TÌNH CA - THANH VÂN ĐÃI VŨ THÌ

Con người cần trải qua chút chuyện mới có thể lớn lên, trải qua từng chuyện gặp gỡ từng người, thân thể mình bị những người này làm tổn thương để lại vết tích, sau đó mới trở thành mình như bây giờ.

Thẩm Dư Chu năm đó đương nhiên là khốn nạn, nhưng bảy, tám năm trôi qua, Thần Diệp còn rất cảm ơn anh cuối cùng đã nói chia tay một cách thẳng thắn. Quyết đoán chia tay kỳ thực không có gì xấu, quan hệ giữa hai người bọn họ đã sớm không thể cứu vãn.

Năm đó cậu không buông tay được, tình nguyện dùng đao cùn cắt thịt để chết, nhưng bị Thẩm Dư Chu một dao trí mạng mà đâm xuống, bất kể là căn cứ vào động cơ gì, kết quả cuối cùng đối với Thần Diệp mà nói, chỉ có hai chữ —— giải thoát.

Thế giới lớn như vậy, cần gì phải ở một gốc cây méo mó mà treo cổ kéo dài hơi tàn, đúng là chỉ có thời niên thiếu ngông cuồng mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Thần Diệp từ lâu đã không phải là Thần Diệp trên dưới hai mươi tuổi, cậu thậm chí còn vui mừng vì một chuyện khác. Năm đó sau khi chia tay được nửa tháng thì đầu óc cậu nóng lên lần thứ hai đến C thành dự định tiếp tục quấn lấy Thẩm Dư Chu, cậu là một thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng nên Thẩm Dư Chu trốn tránh cậu.

Chuyện cũ đã qua rồi, bởi vậy, biết được Thẩm Dư Chu có ý muốn hợp lại, vào sáng hôm sau Thần Diệp ra tiểu khu, nhìn thấy xe của người này đậu ở cửa, cũng không có gì không dễ chịu.

Sáng sớm khí trời vẫn rất lạnh. Cửa xe bên chỗ Thẩm Dư Chu ngồi lái toàn bộ được kéo xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu không rời.

Hiển nhiên là muốn làm cho cậu lên xe.

Thần Diệp dưới cái nhìn chăm chú của anh đi được chừng mười bước rồi vòng qua, kéo mở cửa xe ngồi vào ghế phụ nói: “Sớm như vậy?”

Thẩm Dư Chu khởi động xe, một tay từ bên cạnh xách ra bữa sáng đưa cho cậu: “Không còn sớm.”

Nói sớm là chỉ thời gian Thẩm Dư Chu xuất hiện, nhưng thật ra cũng không còn sớm, giờ Thần Diệp làm việc là chín giờ, trước mắt đã tám giờ rưỡi, trên đường xe chạy đã trở nên đông đúc. Thần Diệp không ngại ngùng tiếp nhận bữa sáng mở túi lấy ra một cái bánh bao bỏ vào trong miệng cắn: “Anh ăn chưa?”

Thẩm Dư Chu nhìn con đường phía trước trả lời: “Ăn rồi,… có nguội không?”

Thần Diệp một tay nắm chặt ly giấy đựng sữa đậu nành nói: “Nóng.” Vừa nãy ở bên ngoài gió thổi rất lạnh, cầm thức ăn nóng hầm hập trong lòng bàn tay rất thoải mái.

Trong buồng xe cũng ấm áp hoà thuận vui vẻ, Thẩm Dư Chu lái xe bộ dáng rất chăm chú, chăm chú mà trầm mặc, như là không có dự định nói điều gì. Mỗi buổi sáng sớm anh chờ ở cửa đợi người đưa đi làm còn mang theo bữa sáng, thoạt nhìn cũng thật muốn trường kì chiến đấu.

Thần Diệp không nhanh không chậm lấp đầy bụng, giấy bọc và ly giấy đều bỏ vào trong túi, mắt nhìn sắp đến công ty cậu hỏi người đàn ông bên cạnh mình: “Buổi tối anh có thời gian?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Dư Chu nở một nụ cười: “Có, em muốn đi đâu?”

Muốn đi đâu không trọng yếu, có mấy lời sáng sớm nói ra có thể khiến người nghe cả ngày bị xúi quẩy, đây mới là trọng điểm. Vì vậy Thần Diệp nói anh tùy tiện chọn một chỗ, Thẩm Dư Chu cũng không phải người lề mề một tiếng đáp lại, đúng sáu giờ chiều gọi điện thoại cho Thần Diệp.

Thần Diệp đang chìm trong đống Logo của xí nghiệp thực phẩm suy nghĩ, muốn thiết kế một sản phẩm có nội hàm thể hiện đặc trưng của địa phương còn phải theo kịp thời đại, cậu xem tạp chí địa phương và nói chuyện với người biết văn hóa của xí nghiệp, sổ ghi chép của cậu ghi muốn nát bét trong đầu vừa mới có chút manh mối.

Điện thoại vừa đến cậu mới nhớ buổi tối còn có hẹn, cậu chỉ thu dọn đồ đạc một chút vì ban đêm phải tiếp tục làm việc, nghĩ sáng sớm ngày mai phải trình bày phương án nên cậu cũng không nắm chắc được, trong bữa cơm này đem lời nói ra rõ ràng phải cần thời gian bao lâu, tay liên tiếp vỗ trán mình mấy lần, sớm biết có ngày hôm nay thì trước đó vài ngày cậu sẽ không lên giường với Thẩm Dư Chu.

Nhưng phiền toái hơn còn ở phía sau, Thần Diệp xuống lầu bước lên xe, Thẩm Dư Chu nhìn cậu cười nói: “Nhìn em rời xa nơi chôn nhau cắt rốn rất đáng thương, ngày hôm nay dẫn em đi chỗ tốt.”

Thần Diệp cũng cười cười, đơn giản chính là ăn đồ ăn của quê nhà, đến C thành lâu như vậy, tình cờ những lúc phát tác nhớ nhà cậu cũng sẽ đi ăn thức ăn quê hương, nơi này có tiếng là làm đồ ăn của xứ khác không sai biệt lắm, mọi nhà hàng cậu đều đi ăn qua, chỉ là không biết ngày hôm nay Thẩm Dư Chu muốn đi nơi nào. Nhưng bất kể là nhà hàng nào, tâm tư này của anh đặt vào hôm nay cũng thật không cần thiết.

Nhưng xe càng đi về phía trước thì cậu càng hồi hộp đến lợi hại, từ đường chính vòng tới đường nhỏ, càng đi về phía trước thành phố phồn hoa thương mại dần bị bỏ lại ở phía sau. Xe đi tới vùng nội thành cũ, trước đây cậu tới nơi này rất nhiều lần, nhưng đã rất lâu cậu không tới đây nữa.

Xe từ từ chạy qua một lối nhỏ phía trước là một tòa cao ốc thật cao che chắn ở trước một đại tiểu lâu đã có niên đại làm tiểu lâu kia như chìm vào trong bóng tối. Trên đầu cậu lại như có một bóng ma đè nặng.

Thần Diệp tâm lý hốt hoảng, nhưng nghĩ cũng chỉ dùng một bữa cơm, chờ khi xe dừng lại cậu ở bên ngoài nhiều lắm cũng khoảng hai phút, vì vậy nên cậu vẫn bình thản ung dung yên tĩnh đến khi xe đừng lại.

Nhưng không ngờ chuyện sảy ra lại đúng dịp như vậy, xe dừng lại ở cửa một quán ăn, Thần Diệp bước chân đi ra ngoài không lâu, gió cũng không thổi mấy lần, đang chuẩn bị bước vào trong quán, đột nhiên “Ba” một tiếng, có cái gì nện ở trên vai cậu, đồng thời có tiếng kêu khóc phả vào mặt cậu: ” Làm sao mà mày còn sống!?…”

Thần Diệp nhất thời lấy tay đỡ một bà lão đang nhào vào người cậu: “Dì…”

Thẩm Dư Chu cũng cả kinh không nhẹ, tiến lên muốn thay cậu kéo người đàn bà này ra: “Làm cái gì vậy?”

Bà lão dùng hết khí lực lấy tay đánh Thần Diệp vừa đánh vừa đạp, thực sự là dùng tư thế muốn đánh cho chết, khóc ròng ròng: “Mày… cái tai hoạ này.. trước đây tao còn coi mày là người trong nhà, mày lại hại thảm con trai của tao…”

Một lão bà ở bên đường tóm chặt một người thanh niên tuổi còn trẻ mà đánh, tình cảnh khỏi nói rất là hỗn loạn, người ở hai bên đường người đều nhìn về bên này, Thần Diệp bị bà lão kéo gắt gao không tha, cậu dùng sức hạn chế giữ tay bà lại, nói với Thẩm Dư Chu: “Anh đi trước.”

Thẩm Dư Chu nói: “Anh báo cảnh sát.”

Bị bà lão đá một cước vào đầu gối, Thần Diệp bị đau mà hít một hơi: “Đừng, anh lấy điện thoại của em, mật mã là sinh nhật em thêm số 0 vào phía trước, gọi cho Trác Tư, nói cho anh ấy biết mẹ của anh ấy ở chỗ này.”

Thẩm Dư Chu ngẩn người, nhìn người đàn bà tóc bạc ngổn ngang, nước mắt chảy đầm đìa tứ phía, đây là mẹ của Trác Tư?

Điện thoại gọi đi không bao lâu, người mà trong miệng người khác nói bị Thần Diệp đùa bỡn còn cấp cho danh xưng trung khuyển, vỏ xe phòng hờ đi đến, trước đó mẹ của anh ta vẫn đối với Thần Diệp một bên khóc một bên rống chửi lặp đi lặp lại, nội dung chỉ có một, trước đây bà xem Thần Diệp là người trong nhà, tại sao Thần Diệp lại hại thảm con trai bà.

Nhìn Trác Tư đưa mẹ anh ta đi, Thần Diệp và anh ta vẻn vẹn chỉ dùng ánh mắt giao lưu, Thẩm Dư Chu ở bên cạnh nhìn.

Thần Diệp bị một túi đựng đầy cổ gà cổ vịt đập trúng, trên bả vai dính đầy dầu mỡ, trên đường rất nhiều người đứng xem, bữa cơm ở chỗ này chắc là ăn không vô nữa.

Một lần nữa trở lại trên xe, Thẩm Dư Chu không có hỏi nguyên nhân đã sảy ra chuyện gì, mẹ của Trác Tư nói rõ là trùng hợp gặp được Thần Diệp, nhưng nhìn thấy liền đánh, nguyên do trong đó… Thôi.

Thần Diệp cũng không có dự định giải thích, một trận náo loạn này làm ai cũng không còn hứng thú nổi, cậu nhìn Thẩm Dư Chu cười cười có mấy phần bất đắc dĩ nói: “Đưa em về nhà đi.”

Thẩm Dư Chu ừm một tiếng, xe chạy thẳng về hướng tiểu khu của Thần Diệp, anh nói: “Gọi chút thức ăn để khi trở về nhà ăn?”

Thần Diệp vốn không có tâm tình gì, có một số việc càng không muốn tiếp tục kéo dài, nhìn ánh đèn đường rực rỡ mới được mở lên ở bên đường cái, cậu nhìn Thẩm Dư Chu không nhịn được cười mà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mấy em gái cùng tổ làm hạng mục IC quả thực có độc, thấy em với anh liên hệ mấy lần, đầu óc hủ nữ nhanh chóng bộc lộ lén lút YY hai ta ghép thành đôi, ngày hôm nay vừa vặn còn bị em nghe được.”

Thẩm Dư Chu nói: “Ồ?”

Thần Diệp thoải mái nở nụ cười: “Không phải không đúng sao? Cư nhiên loại tình cảm này trải qua tám trăm năm cũng có thể bị nhìn ra, ánh mắt cậu nhìn về phía Thẩm Dư Chu: “Sư huynh, sau này hai ta nên nói rõ ràng về quan hệ của mình một chút, nếu không dì Lục cũng sẽ hiểu lầm.”

Nghĩa bóng: Tôi với anh chỉ là quá khứ, cũng không nghĩ tới sau này sẽ đi cùng với anh. Ngược lại Thẩm Dư Chu không đối mặt nói rõ ràng, đây là một cách rất nể mặt rũ sạch mọi thứ mà Thần Diệp có thể nghĩ đến.

Cậu hi vọng Thẩm Dư Chu mượn sườn núi mà đi xuống nhưng trong chớp nhoáng xe đột nhiên quẹo về phía bên phải, Thần Diệp đột ngột bị một luồng lực đạo rất lớn như đâm thẳng vào người làm toàn thân chao đảo, xe chạy đến một dãy xanh hóa rồi dừng lại ở một khu đất trống bên cạnh, chờ khi cậu ngồi vững vàng thì xe đã dừng lại.

Phía trước một mảng xanh hoá chính là hồ nước, mắt Thẩm Dư Chu nhìn mặt hồ được ánh đèn nê ông đỏ chiếu xuống mặt nước, anh nói: “Em có ý gì?”

Thần Diệp không ngờ tới anh không để lại chỗ trống như vậy, nguyên bản trong đầu đã loạn, vào lúc này càng không muốn lên tiếng.

Mặt của Thẩm Dư Chu chuyển hướng nhìn cậu, nói:”Em hận anh?”

Cậu cũng không muốn tiếp tục che lấp: “Đã từng hận qua.”

“Bây giờ em còn hận.” Thẩm Dư Chu rất cố chấp.

Thần Diệp ngước nhìn vào đôi mắt của Thẩm Dư Chu: “Không thể nói như vậy.”

Thẩm Dư Chu dùng bộ mặt chán nản nhìn cậu: “Thần Diệp, tại sao em không chịu cho chúng ta một cơ hội? Năm đó là anh có lỗi với em, nhưng bây giờ chúng ta đã ở đây, anh có thể mặc em đánh mặc em mắng, anh muốn bồi thường cho em.”

Thần Diệp có chút buồn cười, thật tự đại, làm sao nhất định “Thần Diệp phải cùng Thẩm Dư Chu hợp lại” chuyện này, đối với cậu mà nói được cho là bồi thường?

Kết quả sự tự đại hơn còn ở phía sau, cậu không lên tiếng, Thẩm Dư Chu tiếp tục nói: “Lần trước là Stanley tìm em phiền phức, lần này là mẹ của Trác Tư, lần sau là ai? Anh đang chờ em đánh anh hả giận, em muốn đâm ai một dao thì có thể hướng anh mà đâm, phạm sai lầm chính là anh, nhân quả tuần hoàn đều là chuyện của hai người chúng ta, em tình nguyện lấy sai lầm của anh dằn vặt chính mình cũng dằn vặt người khác, cứ như vậy thì không thể bỏ xuống được?”

Thần Diệp ngẩn ra: “Lấy sai lầm của anh dằn vặt chính mình dằn vặt người khác? Em không thể buông bỏ?”

Cậu nghe Thẩm Dư Chu trả lời, nói năng có khí phách: “Những năm này em đã làm gì, chẳng lẽ anh nói không đúng?”

Thần Diệp nhất thời trố mắt ngoác mồm, không phải… Thẩm Dư Chu sao lại cho rằng tính cách của cậu lại trở thành như vậy? Năm đó bất quá chỉ là một lần thất tình, bảy, tám năm trôi qua, cậu vì bị Thẩm Dư Chu phụ lòng trong bóng tối không thể tự kiềm chế, đồng thời vì thất bại hoàn toàn mà thân như phiêu bình, du hí nhân gian trả thù xã hội đến bây giờ?

Quả thực dở khóc dở cười, cậu tự hỏi mình là người tầm thường nhưng cũng rất thực tế, dứt mộng thì liền tỉnh, không có người cũng không hạ mình tìm đại một người, vẫn rất nghiêm túc tìm. Thẩm Dư Chu từ đâu nghĩ ra một câu chuyện cẩu huyết thanh tân thoát tục, cho rằng cậu cố tình làm cho người khác si tình?

Thần Diệp vào lúc này thật sự nở nụ cười, bởi vì cậu hoàn toàn không nhịn được, nói: “Sư huynh, anh đối với em có chút hiểu lầm.”

Thẩm Dư Chu không lên tiếng, thần sắc bướng bỉnh, ánh mắt sáng quắc.

Thần Diệp nhìn bộ dáng này của anh giống như muốn lập chí cứu vớt một thanh niên trợt chân sa ngã, tâm tư đùa giỡn cũng biến mất.

Chậm rãi thay đổi tư thế, ngã lưng về phía sau dựa vào ghế dựa, nhìn bầu trời đêm mờ mịt phía ngoài cửa xe bị đủ loại ánh đèn phản chiếu, mắt liếc nhìn Thẩm Dư Chu, cậu nói: “Được rồi, em sẽ nói cho anh biết những năm này em làm sao mà qua nổi.”

Đi như thế nào đi đến đâu? Có vài thứ thực sự là không phá thì không xây được.

Cảm giác được ánh mắt của Thẩm Dư Chu chuyên chú nhìn trên người cậu, Thần Diệp nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới mở miệng.

Bộc bạch chính mình không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng trước mắt không cho phép cậu hàm súc, Thần Diệp rất thẳng thắn nói rõ: “Mới bắt đầu em thật sự giống như anh nói, lấy sai lầm của anh trừng phạt chính mình cũng dằn vặt người khác, năm ấy cuối cùng khi em đi tìm anh, anh đem em ném ra phía sau xe, em còn chưa tỉnh táo, đến ba tháng sau nhớ lại vẫn muốn quấy rối anh và Úc Tầm An.”

Cậu nhìn Thẩm Dư Chu cười cười, nói chuyện chỉ nói một nửa thật là ích kỷ.

“Biết em nghĩ biện pháp gì không? Vẫn là lừa gạt anh đến khách sạn câu dẫn anh lên giường. Hủy diệt một đoạn tình cảm quá dễ dàng, chỉ cần anh quan tâm đến em, giữa anh và Úc Tầm An sẽ như chôn một quả bom hẹn giờ, coi như lúc đó không chia tay, sau này cũng không tốt đẹp được.”

Chỉ cần cùng cậu đơn độc ở trong phòng, Thẩm Dư Chu không quản được chính mình tính khả thi này rất lớn. Lời nói này nói ra giống như là khi dễ người, vì vậy Thần Diệp bỏ qua.

Trong bóng tối âm thanh của Thẩm Dư Chu nghe rất nặng: “Tại sao em không có tới?”

Nhưng Thần Diệp lại lần nữa hỏi một đằng trả lời một nẻo, ánh mắt cách khoảng không mà nhìn nóc xe: “Lúc mới vừa chia tay em đã trải qua một giai đoạn nổi loạn, ở lớp học hay trong túc xá có trạng thái khiến người ghét chó cũng ghét.”

Lúc đó cậu rất hung hăng, tâm tình không tốt phàm là trong túc xá có điểm gì không hợp ý cậu thì đồ vật trong tay sẽ bị cậu đập phá, vì thế từng theo người từng đánh nhau. Cái gì trốn học, lưu luyến hộp đêm cả đêm không về là chuyện thường như cơm bữa, cậu không có Thẩm Dư Chu, những người khác đối với cậu mà nói cũng không trọng yếu.

Thần Diệp cảm thấy được mình giống như ở trong cống ngầm nhưng mà cậu cũng thản nhiên nhìn mình thối nát, cậu cảm thấy tình cảm chỉ là thứ thối nát, nghe thấy nữ sinh trong lớp học thảo luận phim thần tượng đều phải trào phúng vài câu, thật, khi đó cậu bị người ghét cẩu ghét bốn chữ này không một chút oan uổng, khi mới bắt đầu những người chung quanh chỉ kinh ngạc với biến hóa của cậu, sau đó thì thực sự là đối với cậu khịt mũi coi thường.

Mẫn cảm mà nhận ra được tiếng hít thở của Thẩm Dư Chu rõ ràng nặng hơn một chút, Thần Diệp lấy tay vỗ vỗ tay anh xoa xoa trấn an, cậu nói những lời này thật không muốn cho Thẩm Dư Chu khó chịu.

Khi Thẩm Dư Chu mở miệng âm thanh vẫn còn có chút tối nghĩa: “Sau đó thì sao?”

Thần Diệp nở nụ cười, ánh mắt vẫn như cũ nhìn nóc xe, cảm giác giống như có thể xuyên thấu qua tầng kim loại mỏng manh kia ngước nhìn trên đỉnh đầu bầu trời vô biên vô hạn, mà bầu trời lúc này cũng không có một chút mù mịt.

Cậu thở dài: “Nhưng có một kẻ ngu si không chán ghét em, lại khuyên em thật nhiều lần, tháng ba, lớp chúng em đi An Huy vẽ vật thực, em kỳ thực muốn tới chỗ này vé xe lửa cũng mua xong, bị anh ta thấy được, lại lắm miệng nên bị em mắng.”

Lúc đó chàng trai kia kéo cánh tay của cậu nói: “Cậu đi đến nơi đó làm gì?” Trong miệng cậu ngậm một điếu thuốc, vui lòng mà cười nói: “Không phải cậu biết chuyện của chúng tôi sao? Tôi đi làm cho anh ta khoái hoạt.” Vì để người kia không tiếp tục làm phiền cậu đem kế hoạch màu hồng phấn không hề xấu hổ mà nói một lần. Nghĩ tới đây, khóe miệng của Thần Diệp không nhịn được mà run rẩy lợi hại hơn, lần bắt đầu này không tính là tốt đẹp nhưng đủ để khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Dư Chu giống như là bị bóp nghẹn không thể phát ra tiếng, chỉ có con ngươi đen như mực ở trong bóng tối u quang di động.

Thần Diệp không để ý tới anh có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Nhưng trước khi xuất phát.. ngày đó là ngày hai mươi tám tháng ba, tên ngốc kia, không ăn cơm tự mình chạy lên trên trấn mua một cái bánh kem.”

“Vẽ vật thực chắc anh cũng đi qua, khi ăn cơm ở sảnh đường lớn, cả lớp đều ở đó. Anh ta ở trước cả lớp đem bánh kem mở ra, nói ngày đó là sinh nhật của em. Những bạn học khác không ưa em là thật, mà thiện lương cũng là thật, mọi người cũng cho thọ tinh mặt mũi… Tên ngốc kia dẫn dắt mọi người nói với em, bọn họ vẫn còn yêu mến em.”

Tên ngốc kia cho Thần Diệp hai mươi mốt cây nến, trong phòng tràn đầy người, trước tiên anh ta cùng một người bạn là thẳng nam và một bạn học nữ thân cận kỳ quái mà lớn tiếng nói câu: “Thần Diệp —— tôi yêu mến cậu —— ”

Lúc bắt đầu chỉ có ba người đó nói, một tiếng một tiếng cứ thốt ra mỗi một lần nói sẽ thêm một vài âm thanh, cuối cùng cả sảnh đường hơn ba mươi người cùng lên tiếng nói như vậy.

Thần Diệp, tôi yêu mến cậu, chúng tôi đều yêu mến cậu …

Cho nên cậu đừng từ bỏ chính mình.

Cho dù rất nhiều người đều không hiểu cậu xảy ra chuyện gì, nhưng thiện ý của mọi người cũng thật quý giá, Thần Diệp lúc đó lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Khi đó cậu không yêu thương bản thân mình mà đem mình đặt ở trên vách đá cheo leo, muốn cùng Thẩm Dư Chu không chết không thôi, nhưng chính người bị cậu mắng thật nhiều lần là kẻ ngu si, một tay đem cậu lôi kéo trở về. Bọn họ có mấy năm làm bạn bè, sau đó thì biến thành người yêu…

Thần Diệp lấy mu bàn tay che mắt, trong xe một mảnh vắng lặng, Thẩm Dư Chu cũng đến nửa ngày không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy Thẩm Dư Chu nói: “Cái người kia có phải..”

“Là Trác Tư” Thần Diệp nói.

Cậu đã sớm quên đi, có thể Thẩm Dư Chu giống như năm đó bị cậu quấn lấy mà sinh ra chứng vọng tưởng.

Thần Diệp buông cánh tay xuống, nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn của người bên cạnh: “Cho nên không có chuyện dằn vặt người khác dằn vặt chính mình, sư huynh, em không biết anh nghe những lời truyền miệng nói cái gì, em đối với Trác Tư là nghiêm túc, lúc cùng với anh em đích xác có cự tuyệt anh ấy, mà sau đó em yêu anh ấy cũng là nghiêm túc, sau này chia tay càng là bất đắc dĩ, chúng em đều rất nghiêm túc.”

Tác giả có lời muốn nói: tính cách của thụ được xây dựng rất là hiện thực, cũng không có gì cẩu huyết, năm xưa bị phụ lòng, sau đó vẫn luôn yêu hận đan dệt vĩnh viễn không quên.

Bình luận

Truyện đang đọc