TINH HÁN XÁN LẠN, MAY MẮN QUÁ THAY

Bên chân Thiếu Thương đột nhiên có xúc cảm, nàng hơi ngây người, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy tú cầu kia được chế tác vô cùng khéo léo, thanh trúc trắng tinh đan vào nhau theo hình chữ thập, kết thành từng vòng tinh tế, mấy chỗ có quấn gấm màu xanh lam tươi tắn, còn thắt hai ba cái lục lạc nhỏ, khi lăn phát ra tiếng chuông thanh thúy, êm tai tựa như tiếng mèo khẽ kêu.


". . . Vị tiểu thư này, tại hạ thất lễ rồi."


Thanh âm nam tử trong trẻo vang lên, Thiếu Thương vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng cách nàng bảy tám bước, thân hình thon dài, vai lưng thẳng tắp, khúc cư thâm y màu lam ánh ánh dệt kim, hai tay lồng trong tay áo. Phía sau hắn là đèn đuốc cao lớn, ánh lửa rừng rực che khuất bóng dáng ấy, Thiếu Thương nhìn không rõ khuôn mặt hắn.


Thấy Thiếu Thương ngơ ngác, người nọ hình như khẽ cười một tiếng, chậm rãi đến gần, võ tỳ cùng gia đinh đứng hai bên lập tức đè tay lên hông. Thiếu niên kia dường như không nhìn thấy tư thế phòng bị của bọn họ, đi thẳng đến trước mặt Thiếu Thương, khom người nhặt tú cầu lên, thắt lưng dẻo dai, lúc đứng thẳng dậy thân ảnh hắn bao trùm lên cả người Thiếu Thương. Lúc này Thiếu Thương mới nhìn thấy mái tóc dài như lông quạ của hắn nhẹ nhàng phiêu lãng theo động tác đứng lên, dưới ánh lửa sáng rực phảng phất như những tia sáng trôi nổi.


Người kia hướng phía Thiếu Thương đoan đoan chính chính làm một động tác vái chào văn sĩ, sau đó quay người dời đi, cho đến khi thân ảnh khuất bóng.


Thế là xong rồi? Đầu óc Thiếu Thương có chút trì trệ, nghĩ không ra.


Phong cách bắt chuyện ở niên đại này cũng khó hiểu quá đi, chẳng lẽ không phải là nên đưa tú cầu cho nàng, ngày sau đến cầu thân sao? Bạch nương tử người ta cùng Hứa Tiên chính là thao tác như thế mà. Hay là, người ta quả thực là đến nhặt tú cầu, là nàng tự mình đa tình rồi.


Thiếu Thương lắc đầu, phương diện này trước nay nàng chưa từng tu luyện cẩn thận.


Đời trước rời khỏi giang hồ quá sớm, hạt đậu chưa phát dục trước phẳng sau xẹp không người hỏi thăm, tiểu lưu manh trên trấn cũng có thẩm mỹ có được không hả. Mà sau này, những năm tháng thanh xuân xao động nhất cũng bị bạch nguyệt quang nam thần nhà bên cùng với hình thức học tập như địa ngục cho ăn đủ.


Nghĩ không ra thì thôi, Thiếu Thương vốn cũng không phải người đa tình, thế là lại khoan thai tiếp tục dọc theo hai bên đường, thong thả dạo phố ngắm đèn.


Cái gọi là thiên hạ đại thế*, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Đoàn người Trình gia đi đến chỗ rẽ nơi góc đường, giai cấp lãnh đạo nảy sinh ý kiến khác nhau.


*Thiên hạ đại thế: xu hướng chung của thế giới


Trình Thủy nghe thấy bên kia truyền đến tiếng khen ngợi reo hò khí thế ngất trời, liền đề nghị đi xem gánh xiếc đấu kỹ; Tiêu phu nhân lại trông thấy đằng trước cách đó không xa, bên trong Phượng Thủy lâu đèn đuốc sáng như ban ngày, tiếng người huyên náo, thế nên muốn đến nghe nhóm nho sinh luận phú đàm kinh. Phu thê hai người đứng đó giằng co, ngẩng đầu ra vẻ nhìn chằm chằm đối phương, lại che không được ý cười trong mắt.


Đám người Trình gia chia làm hai nửa, một nửa cùng nhau dịch đi mấy bước, một nửa dứt khoát chọn sang một bên —— Tang thị, Thiếu Thương, Trình Tụng cùng hai đứa nhỏ Trúc Âu đứng sau lưng Trình Thủy; Trình Thừa, Trình Chỉ, Trình Vịnh, Trình Thiếu Cung cùng Trình Ương đứng sau lưng Tiêu phu nhân.


Hai bên nhân mã Sở hà Hán giới*, trận tuyến rõ ràng.


*Sở hà Hán giới: tên con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán, ý chỉ hai bên phân cách rõ ràng.


Duy chỉ có Trình mẫu là cực kỳ khó xử.


Về mặt tình cảm, nàng muốn ở cùng tiểu nhi tử không bao lâu nữa lại phải rời nhà đi nhậm chức, về mặt lý trí, nàng muốn đi xem gánh xiếc đấu kỹ, xoắn xuýt giữa lý trí và tình cảm cả nửa ngày, cuối cùng nàng quyết định đè nén tình cảm, nghe theo lý trí.


Trình Thừa do dự nói: "Âu nhi còn nhỏ, sợ lại gây thêm rắc rối cho huynh trưởng, không bằng để nó theo chúng ta đi." Dù sao nơi tạp kỹ đông người, khó mà chiếu cố.


Trình tiểu Âu gấp gáp, vội vàng ôm lấy cánh tay Trình Trúc, thanh âm trẻ con nói: "Không muốn! Con muốn đi cùng tứ huynh!"


Lớp mầm nhìn thấy học sinh tiểu học năm nhất, vốn chính là vô cùng sùng bái yêu thích. Huống chi mấy ngày nay Trình Trúc dẫn cậu nhóc chạy khắp phủ chơi đùa, bắt giun, đấu dế, chơi kiếm gỗ. . . Lúc trước Cát thị cái này không cho cái kia không cho, bây giờ bù lại toàn bộ một lượt, đường huynh đường đệ hai người quả thực là gắn bó như keo như sơn, hận không thể ở cùng nhau cả tối.


Trình Trúc hăm hở, bệ vệ bày ra dáng điệu huynh trưởng, ưỡn bụng nhỏ lên: "Vậy đệ phải nghe theo lệnh của ta!"


Trình Âu học theo dáng vẻ chắp tay ôm quyền trong quân doanh, cánh tay mập mạp ngắn ngủn cong lên, lớn tiếng nói: "Rõ!"


Trình Thủy liếc qua thê tử, ra vẻ đắc ý: "Vị nữ quân này, bên nàng người đông thế mạnh không bằng bên ta đâu nhé!"


Thiếu Thương rất muốn nhắc nhở hắn, thật ra chỉ nhiều hơn có một thôi.


Tiêu phu nhân mỉm cười: "Quân cô tuổi già, hài nhi tuổi nhỏ, mà bên ta đều là người trẻ trung, nếu lát nữa đại nhân gặp phải chuyện gì, hô to một tiếng, ta đây nhất định tới cứu."


Đám người nhất loạt cười vang, cứ như vậy chia ra mà đi, chỉ có Trình Chỉ mới đi được một bước lại quay đầu nhìn Tang thị, lầm bầm "Hay là ta vẫn nên đi theo chăm sóc hai tiểu chất nhi. . .", Tiêu phu nhân nhìn không nổi bộ dáng không có tiền đồ này của hắn, ánh mắt đảo qua, gia tướng đi theo trực tiếp tiến lên khiêng Trình Chỉ đi, nghe tiếng đệ đệ luôn miệng ôi ôi, Trình Thừa ở phía sau cất tiếng cười to, cười đến eo cũng không thẳng lên được.


Trình Ương trông thấy phụ thân vui vẻ như vậy, lần đầu tiên trong đời sinh ra hoài nghi đối với nguyện vọng mong mẫu thân trở về. Sự thật chính là từ khi Cát thị rời đi, dáng vẻ suy sụp tinh thần của phụ thân cũng dần biến mất, ngày càng phấn chấn cởi mở.


Đột nhiên nàng vô cùng ngưỡng mộ tính cách thông minh quả quyết của Thiếu Thương, gặp người gặp chuyện chưa từng xoắn xuýt do dự, nếu như là nàng gặp phải chuyện này, ước chừng chỉ trong chốc lát đã có quyết định, không như mình. . .


Trình Thiếu Thương được hâm mộ lúc này đang hưng phấn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nhìn những kỹ nhân đang nhảy tới nhảy lui trên dây thừng cao tít, thoải mái nhào lộn trên không, chốc thì nâng bồn, chốc lại đảo vạc —— Nàng chưa từng được nhìn ở khoảng cách gần như vậy.


Còn có biểu diễn phun lửa phun sương, Trình mẫu tiến đến quá gần, cơ hồ sắp cháy cả vào tóc, Trình Thủy nhanh tay lôi lão mẫu lại, lại gọi võ tỳ đi theo giữ chặt, còn mình nâng Trình tiểu Âu ngồi lên vai, Trình Tụng cũng muốn học theo, không ngờ Trình tiểu Trúc lại nặng hơn nhiều, hắn lảo đảo một cái, hai huynh đệ suýt nữa thì ngã lộn nhào, chọc cho Tang thị cùng Thiếu Thương đều cười ha ha.


Trong tiếng đám người reo hò hô to gọi nhỏ, ước chừng chỉ có Tang thị là bình tĩnh nhất, nàng mỉm cười tán gẫu chuyện phiếm với Thiếu Thương, Thiếu Thương một bên vỗ tay tán thưởng, một bên ngờ vực hỏi nàng vì sao không đi Phượng Thủy lâu, lại nói Tang thị là một người vô cùng có văn hóa đấy nhé.


Ai ngờ Tang thị hài hước nói: "Gặp một toan nho* đã đủ khiến người ta đầu óc choáng váng rồi, gặp một lầu toan nho, há lại chẳng khiến ta chết ngất sao."


*Toan nho: từ châm biếm, chỉ những văn nhân nghèo nàn hủ lậu thời xưa.


Thiếu Thương che miệng cười.


Ở Trình gia, trong số những người nàng thích nhất hiện tại tăng thêm một Tang thị. Tuy là trưởng bối, nhưng thường ngày hai người nói chuyện với nhau giống như bạn bè, đời trước nàng và bạn cùng phòng đều chưa từng hợp ý như vậy. Lúc vừa gặp còn cảm thấy Tang thị mang tướng mạo của người qua đường, nhưng hiện giờ lại biết nàng tính tình hiền hoà, thông minh dí dỏm, thuộc về loại hình càng ở chung càng khiến người khác yêu thích. Tam thúc phụ đúng là gặp được đại vận!


Nàng tiến đến bên tai Tang thị, thổi gió nói: "Tam thúc phụ con lúc trước sao lại lấy được người nhỉ, người quả thực đúng là dao mổ trâu, dư sức phối với thúc ấy!"


Tang thị cười khiến khuyên tai vang lên leng keng, cong ngón tay gõ lên trán Thiếu Thương—— Cư nhiên dám nói tam thúc phụ nàng như vậy!


Phía bên kia, hai huynh đệ ngã lộn đầu rốt cục cũng trở mặt, Trình tiểu Trúc oán giận Trình Tụng, liền tới kéo Tang thị đi qua phân xử. Thiếu Thương không đi cùng, chậm rãi rời khỏi đám người chen chúc, đứng ở một bên, chờ người nhà xem xong náo nhiệt.


Đứng lặng bên phố hồi lâu, Thiếu Thương đem áo choàng mũ lông trên người kéo chặt hơn một chút, sườn mặt nhẵn mịn chạm vào lông thú trắng tuyết mềm mại, ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ sáng như ban ngày của chợ đèn hoa, trong lòng vô cùng vui vẻ. Kiếp trước nàng đã nhìn qua ráng chiều như dệt, nhìn qua pháo hoa rợp trời, nhìn qua đám người càng chen chúc hơn, phiên chợ càng phồn hoa hơn, nhưng lại chưa từng có loại xúc động như hôm nay.


Nàng ngẩng đầu nhìn lên, tinh không tĩnh lặng sâu thẳm. Chết qua một lần, lúc này mới cảm thấy sinh mệnh đáng quý, lần này nàng nhất định phải tỉ mỉ tận hưởng mỗi một phần tươi đẹp của cuộc sống, như vậy mới không cô phụ tuổi trẻ đầy ước hẹn này.


Đang nghĩ ngợi, nàng chợt thấy khác thường, vội vàng quay đầu nhìn chung quanh.


Chỉ thấy xa xa cách năm sáu trượng, đèn lồng đỏ thắm buông rủ trên mái hiên, dưới đèn lồng có một vị tố y thiếu niên đang đứng, vai khoác áo choàng, hai tay chắp sau lưng, cơ thể thon dài cao lớn, toàn thân chỉ có đai lưng và màu tóc là đen như mực. Giữa đám người chen chúc nơi chợ đèn huyên náo, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, ngay cả bảy tám hộ vệ khoác áo giáp bên cạnh cũng đều lặng im mà đứng.


Thiếu Thương dõi mắt nhìn theo, nhưng vóc dáng người kia quá cao, khuôn mặt bị một chiếc đèn kéo quân treo bên hiên che đi hơn phân nửa, quang ảnh lững lờ dao động, ánh đèn sắc son kiều diễm nhiễm lên trường bào khúc cư đạm mạc của hắn, vừa xinh đẹp lại vừa trong trẻo, phong nhã tận xương.


Hắn đứng nơi Thiếu Thương vừa mới đi qua, nàng nhớ rõ trên ngọn đèn kéo quân kia là cảnh gia đình đoàn viên.


Đúng vào lúc này, đầu vai nàng chợt bị vỗ một cái, Tang thị đi tới, ngạc nhiên nói: "Con đang nhìn gì thế?" Thiếu Thương hồ nghi nói: ". . . Hình như, hình như có người đang nhìn con." Là đang nhìn nàng sao, nàng cũng không rõ nữa.


Tang thị lại cười nói: "Niệu Niệu nhà ta xinh đẹp, có lang quân nhìn con chẳng phải là chuyện bình thường sao?"


Thiếu Thương ậm ừ vài tiếng, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn đèn vẫn đỏ thắm như cũ, nhưng người dưới đèn đã không thấy bóng dáng.


—— Được rồi, một đêm diễm ngộ hai lần, nhưng ngay cả một khuôn mặt cũng nhìn không rõ, vận khí của nàng quả thực là rất tuyệt.


Sắp đến giờ giới nghiêm, tiếng chuông từ thành lâu bên kia truyền đến, đám người Trình gia cũng phải về nhà, hai bên đều có thu hoạch.


Tiêu phu nhân ở Phượng Thủy lâu kết giao được với mấy vị nho sinh và nữ quyến, chuyện trò một phen, nhân tiện mời họ đến yến hội Trình gia mấy ngày tới, muốn cho yến hội thêm chút bầu không khí tri thức. Trình Thủy nhìn trúng gánh kỹ nghệ kia, dự định chiêu đến yến hội biểu diễn, góp thêm chút náo nhiệt.


Lòng bàn chân Thiếu Thương phồng rộp cả lên, ngồi trên xe ngựa dựa đầu vào vai Tang thị ngủ thiếp đi, Tang thị vốn cũng muốn chợp mắt một lát, ai dè lại thoáng lướt qua ánh mắt bất mãn của Tiêu phu nhân phía đối diện, trong lòng nàng biết rõ nguyên nhân, cười cười rồi tự mình nghiêng đầu nghỉ ngơi.


Quả nhiên, hôm sau trời vừa sáng Tiêu phu nhân đã đi tới, oán trách Tang thị vì sao chỉ tặng gấm vóc cho Thiếu Thương may xiêm y.


Tang thị thong thả đáp: "Cuộn gấm kia quả thực rất tốt. Kỹ thuật dệt may của đất Thục giỏi nhất thiên hạ, nhưng tên tiếm chủ tự xưng là Thục đế kia hiện tại đã đóng biên quan, đồ tốt đều khó mà chảy ra. Đây là lễ vật năm trước mừng thọ gia từ* nhận được, đáng tiếc chỉ có một cuộn, màu sắc lại không hợp với ta, da Thiếu Thương trắng, đương nhiên là cho con bé rồi."


*Gia từ: lời nói khiêm tốn, chỉ thân mẫu.


Tiêu phu nhân nhấn mạnh nói: "Ngươi đây là bên trọng bên khinh!"


Bất luận trong lòng nàng nghĩ thế nào, nhưng chuyện ăn mặc của hai nữ hài từ trước đến nay đều rất công bằng. Lúc trước nàng thiên vị Trình Ương, cũng là do bận tâm đến lời giao phó của Cát gia. Niệu Niệu nhìn qua thì có vẻ như chịu áp chế, nhưng kì thực trượng phu cùng các con lúc nào cũng nhớ tới nàng, ngày ngày quan tâm, ở ngoài trông thấy cái gì tốt cái gì đẹp cũng đều muốn đưa đến chỗ Niệu Niệu. Đám nô bộc cũng không phải kẻ đui mù, sao dám sơ suất.


Tang thị nói: "Màu đó cũng có hợp Ương Ương đâu." Làn da Trình Ương là màu mật ong nhạt, còn da nàng lại thiên vàng, nữ nhi Vỉ Vỉ thì da trắng giống trượng phu, có điều hài nhi nhỏ tuổi dùng gấm vóc trân quý như thế may xiêm y thì quá phí phạm, gấm vóc lại không để được lâu.


"Xanh phỉ thúy tươi tắn như vậy, chỉ có Niệu Niệu mới hợp thôi nha." Thực ra làn da của Tiêu phu nhân cũng rất trắng, bất quá tuổi gần bốn mươi rồi, cũng không thích hợp. Quay đi một vòng, cả Trình gia quả thực đúng là chỉ có Thiếu Thương mới xứng với cuộn gấm kia.


Tiêu phu nhân: "Vậy ngươi không nghĩ tới trong lòng Ương Ương sẽ buồn sao?"


Tang thị ra vẻ rất đỗi ngạc nhiên: "Tẩu tử cớ gì nói ra lời ấy? Ương Ương là đứa nhỏ nhân hậu lương thiện, sao có suy nghĩ hẹp hòi như vậy được."


Tiêu phu nhân nghẹn họng. Được rồi, là nàng một mực khen Trình Ương phẩm tính đôn hậu.


Nàng ra sức đánh trả: "Đưa thì đưa đi. Nhưng vì sao tối qua Niệu Niệu lại mặc cái đó, rõ ràng ta đã chuẩn bị cho hai tỷ muội y phục cùng màu...".


"Đây chính là chỗ chu đáo của Niệu Niệu đó. Vốn dĩ dung mạo hai tỷ muội có khác biệt, lại mặc xiêm y đồng màu, Ương Ương há chẳng phải sẽ không thể nổi bật hay sao? Mặc đồ khác nhau còn có thể nói là mỗi người một vẻ." Tang thị đối đáp rất trôi chảy.


Tiêu phu nhân lại nghẹn thêm một hơi.


Nàng nhìn chằm chằm Tang thị, Tang thị cũng nhìn lại, ánh mắt vô cùng thuần khiết. Chưa được bao lâu, Tiêu phu nhân đã thua trận. Được rồi, người có lúc dài lúc ngắn, nàng đấu võ mồm cho tới bây giờ đều không phải đối thủ của Tang thị.


************


Lời editor: Bóng nam chính và nam phụ vừa vụt qua đó các nàng =))

Bình luận

Truyện đang đọc