TÌNH CA - THANH VÂN ĐÃI VŨ THÌ

Thẩm Dư Chu đi công tác trở về liền bị Lục nữ sĩ giội một trận nước lạnh.

Lục nữ sĩ nói: “Nếu không con nên dẹp bỏ ý nghĩ này đi, mẹ thấy Thần Diệp bây giờ chỉ muốn nhìn về phía trước, chuyện trước kia nó không để trong lòng, nó đến thăm mẹ vì nó là người hiểu chuyện. Con đừng đơn phương mà dằn vặt lung tung, cuối cùng thật làm cho nó và chúng ta cả đời không qua lại với nhau.”

Thẩm Dư Chu nói: “Làm sao dằn vặt lung tung, đây không phải là việc tốt sao?”

Mẹ anh quăng cho anh cái nhìn khinh thường: “Tâm tư của con mẹ còn không hiểu được hay sao? Trước mắt mẹ nói rõ cho con biết, Thần Diệp người ta đã không muốn. Năm đó con là người tam tâm lưỡng ý, bảy, tám năm trôi qua lại quay đầu tìm đến, con xem Thần Diệp là ai, chuyện này nếu thay đổi trên người mẹ, mẹ cũng không muốn.”

Có mấy lời không thể tùy tiện nói cho người khác nghe, nhưng đối với mẹ mình thì không có gì có thể giấu, Thẩm Dư Chu nói: “Vì con đã từng làm cho em ấy đau lòng nên sau này con không thể tiếp tục để em ấy oan ức. Trước mắt con chỉ biết là phải đối xử tốt với em ấy, cũng có thể đối xử tốt với em ấy, mẹ không biết bên ngoài loạn tới độ nào, em ấy sống cùng người khác nhất định tốt hơn con?”

Kết quả đổi lấy một tiếng cười trào phúng của Lục nữ sĩ: “Lúc con bỏ nó để đến với Úc Tầm An, trong lòng có quan tâm nó ở cùng người khác thì như thế nào không?.”

Thẩm Dư Chu không có gì để nói.

Cuối cùng Lục nữ sĩ lại đâm thêm một đao: “Nếu con có thể làm cho nó vui vẻ vào nhà chúng ta, lại cẩn thận sinh sống, đương nhiên mẹ cầu cũng không được, nhưng Thần Diệp nghĩ sao? Nó có muốn không.”

Cái này cũng là vấn đề Thẩm Dư Chu lay động thật nhiều ngày, trong đầu Thần Diệp có phải thật không cho anh một con đường sống không? Đương nhiên chuyện này Thần Diệp đã nói rất rõ ràng, các loại yêu hận đối với cậu đã tan thành mây khói.

So với oán hận thì không oán hận càng đáng sợ hơn vì khi đó sẽ không khác gì người qua đường không liên quan, ngày mà Thần Diệp bộc bạch hết với anh, Thẩm Dư Chu như bị đánh đòn cảnh cáo cũng cho là như vậy, nhưng cuộc sống ngày ngày trôi qua, gặp Thần Diệp một lần rồi một lần, suy nghĩ lại thay đổi —— có thể là lúc đó Thần Diệp bị bướng bỉnh cuồng si quấn trong tâm quá sâu, anh luôn cảm thấy Thần Diệp nói quên hết là giả, Thần Diệp vẫn như cũ hận anh năm xưa phản bội, sợ giẫm lên vết xe đổ mới là thật.

Thần Diệp từng có lịch sử dọn nhà đổi việc trốn tránh người cũ nên Thẩm Dư Chu lần này không dám dùng quá sức, tuy rằng chỉ cần ở C thành, Thần Diệp trốn nơi nào anh cũng có thể tìm được, nhưng nếu thật làm tới mức kia, làm cho cậu hoảng sợ không chịu nổi anh cũng không đành lòng.

Cũng may Thần Diệp không ngại lui tới làm bạn với anh, Thẩm Dư Chu điều chỉnh mình một chút, anh cũng sợ mình quá nôn nóng.

Sau ngày đông chí Thần Diệp không có liên hệ với anh, mấy ngày nữa là tới tết nguyên đán. Trong đêm giao thừa, cùng Lục nữ sĩ cơm nước xong Thẩm Dư Chu không nhịn được, ngồi ở nhà, trong tâm khảm giống như là bị mèo cào.

Ngày hôm nay vì phải về nhà nên anh đã từ chối vài bữa tiệc, anh cũng tính toán gặp Thần Diệp nên Thẩm Dư Chu vừa chạy xe về hướng trung tâm vừa gọi điện thoại di động cho cậu.

Đầu bên kia điện thoại quả nhiên ca hát ồn ào, Thẩm Dư Chu hỏi: “Em đang ở ngoài uống rượu?”

Thần Diệp cất cao âm thanh che lấp tiếng ồn ào thật vất vả mới nói rõ ràng: “Vâng, cùng đồng nghiệp đón chào năm mới.”

Thẩm Dư Chu nói: “Tân niên vui vẻ.”

Thần Diệp trả lời cũng rất thẳng thắn, cũng không hỏi anh đang làm gì, đang ở nơi nào: “Em cũng chúc anh tân niên vui vẻ.”

Sau bốn mươi phút xe của Thẩm Dư Chu dừng ở một cửa quán rượu.

Khi Thần Diệp khi nghe giám đốc sáng tạo bên cạnh lên tiếng: “Thẩm tổng, sao lại trùng hợp như thế?”, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Thẩm Dư Chu.

Trong quán rượu rất nhiều người, bọn họ ngồi trên ghế cao Thẩm Dư Chu đứng ở sau ghế trả lời câu hỏi của người kia: “Đúng là rất khéo.”

Sau đó người kia dò hỏi theo phép lịch sự thông thường: “Ngài có hẹn người?”

Thông thường mà nói, câu trả lời cũng chỉ xả giao, sau khi chào hỏi thì đi, nhưng Thần Diệp nghe thấy Thẩm Dư Chu nói: “Một mình đi uống vài ly.”

Tiếp theo thuận lý thành chương, tất nhiên có người mời, Thẩm Dư Chu cứ như vậy ngồi xuống chung chỗ với bọn họ.

Thần Diệp đã uống một chút, đầu óc có chút hoảng hốt, không tưởng bở mà hoài nghi chuyện này không phải ngẫu nhiên, dù sao vừa nãy trong điện thoại cậu cũng không nói mình ở đâu. Hơn nữa một vòng biểu diễn lại bắt đầu, Dancer ở trên sân khấu vặn vẹo, bầu không khí nóng rực lần thứ hai bị đẩy lên cao trào, tuy rằng cậu mệt mỏi không nhúc nhích, nhưng cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng, ngón tay cũng nhịp theo nhịp trống, cười không ngừng nhìn người trên bàn cụng ly rượu pha trò.

Mãi đến tận vòng rượu thứ hai đưa ra, một ly rượu được tới trước mặt cậu liền bị Thẩm Dư Chu bưng lên: “Em say rồi, em còn phải chừa một chút tỉnh táo để đếm ngược.”

Thẩm Dư Chu vẫn luôn bị vị giám đốc sáng tạo lôi kéo nịnh nọt, nhưng dường như còn có đôi mắt phía sau đầu nhìn cậu. Nói xong, tự mình thay cậu uống. Hơn phân nửa người ở đây biết bọn họ là bạn học, là người quen biết cũ, cười vui vẻ một trận cũng cho qua, không ai nói thêm cái gì.

Thần Diệp sững sờ nhìn Thẩm Dư Chu một hồi mới phản ứng được, người này vẫn cùng đồng nghiệp của cậu huyên náo không câu nệ, dù sao Thẩm Dư Chu cũng là cấp trên phải do lão tổng của cậu chiêu đãi mới đúng, nói thân phận ngồi cùng một bàn với mọi người ở đây có chỗ không thích hợp.

Thẩm Dư Chu cũng quay đầu nhìn cậu. Thần Diệp tửu lượng không cao, vào lúc này miễn cưỡng dựa lưng vào ghế sô pha, đôi mắt mơ hồ vừa say vừa tỉnh, có một tư thái đặc biệt phong tình.

Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ lại lúc ở trường học, trước khi tốt nghiệp chiều chiều anh hay cùng với mấy người bạn ở ký túc xá uống rượu. Lần nào Thần Diệp cũng đi theo anh, mỗi lần uống hai ly là như không xương cốt dựa vào người anh. Hai ly bia cũng không thể làm cho Thần Diệp say, con mèo nhỏ này chỉ muốn ở một mình cùng anh nhưng mỗi lần anh uống rượu cũng phải hết mấy giờ, cậu thường giả vờ say làm nũng muốn về nhà. Thẩm Dư Chu liền thuận thế nói “Đưa em ấy về rồi trở lại”. Nhưng khi đưa cậu về là anh cũng không đi được, bởi vì Thần Diệp làm ổ trong lồng ngực của anh quấn lấy anh: “Anh cứng rồi, em hút ra cho anh…” “Em nóng quá… Nóng đến khó chịu…” Chuyện này lúc anh tỉnh táo còn khó nắm giữ, sau khi say thì đặc biệt không thể chịu nổi, đè lên người cậu mà “Giáo huấn”.

Thần Diệp có lúc bị anh làm đến khóc lóc xin tha, anh tha thì lại đòi muốn, mỗi lần làm tình Thẩm Dư Chu thực sự hận không thể chết ở trên người cậu, càng uất ức là con mèo nhỏ này cũng rất lớn gan, làm xong mệt mỏi ngủ cũng cẩn thận ôm một cái cánh tay của anh, chỉ lo anh biến mất.

Bây giờ nghĩ lại, cái gọi là vưu vật thì không phân biệt nam nữ, đúng là mình phải đầy đủ thâm tình mới có thể động nhân. Nhiều năm như vậy, những chuyện không thoải mái và thoải mái đã trôi qua nhưng chuyện cũ rõ ràng ở trong đầu anh cuồn cuộn. Thần Diệp phảng phất trở thành một giấc mơ của anh, một giấc mộng khiến bất kỳ người nào sa vào trong đó cũng không thể nào ra được.

Bây giờ mộng đẹp đang ở trước mắt anh, anh cũng không muốn buông xuống. Mấy ngày trước những lời Lục nữ sĩ đã nói với anh trong nháy mắt trở thành bọt nước. Thẩm Dư Chu nhìn vào đôi mắt Thần Diệp nhưng không dám nhìn quá lâu, rất nhanh lại quay mặt chuyển hướng nói chuyện với người bên cạnh.

Lúc này Thần Diệp cũng không được tự nhiên cho lắm, vừa vặn có người đến chào hỏi Thẩm Dư Chu hình như là như là quen biết. Thừa dịp Thẩm Dư Chu tạm thời đi qua một bên nói chuyện với người kia Thần Diệp cũng đứng dậy nói với đồng nghiệp ngồi bên cạnh: “Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút.”

Hóng mát đương nhiên là cờ hiệu, tiếp đến sẽ gọi một cú điện thoại nói mình không chịu đựng được cần phải đi về, cũng sẽ không có người ép cậu ở lại.

Thần Diệp đứng ở bên lề đường, uống vào mấy ngụm gió lạnh, trước mắt đầy ảo giác mới thoáng rõ ràng một chút, một năm này còn chỉ còn lại vài giây cuối cùng, cả con đường được trang hoàng lộng lẫy tỏa ra ánh sáng lung linh.

Biết sẽ uống rượu nên cậu không lái xe, buổi tối giao thừa xe taxi đều có người, cậu chỉ tự mình chậm rãi ra đầu phố đón xe.

Nhưng không chờ cậu đi tới đầu phố, một chiếc xe chậm rãi chạy đến bên người cậu, cửa xe hạ xuống, Thẩm Dư Chu nói: “Lên xe.”

Trong lòng cậu không rõ, không muốn nói chuyện. Thẩm Dư Chu rất nhanh còn nói: “Thời gian này đón xe không dễ, em phải trở về nhà?”

Thần Diệp không tiếp tục lập dị.

Ngược lại sau khi lên xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Thần Diệp nói: “Anh có uống rượu?”

Thẩm Dư Chu nghiêng đầu liếc cậu: “Anh sẽ chạy chậm một chút.”

Thần Diệp dùng dựa vào lưng ghế chống đỡ toàn bộ trọng lượng thân thể, chỗ tựa lưng mềm mại, rất thoải mái, trong đầu đầu lại không biết có cái gì bóp lấy: “Uống rượu không tốt chút nào.”

Thẩm Dư Chu nhìn cậu một hồi, nở nụ cười: “Đúng là không tốt, như vậy được không? Anh tìm một chỗ dừng lại cho tỉnh táo.”

Thần Diệp nói: “Được”

Có một dòng sông trong nội thành kéo dài ngang qua C thành, Thẩm Dư Chu lái xe đến gần bờ sông, quay đầu nhìn người đang vùi ở ghế phụ, anh biết Thần Diệp say rồi.

Kỳ thực anh không say rượu, thật vất vả đơn độc cùng nhau, anh tìm một cái cớ để được ở bên cạnh cậu.

Trong xe khá tối nhưng có thể thấy rõ ánh mắt Thần Diệp mông lung, Thần Diệp như vậy sẽ không nháo, cũng sẽ không như lúc tỉnh táo nói với Thẩm Dư Chu những lời tàn khốc thoải mái thẳng thắn, như là rút đi vẻ ngoài thành thục trong nháy mắt trở lại lúc thiếu niên.

Thời khắc an bình này là anh trộm được, Thẩm Dư Chu nhìn người trước mắt, đột nhiên không nghĩ ra, năm đó rốt cuộc anh làm sao nhẫn tâm năm lần bảy lượt nói với Thần Diệp những lời ác độc, để cho cậu khổ sở, thậm chí anh không thể tin tưởng đó chính là mình, rất giống như bị ma nhập quả thực là phát điên.

Nhưng may mắn Thần Diệp còn ở trước mắt anh, Thẩm Dư Chu nghĩ: lúc Thần Diệp tỉnh táo gặp anh còn có thể mượn cơ hội trốn, nhưng khi say trái lại nguyện ý ở cùng một chỗ với anh. Giống như trước mắt bình thản như không, đây chẳng phải là lúc Thần Diệp mất đi lý trí vẫn còn có tình cảm với anh chính xác rõ ràng?

Nghĩ như thế, nên việc Thần Diệp thường ngày lạnh lùng từ chối anh đều không coi ra gì, ngay cả Trác Tư anh cũng không coi vào đâu, Thẩm Dư Chu không hề hay biết mình như là con lừa bị treo củ cà rốt ở trước mắt, tâm lý ngũ vị tạp trần, cực kỳ áy náy, lại cực kỳ yên lòng phục tùng.

Vừa vặn, bên kia bờ sông có pháo hoa bắn lên, anh nghe thấy Thần Diệp nói: “Thật xinh đẹp.”

Thẩm Dư Chu chỉ thấy ánh sáng chiếu vào đôi mắt Thần Diệp, anh nói:”C thành đẹp đẽ, em hãy ở lại nơi này, được không?”

Đôi mắt Thần Diệp chớp chớp, tựa như thất vọng mà nói: “Cũng sắp không lưu lại được…”

Ánh sáng trong mắt Thần Diệp tối dần, khóe mắt có vài nếp nhăn, Thẩm Dư Chu nhìn đau lòng, chỉ nói mình nên cẩn thận không thể bức bách cậu, muốn nói thêm một chút lại sợ cậu càng thêm kinh sợ, chỉ có thể coi như thôi.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa nơi quảng trường có tiếng chuông truyền đến.

Lúc Thẩm Dư Chu mở miệng âm thanh động tình đến khàn khàn: “Thần Diệp…”

Năm 2017 đến, đây là năm thứ 10 hai người quen biết.

Đêm nay Thẩm Dư Chu vẫn đưa Thần Diệp về nhà, cũng chỉ đưa đến dưới lầu. Sau mấy giờ nghỉ ngơi Thần Diệp tự mình thanh tỉnh.

Lần gặp gỡ tiếp theo là Lục nữ sĩ muốn nhìn nơi ở của Thần Diệp, nhân dịp nghỉ lễ đầu năm, vào buổi tối Thẩm Dư Chu hộ tống Lục nữ sĩ đến nhà cậu.

Bọn họ đương nhiên là có hẹn trước, Thần Diệp không ăn cay, Lục nữ sĩ mang đến cho cậu một ít thứ, trong đó có dưa muối xì dầu và tương, đều làm chua ngọt theo khẩu vị của cậu.

Ở phòng khách ngồi một hồi, Thần Diệp nói chuyện với Lục nữ sĩ, Thẩm Dư Chu ngồi ở một bên trầm mặc, Thần Diệp cũng không muốn nói nhiều với anh cái gì. Buổi tối ngày hôm ấy tự nhiên cậu cùng người này đến bờ sông đón giao thừa, cậu sợ nói nhiều làm cho Thẩm Dư Chu cảm thấy cho bọn họ còn có cơ hội.

Thẩm Dư Chu liếc nhìn đồ vật trên khay trà mới mở miệng, hỏi: “Tết xuân dự định đi Thụy Sĩ?” Là một tờ tư liệu về du lịch có hình ảnh núi tuyết, phía dưới còn dùng bút đánh dấu.

Thần Diệp hàm hồ trả lời: “Xem trước một chút.”

Cậu không muốn Thẩm Dư Chu hỏi tiếp, tiếng chuông cửa vang đến rất là đúng lúc.

Thần Diệp nhìn thấy người mình đã hẹn trước đến dưới lầu, cậu ấn vào khóa, nói “Vào đi?”

Lục nữ sĩ đứng dậy cáo từ: “Con có khách, chúng ta sẽ ra về.”

Hai mẹ con tại huyền quan đổi giày, nhìn bên ngoài có mưa nhỏ, Thần Diệp mở cửa chiếc tủ gần tường lấy ra một cây dù.

Cửa tủ chưa đóng lại, Lục nữ sĩ vừa vặn đứng dậy, ánh mắt rơi xuống đầu tủ rồi sửng sốt một chút. Thần Diệp nhìn theo ánh mắt của bà. Đó là mô hình trước đây Thẩm Dư Chu đưa cho cậu, cậu tiện tay bỏ vào trong này, không có bỏ đi, nhiều năm rồi cậu đã sớm không chơi cái này.

Nghe thấy bên ngoài ầm ầm hai tiếng, cậu khép lại tủ, mở cửa cho Thẩm Dư Chu. Stanley thân thể cao to đã đứng ở cửa.

Chạm mặt như vậy Thẩm Dư Chu run lên, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống. Stanley không phải là Trác Tư, Thần Diệp cũng chịu gặp cậu ta. Cho dù gặp mặt Thẩm Dư Chu người này cũng không một chút kiêng kỵ, đối với Thần Diệp cười đến vô cùng lộ liễu: “HI, honey.”

Lục nữ sĩ cũng hiểu trước mắt là tình trạng gì, kéo cánh tay của Thẩm Dư Chu, nhìn Thần Diệp cười nói: “Chúng ta đi.”

Thần Diệp nói: “Đi đường cẩn thận.”

Ánh mắt Thẩm Dư Chu như là mây đen trước cơn dông tố. Anh cắn răng, đôi chân nặng nề bước ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn dư lại hai người, Stanley mang theo một mặt cười: “Em có phát huy được tác dụng?”

Thần Diệp la rầy một tiếng: “Đây không phải là cậu vội vã gặp mặt sao?”

Stanley gật gật đầu, cho tay vào túi, móc ra một chiếc thẻ ATM, nhét vào tay Thần Diệp: “Trả lại cho anh, mật mã sáu số không.”

Thần Diệp thật sự là ngoài ý muốn: “Làm cái gì vậy?” Bản thân cậu cũng không có ý định kêu người này trả tiền.

Stanley nói: “Một ngựa trả một ngựa.”

Thần Diệp nhớ người này tính tình cũng rất phóng khoáng, tiêu tiền hoang phí: “Tôi cũng không gấp.”

Lời vừa nói xong, cái trán liền bị Stanley vỗ vài cái: “Yên tâm đi, mấy ngày trước anh đây kiếm lời một số lớn.”

Bị đánh đau, Thần Diệp giơ tay che cái trán: “Rốt cục cậu muốn xuống nước làm một diễn viên GV?”

Stanley muốn lấy tay chạm vào mặt cậu: “Được á, phải cho anh đến hiện trường xem bản sao đặc biệt?”

Thần Diệp lập tức tránh sang một bên: “Không chấp nhận.”

Tay Stanley treo ở giữa không trung, rất nhanh buông xuống, gương mặt với nụ cười không đứng đắn chậm rãi thu lại, cậu ta nhìn Thần Diệp: “Anh biết?”

Bây giờ hai người nói có chút không ý tứ, nhưng nhìn sắc mặt người đối diện hiếm thấy nghiêm nghị, Thần Diệp gật đầu: “Biết.”

“Biết khi nào?”

“Trước khi chân cậu té bị thương.”

Thẩm Dư Chu đậu xe ở dưới lầu vẫn không lái đi, đêm còn rất dài nhưng chiếc xe đều bị bóng tối của tòa kiến trúc lớn che khuất.

Lục nữ sĩ nhìn sắc mặt anh âm trầm đến tiều tụy, sâu sắc thở dài: “Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế.”

Hồn phách Thẩm Dư Chu như bị rút ra một nửa, chỉ biết mẹ đang ở bên cạnh mình nói chuyện, nhưng không nghe rõ mẹ nói gì. Cuối cùng cũng coi như rõ ràng, lúc trước nhìn anh và Úc Tầm An chuyện trò vui vẻ, cảm giác Thần Diệp như thế nào, nói là dùng dao cùn cắt thịt cũng không quá đáng. Cũng như anh biết rõ quan hệ giữa Thần Diệp và Stanley chỉ là đơn phương nhưng vẫn rất khó khống chế mình không nghĩ nhiều.

Thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, mãi đến khi một bóng người cao lớn từ hàng hiên đi ra, thấy rõ là Stanley, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cách bọn họ xuống lầu vẫn chưa tới 15 phút, lúc này này mới phát giác nhân khí đã về trong thân thể. Nếu Stanley không ra ngoài, anh rất khó bảo đảm mình sẽ không xông lên.

Có thể năm đó Thần Diệp cũng muốn một lần một lần xông lên, rồi cũng không làm nên chuyện gì, Thẩm Dư Chu không biết những câu nói kia làm sao mà mình lại nói ra.

Anh khởi động xe, âm thanh môtơ ong ong cắt đứt sự vắng lặng, Lục nữ sĩ nói: “Mẹ vừa mới nhìn thấy cái mô hình kia ở nhà Thần Diệp, kỳ thực con chia tay với nó chưa tới ba tháng liền hối hận, con nói năm đó con làm chuyện gì vậy!”

Thẩm Dư Chu không lên tiếng, đúng, chia tay chưa được mấy ngày anh đã hối hận rồi, anh dùng thời gian một năm để không thừa nhận, sau đó thừa nhận thì cảm thấy quay đầu lại cũng là chuyện vô bổ, sau đó, Thần Diệp không còn là Thần Diệp như trước đây…

Chuyện liên quan đến Stanley sau này Thẩm Dư Chu từ miệng của Thẩm Lục biết được, thời gian trước tết không lâu, đề tài này vẫn do Thẩm Lục mở đầu.

Buổi tối cơm nước xong, nhìn Lục nữ sĩ đi vào nhà bếp, đột nhiên Thẩm Lục không đầu không đuôi nói: “Thần Diệp kỳ thực làm người cũng không tệ lắm.”

Lúc này cách lần gặp gỡ đầu tiên đã gần nửa tháng, cho dù trong lòng suy nghĩ, Thẩm Dư Chu cũng không đi tìm Thần Diệp. Anh biết mình không thể đối mặt với Thần Diệp, cũng không cách nào đối mặt với mình năm đó. Nghe đến tên này, tim vẫn theo bản năng đập mạnh, nửa tháng này anh nhiều lần mơ thấy đêm tuyết rơi kia, thấy bộ dạng Thần Diệp bị mình bỏ rơi phía sau xe.

Rất kỳ quái, năm đó rõ ràng anh không dám quay đầu lại nhìn, thế nhưng, trong mộng, Thần Diệp rơi lệ đầy mặt lại rõ ràng như vậy, giống như là đang ở trước mắt anh, anh tỉnh mộng sẽ rất khó ngủ tiếp.

Liên tiếp mất ngủ nửa tháng, mới bảy giờ Thẩm Dư Chu cũng có chút uể oải, xoa xoa mi tâm, trả lời Thẩm Lục: “Hiếm thấy em nói người khác tốt, xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Lục lập tức mở ra máy hát: “Anh ấy và Stanley vốn là bạn bè, vì để cho Trác Tư hết hy vọng mới tiến đến với nhau. Chuyện này vừa mới bắt đầu đã nói rõ, Stanley nói khi đó muốn ngủ Thần Diệp mới ra ý đồ này.”

“Sau đó hai người lại thật tình đến với nhau nhưng mà Stanley không giữ gìn thừa dịp Thần Diệp đi công tác anh ta ngủ với một người đồng nghiệp… Kỳ thực đoạn thời gian đó anh ta đã ngủ với rất nhiều người anh ta cho là những chuyện này Thần Diệp không biết, nhưng thật sự Thần Diệp đã phát hiện nhưng chưa nói ra, có thể khi đó Thần Diệp đã chuẩn bị cơ hội để nói chia tay một cách rõ ràng”

“Nhưng trùng hợp Stanley diễn xuất xảy ra chuyện, té gãy chân, anh ta nói bạn tình của mình nhiều nhưng không ai trượng nghĩa chịu đến chăm sóc mình, anh ta lại là một người kiếm tiền bao nhiêu tiêu xài bấy nhiêu, không có gì tích trữ. Sau đó Thần Diệp không tránh cứ bỏ tiền xuất lực chiếu cố anh ta chừng trăm ngày, chờ anh ta hồi phục mới nói chia tay.”

“Anh ta dự định đối với Thần Diệp chơi chán rồi chia tay nhưng trong một trăm ngày này cục đá cũng ủ ấm, cho nên sau đó mới như điên chạy đi tìm người. Nhưng Stanley hiện tại cũng nghĩ thông suốt, Thần Diệp không muốn cùng anh ta tiếp tục anh ta sẽ không nhắc lại những chuyện kia tránh làm cho Thần Diệp khó chịu, sau đó vẫn cẩn thận mà làm bạn bè”

Thẩm Lục thuật lại toàn bộ, Thẩm Dư Chu không lên tiếng, là tự tay anh đem Thần Diệp ném vào trong hồng trần hỗn độn, dù anh đã sớm biết Thần Diệp tốt bao nhiêu. Anh cũng biết rõ ràng Thần Diệp là người có thể cùng chung hoạn nạn.

Thật nhiều năm trước, anh vẫn là người có tí tẹo phong ba liền mặt ủ mày chau chừng mấy ngày. Nhưng Thần Diệp nằm ở bên cạnh lấy ngón tay vuốt ve mi tâm của anh nói: “Không nên gấp chuyện gì cũng có thể tính được, anh còn có em, em cũng không có cái gì, cũng không phải người có thật nhiều tiền, dù anh như thế nào em cũng đều ở bên cạnh anh.”

Không phải anh không cảm động, nhưng nhìn thấy áo sơ mi hàng hiệu của Thần Diệp treo móc ở bên cạnh anh lại cảm thấy lời này vô cùng trống rỗng, Thần Diệp chưa bao giờ chịu cực khổ. Vào lúc ấy đừng nói anh để Thần Diệp chịu khổ, chỉ nghĩ vài năm sau mình không thể cho người ở bên cạnh mặc đồ hàng hiệu là anh không cách nào chịu được. Nguyên lai, cho tới nay, không thể cùng chung hoạn nạn chính là anh.

Thẩm Dư Chu nhất thời thông suốt, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như chuyện anh và Úc Tầm An, tỷ như chuyện của hai người những năm về trước anh cần phải nói rõ với Thần Diệp, phải thẳng thắn, đã đến lúc lao tù gắt gao giam cầm không còn đáng sợ nữa, anh cảm thấy hiện tại có thể nói ra khỏi miệng.

Anh quyết đoán đứng lên, mặc áo khoác, cầm chìa khóa, không quan tâm Thẩm Lục đang gọi mình cứ như vậy ra khỏi cửa.

Nhưng tối hôm đó anh không có gặp Thần Diệp, điện thoại Thần Diệp tắt máy, Thẩm Dư Chu ở dưới lầu chờ thật lâu, từ đêm khuya đến sáng sớm, mấy cửa sổ kia thủy chung vẫn là một màu đen lạnh lẽo.

Buổi sáng, anh gọi điện thoại đến công ty Thần Diệp.

Đồng nghiệp của Thần Diệp nói: “Thần tổng giám xin nghỉ, đi Thụy Sĩ nghỉ phép, ngày hôm qua đã đi.”

Thẩm Dư Chu trở về công ty quyết đoán kêu thư ký đặt cho mình vé máy bay đi Thụy Sĩ.

Ngày này cách kỳ nghỉ tết xuân còn có một tuần, trước khi xuất phát phải an bài công việc cho mấy ngày sau. Trong đó anh gặp Úc Tầm An một lần, không phải gặp mặt riêng tư, Úc Tầm An mang theo đoàn đại biểu bên đối tác ở văn phòng của anh nói chuyện nửa giờ.

Đàm phán kết thúc, Úc Tầm An là người cuối cùng đi ra ngoài, quay đầu lại hỏi anh:”Hạ Nghinh Xuân của anh thế nào rồi?”

Thẩm Dư Chu nói: “Tôi vẫn muốn nói cho anh biết, lời này rất khó nghe, tôi không phải là Tề Tuyên Vương, từ đâu có Hạ Nghinh Xuân?”

Anh nói: “Là tôi có lỗi với anh, không liên quan đến Thần Diệp.”

Trong tay còn nhiều việc, lần này anh không tiễn Úc Tầm An.

Qua loa nói lời tạm biệt, cách một cánh cửa, Úc Tầm An đứng ở ngoài cửa yên lặng thưởng thức lời nói vừa rồi, nhưng lời nói kia hắn vẫn chưa hiểu rõ thì thư ký riêng của Thẩm Dư Chu đi vào. Hắn thấy thư ký cầm phong bì vé máy bay bèn nói: “Giám đốc cô đặt vé máy bay.”

Thư ký từ trong phong thư rút ra vé máy bay xác nhận, Úc Tầm An liếc nhìn một cái, thử thăm dò hỏi: “Không phải dì Lục nói muốn đi sao, sao vé máy bay Dư Chu chưa đặt?”

Thư ký sững sờ, cười nói: “Tôi không biết, tổng tài xác thực chỉ đặt trước một người.”

Úc Tầm An nâng tay sờ sờ cằm, rất tốt, một người.

Tác giả có lời muốn nói: Úc Tầm An không biết Thẩm Dư Chu đuổi theo Thần Diệp đi Thụy Sĩ…

Thẩm Dư Chu không biết Thần Diệp đi Thụy Sĩ không chỉ một mình …

Ngày mai cẩu huyết bốn người gặp mặt

Bình luận

Truyện đang đọc