TIN ĐỒN

Rõ ràng đến mức Giang Nhược có thể nhớ kỹ mỗi một chi tiết, dù là cái chớp mắt nhẹ nhàng của người đó, hay hai trái tim cùng chung nhịp đập khi cơ thể hoà quyện với nhau.

***

Hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Năm nay mùa đông ở Phong Thành kéo dài đằng đẵng, Tết Âm lịch đã qua hơn nửa tháng nhưng nhiệt độ không khí vẫn dao động quanh một mức, hiếm lắm mặt trời mới ló rạng mà cơ thể vẫn cảm nhận được cái rét.

Ra khỏi Cẩm Uyển, tài xế lão Lưu đã đợi bên cạnh xe, Tịch Dữ Phong ngồi lên, dặn dò lái về nhà ở phía nam thành phố.

Trên đường Tịch Vọng Trần gọi điện tới, Tịch Dữ Phong không nghe. Ngay sau đó tiếng chuông lại vang lên, Tịch Dữ Phong nôn nao nhức đầu do uống nhiều rượu, vừa định bấm tắt thì thoáng thấy hiển thị tên Mạnh Triều, anh bèn nhấc máy.

"Xin hỏi Tổng giám đốc Tịch bây giờ là mấy giờ?"

"Ừ."

"Ừ thôi á?" Mạnh Triều cao giọng: "Sắp mười giờ rồi đấy, ngài đây quên chúng ta có hẹn lúc chín giờ sao?"

Tịch Dữ Phong đã quá quen điệu gào của thằng bạn thân: "Xảy ra ít việc."

Suy nghĩ của Mạnh Triều xoay chuyển rất nhanh: "Không phải em trai yêu dấu của ông lại giở trò đấy chứ?"

Tịch Dữ Phong không quen nghe danh xưng "em trai" nên "ừ" qua quýt.

"Nó làm gì? Lại dẫn ông đi uống rượu hay là đi tán gái?"

"Đưa người lên giường tôi."

"...!!!"

Dù không thấy mặt Mạnh Triều, Tịch Dữ Phong cũng có thể đoán ra hắn kinh ngạc cỡ nào.

Lúc mở miệng lại là một tiếng thở dài, Mạnh Triều đã dự liệu từ trước: "Cuối cùng hai mẹ con bọn họ vẫn làm tới nước này..."

Tịch Dữ Phong không muốn nhắc nhiều về chuyện này, chỉ nói qua với Mạnh Triều rằng phải về nhà một chuyến, cuộc hẹn chuyển sang chiều.

Mạnh Triều đáp không gấp, để tối cũng được, sau đó ngập ngừng hỏi: "Ông không về đánh Tịch Vọng Trần đâu nhỉ?"

"Không." Tịch Dữ Phong thẳng thắn trả lời: "Diễn kịch phải diễn cho trót."

Mạnh Triều thở phào nhẹ nhõm: "Thế tốt, dù sao giờ phút quan trọng này vẫn nên cố hết sức tránh gây thêm phiền toái."

Trước khi gác máy, Mạnh Triều không kiềm được, bất chấp mạo hiểm bị chặn: "Nói chứ... Cảm giác đêm qua thế nào?"

Đúng là Tịch Dữ Phong trầm mặt vì câu hỏi ấy thật, song giọng điệu vẫn đều đều: "Ông muốn nghe đáp án kiểu gì?"

Tự biết mình đạp phải mìn, Mạnh Triều nhanh nhảu tém bớt lòng hiếu kỳ, cười hô hố xong thì cúp điện thoại.

Vừa lúc đằng trước có đèn đỏ, trong thời gian chờ, Tịch Dữ Phong vươn tay sờ chỗ bất thường sau cổ, mở gương chiếu hậu ra soi.

Một vệt đỏ bé bé dài dài, là vết cào.

Tâm trạng vốn đã phiền muộn càng trở nên cáu kỉnh, tầm mắt hiện lên một gương mặt bị lửa dục hun tới đẹp quá mức, Tịch Dữ Phong nhíu nhẹ ấn đường, khi đèn giao thông đằng trước nhảy sang màu xanh, anh nói với tài xế: "Lái nhanh lên."

Nhà chính của nhà họ Tịch nằm ở phía nam Phong Thành, chốn ấy dựa núi men sông, yên tĩnh giữa môi trường ồn ào tấp nập.

Xe chạy dọc con đường bê tông bằng phẳng tới lưng chừng núi, cổng sắt chạm trổ cao năm mét mở sang hai bên, bảo vệ gác cổng cúi chào xong thì dõi mắt nhìn chiếc xe công vụ đi tiếp.

Từ đây tới nhà vẫn còn một khoảng, Tịch Dữ Phong ngả ra ghế tựa nghỉ ngơi, lúc lão Lưu lên tiếng báo đã đến nơi, anh mở mắt, ngoài cửa xe là màu xanh ngút ngàn cũng mang vài phần sắc xuân.

Xuống xe vào nhà, bữa sáng của nhà họ Tịch mới được dọn lên bàn, dì Phương bảo mẫu trông thấy Tịch Dữ Phong bèn nở nụ cười: "Cậu cả về rồi, vừa khéo mau sang ăn cơm. Ngồi trước đã nhé, dì làm sandwich rau cho cháu."

Dì Phương làm việc ở nhà họ Tịch gần ba mươi năm, nhìn Tịch Dữ Phong khôn lớn, đương nhiên biết rõ anh không hay ăn những đồ chưng hấp như màn thầu bánh bao.

Tiêu Nhân ngồi cạnh bàn gọi "này", dì Phương đang vội quay về bếp nên không nghe thấy, Tiêu Nhân sầm mặt réo quản gia, kêu ông vào bếp bảo dì Phương rán mấy cái bánh quẩy, Tịch Vọng Trần thích ăn.

Lúc nói chuyện, Tịch Thành Lễ từ tầng trên bước xuống, theo sau là Tịch Vọng Trần ngáp ngủ liên tục.

Nhà họ Tịch luôn ăn sáng muộn, nhất là sau khi mẹ con Tiêu Nhân đặt chân vào cửa. Tịch Thành Lễ cũng không một mực nuông chiều, xuống cầu thang thì ngoảnh đầu răn dạy: "Rõ ràng biết hôm nay có cuộc họp quan trọng mà tối qua vẫn uống rượu?"

"Mai là cuối tuần còn gì." Tịch Vọng Trần lại ngáp ch4y nước mắt: "Con gặp anh vui quá mới uống thêm vài ly."

Đến phòng ăn nhìn thấy Tịch Dữ Phong đang dùng bữa, Tịch Vọng Trần tỉnh táo ngay tức khắc: "Anh, không phải hôm qua anh..."

Chẳng dại dột nói oang oang chuyện tối qua cho bố nghe, Tịch Vọng Trần đổi đề tài, phét lác: "Hôm qua anh uống như thế, em còn tưởng anh ngủ ở Cẩm Uyển cơ."

Tiêu Nhân nghe vậy thì nhếch miệng, tiếp lời: "Đừng nói linh tinh, sao anh con đến mấy chỗ đó được?"

Cẩm Uyển là chốn nào? Đó là nơi đốt tiền khét tiếng Phong Thành, tuy Tịch Thành Lễ thường xuyên lui tới nhưng cũng xấu hổ khi con trai mình suốt ngày đến đấy.

Tịch Vọng Trần đâu nghe hiểu cái bẫy của Tiêu Nhân, ngẩn ngơ khai báo: "Anh đi mà, nghe bảo anh ở đó con mới đến, đúng lúc chặn đường anh ở cổng bãi đỗ xe, khéo lắm."

"Anh con đi xã giao." Tịch Thành Lễ nói.

Tịch Vọng Trần mau mồm mau miệng: "Xã giao cái giề, phòng cũng đặt rồi còn nạt con bảo phải về ngủ, con gọi lại thì về bàn uống nhiều hơn cả con."

Tiêu Nhân cười tươi hơn, mà sắc mặt Tịch Thành Lễ lại khó coi hẳn.

Tịch Thành Lễ nhìn Tịch Dữ Phong, thấy anh vẫn như bình thường, không hề có ý phản bác, ông thất vọng nhưng không nói nặng lời, chỉ nhắc nhở: "Một mình ít đến những chỗ đấy thôi, bọn hay đến đấy toàn hạng xấu xa, coi chừng bị đeo bám."

Tịch Dữ Phong vô cảm đáp lời.

Việc này xem như cho qua. Hiển nhiên Tiêu Nhân vô cùng bất mãn với sự hời hợt của Tịch Thành Lễ, ba lần bốn lượt dẫn dắt chủ đề lên Tịch Dữ Phong nhưng không có kết quả, đặng đổi sang nói chuyện công ty.

"Có phải Tiểu Phong không nỡ buông hạng mục với Vĩnh Thịnh không? Hôm qua mẹ đến công ty định lấy kế hoạch kinh doanh đưa Vọng Trần xem, cũng không..."

"Gấp cái gì, hạng mục ở đấy chứ chạy đi đâu được?" Tịch Thành Lễ ngắt lời Tiêu Nhân rồi quay đầu nhìn Tịch Dữ Phong, có lẽ do hổ thẹn trong lòng nên giọng mềm mỏng hơn: "Bố biết con đổ rất nhiều tâm huyết vào hạng mục này, nhưng đã bảo cho em con cơ hội rèn luyện..."

Tịch Dữ Phong không đợi Tịch Thành Lễ nói hết câu, bình tĩnh mà rằng: "Lát nữa đến công ty sẽ kêu quản lý hạng mục giao kế hoạch kinh doanh."

Vì đã đạt được ý mình nên sau đó Tiêu Nhân không tiếp tục làm loạn trên bàn ăn.

Tịch Dữ Phong chán ăn, cắn vài miếng sandwich đã đứng dậy rời chỗ, dì Phương theo ra cửa, gói cho mấy món cứ như sợ anh đói.

"Mấy năm nay càng ngày cháu càng ít về nhà." Dì Phương thở dài thườn thượt: "Lần nào về cũng ngồi tí đã đi."

Tịch Dữ Phong nói: "Công việc bận lắm."

Dì Phương khuyên nhủ: "Bận kiểu gì cũng không thể quên ăn cơm rồi cơ thể kiệt sức, kiếm nhiều tiền thế có ích gì? Hồi bà chủ còn sống cũng nói vậy."

Nghe hai chữ "bà chủ", Tịch Dữ Phong mím môi, cụp mắt nhìn chồng bát thủy tinh chỉnh tề, cuối cùng vẫn nhận.

Vừa định lên xe, Tịch Vọng Trần ở trong nhà đuổi ra: "Tối qua em gõ cửa phòng anh mà không thấy ai đáp, phục vụ bảo anh dẫn một người vào trong hả?"

Tịch Dữ Phong: "Ừ."

"Chà, nói sớm chứ, đôn đáo rõ lâu té ra anh không vừa ý mấy thằng em tìm tạm lúc đó." Tịch Vọng Trần nói khẽ: "Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không nói chuyện này cho bố đâu. Hóa ra cái cô minh tinh anh bao nuôi ngày trước là để che mắt người ngoài, ui biết sớm em đã..."

Tịch Dữ Phong nhếch miệng vụt qua vẻ chế giễu, thủ đoạn nhỏ nhặt của hai mẹ con nhà này anh đã thuộc nằm lòng. Anh không muốn nán lại lâu, mở cửa ghế sau bước vào trong xe.

Tịch Vọng Trần vẫn còn câu hỏi, nhoài người lên cửa xe nói liến thoắng: "Ai thế? Phục vụ ở Cẩm Uyển hả?"

Tịch Dữ Phong không để ý hắn cũng chẳng giận, ngó ghế lái rồi sáp lại nói nhỏ: "Sao, hiệu quả của thứ thuốc kia được chứ nhỉ? Em tốn bao nhiêu công sức mới lấy được đấy."

Vốn muốn tranh công nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Dữ Phong doạ cho nín họng, Tịch Vọng Trần lúng túng hỏi: "Anh à anh không giận đấy chứ?"

"Đâu ra." Tịch Dữ Phong nói bằng giọng thoải mái, như cười mà không phải cười: "Chỉ là thứ đã khó kiếm, lần sau vẫn nên giữ lại cho mình, đừng phí phạm nữa."

Một tiếng sau, việc đầu tiên Tịch Dữ Phong làm sau khi đến công ty là triệu tập quản lý các bộ phận mở cuộc họp ngắn, tiếp đó gọi trợ lý Thi Minh Hú sắp xếp thủ tục bàn giao hạng mục.

Đổi người chỉ đạo không phải việc nhỏ, sau khi hạng mục đổi chủ, kế hoạch đã chốt dễ có khả năng bị bác bỏ, vị trí quản lý cũng có thể thay đổi. Hơn nữa gây ra thiệt hại kinh tế là chuyện nhỏ, làm lung lay lòng tin của tập thể là chuyện lớn, Tịch Dữ Phong chuẩn bị cho nhân viên cốt cán kỳ nghỉ dài, phát tiền thưởng, không thể để đám công nhân viên vất vả thức khuya phải thất vọng đau lòng.

Cuối cùng anh mới có thời gian dặn dò Thi Minh Hú: "Lần sau Tịch Vọng Trần tìm tôi nữa thì đừng tuỳ tiện tiết lộ lịch trình của tôi."

Thi Minh Hú không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu nói đã biết.

Tịch Dữ Phong có ý bồi dưỡng cậu em họ nhà dì. Một mặt hắn tốt nghiệp xong đã từng làm việc hai năm tại ngân hàng đầu tư ở phố Wall [1], quan điểm đầu tư và năng lực chịu đựng áp lực có đủ; mặt khác căn cứ theo tình thế hiện nay, điều Tịch Dữ Phong cần nhất là một người thuộc phe mình sẽ không phản bội anh.

[1] Phố Wall (Wall Street) là một con phố nằm ở khu Lower Manhattan tại New York. Phố Wall được sử dụng như một tên gọi chung cho cộng đồng tài chính và đầu tư ở Mỹ.

Hết bận đã là giữa trưa, Tịch Dữ Phong đứng trong thang máy gọi điện cho Mạnh Triều, lúc xuống tầng một thì người kia nhận máy, giây phút cửa thang máy mở sang hai bên, anh nghe thấy giọng Mạnh Triều vang lên từ hai hướng.

"Tổng giám đốc Tịch đi sớm về khuya trăm công nghìn việc." Mạnh Triều vẫn cà lơ phất phơ, cầm điện thoại cười nói: "Muốn gặp mặt Tổng giám đốc Tịch mà khó quá."

Đương giờ cơm trưa, Mạnh Triều đã đặt trước phòng ở nhà hàng gần đây.

Vào đến bên trong, Tịch Dữ Phong rất tự nhiên kéo ghế ngồi rồi sờ túi móc điếu thuốc, tay còn lại bật lửa châm thuốc.

"Ông như này là nhịn lâu lắm rồi hả?" Mạnh Triều lại cười: "Không phải tiêu chuẩn thấp nhất của mấy tay ăn chơi là hút thuốc à, ông cứ xoã đi, hút thuốc ở nơi công cộng xả láng."

Tịch Dữ Phong trả lời hắn là "không nhịn", khói thuốc chậm rãi tản ra từ miệng, anh day huyệt thái dương, mệt mỏi nhắm mắt.

Mệt là điều hiển nhiên, hôm qua bị Tịch Vọng Trần tọng cho một vố vẫn phải dậy sớm về nhà diễn kịch, Mạnh Triều không khỏi lắc đầu than vãn: "Tội gì phải thế, tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngốc tự bôi xấu thanh danh mình rồi, ngoài kia người ta đang đồn ông một tối chơi ba người kìa."

Tịch Dữ Phong hừ cười: "Ba người?"

"Sao, ông còn chê ít?"

"Ừ, mười người cũng được."

"..." Mạnh Triều cạn lời trong phút chốc, chuẩn bị xong bèn đề nghị: "Theo tôi thấy, chi bằng sớm để em gái tôi với ông..."

Chưa nói dứt câu Tịch Dữ Phong đã ngắt lời: "Ông điên à?"

Anh hất cằm, kẹp điếu thuốc vào kẽ ngón tay: "Lúc này mà đẩy người ta vào chỗ chết, có thằng anh nào như ông không?"

"Suy cho cùng nhà tôi cũng có thể giúp ông được phần nào, dù sao liên hôn thương nghiệp, lấy nhau xong hai bọn ông là hai cá thể tự do, ai chơi của người nấy, em tôi cũng không có ý kiến."

Trước ý tốt của bạn, Tịch Dữ Phong không hề lay động: "Không cần đâu. Muốn giúp tôi thật thì cách tôi càng xa càng tốt."

Thời điểm này tình cảm không khác gì lưỡi dao sắc bén, đâm người khác bị thương và càng có thể ảnh hướng tới mình.

Trước giờ Tịch Dữ Phong luôn lý trí, vì vậy mà đối mặt với bất cứ việc gì, dù là mối nguy trong mắt mọi người thì anh cũng có thể đáp trả một cách ung dung và thành thục.

Tóm lại đã làm bạn nhiều năm, biết rõ tính nết đối phương, sau đó Mạnh Triều không nhắc việc đòi giúp nữa.

Chỉ là hắn không kiềm được, nói xong việc công lại bắt đầu bóng gió dò hỏi vụ tối qua: "Mà hôm nay ông mệt thế này, coi bộ Tịch Vọng Trần dâng người chất lượng lắm hử?"

"Không phải người của nó." Tịch Dữ Phong đáp.

"Vậy ra ông tránh được à? Thế tốt, không thì dễ cho phe kia nắm thóp." Mạnh Triều cười tươi, gan cũng to hơn: "Thế người qua đêm với ông là..."

Thấy hắn lại sắp hỏi điều gì, Tịch Dữ Phong dừng đũa, đánh trống lảng: "Hôm nay ông nói lắm thế, xem ra ăn chưa no."

Mạnh Triều xua tay liên tục: "No mà, hiệu suất bàn việc với ông cao quá, năm phút đã no chướng bụng luôn."

Đúng lúc này, điện thoại của Tịch Dữ Phong đổ chuông.

Anh cầm lên xem, số lạ.

Tịch Dữ Phong chừ giây lát, ngón cái bấm nút nghe máy.

Giang Nhược ở đầu dây bên kia không ngờ điện thoại được kết nối dễ tới vậy.

Nửa tiếng trước cậu khoan thai tỉnh giấc, thứ đầu tiên k1ch thích thần kinh là cơn đau âm ỉ khắp mình mẩy, thậm chí còn tệ hơn cơn đau hồi mới học múa từ nhiều năm về trước.

Giang Nhược ở trên giường trọn mười phút mới cơ bản làm rõ chuyện gì đã xảy ra.

Trong phòng không còn ai khác ngoài cậu, trước hết cậu lết vào nhà tắm tắm rửa, may mà có dùng biện pháp bảo vệ nên không rắc rối lắm.

Lúc nhìn gương, Giang Nhược đang trần nửa người trên trông thấy cơ thể mình đầy dấu vết do bị vu0t ve xo4 nắn thì chưa có quá nhiều cảm giác, tới khi vươn tay sờ đôi môi hơi sưng đỏ, mọi việc đêm qua bỗng lũ lượt ùa về tâm trí.

Rõ ràng đến mức Giang Nhược có thể nhớ kỹ mỗi một chi tiết, dù là cái chớp mắt nhẹ nhàng của người đó, hay hai trái tim cùng chung nhịp đập khi cơ thể hoà quyện vào nhau.

Và cái người lạnh như viên đá, lúc hôn lại nồng cháy vội vàng, ngấu nghiến người ta vào bụng.

Còn việc trong cái nồng cháy ấy có mấy phần bắt nguồn từ thuốc, mấy phần bắt nguồn từ bản năng chinh phạt của một gã đàn ông thì cậu không thể nào biết được.

Vốn dĩ định coi đêm hôm qua là một trải nghiệm mới lạ, thậm chí Giang Nhược còn cảm thấy mình chiếm hời, vì dù sao tên hàng cao cấp đó cũng bị cậu chơi mà. Thế nhưng lúc ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy tấm danh thiếp bắt mắt đặt giữa bàn, bấy giờ cậu mới có ý thức "Ồ, là anh ta chơi mình."

Cầm mảnh giấy lên, nhìn ba chữ "Tịch Dữ Phong" ở bên trên, Giang Nhược thầm nghĩ thú vị đấy, hoá ra đám người thượng đẳng không phải ai cũng khốn nạn như Trương Thiệu Nguyên.

Nếu người ta đã ga lăng để lại cách liên lạc, tất nhiên không lý nào cậu lại không gọi.

Ôm theo tâm lý phức tạp khó tả, Giang Nhược gọi số điện thoại trên danh thiếp.

Cuộc gọi được nối máy ngay sau hai tiếng tút, khi giọng nói đắt giá vang lên bên tai, Giang Nhược bỗng nhớ lại sự gợi cảm khi giọng nói này xúc động thở d0c.

Tịch Dữ Phong: "Alo, ai thế?"

Giang Nhược định tự giới thiệu theo bản năng, nhưng trước lúc mở miệng lại nghĩ tên mình chỉ là hai chữ Hán vô nghĩa với người ta, cậu bèn dứt khoát nói thẳng: "Cậu Tịch đói khát bao lâu rồi?"

Có lẽ do bản chất câu hỏi, dù cậu thốt ra bằng giọng điệu bông đùa cũng khó tránh xen thêm ý cười nhạo châm biếm.

Còn có vẻ hùng hổ doạ người.

Song khi lọt vào tai Tịch Dữ Phong, thông qua biến đổi tư duy theo quán tính thì lời cậu nói chỉ sót lại ý đồ vô cùng thẳng thắn.

Thế là Giang Nhược nghe thấy Tịch Dữ Phong hỏi với ngữ khí không chút đùa cợt.

"Muốn bao nhiêu?"

*

Đứng trên xe buýt về phim trường lớn, Giang Nhược trút căm phẫn bằng cách chọc mạnh ngón tay lên màn hình rạn nứt, gửi tin nhắn cho An Hà: Giờ anh không chỉ khổng lồ trong lời nói mà còn khổng lồ cả trong hành động nhé!

Mặc kệ ai chơi ai thì tình một đêm đã xảy ra rồi, Giang Nhược là bên chủ động, giờ đã trở mình mở mày mở mặt thì nóng lòng đến mức đòi tuyên dương vì vụ này.

Có lẽ An Hà đang bận, đợi nửa phút vẫn chưa thấy trả lời.

Trong vòng ba mươi phút ngắn ngủi mà dài đằng đẵng, Giang Nhược chờ được chỗ ngồi, ngẩn ngơ dựa đầu vào cửa kính một chốc, trên người thoải mái hơn thì dường như cảm xúc bối rối cũng dần dần vơi bớt.

Bối rối... Giang Nhược nghiền ngẫm từ này thêm một lần, đoạn nở nụ cười chế giễu, thầm nghĩ còn thật sự cho rằng mình là đứa con trai trong trắng gì đó cơ, người ta thuận miệng hỏi lại sinh lòng căm phẫn vì bị sỉ nhục.

Có điều nhớ lại cuộc đối thoại vào mấy chục phút trước, Giang Nhược không hề hối hận khi đã từ chối thẳng thừng.

"Tôi muốn gì cậu Tịch cũng biết cơ à?" Lúc ấy Giang Nhược không đợi người kia trả lời mà nói ngay: "Chuyện ngoài ý muốn thôi, gọi điện là để hỏi thăm đáp lễ, ngài không cần căng thẳng như vậy."

Bây giờ nghĩ lại, người căng thẳng không phải Tịch Dữ Phong mà rõ ràng là Giang Nhược.

Theo thói quen tính toán chi li của Giang Nhược, gặp phải tình huống này đã sớm nói quá để đòi nhiều, giống lần trước cư xử với Trương Thiệu Nguyên.

Đứng trước quyền lợi bảo vệ bản thân và duy trì sự sống còn cơ bản, cậu chưa từng có giới hạn.

Nhưng không biết tại sao, Giang Nhược không muốn dính vào mối quan hệ dơ bẩn với người ở đầu bên kia điện thoại.

Cứ như cậu giúp anh ta, đáp lại anh ta đều là vì tiền vậy.

Rõ ràng là vì khuôn mặt của anh ta nhỉ... "Khách làng chơi" Giang Nhược nghĩ thế để tìm lời giải thích hợp lý cho hành vi khác thường của mình, sau khi xuống xe thì móc túi áo lấy tấm danh thiếp hãy còn vương nhiệt độ cơ thể, liệng luôn vào thùng rác bên cạnh trạm xe buýt.

Nghĩ về câu "Vậy cậu nghĩ kỹ rồi gọi tôi" mà Tịch Dữ Phong nói trước lúc cúp điện thoại cứ như chắc chắn mục đích của cậu là ăn vạ, Giang Nhược lại bùng lửa giận lên tận đỉnh đầu, suýt nữa lôi danh thiếp ra khỏi thùng rác, quẳng xuống đất đạp cho vài phát.

Cuối cùng cậu vẫn không làm thế, bởi sắp muộn mất rồi.

Buổi chiều quay hai cảnh, tuy không có thoại nhưng cậu được quay chính diện.

Lâm Hiểu đang rỗi rãi, chuồn đến phòng hoá trang lớn dành cho các diễn viên phụ trang điểm và làm tóc giúp Giang Nhược.

Xung quanh huyên náo, hai người đành phải nói to. Đương tám về chủ đề bữa tối ăn gì thì cửa phòng hoá trang thình lình bật mở từ bên ngoài, đạo diễn Triệu Sâm dẫn một cậu trai lạ mặt tiến vào.

"Tiểu Lâm." Triệu Sâm nhìn thấy Lâm Hiểu bèn bước lên: "Trang điểm cho cậu ta, không cần nổi bật quá đâu, cậu ta diễn vai lái xe."

"... Lái xe?" Lâm Hiểu nghi hoặc xác nhận.

Bộ phim này chỉ có một nhân vật lái xe.

Giang Nhược nghe vậy cũng đứng dậy, Triệu Sâm chú ý tới cậu, cau mày nói: "Sao cậu còn ở đây?"

Giang Nhược ù ù cạc cạc: "Tôi là diễn viên diễn vai lái xe mà."

"Trợ lý đoàn phim chưa báo cậu à?" Triệu Sâm nhìn quanh quất nhưng không tìm thấy người, lúc quay sang Giang Nhược thì mất kiên nhẫn khua tay, dáng vẻ xua đuổi: "Thay quần áo ra rồi đi đi, cậu bị sa thải rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc