TÌNH ĐẦU NGUYỆN GIẤU VÀO TIM

Ta tự cho mình là tỉnh táo, nhưng vẫn không thể chống lại cơn lũ của thế gian, khi không thể giữ vững bản thân, ta lại hoảng loạn tìm vào lối mòn.

Khi ta còn đang ngẫm nghĩ, Tiết Khắc Kỷ khoác lên người ta một chiếc áo choàng lớn. Hắn thản nhiên vòng ra phía sau ta, nằm xuống với y phục còn nguyên.

Giọng nói thanh thoát quen thuộc vọng lại bên tai: “Phúc Nguyên, nghĩ thông rồi thì về phòng nghỉ đi. Sáng mai ta còn phải vào triều sớm, không thể thức lâu hơn nữa.”

Giọng hắn lúc kết thúc câu còn mang theo chút mệt mỏi, lại pha nét cười.

Dù đã bị làm phiền đến thế, hắn vẫn để ý cảm xúc của ta, muốn ta bớt buồn đi. Ta không khỏi mỉm cười trong nước mắt, yên lặng đứng dậy, cúi chào hắn rồi ra về. Đến cửa, chợt nghĩ ra điều gì, ta quay lại, để chiếc áo choàng lại trong phòng.

Vốn là ta tự mình gây chuyện, ít nhất cũng không nên để lại dấu tích gì, tránh gây thêm phiền phức cho phu nhân và lão phu nhân.

Ngay khi ta vừa bước ra, Tiết Khắc Kỷ quay lưng lại và nói: “Nếu đây là một mạng người mà lẽ ra ta nên cứu ngay từ đầu, thì ta sẽ đòi lại công bằng cho cô nương ấy.”

Hắn chưa từng gặp Tố Thủy, cái tên ấy cũng chỉ vừa nghe lần đầu trong tối nay. Nhưng hắn vẫn xem đây là trách nhiệm của mình.

Đêm đông gió lạnh buốt da, ta trở về phòng, trong lòng như có gió bão ào ạt, chẳng cảm thấy lạnh, chỉ thấy ấm áp vô cùng.

Như cái ấm áp của ngày đầu gặp gỡ, khi bàn tay hắn đặt lên vai ta.

Nhiều năm sau, khi mọi thứ đã đổi thay, ta mới hiểu rằng, đêm đông ấy không phải là gió bão, mà là lòng ta rung động. Khi đó, ta chẳng dám nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Sống sót thôi đã đủ khó khăn, nào có tâm trí để mà mơ tưởng.

Huống chi, Tiết Khắc Kỷ đâu phải người ta có thể mơ đến. Giữa chúng ta là sự cách biệt của rào cản thân phận, là thế giới xa vời của kẻ quyền quý và người hầu kẻ hạ.

Và còn có người thê tử mà hắn luôn dành trọn tâm can, không dung nổi một hạt cát nào trong mắt.

Tiết Khắc Kỷ quả nhiên đã để tâm đến cái chec của Tố Thủy. Nhờ hắn can thiệp, vụ án vốn bị quy là tự sát đã được mở lại điều tra.

Trong bữa cơm, ta đứng hầu sau lưng lão phu nhân. Hắn quay đầu nhìn ta, nói: “Hôm nay khám nghiệm lại lần nữa, phát hiện vết thương chí mạng trên người cô nương ấy là do bị đánh đập.”

Ta sững người, định lên tiếng thì bị lão phu nhân quát: “Ăn không nói, ngủ không nói. Nha đầu ngươi sao lại không biết lễ nghi chứ?”

Từ Đại Yên liền lên tiếng bênh vực ta: “Mẫu thân không biết đấy thôi, vụ án này là của người tỷ tỷ bạc mệnh của Phúc Nguyên.”

Nàng nhìn ta, ánh nến soi vào đôi mắt long lanh như sao của nàng, trong ánh nhìn ấy tràn đầy thương xót: “Cô nương ấy còn chưa đến hai mươi tuổi…”

Nghe vậy, lão phu nhân buông bát đũa, vội xoay chuỗi hạt trong tay, lẩm nhẩm niệm kinh. Ta vốn chẳng hiểu lời niệm Phật, chỉ nghĩ rằng, nếu thật sự có gì đó có thể siêu độ cho Tố Thủy, giúp nàng được nhắm mắt xuôi tay, thì đó nhất định là sự thật phơi bày, là kẻ ác phải trả giá, là ác nhân phải đền tội.

Ta chăm chú nhìn vào tấm lưng thẳng của Tiết Khắc Kỷ: “Đại nhân tài giỏi vô song, ta tin rằng ngài nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tỷ tỷ của ta.”

Ta và Từ Đại Yên đều thấy Tiết Khắc Kỷ chậm rãi đặt đũa xuống bên cạnh bát. Nhưng ta không hiểu hắn bằng nàng, nàng tựa vào tay hắn, quan tâm hỏi: “Phải chăng vẫn còn vướng mắc với Tề Tể tướng? Hắn vừa bực bội vì không giành được chức vụ béo bở này, giờ lại thêm việc chàng tranh chấp chuyện binh quyền với hắn, chắc chắn hắn sẽ không để yên.”

Đó là chuyện triều đình, là thứ ta chưa từng nghe qua. Từ Đại Yên xuất thân danh môn, từ nhỏ đã học lễ nghĩa, lại từng làm đồng học của Công chúa, nên cũng có sự hiểu biết sâu sắc về chính sự. Hắn có thể chia sẻ với nàng những điều này là lẽ đương nhiên.

Ta không hề biết rằng những kẻ quyền quý cũng có những nỗi lo toan. Vì thế ta luôn kính trọng, ngưỡng mộ Tiết Khắc Kỷ, nhưng chưa từng lo lắng điều gì cho hắn. Còn trong lòng Từ Đại Yên, hắn không phải là người không gì là không thể. Nàng lo hắn đi nhầm đường, lo hắn gây thù chuốc oán.

Thấy trong phòng đông người, Tiết Khắc Kỷ khẽ giơ tay, Từ Đại Yên liền hiểu ý, ngừng câu chuyện. Nàng gắp thức ăn cho hắn, còn ta cũng theo đó, phục vụ lão phu nhân tiếp tục bữa cơm.

Sau bữa tối, ta được lão phu nhân cho phép, liền đi tìm Tiết Khắc Kỷ ở thư phòng. Ta hỏi ngắn gọn về vụ án của Tố Thủy, hắn không tỏ chút phiền hà nào, kể rõ cho ta nghe từng chi tiết. Ta vẫn còn lo lắng, nhíu chặt mày, lẩm bẩm: “Vương Văn Phụ là đích trưởng tử của Chiêu Vũ Hiệu úy, liệu hắn có thực sự đền mạng không?” 

Bình luận

Truyện đang đọc