới à?"

Tịch Dữ Phong nhìn thêm lát nữa, đoạn đáp: "Không. Của người sống ở đây ngày trước để lại."

Nhớ lần đầu đi ngang qua chốn đây, tài xế bảo tòa nhà này xây dựng xong vào mười năm trước, liên hệ với chuyện liên quan tới nhà họ Tịch mà Lâm Hiểu từng kể, gần như Giang Nhược có thể chắc chắn chủ nhân cũ của bình hoa chính là mẹ Tịch Dữ Phong.

Khi ấy là khán giả nghe những tin đồn của nhà quyền thế không liên quan đến mình, cậu còn có thể lôi việc "hai đứa con tranh làm trưởng" ra chế nhạo cho vui. Hiện giờ tận mắt được gặp đương sự, kề cận anh, chứng kiến nỗi hiu quạnh náu trong bóng tối của anh, Giang Nhược khó mà coi đây là truyện tiếu lâm lúc nhàn rỗi.

Một hôm khác, Tịch Dữ Phong đọc tài liệu trên sô pha, Giang Nhược gọt hoa quả bưng lên bàn trà rồi ngồi cạnh anh.

Ngẩng đầu mấy bận đều bắt gặp ánh nhìn tha thiết, Tịch Dữ Phong không hỏi gì. Anh thả tài liệu xuống rồi mở tivi, bấm vào kho phim chọn Oanh bay tập một.

Giang Nhược vội túm chặt: "Không phải em muốn xem cái này!"

Tối nay Oanh bay phát sóng lần đầu trên nền tảng video trên mạng, Giang Nhược vốn định lén xem một mình mà giờ lại bị hành quyết công khai thế này, phải nói là vô cùng suy sụp.

Nhân lúc vẫn đang phát nhạc đầu phim, Giang Nhược ra lệnh: "Tắt tivi."

Tịch Dữ Phong tỉnh bơ ấn điều khiển từ xa.

Giang Nhược không sờn lòng: "Tắt tivi, đừng bật nữa!"

Tịch Dữ Phong lại bật, khóa luôn chức năng điều khiển bằng giọng nói.

Giang Nhược quẫn bách, nhào lên che mắt Tịch Dữ Phong: "Diễn chán òm à, xin anh đừng có xem."

Cậu chưa che được thì Tịch Dữ Phong đã giữ tay không không cho cậu ngọ nguậy.

Anh nói bằng thái độ "chân lý bắt nguồn từ thực tiễn": "Rốt cuộc có dở hay không, phải xem mới biết."

Thế là một tiếng sau đó, Tịch Dữ Phong xem tivi, Giang Nhược ngồi quay lưng vào tivi nhìn biểu cảm của Tịch Dữ Phong.

Y hệt cái thời đi học bị giáo viên chữa bài tập ngay trước mặt, nhất là dạng tập làm văn cần đưa quan điểm cá nhân và thể hiện rõ mười mươi trình độ thật sự của người viết.

May sao xưa giờ Tịch Dữ Phong ít biểu cảm, một mực thờ ơ với cảnh nam nữ chính mùi mẫn trong phim thần tượng.

Có duy nhất một lần không giống, Giang Nhược nhìn thấy anh mỉm cười thì ngoái lại xem, tivi đang chiếu đoạn Tạ Phương Viên do cậu thủ vai xuất hiện.

Chiều mùa hạ ve kêu râm ran, gió thổi rèm cửa bay phấp phới, cậu trai ngồi trên cành cây giữa những đốm nắng đan cài, chân sau duỗi thẳng, cẳng tay giơ cao, ngước cần cổ thon dài, yên tĩnh bày tỏ niềm yêu thích đối với nhảy múa thông qua động tác chuẩn chỉnh và ánh mắt trong veo.

Hai tập đầu vừa phát sóng, Giang Nhược nhận được lời thăm hỏi thân thiết của bạn bè các nơi.

An Hà chơi lố chụp màn hình cảnh cậu xuất hiện đăng lên trang cá nhân, thêm chú thích "Anh tui sắp nổi tiếng rồi" và tag cậu vào xem.

Lâm Hiểu cũng gửi điện mừng, nói đã cống hiến hơn mười bình luận khen nam phụ đẹp trai lai láng, mấy bình luận nam phụ là ai cô cũng trả lời ngay.

Ngoài chúc mừng, Trịnh Y Đình còn nói chốc nữa sẽ để cậu lên hot search trong một thời gian ngắn, phối hợp với khẩu hiệu tuyên truyền "Tiếp nối nhiệt huyết mùa hè" của đoàn phim, họ chuẩn bị cho Giang Nhược mục từ "Lưu giữ nam phụ trong trẻo".

Giang Nhược càng xấu hổ tợn.

Cậu hoàn toàn không dám xem khán giả bình luận những gì, dứt khoát thoát Weibo và ứng dụng video, mắt không thấy lòng không phiền.

Tài khoản Weibo chính thức của cậu luôn do tiểu Thẩm quản lý, đã đăng tải một số hoạt động quay phim vô thưởng vô phạt hàng ngày, chắc hẳn hôm nay sẽ tăng thêm vài lượt theo dõi.

Nhóm diễn viên quần chúng trước đây Giang Nhược từng tham gia cũng có người gửi ảnh trong phim của cậu, mọi người dăm ba câu tâng bốc Giang Nhược thành niềm vẻ vang của diễn viên quần chúng, giữa tràng cười đùa cũng không thiếu lời chúc phúc thật lòng. Giang Nhược vào nhóm gửi tiền mừng, hứa rằng nếu về sau còn quay phim ở phim trường lớn Phong Thành thì nhất định sẽ gắng sức mời chào việc cho bọn họ.

Cậu thoát nhóm chat, giao diện lại nhảy ra một tin nhắn mới.

Người nhắn là Trần Mộc Tân mà cậu thêm bạn Wechat lúc đóng máy. Hắn cũng chúc mừng và nói rằng "Cảnh Tạ Phương Viên lên sàn là cảnh đặc sắc nhất hai tập đầu".

Lời tán dương chân thành quả tình khiến người ta cảm động, song Giang Nhược vẫn khổ sở nghĩ xem nên đáp lại thế nào.

Cuối cùng cậu chỉ trả lời "cảm ơn", sau khi thoát ra ngoài thì trượt sang trái để xóa cuộc trò chuyện, làm như không có gì xảy ra.

Một ngày như bao ngày trôi qua, Giang Nhược bỏ điện thoại xuống, tránh xa những ồn ào tranh cãi. Cậu nghiêng người nằm trên chiếc giường rộng rãi, chậm rãi thở một hơi.

"Mệt à?" Tịch Dữ Phong ở bên cạnh hỏi.

Giang Nhược lắc đầu: "Không, em chỉ cảm thấy không chân thực thôi."

Như thể chỉ trong một đêm được trở về dưới ánh đèn sân khấu, dẫu cách biệt nhiều năm, cảm giác được mọi người nhìn vào vẫn làm con tim chộn rộn.

Tịch Dữ Phong nói: "Đây là thành quả cho sự cố gắng của em."

Giang Nhược nghe vậy thì cười rộ lên, ngoảnh mặt nhìn Tịch Dữ Phong: "Dĩ nhiên em xứng đáng với vinh quang đó, có điều công lao của Tổng giám đốc Tịch cũng lớn lắm."

Tịch Dữ Phong cũng quay sang nhìn cậu, giọng điệu ra chiều nghiền ngẫm: "Vậy em định báo đáp thế nào?"

Tất nhiên là báo đáp trên giường.

Phong Thành đầu thu chỉ sót lại chút khô nóng như có như không, cửa sổ căn hộ tầng trên cùng toang cánh, giây phút gợi tình vẫn có thể nghe xa xa vẳng tới tiếng còi xe trên phố phường sầm uất, và cả những giai điệu loáng thoáng khiến người ta nhớ về cái nắng hầm hập dội xuống đỉnh đầu độ giữa hè.

Đêm nay Tịch Dữ Phong nói nhiều hơn, anh kể rằng lần đầu tiên xem video cậu múa năm mười bảy tuổi đã cảm thấy rất đẹp.

Giang Nhược bèn nói, thật ra cậu thích cảm giác trong khi múa nhiều hơn là múa.

Giang Nhược thỏa sức bộc lộ cảm tưởng, vô tình gợi lên dục v0ng và lòng tham c4m rễ trong bản tính con người nơi Tịch Dữ Phong. Anh giữ cằm cậu từ phía sau đặng ép cậu xoay sang: "Thế tôi thì sao?"

Giang Nhược biết anh đang hỏi gì. Cậu thẳng lưng, sáp gần hôn anh khi hai cơ thể nối liền.

Đã là v3 vãn thì nụ cười luôn thường trực trên gương mặt, dù cho nó không hề tồn tại trong đáy mắt.

Đôi mắt Giang Nhược hơi híp lại, nhìn Tịch Dữ Phong từ khoảng cách cực gần, giọng cũng vụn vỡ giữa cơn tròng trành lắc lư: "Đương nhiên là, thích cảm giác làm với anh... nhiều hơn là thích anh."

Đêm nay hai người đều thoải mái, thoải mái đến mức dường như Giang Nhược cho rằng mình nghiện việc làm t1nh.

Mỗi ngày sau đó, dù biểu diễn lưu động phải đi vùng khác, Giang Nhược cũng cố hết sức trở về trong ngày, lê tấm thân mỏi nhừ quấn quýt cùng Tịch Dữ Phong tới khi trời sáng.

Mãi đến lúc biểu diễn lưu động kết thúc, Giang Nhược không thể không lên đường tới một thị trấn nhỏ nằm ở miền Nam đất nước, bắt đầu quay phim điện ảnh trong tầm nửa tháng.

Hiện Giang Nhược đã là diễn viên mới có hơn hai trăm nghìn người hâm mộ, duyên qua đường và độ phổ biến của Oanh bay vẫn trên đà tăng cao, là người sắm vai nam phụ vừa đẹp vừa tài mà số lận đận, Giang Nhược được khán giả yêu mến nồng nhiệt, gặt hái sự quan tâm rất lớn.

Tuy nhiên trong cái giới này, nổi tiếng và nguy cơ luôn song hành, hào quang đạt được càng nhiều lại càng chẳng có riêng tư.

Hôm nay tiểu Thẩm mới truyền đạt lời nhắc nhở của Trịnh Y Đình rằng thời gian này làm việc khiêm tốn, đặc biệt phải để ý mối quan hệ với Tịch Dữ Phong. Tuy là dù bị chụp được cái gì cũng có thể dùng tiền xử lý, nhưng sự nghiệp biểu diễn của cậu vừa khởi sắc, suy cho cùng tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Tất nhiên Giang Nhược hiểu lý lẽ ấy, ngày thường ở đoàn phim cũng vô cùng cẩn thận.

Có điều quay xong cảnh hôm nay, cậu vẫn nhận được một tin xấu.

Trịnh Y Đình vội vàng mở cuộc họp với tổ quan hệ công chúng. Chị không nói nhiều trong điện thoại mà chỉ gửi cho Giang Nhược một liên kết, bảo rằng có người giấu tên gửi video này lên diễn đàn tin tức sốt dẻo, hôm nay đã đăng lại trên Weibo.

Giang Nhược bấm mở liên kết... Khung cảnh ngoài trời lúc chạng vạng, quay từ chỗ cách đám đông chưa đầy ba mét, Giang Nhược nhìn thấy trong video mình ngồi lên một người đàn ông, xách cổ áo gã đấm túi bụi.

Sau đó có người can ngăn, ống kính sáp tới, Giang Nhược trông thấy ánh mắt ác liệt như thể muốn giết người của mình cùng máu me loang lổ tung tóe trên khuôn mặt.

***

Bình luận

Truyện đang đọc