TÌNH ĐỊCH NÓI XONG RỒI

[1] Cẩu lương (狗粮): là một từ lóng phổ biến trên mạng xã hội của người Trung Quốc, thường dùng để trêu đùa. Nó ám chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân

[2] Trọng khẩu (重口): Trọng khẩu là một từ internet, dùng để mô tả một điều gì đó hoặc những tác phẩm vượt quá tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường, có phần kích thích mắt, hoặc kích thích cảm xúc. 

Trước khi trở thành một thuật ngữ trên internet thì trọng khẩu còn để chỉ khẩu vị của món ăn (quá mặn hoặc quá cay). (Theo Baidu)

[3] Cao trung (高中): Bậc học này tương đương với cấp 3 của Việt Nam mình.

[4] Học bá (学霸): Chỉ một ai đó chăm chỉ học cho nên điểm cao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trêu ghẹo những cô gái kiểu thế nào là vui nhất.

Chính là những người như Đặng Dĩ Manh vậy đó, động bất động đã đỏ mặt.

Dễ dàng biến sắc còn chưa nói, lòng tự trọng còn siêu cao.

Mặt đã đỏ thành một quả cà chua chín mọng, lại còn ngoan cường duy trì trấn định, hai cái móng vuốt nhỏ nắm chặt muốn chết, móng tay cứ như vậy đâm hẳn vào trong lớp da tạo nên những vết hằn thật sâu.

Khương Tự Uyển vô cùng thú vị nhìn cô, xem em ấy há miệng thở dốc, nỗ lực nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Uyển, Uyển tỷ, chị nghe em giải thích."

Đặng Dĩ Manh đương nhiên muốn giải thích.

Đại Uyển quả thực là thẳng tắp, nhưng làm người thì sẽ khó tránh sinh ra lòng hiếu kì. Vạn nhất chị ấy muốn tìm một cô gái để 'thử một chút'..... Con người lại có tâm lý rằng ở gần sẽ tốt hơn, vừa lúc cô lại đang trước mặt chị ấy, hơn nữa còn là cái đứa thích xem phim bách hợp. Như vậy sẽ khó tránh khỏi sẽ kích thích Đại Uyển làm ra một số hành động khác người.

Đại Uyển di dời ngón tay, khẽ ừ một tiếng.

Nhưng loại chuyện này thì giải thích thế nào nha.

Trong phòng yên tĩnh hơn nửa ngày.

Đại Uyển chờ tới có chút mệt rồi, mới nghe Đặng Dĩ Manh nhỏ giọng nói: "Em không phải như vậy mà."

"Như nào?" Khuôn mặt của Khương Tự Uyển hết sức vô tội, bộ dáng như đang nói 'Em đang nói gì vậy'.

Đặng Dĩ Manh rũ đầu xuống: "Chị xem cái bộ điện ảnh kia rồi, đúng hay không."

"Xem rồi." Không nghĩ Đại Uyển cũng rất bằng phẳng.

"Chị thấy thế nào?" Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu lên. Thật ra cô muốn hỏi, chị thấy em thế nào. Nhưng chưa kịp xuất khẩu, cảm thấy không được tốt lắm, vì vậy bỏ đi một chữ.

"Xem khá hay." Khuôn mặt Khương Tự Uyển nghiêm túc.

"........" Mặt của Đặng Dĩ Manh lại càng đỏ hơn. Con mẹ nó. Lời này thì tiếp thế nào hả. Đại Uyển, có phải chị rất thành tâm muốn đùa em tới thẹn chết đúng không hả!

Khương Tự Uyển nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, "Manh Manh thì sao, Manh Manh thấy thế nào."

Cô có thể thấy thế nào hả.

Cô coi như cũng nhìn ra rồi.

Đại Uyển căn bản không có ý gì tốt hết.

Cô ở đây dùng tấm lòng chân thành của mình bắt chuyện với chị ấy.

Còn Đại Uyển thì sao, chị ấy chỉ luôn muốn trêu ghẹo cô.

Không được, cái hướng đi này sai rồi.

Đặng Dĩ Manh lắc lắc đầu, "Uyển tỷ, chị giúp giúp em nha."

"Chị dựa vào cái gì phải giúp em?" Con người của Khương Tự Uyển, thật sự rất khó hiểu. Rõ ràng một giây trước vẫn rất nhiệt tình, thái độ còn mơ hồ, cào tới tâm người ngứa, chỉ giây lát sau, miệng lưỡi lại trở lên nghiêm túc, "Em là ai của chị à?"

Đặng Dĩ Manh ngẩn ngơ.

Đúng rồi. Dựa vào cái gì.

Đại Uyển siêu vội. Lịch trình thì dày đặc. Ngủ còn không no giấc.

Nếu ở trên đường lớn tự dưng tùy tiện có một người ngăn chị ấy, nói chị ấy phải giúp đỡ người ta, vậy không phải chị ấy sẽ mệt chết à.

Nhưng Đặng Dĩ Manh không phải người thường nha.

Vốn dĩ coi chị ấy như tình địch, nhưng mà hiện tại, "Em là fan chân ái của chị đó."

Hứng thú của Đại Uyển hình như lại được gợi lên rồi: "Fan chân ái?"

Đặng Dĩ Manh gật đầu: "Fan chân ái có nghĩa là, mặc cho thế sự biến thiên, vạn vật thay đổi, vật đổi sao dời, biến chuyển từng ngày" Ai đó đang mạnh mẽ lôi ra hết thành ngữ mà mình có, "Đều sẽ không rời khỏi chị. Vĩnh vĩnh viễn viễn thích chị."

Đại Uyển thoáng nghiêng đầu, nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên tươi cười lộng lẫy: "Được rồi."

Đơn giản vậy sao! Biểu tình của Đặng Dĩ Manh tức khắc thành ":D".

"Nhưng mà." Chuyển ý.

Con người vui vẻ sớm quá kia vội vàng chuẩn bị trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch, "......Nhưng mà?"

"Trợ giúp thì phải lẫn nhau. Đúng không?" Khuôn mặt mỹ diễm của Khương Tự Uyển tuy yêu kiều nhưng cũng có chút không đứng đắn, biểu tình lại hết sức thuần lương vô tội. 

"Phải." Đặng Dĩ Manh gật đầu, điều này không có sai. "Nhưng mà Uyển tỷ, chị giỏi như vậy, còn em thì lại vô dụng, em có thể giúp được chị cái gì chứ?"

Làm trợ lý thì đâu được coi là giúp đỡ. Lấy tiền lương phải gọi là công tác rồi.

Đại Uyển rất không khách khí gật đầu: "Tạm thời không có."

"Vậy chị trước ghi vào sổ nhỏ để nhớ đi." Đặng Dĩ Manh trịnh trọng nói, "Em sẽ không quỵt nợ đâu."

Chờ sau này em có tiền đồ rồi, sẽ trả cho chị.

Đại Uyển khẽ bật cười, vẻ mặt và biểu tình nhìn cô như đang coi đồ nhà quê vậy: "Sổ nhỏ?"

Thời buổi này ai còn dùng sổ nhỏ nữa.

"Nếu không thì dùng chức năng ghi chú của điện thoại cũng được." Đặng Dĩ Manh kiến nghị.

"Không cần." Ngón trỏ của Đại Uyển chạm nhẹ lên ngực của cô, thấp giọng nói: "Ghi tạc ở nơi này."

Lê Bối Bối và An Uyển đều cảm thấy kì lạ. Mới có đi ra ngoài một đêm, trạng thái tinh thần của Đặng Dĩ Manh đã thay đổi. Trước khi đi thì mây mù giăng lối, lúc trở về lại giống như xé tan màn đêm để lộ ánh mặt trời vậy đó.

Sau khi tan lớp tự chọn, cả đám cùng nhau về kí túc xá, Đặng Dĩ Manh siêu cấp vui vẻ ngồi ở giữa, vùi đầu múa bút thành văn.

"Cậu ấy đang viết cái gì vui vậy?" Lê Bối Bối lặng lẽ hỏi bạn trưởng phòng ngủ - An Uyển đồng chí.

"Kịch đó." An Uyển liếc nhìn cô một cái.

Lê Bối Bối đã lĩnh hội được rồi. À, là cái kịch kia. Viết vì tương lai ra được khỏi sổ đen ý hả. Kỳ thật đứa nhỏ Đặng Dĩ Manh này hoàn toàn bị giáo sư Hồ sử dụng như công cụ mà. Đi theo con đường nghệ thuật, có mấy ai còn tuân theo quy củ nữa? Hơn phân nửa đều là mấy tên nhóc phản nghịch, lại còn đám ảo tưởng sức mạnh vĩnh viễn không trị hết nữa kìa. Cái nhiệm vụ trên tay của giáo sư Hồ không ai thèm nhận, cũng chỉ có thể bắt nạt những đứa nhỏ thành thật như Đặng Dĩ Manh vậy.

Nhưng đến lúc ăn cơm, Đặng Dĩ Manh lại không thành thật.

Trừ bỏ cái người đi hẹn hò với bạn trai kia, ba người Đặng Dĩ Manh mua cơm mang về ký túc xá.

Mới ăn được hai thìa, Đặng Dĩ Manh đã nhìn cửa sổ tới xuất thần. Cái muỗng trên tay còn nửa thìa cơm, đã ở đó được nửa ngày, cậu ấy động cũng không động một chút.

"Manh Manh." An Uyển nhắc nhở cô, "Tỉnh tỉnh."

"Mình hỏi các cậu một vấn đề." Sau khi Đặng Dĩ Manh lấy lại tinh thần, buông bát cơm xuống, nói.

Lê Bối Bối cười cười: "Trực tiếp hỏi đi, còn cậu cậu mình mình, khách khí như vậy làm gì." Đặng Dĩ Manh mang về cho cô một chiếc lược bằng sừng trâu, cô rất thích. Có một cô bạn nhỏ tự giác như vậy, cô có cho lời khuyên cũng không thấy mệt.

"Nơi này." Đặng Dĩ Manh chỉ chỉ ngực, "Nơi này có phải có huyệt vị gì không?"

"Huyệt vị?" Lê Bối Bối bật cười, "Tử huyệt à?"

Đặng Dĩ Manh không đáp, vươn móng vuốt, chọc chọc ngực của cậu ấy một chút. May là Phích Lịch Bối Bối gầy tới đáng sợ, không những ngực phẳng còn tự hào lấy ngực phẳng làm tiêu chuẩn cái đẹp, cô có tùy tiện ra tay cũng không bị ngộ nhận là muốn tập kích ngực.

"......." Hai phần ba cư dân trong kí túc xá bắt đầu rơi vào trầm mặc.

"Có phải cảm thấy tê tê không!!" Đặng Dĩ Manh hưng phấn hỏi, "Ngày hôm qua tớ cũng vậy, bị người ta chạm một chút, sau đó cả người giống như bị điện giật, tê tê, làm tớ sợ muốn chết, cho rằng là dấu hiệu của bị tê liệt chứ."

An Uyển ho khan một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Lê Bối Bối đỏ mặt, "À này, Manh Manh à, tớ không ngại ăn cẩu lương [1] đâu, nhưng mà 'những việc đó' của cậu với người yêu, vẫn nên chú ý riêng tư một chút. Hơn nữa mình nói những việc này lúc đang ăn cơm, có chút trọng khẩu [2]."

Mặt Đặng Dĩ Manh dại ra: "Cái gì?" Vì cái gì tự dưng lại liên quan đến người yêu rồi.

Uyển tỷ cũng đâu phải người yêu của cô nha.

Ngày hôm qua trừ cái vụ trên kia, mấy cái khác cũng bình thường, cô làm bữa tối, hai người yên bình ăn xong cơm, cô còn ở bên cạnh giúp chị ấy luyện lời kịch, sau đó hát《 bảo bối 》ru chị ấy ngủ. Bởi vì vụ hôm nọ, hôm nay Đại Uyển cho cô nghỉ, nói có quản lý Tiểu chiếu cố là đủ rồi. Sắp tới đợt thi giữa kì, bảo cô chú ý đừng có để không đạt.

Vậy nên mới nói, tuy Uyển tỷ không phải người yêu cô, nhưng xác thực là một chị gái dịu dàng, điểm này không lệch được.

Cơm nước xong, Đặng Dĩ Manh gọi điện cho Tiêu Triệt.

Có vẻ thằng nhóc kia đang tập thể dục, khả năng là đang chạy trên máy chạy bộ.

"Đặng Dĩ Manh, trở về rồi sao không tìm anh hả." Nam sinh thở hồng hộc, "Có phải ghét bỏ anh không."

"Em nào dám chứ." Đặng Dĩ Manh ở bên này đáp, "Sao anh biết em đã trở về?"

Một là cô không đăng Weibo, hai là không cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè, ba là không gửi tin gì cho ổng cả.

Đầu dây bên kia dừng một chút, cười nói: "Có mang quà cho anh không đấy?"

"Không." Đặng Dĩ Manh có chút xấu hổ, trúc mã ngốc của cô còn tự mình đi chỗ đấy rồi, thế nên mới không mang về đặc sản cho anh ấy, cô còn không những chẳng có quà, mở miệng ra đã trực tiếp nhờ vả, "Anh có thể giúp em việc này không?"

Vở kịch mà cô viết là về phim thần tượng.

Hết cách rồi, từ nhỏ cô ăn thứ này mà lớn.

Phụ huynh thì đi làm, cô ở nhà chăm em trai và em gái, không thể chỉ lo bản thân học bài được, hai cái đứa nhóc thuộc tính con khỉ kia sẽ phá nhà luôn mất. Chỉ có thể mở TV, chương trình nào đấy thật sinh động, mới có thể thu hút sự chú ý của đám trẻ con, giảm bớt gánh nặng làm chị của cô.

Lúc Đặng Dĩ Manh chăm Đặng Dĩ Mẫn và Đặng Dĩ Hiên, cũng vẫn chỉ ở độ tuổi của một cô bé chưa hiểu chuyện mà thôi, vậy nên cô bé này đã đọc rất nhiều chuyện thần tượng hồi xưa.

Cũng vì lí do này mà hiện tại, ngòi bút cứ tự nhiên mà đổ mực xuống thôi, cũng về thể loại này luôn.

Kịch bản sân khấu ý hả, ngắn gọn súc tích, là cái thể loại hoan hỉ oan gia cũ kĩ ngày xưa ấy.

Kịch bản thì không sợ bị cũ. Sở dĩ kịch bản trở thành kịch bản, chính là bởi vì có quá nhiều người thích nó.

Nữ chủ thì băng sơn lạnh lùng. Nam chủ là đại minh tinh, động tác hay lời thoại trên màn ảnh đều đúng tiêu chuẩn, mà mỗi một chút của ổng vừa hay lại trái ngược với nữ chủ.

Có Đại Uyển thu xếp bớt công việc của mình một chút để tới làm nữ chủ kinh diễm toàn trường, cũng không nên tìm một bạn nam vô danh tiểu tốt tới diễn phối hợp với chị ấy đúng chứ? Hơn nữa, có một đại minh tinh ở sẵn đây rồi, vì cái gì không cần.

Tiêu Triệt đồng ý đến giúp. "Bởi vì coi em là em gái ruột mới tới giúp đấy. Người khác mà dám yêu cầu loại không đâu vào đâu này ý hả, sớm bị anh đá bay ra khỏi hệ Ngân Hà rồi, hiểu chứ."

Đặng Dĩ Manh ở đầu dây bên này điên cuồng gật đầu: "Hiểu!"

Thu phục được bên Tiêu Triệt, Đặng Dĩ Manh liền rời trường học, đi mua rau quả và nguyên liệu nấu ăn, tới nhà Khương Tự Uyển, nấu canh, sau đó gạt bỏ lớp dầu loang bên trên; nhân tiện ép thêm nước trái cây mang tới phim trường thăm ban.

Có cô chủ tốt như vậy, cô đương nhiên phải đối với chị ấy càng tốt mới được.

Lúc trên tàu điện ngầm, bác gái bên cạnh khen cô: "Em gái lúc cười rộ lên ngọt thật đấy."

Cô sờ sờ khóe miệng, đều là nhếch mép cười thôi mà. Cô đang vui vẻ vì cái gì chứ.

Nhưng đến khi cô tới phim trường, Đại Uyển lại không vui như cô, thậm chí trên mặt còn khó có được nét ngạc nhiên, "Em sao lại......"

"Em tới sưởi ấm cho chị nè!" Đặng Dĩ Manh lắc lắc cái túi trên tay, cười đến má lúm đồng tiền ngày thường nhìn không rõ cũng nở rộ như hoa, "Kinh hỉ không!"

Quản lý Tiếu thò đầu qua: "Wow, phúc lợi gì đây, có phần của anh không?"

Đặng Dĩ Manh liếc hắn một cái: "Có rất nhiều, Tiểu Ngải cũng uống một chút đi." Ngẫm lại anh ấy cũng thực không dễ dàng, cô thì nghỉ mất, làm hại anh ấy một thân phải kiêm hai chức.

Đôi mắt quản lý Tiếu tỏa sáng, ôm lấy vai Đặng Dĩ Manh, "Manh Manh thật là một tiểu thiên sứ!" Nhưng sau đấy đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đại Uyển, sợ tới mức lập tức rút cái móng vuốt về. Hậm hực ngậm miệng.

Mới uống được một ngụm, Quách đạo ở bên kia đã thúc giục tràng diễn tiếp theo.

Khương Tự Uyển, là một diễn viên chuyên nghiệp xưa nay khó có được, thái độ hôm nay lại khác thường, ra sức chối từ. Lại còn công bố muốn nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian nữa.

Quách Lâm đồng ý.

Ở nơi này, Đại Uyển quay đầu lại nói với Đặng Dĩ Manh: "Em trở về đi."

Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Buổi chiều em không có tiết. Ở với chị."

Sắc mặt Đại Uyển hơi hòa hoãn, dịu dàng nói: "Không cần. Về nhà chờ chị. Ngoan."

Cái chữ "ngoan" này được chị ấy gợi lên nhẹ nhàng, nghe tới một góc nào đó trong trái tim Đặng Dĩ Manh bị kéo một cái, giống như bị con mèo nhỏ cào nhẹ một chút.

Nhưng cô đã hạ quyết tâm phải yêu nghề kính nghiệp!! Cố chấp lắc đầu: "Không. Em ở đây xem."

Khương Tự Uyển thấy khuyên nhưng cô không nghe, cũng không nói nữa. Để Kevin bổ trang cho tràng diễn tới.

Ngay sau đó Đặng Dĩ Manh mới minh bạch, vì sao Đại Uyển không muốn cô xem buổi diễn hôm nay.

Tiến độ hôm nay của 《 Thanh Vân Kỷ Sự 》là, nam chủ âm thầm gần sát vào nữ chủ, dưới sự thúc đẩy của một chút rượu mà nói hết những tâm sự trong lòng mình, còn có một số cảnh thân thiết nữa.

Đại Uyển đương nhiên sẽ thẹn thùng rồi.

Hai người ở dưới gốc cây hạnh tại Hoa Sơ Ảnh nâng chén, đến lúc uống đã có chút men say, Ngu Trường Khanh bắt đầu thổ lộ. Hoàng Phủ Tuệ Tâm đầu tiên là nghe, nghe được một chút, sự ngang ngược kiêu ngạo ngày thường cũng thu liễm lại, trở thành một thiếu nữ trầm tĩnh lại e thẹn.

Mắt thấy Trì Thịnh sắp hôn lên gương mặt của Đại Uyển. Bỗng cả hai người đó đều cùng giơ tay trăm miệng một lời: "Tôi có lời muốn nói!"

Làm cho Quách đạo sợ tới mức xíu nữa là té từ trên ghế xuống, hắn bình ổn tâm thần, thô thanh hỏi: "Làm sao?"

"Tá vị." Khương Tự Uyển nói trước.

"Đồng ý." Trì Thịnh giơ tay.

Đặng Dĩ Manh ngồi xổm bên cạnh. Không biết lí giải cảm xúc trong lòng mình như thế nào. Nhìn đến đoạn Trì Thịnh

Bình luận

Truyện đang đọc