TÌNH ĐỊCH NÓI XONG RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không, tôi không có" Khương Tự Uyển được đặt nằm trên gối, lắc đầu phủ nhận
Đặng Dĩ Manh lấy hai tay, một tay đặt lên trán của nàng, một tay đặt lên trán của mình để phân biệt nhiệt độ, bất đắc dĩ nói: "Chị sắp bị nướng chín đến nơi rồi"
Khương Tự Uyển nhíu mày, quay mặt đi tránh né cái tay nho nhỏ của cô, tuy rằng tiểu móng vuốt kia lạnh lạnh rất thoải mái. Nhưng lại làm cho nàng thấy được chính mình trở nên yếu đuối vô cùng. Vì vậy nàng liền trở mình, quay lưng về phía vật nhỏ, dùng chăn trùm kín đầu.
Đặng Dĩ Manh bày tỏ nội tâm thật vô lực. Vừa lúc nãy diễn Cẩm Y Vệ, cô còn cảm thấy nàng đằng đằng sát khí, tư thế oai hùng hiên ngang, khí tràng uy áp. Vì cái gì trong nháy mắt lại trở thành tiểu hài tử rồi.
Thời điểm học trung học, cô thường phải chiếu cố em trai và em gái, vì vậy nên thật ra kinh nghiệm dỗ trẻ của cô cũng được tích lũy kha khá.
Nhưng đối với một ngự tỷ cao cao tại thượng giống như Khương Tự Uyển, cô không thể đem những cái đó sử dụng a, cũng như không thể đem kĩ năng của mình phô trương tựa lấy ra hiến bảo. Huống hồ, cô cũng không hoàn toàn quên người nằm trên giường là tình định của mình a. Cô như thế nào có thể đối nàng giống như con thỏ dụ dỗ 'Bảo bảo ngoan' đây.
Chính là......
Lúc Đặng Dĩ Manh đi tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt tại các phòng trong biệt thự, cô bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như thân thể của Khương Tự Uyển không tốt, những người thích nàng khẳng định đau lòng muốn chết. Trong đó nhất định bao gồm cái tiểu tử Tiêu Triệt kia. Cô không hy vọng chuyện này sẽ phát sinh.
Cho nên muôn vàn nguyên nhân chỉ hướng một cái kết cục, đó chính là Khương Tự Uyển nhất định không thể có việc gì, phải nhanh chóng khỏe lên.
Rốt cuộc trong ngăn tủ của phòng dành cho khách, Đặng Dĩ Manh đã tìm được hộp cứu thương. Bên trong cũng có một số thuốc dùng để hạ sốt.
Khương Tự Uyển ngủ đến hôn hôn trầm trầm, vì vậy lúc cái tay nho nhỏ lành lạnh làm càn tiến vào vạt áo, nàng có chút khiếp sợ. Quay mặt lại liếc mắt nhìn chủ nhân của móng vuốt kia một cái.
Đặng Dĩ Manh cuống quýt đem tay rút ra, tỏ vẻ trong sạch nói: "Uyển tỷ, chị, chị đừng hiểu lầm a, chị không tin em cũng nên tin tưởng nhiệt kế đi. Chị đo nhiệt độ một cái, chị sẽ biết"
Khương Tự Uyển tiếp tục nhắm mắt lại, mặc cho cô đem nhiệt kế đặt vào ổn thỏa. Qua năm phút đồng hồ, trên đệm và chăn vang lên tiếng ma sát, tiếp theo nàng liền nghe cái tiểu hài tử kia kêu 'Nha' một tiếng.
Đặng Dĩ Manh thấy thủy ngân trong nhiệt kế lên cao tới 40 độ. Cô cảm giác bản thân sắp điên rồi: "Uyển tỷ, đứng lên thôi, chúng ta đi bệnh viện"
Thanh âm Khương Tự Uyển vang lên nhẹ nhàng: "Không đi"
"Chị bị sốt 40 độ đó" Trong lòng Đặng Dĩ Manh cảm thấy thực sợ hãi. Khương Tự Uyển không phải bị thiêu đến choáng rồi đi.
"Không có khả năng"
Đặng Dĩ Manh thoáng cân nhắc, Đại Oản đồng học tự tin như vậy chắc cũng bắt nguồn từ đống thiết bị trong phòng tập thể hình dưới tầng hầm kia. Hơn nữa khẩu phần ăn của nàng được không chế rất tốt, lại thường xuyên vận động, tố chất thân thể đương nhiên không quá kém. Nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, giống như một hệ thống đã được hoàn thiện cũng có lúc bị bug, cho nên lần này bệnh tới quá đột ngột, Khương Tự Uyển hoàn toàn không thể tin tưởng.
"Thật sự, chị nhìn đi này" Đặng Dĩ Manh đem nhiệt kế để trước mặt nàng. Ai ngờ Khương Tự Uyển giống như không nghe thấy, nhắm chặt mắt lại, đôi lông mi dài cong vút như đã ngủ, không rung động dù chỉ một chút.
Giấu bệnh sợ thầy đến nước này, Đặng Dĩ Manh hoàn toàn không có biện pháp.
Cô không thể dùng sức mạnh với Khương Tự Uyển —— Bản thân cô cũng chẳng cường đại gì.
Hoặc là gọi cho 120, để bọn họ tới cưỡng chế nàng chấp hành? Nhưng mấy người như Đại Oản đồng học đều là nhân vật siêu cấp tai to mặt lớn. Nếu như nửa đêm bị xe cứu thương bắt đi trong nhà riêng, gia hỏa này tuyệt đối sẽ đứng trang đầu đề ngày hôm sau. Cô đối với mấy cái danh lợi kì quái đó hiểu biết thực thấp, nhưng đạo lí 'tam nhân thành hổ [1]' này cô vẫn hiểu được. Nếu không cẩn thận còn có người đồn đoán linh tinh chuyện tình cảm xuất hiện những nguy cơ trọng đại nên cắt cổ tay tự sát.... v..vv.. Cho dù truyền đạt thành tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đều có khả năng.
Chuyện này mà xảy ra, Đặng Dĩ Manh cô hôm nay vừa được nhận việc, hôm sau có thể ngay lập tức bị đuổi việc.
"Uyển Uyển" Đặng Dĩ Manh cởi giày, chống đều gối lên chăn, nhu nhu hô một tiếng. Nhu đến nỗi bản thân cô đều nổi da gà.
Khương Tự Uyển rốt cuộc cũng mở to mắt nhìn cô. Bởi vì phát sốt mà đôi mắt càng thêm sáng long lanh, con ngươi lộ ra nghi hoặc.
"Em là một hài tử ngoan" Đặng Dĩ Manh căng da đầu "Nghe tỷ tỷ nói, ngoan ngoãn uống thuốc được không? Nếu không uống, tỷ tỷ liền không thích em nữa, về sau sẽ không cùng em chơi đùa"
Mặt Khương Tự Uyển đỏ ửng vì sốt nhưng cũng không nhìn ra biểu tình.
"Muốn tỷ tỷ uy sao?" Đặng Dĩ Manh cười tủm tỉm "Chính mình tự cho thuốc vào miệng, sau đó uống nước liền nuốt xuống là được rồi. Nếu để tỷ tỷ uy, còn phải đem thuốc nghiền nát, sau đó cho thêm nước, sẽ rất khó uống a, giống như cháo làm từ thuốc vậy ...."
Không đợi cô nói xong, Khương Tự Uyển đã ngồi dậy, vươn tay về phía cô.
Trong lòng Đặng Dĩ Manh làm một cái thắng lợi thủ thế, mặt ngoài lại bình thường, bất động thanh sắc đem thuốc để trên tay nàng, ly nước cũng đưa qua. Ngay sau đó liền xuống giường, đi lại giày, nhìn Đại Oản đồng học nhíu mày uống thuốc.
Ai.... Không phải chỉ uống thuốc thôi sao, động tác còn có thể vũ mị động lòng người một cách mạc danh kì diệu như vậy.
Trong lòng Đặng Dĩ Manh có điểm ưu thương. Nữ nhân xấu xa thực sự quá đẹp. Cho dù không trang điểm, sốt cao tới 40 độ cũng không có biện pháp lay động mỹ mạo của nàng.
Mỗi người đều có một lòng yêu cái đẹp. Một người như vậy đứng đối lập với cô, thành tình định của cô, nếu cứng đối cứng, làm sao có thể dành được phần thắng a?
Cô tiếp nhận ly nước từ tay nàng, bắt đầu suy tư con đường thông suốt và đúng đắn nhất để tới La Mã. Hiện tại đã hơn hai giờ sáng, đầu óc cô buồn ngủ lợi hại, không thể nhớ được điểm gì khác, lại nghe trên giường bệnh mỹ nhân nói: "Cô cũng đi ngủ đi"
Đặng Dĩ Manh đáp ứng rồi. Đặt ly nước xuống nhưng vẫn chưa lập tức rời đi. Cô thấy Khương Tự Uyển nằm xuống, đi vắt khăn lông ướt, xếp thành một cái khăn vuông nhỏ, đắp lên cái trán của bệnh mỹ nhân. Nàng nằm trên giường, đầu tuy rằng có chút giật giật, nhưng không mở mắt.
Đặng Dĩ Manh sau khi xác nhận nàng đã hoàn toàn hạ sốt, lúc này mới tắt đèn, rón ra rón rén xuống lầu. Qua loa rửa mặt, cô lấy di động nhìn thời gian. Nga, đã hơn ba giờ. Thời điểm này chắc không cần trở về trường đi.
Sau khi đã hấp thụ buổi chiều huyết lệ kinh nghiệm, cô cũng không dám tùy tiện tìm một cái giường để ngủ, mà chịu đựng nằm trên sopha một đêm.
Nắng sớm mờ mờ, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô bừng tỉnh. Hai mắt mở ra nhìn xung quanh một lát, Đặng Dĩ Manh đi lên lầu, đầu tiên xác nhận Khương Tự Uyển vẫn bình yên vô sự, sau đó lại đi xuống phòng bếp làm một nồi cháo trắng.
Khương Tự Uyển ngủ tới hơn 10 giờ mới tỉnh lại. Thân thể hồi phục tới 7, 8 phần. Nàng rời giường tập thể dục một lúc cũng không nhìn thấy thân ảnh của vậy nhỏ. Lúc bưng nước ấm từ phòng đi ra, nàng đến trước ghế sopha, chỉ thấy chiếc sopha trắng tinh có một vài sợi tóc.
Hoảng hốt hai giây, Khương Tự Uyển cười 'xuy' một tiếng, ngược lại tiến vào trong phòng bếp. Trên bàn có một chén cháo, bên dưới chén là một tờ giấy ghi chú.
Thực thú vị..
Nhiều năm rồi nàng đã không thấy phương thức truyền tin nguyên thủy này.
Bên trong tờ giấy là nét chữ nhi đồng, viết: "Uyển tỷ, hy vọng chị đã khỏe, em dựa theo những gì Tiểu Trần nói, đã tra xét qua thời khóa biểu trong ngày của chị. Theo như hôm nay thì buổi chiều lúc 4 giờ chị mới có lịch, cho nên khi đi em không có đánh thức chị. Buổi sáng hôm nay em có khóa nên đi về trước một chuyến, nếu có việc gì gấp có thể gọi điện cho em, em sẽ xin nghỉ sớm và nhanh chóng quay lại.
P/s: Mẹ em nói khi bị cảm nhất định phải ăn cháo mới hoàn toàn khỏe mạnh, lúc đó mới có thể đem cảm mạo đưa tới một nơi rất xa. Vì vậy chị nhất định phải uống cháo a. w"
Bên dưới kí tên một chữ: Đặng.
Khương Tự Uyển im lặng đem ghi chú đặt lại vị trí cũ, khóe môi cong cong, múc một chén cháo bưng tới. Nhưng còn chưa kịp uống thì Lưu Điềm lại gọi điện thoại.
Mở ra chức năng khuếch đại âm thanh, nàng lấy muỗng chậm rì rì mà múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi nguội. Lưu Điềm có nghe tình huống bổ chụp ngày hôm qua, hỏi nàng sau khi bị thấm mưa có hay không không ổn, nàng đáp không có.  Người đại diện lớn của chúng ta liền tiếp tục hỏi, tiểu trợ lý mới tới như thế nào. Muốn hay không đổi người.
Khương Tự Uyển cân nhắc, sau đó đáp lại nàng: "Có điểm thoát tuyến [2], nhưng chơi đùa rất tốt"
Lưu Điềm hô hai tiếng 'cô nãi nãi': "Chị chiêu mộ trợ lí không phải để bồi em chơi a, là muốn giúp đỡ em trong công tác và chiếu cố em trong sinh hoạt có được không. Thoát tuyến có ý tứ gì? Là đầu óc thật không tốt? Hay là quá hăng hái? Có hay không đắc tội ai? Em vừa nghe nói tiểu trợ lý này là bạn học cùng trường liền quyết định thống khoái như vậy, chị thực sự sợ hãi a cô nãi nãi"
Khương Tự Uyển nói: "Trước mắt công tác cũng không có vấn đề gì"
Lưu Điểm thở ra một hơi: "Còn có cái khác khuyết điểm không?"
Khương Tự Uyến cắn cắn cái muỗng, cong cong đôi mắt nhìn về phía bên cạnh viết một chuỗi dài các kí tự tại tờ giấy nhớ, 'ngô' một tiếng: "Còn có điểm lảm nhảm đi. Rất náo nhiệt"
Đang chăm chú ghi bài, Đặng Dĩ Manh bỗng nhiên đánh cái 'hắt xì'. Lần này là nể mặt mũi của hệ giáo sư trong trường , cho nên một vị lão sư biên kịch trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm rất phong phú đã tới để chia sẻ kĩ năng thực hành.
Ngồi bên cạnh cô là bạn cùng phòng, tên Lê Bối Bối, Lê Bối Bối dùng khuỷu tay chạm vào Đặng Dĩ Manh, bắt đầu nói nhỏ: "Ai, nghe nói vị Trình lão sư này là lão bà của Tạ Trăn."
Đặng Dĩ Manh gật đầu: "Tớ biết a". Tạ Trăn và Khương Tự Uyển đều cùng thuộc một công ty quản lý, từng lấy được giải ảnh hậu, ngày thường rất ít scandal, chỉ có điều, là một cái sủng thê cuồng ma. Vì vậy cho dù có rất nhiều người giống cô, đều không phải những người bát quái cũng biết hai người bọn họ là một đôi.
"Thực khiến người hâm mộ a, thường xuyên rải cẩu lương" Lê Bối Bối nói.
Đặng Dĩ Manh nhìn cô "Cậu cũng là người trong giới sao"
Lê Bối Bối cười hì hì: "Đúng vậy, muốn cùng tớ làm một cặp sao"
Đặng Dĩ Manh thấy cô không có ý nghiêm túc, liền hiểu được, nhân gia là đang nói giỡn, tán thưởng nói: "Họ quả thật rất ngọt ngào. Nhưng thứ tớ chú ý không phải cái này, tớ đã xem qua vài vở kịch của Trình Dĩnh, cũng xem qua một số tiểu thuyết đã xuất bản của nàng, cách dùng từ, kết cấu và tiết tấu đều vô cùng hồn nhiên thiên thành [3], tớ cảm giác cả đời này đều không thể đạt tới trình độ đó, với lại nói thế nào đi nữa thì tớ cũng chỉ là một sinh viên. Cho nên nhìn thấy Trình lão sư, tớ có chút khổ sở."
Lê Bối Bối phun tào: "Làm ra vẻ."
Đặng Dĩ Manh hướng cô làm mặt quỷ, sau đó tiếp tục chuyên tâm ghi chép. Thanh âm của Trình Dĩnh rất êm tai, lớn lên cũng cực kì xinh đẹp. Thời gian lên lớp trôi qua thật mau, một giờ liền vèo cái đã trải qua hết, Đặng Dĩ Manh thấy nam sinh nữ sinh đem Trình Dĩnh bao vây lấy không còn kẽ hở, đành ngồi một chỗ bất động. Chờ mọi người lưu luyến tản ra sau khi chụp ảnh chung, kí tên và đặt câu hỏi xong, cô mới chậm chạp tiến đến, đứng ở đối diện bục giảng, chưa nói lời nào nhưng mặt đã đỏ ửng rồi.
"Tiểu bằng hữu, em có việc sao?" Trình Dĩnh dừng lại việc thu thập giáo án, cười hỏi.
Đặng Dĩ Manh cầm trong tay notebook, ậm ừ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Lúc em viết đông tây, vẫn luôn không thể viết ra được cảm giác mà mình muốn. Trình lão sư, ngài có thể hay không..... có thể hay không......"
Trình Dĩnh hỏi: "Là cảm giác ở phương diện nào?"
Đặng Dĩ Manh bẹp miệng. Muốn chết. Thật ra thì cuốn vở kịch của cô còn chưa xong a, hơn nữa nó cũng không được cô đứng đắn viết, mới hoàn chỉnh được mấy phân cảnh thôi. Vì vậy cô chỉ có thể ước chừng trả lời: "Cảm giác về phần hình ảnh? Còn có khuynh hướng cảm xúc?"
"Như vậy đi, em xem thử một trăm loại kịch bản điện ảnh lớn, sau đó phân tích và viết lại từng kiểu tương tự" Trình Dĩnh nghiêng đầu, mái tóc giống như thác nước từ bên vai chảy xuống "Trọng yếu nhất, nếu có chút thời gian có thể thử xem một vài cuộn phim"
"Được a" Đặng Dĩ Manh thật sự rất khẩn trương
Ở cầu thang giáp với cửa phòng học có một bóng người vẫy tay, nhỏ giọng kêu: "Lão bà, lão bà"
Đặng Dĩ Manh nhìn sang, thiên a, người này trang bị thật đầy đủ, mang khẩu trang, đeo kính râm, vv...vvv...
Trình Dĩnh không để ý tới người nọ, mà mỉm cười hỏi Đặng Dĩ Manh: "Còn có vấn đề gì sao?"
Không đợi Đặng Dĩnh Manh trả lời, nữ nhân cao gầy trang bị chu đáo tới tận răng kia liền tiến tới, đoạt chiếc túi trong tay Trình lão sư, có chút thở phì phò nói: "Như thế nào bị đám tiểu thí hài này dây dưa lâu như vậy a, Tớ ở trong xe, nhìn bên trái chờ cậu không thấy, nhìn bên phải chờ cậu cũng không thấy, tớ đều phải....."
"Thật dài dòng" Trĩnh Dĩnh cắt đứt lời của người kia.
Đặng Dĩ Manh mơ hồ đoán được người đến là ai. Nghĩ đến chính mình 'Tiểu thí hài' làm hại hai vị đại tỷ tỷ không thể vui sướng ngược cẩu, thật là chính mình làm sai. Vì vậy vội vàng nói: "Bây giờ đã không thành vấn đề. Trình lão sư, gặp lại sau!"
Trình Dĩnh nhìn cô cười một tiếng, sau đó mới dắt cái người lải nha lải nhải đó đi rồi, từ phía sau nhìn thấy, thật giống như đang dắt một con Alaska.
Đặng Dĩ Manh vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì di động vang lên, là một tin nhắn được gửi tới. Người gửi là họ Khương nào đó.
"Buổi chiều đến đây" Phía sau còn có một cái icon rất manh, quả thật quá mức phạm quy: w [4]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Tam nhân lão hổ: Đây là một thành ngữ của Trung Quốc. Nếu nói theo nghĩa đen: 'Chỉ cần ba người nói trong thành phố có hổ, người nghe đều sẽ tin là thật'.
Ở đây ý nói tin đồn sẽ được tin là sự thật nếu như bị công chúng đồn thổi quá nhiều.
[2] Thoát tuyến: Là chỉ những người có điểm không được bình thường về thần kinh và về não bộ :'>
[3] Hồn nhiên thiên thành: Cái tự nhiên bao trùm lên toàn thể, không chút thô kệch. Thường để hình dung thơ văn có kết cấu chặt chẽ tự nhiên, vận dụng từ ngữ không chút thô kệch, cứng ngắc. Ngoài ra còn để hình dung một người có tài đức vô cùng hoãn mỹ.
[4] w : Nó giống một cái biểu tượng cảm xúc ở bên Trung Quốc á!
Cho ai không biết về chó Alaska này :>


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau một vài tháng, ta cuối cùng cũng được hoàn trả laptop (trong một tuần QAQ). Vì vậy sau khi đi chúc Tết về, liền vội vàng edit thêm một chương như một món quà mừng năm mới cho mọi người!
Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, tấn tài tấn lộc!
P/s: Bạn Manh Manh có thể bớt manh lại được không :<<<<< mỗ Song ta cũng muốn có người viết thư cho a ><!!!

Bình luận

Truyện đang đọc