TINH HÁN XÁN LẠN, MAY MẮN QUÁ THAY

Tình huống đe dọa tính mạng nghiêm trọng nhất trong cả hai đời Thiếu Thương cộng lại cùng lắm chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau tại phòng bi-a. Chị đại đưa cho nàng một chai bia, muốn nàng lập công trạng đầu tiên, chính điều này đã khiến Thiếu Thương lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ muốn rời khỏi giang hồ. Bởi vì nàng chợt phát hiện, mặc dù mình không ngại bất cứ thể loại gây rối nào, nhưng cũng không thích hợp với tiết mục máu chảy ba thước.


Một tay Lăng Bất Nghi gắt gao ôm chặt eo nàng, tay kia vịn lấy lan can dưới mái hiên của tầng lầu thứ năm, hai người cứ như vậy treo lơ lửng ngoài tháp, Thiếu Thương cũng bất đắc dĩ ôm chặt lấy Lăng Bất Nghi. Trên đồi núi cao gió thổi mãnh liệt, lực cánh tay của nàng có hạn, mấy lần suýt nữa đã trượt xuống dưới, may mà cánh tay trái của Lăng Bất Nghi giống như một chiếc vòng sắt kiên cố giữ nàng trong lồng ngực mình, vậy nên mới không bị rơi xuống.


Thiếu Thương nghe thấy tiếng bước chân trong tháp lộp cộp bước xuống từ tầng sáu, sau khi hai người trong phòng do dự một lát, quả nhiên đã nóng lòng muốn rời khỏi đây. Thiếu Thương đang muốn thả lỏng, chợt nghe Lăng Bất Nghi thấp giọng nói: "Ta đi trừ khử hai kẻ này, chuyện hôm nay sẽ không có người nào biết."


Thiếu Thương cảm thấy hơi sợ hãi, Lăng Bất Nghi lúc này hoàn toàn khác với mọi ngày, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, dường như thứ hắn muốn giết không phải hai người mà chỉ là hai con chó. Nàng thầm giật mình, chưa kịp nghĩ gì đã vội nói: "Không được không được, ngài nhìn kìa, bên kia có người đến rồi!"


Lăng Bất Nghi thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một đội mấy chục người mang trang phục hộ vệ đang im lặng tìm kiếm trên gò núi, có vẻ là tới tiếp ứng hai người trong sương phòng. May mà hai người bọn họ treo ở phía sau mái hiên nên mới không bị bọn hộ vệ trông thấy. Lăng Bất Nghi cau mày, dường như vẫn chưa muốn từ bỏ ý định "Giết người diệt khẩu".


Hai người trong sương phòng xuống tới chân tháp, sau khi nói vài câu với bọn hộ vệ thì nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi. Từ đầu đến cuối Lăng Bất Nghi vẫn co mình ở sau mái hiên tầng năm, thấy bọn họ đã rời đi sạch sẽ, lúc này hắn mới dùng tay phải leo lên, ôm thiếu nữ đưa vào sương phòng tầng năm. Mái tóc Thiếu Thương bị gió thổi bay tán loạn, hai chân vừa chạm đất đã lập tức mềm nhũn ngồi bệt xuống, tim đập dồn dập như trống trận. Nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhịp tim như thường, chỉ trừ thần sắc có vẻ hơi nghiêm nghị.


"Bọn họ đi rồi?" Thiếu Thương đè lồng ngực lại, ngăn chặn trái tim sắp nhảy ra ngoài, "Chúng ta cũng mau đi thôi, nói không chừng bọn họ sẽ trở về lục soát người đấy!"


Lăng Bất Nghi nhìn nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Làm sao ngươi biết?"


"Hai tên này là trộm cướp nhát gan, sợ thân kiều thịt quý của mình bị tổn thương nên mới bỏ chạy nhanh như vậy, chờ sau khi an toàn trở về nhất định sẽ cho người quay lại điều tra!" Phim truyền hình đều diễn như vậy còn gì.


Lăng Bất Nghi nhịn cười, khẽ gật đầu: "Ngươi đi bộ tới sao?"


Thiếu Thương chỉ vào cửa sổ phía đông: "Không không, ta cưỡi ngựa tới, sau đó buộc ngựa vào phía đông bìa rừng."


Vẻ mặt Lăng Bất Nghi u ám, ngữ khí ngờ vực: ". . . Ngươi rất thông minh, biết che giấu tọa kỵ không để người khác phát hiện."


"Không phải thế!" Thiếu Thương hận không thể ói ra máu, "Ta thấy trên sườn núi đều là đá vụn sắc nhọn, sợ làm ngựa của ta bị thương, vậy nên lúc ấy mới không cưỡi tới!"


Lăng Bất Nghi hơi giật mình, có vẻ như không ngờ đến nguyên do này.


"Trời đất chứng giám, ta thật sự là kẻ ngốc nhất thiên hạ này!" Thiếu Thương tức giận thở hổn hển, giờ phút này nàng đã suy nghĩ rõ ràng nhân quả trước sau, "Lúc ta tới nơi này không có một ai, thấy trời trong nắng ấm nên mới bò lên nóc nhà chợp mắt một lát. Hai người kia nhất định nghĩ rằng trong tháp không có ai, vậy nên mới ở chỗ này bàn việc ngầm với nhau. Chao ôi! Sớm biết vậy thì ta đã buộc ngựa dưới chân tháp, người ta trông thấy có người thì sẽ không tới nữa!"


Lăng Bất Nghi không nhịn được mà bật cười: "Leo lên đỉnh tháp ngủ gật, ừm, đúng là không ai nghĩ ra được."


Thiếu Thương ngượng ngùng: "Lúc bé ai mà chẳng có đam mê."


Lăng Bất Nghi mỉm cười, khẽ cúi người xuống, nắm lấy hai bàn tay hơi lạnh của thiếu nữ: "Hôm nay ngươi lại theo ta một lát đi."


Thiếu Thương nhìn vào ánh mắt chất chứa ý cười của hắn, con ngươi màu nâu sậm trong sáng như pha lê, lại vô duyên vô cớ khiến nàng thấy lạnh cả người.


Lúc này nàng mới phát hiện hôm nay hắn mang một thân cẩm bào tơ bạc màu lam trầm mơ hồ phát quang, chiếc áo choàng lúc trước hay mặc thì lại không thấy đâu. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, Lăng Bất Nghi đã lần nữa nhấc nàng đặt lên lưng mình, vòng hai tay nàng qua gáy hắn, sau đó nhanh chóng đi xuống dưới tháp.


Thiếu Thương vốn muốn đề nghị để mình tự đi, nhưng thấy bước chân hắn di chuyển như bay trên sườn núi, không biết nhanh hơn mình biết bao nhiêu lần, thế là nàng chỉ đành biết thân biết phận mà ngậm miệng lại. Nằm trên tấm lưng rộng lớn của nam tử, chóp mũi quanh quẩn một luồng khí tức lạnh lẽo như trong rừng tuyết, nàng chỉ có thể ôm chặt cổ hắn để không bị rớt xuống. Cách một lớp áo xuân mỏng manh, Thiếu Thương dường như có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc thon dài bên dưới, nàng lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải.


Trước tiên hai người tới phía đông rừng cây để tìm ngựa nhỏ tiểu Hoa của Thiếu Thương, ngựa nhỏ ngốc nghếch còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đang gật gù đắc ý tỏ vẻ đáng yêu. Lăng Bất Nghi nhìn chiếc vòng hoa mắc cười kia, khóe miệng khẽ cong, Thiếu Thương đỏ mặt biểu thị "Đây cũng là một đam mê nho nhỏ".


Sau đó Lăng Bất Nghi dắt ngựa nhỏ, kéo thiếu nữ đi về phía nam, tìm được tuấn mã của hắn buộc ở nơi đó. Trên dây cương đen nhánh có treo một chiếc áo choàng gấm xanh sẫm, rõ ràng là hắn cũng nhất thời nổi ý mà theo hai người kia tới.


Thiếu Thương cười nói: "Hóa ra ngài cũng buộc ngựa trong khu rừng này à, quả thực là. . ." Nàng vốn muốn nói "Anh hùng cùng chung chí hướng", nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy lại thành kéo chỉ số IQ của Lăng Bất Nghi ngang bằng với mình rồi, vuốt mông ngựa lại thành vuốt hỏng, thế là sửa lời, "Lăng đại nhân, chúng ta nhanh về đi thôi."


Ai dè Lăng Bất Nghi lại lắc đầu: "Hiện tại đã qua giờ Dậu, hai người kia nhìn người nào vắng mặt tại buổi tiệc là có thể suy ra người trên tháp Nhạn Hồi hôm nay là ai." Trầm ngâm một lát, hắn lại nói, "Chúng ta đi nơi khác."


Thiếu Thương chỉ đành xoay người lên ngựa, một đường cưỡi ngựa theo Lăng Bất Nghi đi ngược lại hướng tháp Nhạn Hồi. Đi chưa được bao lâu, hai người tiến vào một nơi dưới sườn núi, trên đó còn mọc ra một gốc cây đại thụ xiêu xiêu vẹo vẹo.


"Lăng đại nhân, chúng ta tới đây làm gì?" Thiếu Thương nhìn sắc trời đang dần tối, nơi này hoang vu quạnh quẽ, nàng bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an. Thực ra khi nãy nàng đã muốn tự cưỡi ngựa trở về rồi, nhưng nam tử một mực nắm lấy dây cương của tiểu Hoa, khiến nàng không rời đi được.


Lăng Bất Nghi cẩn thận buộc hai con ngựa vào núi đá, quay lưng về phía thiếu nữ, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay ta thực sự không ngờ sẽ đụng phải ngươi, càng không ngờ tới việc ngươi sẽ đụng phải hai người kia."


Thiếu Thương nghe ra ngữ khí hắn có vẻ bất thiện, chợt cảm thấy hoảng hốt: "Lăng đại nhân, ngài biết hai người kia sao? Sự việc quan trọng lắm hả?"


Lăng Bất Nghi tiếp tục nói: "Ta đi theo hai kẻ đó chính là vì muốn làm rõ thân phận của bọn chúng. Bây giờ diện mục thật còn chưa thấy, trái lại bản thân ta có thể bị phát hiện."


"Sao có thể phát hiện được? Bọn họ không nhìn thấy chúng ta, chỉ cần ta và ngài tìm một cái cớ thích hợp cho việc vắng mặt trên yến tiệc là được rồi." Giọng nói Thiếu Thương vô cùng khô khốc.


Lăng Bất Nghi xoay người lại, đôi mắt tuấn mỹ trở nên sâu thẳm, vẻ mặt u ám khó hiểu: "Không, còn có ngươi, ngươi có thể tiết lộ ta ra ngoài."


"Ta, ta sẽ không. . ." Thanh âm Thiếu Thương run rẩy, nàng chợt nhớ tới vừa rồi Lăng Bất Nghi đã muốn giết hai người kia trong sương phòng, lúc này sợ là hắn cũng có ý nghĩ như vậy với mình. Thấy tình thế không ổn, nàng lập tức muốn chạy về phía tiểu Hoa, ai ngờ Lăng Bất Nghi đột nhiên đưa tay bẻ một khối đá trên vách núi, nhẹ nhàng nâng tay ném thẳng về phía bước chân Thiếu Thương, nơi bị ném tạo thành một cái hố nhỏ. Nếu khi nãy Thiếu Thương chạy nhanh hơn một bước, có lẽ giờ này mũi chân nàng đã bị đá đập trúng.


Lăng Bất Nghi lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng xa lạ kia, bước từng bước tới gần Thiếu Thương.


Nàng lùi về phía sau, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ta nghe nói từ nhỏ ngài đã được nuôi dưỡng trong cung Hoàng hậu, xưa nay thân thiết với Thái tử, có ai không biết ngài là người phe nào, những người kia muốn đối phó với Thái tử, chẳng lẽ sẽ không đề phòng ngài?!"


Bước chân Lăng Bất Nghi ngừng lại, thản nhiên đáp: "Ngươi nói không sai, có điều... không phải ta sợ bọn chúng biết ta trợ giúp Thái tử, mà chỉ là không thể để vở kịch mấy ngày sau xảy ra sai lầm."


Thiếu Thương sợ đến nỗi hàm răng run rẩy, nước mắt cũng sắp rơi xuống, bước chân lui sát đến vách núi: "Lăng đại nhân, huynh trưởng, ta thật sự sẽ không nói, ngài phải tin tưởng ta. . ."


"Đây là chuyện lớn, chỉ cần sơ suất một chút là vô số đầu người sẽ rơi xuống, ta không thể chỉ dựa vào việc tin tưởng ngươi mà bỏ qua được." Lăng Bất Nghi thản nhiên nói, cùng lúc đó hắn đã bắt được cánh tay Thiếu Thương, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể trực tiếp hoàn thành hai bước giết người hủy xác.


Hai tay Thiếu Thương gắt gao năm chặt ống tay áo hắn, vội vàng khóc như mưa giải thích: ". . . Không, không phải, ta không biết hai người kia, không đúng, ta còn chưa nhìn thấy mặt bọn họ, làm sao có thể tiết lộ hành tung của ngài được đây, chẳng lẽ ta đi khắp lều trướng hô hào một lượt sao?! Hơn nữa Trình gia căn cơ yếu kém, đã không phải hào cường thế gia vọng tộc, cũng không phải trọng thần đắc lực sớm đi theo bệ hạ, vậy nên, vậy nên trữ vị này đâu có liên quan gì đến chúng ta. . . Ngài thật sự có thể tin tưởng ta. . . !"


Trời đất quỷ thần ơi, tại sao cuộc sống của nàng lại khổ cực như vậy, đời trước mặc dù vận khí không tốt, nhưng chung quy vẫn có thể an ổn mà sống, đời này lại bị cuốn vào âm mưu quốc gia, nhảy qua đấu trường xã hội trực tiếp vọt lên đấu trường chính trị, ông trời ơi, có cần xem trọng nàng đến vậy không hả? Thực ra với tư chất của nàng, bảo làm Thập Tam muội ở Du trấn cũng còn miễn cưỡng!


Lăng Bất Nghi nghe đến đó, chậm rãi buông tay phải ra, lui lại mấy bước, không nói một lời xoay người ngồi lên một khối đá vuông nhẵn nhụi bằng phẳng bên vách núi.


Thiếu Thương đã thấy được bản lĩnh của Lăng Bất Nghi, biết không có hi vọng chạy trốn, chi bằng dùng hết khí lực vào việc cầu khẩn. Thế là nàng nhanh chóng lộn nhào đến bên người Lăng Bất Nghi, khóc sướt mướt nói: ". . . Ta và A Nghiêu đều kính trọng ngài, ngưỡng mộ ngài như vậy, sao có thể làm hỏng đại sự của ngài được chứ. . ."


Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe "rắc" một tiếng, tay trái Lăng Bất Nghi trực tiếp bẻ một khối từ tảng đá dưới thân, Thiếu Thương bị dọa sợ, lập tức ngậm chặt miệng lại, không dám lải nhải nữa.


Lăng Bất Nghi chậm rãi lấy từ trong ngực ra một mảnh trang sức bằng ngọc, Thiếu Thương tập trung nhìn lại, nhận ra đúng là nửa miếng ngọc giác, trên mảnh ngọc bị vỡ còn khắc một chữ "Nhược" (弱), nàng kinh hoảng vội vàng sờ bên hông mình, quả nhiên phát hiện thắt lưng trống trơn —— đây là miếng ngọc giác Trình lão cha đã tặng cho nàng, phía trên còn tự tay khắc một chữ "Niệu"*.


*Nhũ danh "Niệu Niệu" của Thiếu Thương là chữ 嫋嫋.


"Nửa bên còn lại đâu rồi?" Thiếu Thương ngơ ngác.


Lăng Bất Nghi nói: "Đã để đám người kia mang đi rồi."


Đầu óc Thiếu Thương nhanh chóng xoay chuyển, lập tức hiểu ra.


Khi nãy nhân lúc hỗn loạn, Lăng Bất Nghi đã giật ngọc giác của nàng xuống, bẻ gãy thành hai mảnh, sau đó ném nửa bên có khắc chữ "Nữ" (女) ra bên ngoài, để hai người trong sương phòng kia nhặt đi, còn lại một nửa thì tự mình giữ lại. Cả tòa đô thành này có vô số nữ nương mang theo chữ "Nữ" trong tên, chỉ dựa vào nửa miếng ngọc giác kia chắc chắn không đoán ra được, nhưng nếu có nửa miếng còn lại, chỉ cần ghép hai mảnh vào với nhau, bọn họ có thể lập tức tìm ra mình.


Lăng Bất Nghi mỉm cười, "Ta cũng muốn tin tưởng ngươi, có điều... thế này có lẽ tốt hơn."


Lửa giận trong lòng Thiếu Thương bốc lên hừng hực: "Ngài uy hiếp ta?!"


Sắc mặt Lăng Bất Nghi phai nhạt: "Vậy ta vẫn nên giết ngươi đi thôi."


"Đừng đừng đừng. . ." Thiếu Thương lập tức mềm nhũn, nhào tới níu lấy tay áo hắn, đau khổ khẩn cầu, "Ngài vẫn nên uy hiếp ta thì hơn!"


Lăng Bất Nghi khẽ cong khóe miệng không dễ phát hiện.


"Tóm lại, chuyện hôm nay ngươi không được phép nói cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả phụ mẫu huynh đệ, còn có Lâu Nghiêu, nếu để ta phát hiện ngươi có ý tiết lộ, ta sẽ lập tức ném nửa miếng ngọc giác này ra ngoài, tiện thể nhắc nhở những người kia rằng Trình gia có nữ nhi, nhũ danh Niệu Niệu." Hắn nói.


Thiếu Thương chán nản, bất đắc dĩ đáp: "Nếu ngài biết những người kia là ai thì cần gì phải tới nghe lén, làm một trận lớn như vậy?!"


"Ngươi không đồng ý, vậy ta vẫn nên giết ngươi thì hơn."


"Không không không! Ta đồng ý, ta đồng ý còn không được sao!" Thiếu Thương ôm chặt cánh tay Lăng Bất Nghi, nàng biết mình rất không có cốt khí, nhưng sống sót mới là quan trọng nhất.


Nói xong, cả hai người đều an tĩnh lại, Thiếu Thương kiệt sức ngồi vào một góc khác của tảng đá, hai vai mệt mỏi rũ xuống. Chốc thì đau tim chốc lại buông lỏng, vừa thất vọng vì hình tượng cao đẹp của idol sụp đổ, lại căm giận vì khốn cảnh túng quẫn lúc này của bản thân. Quên đi, về sau ít gặp người này là được!


Lăng Bất Nghi nhìn vẻ mặt thiếu nữ, nửa miếng ngọc giác kia bị nắm chặt trong lòng bàn tay, hắn thản nhiên nói: "Ta đã sớm biết, nếu ngươi nhìn thấy bộ dáng chân thật của ta thì sẽ không thích ta nữa."


Thiếu Thương quay đầu nhìn hắn, ráng chiều đỏ rực chiếu lên gò má tuấn mỹ mà ưu thương, đầy vẻ tự chán ghét bản thân của hắn, nàng không khỏi mềm lòng, dịch tới ngồi bên cạnh Lăng Bất Nghi, dịu dàng nói: "Không có không có, ta không có không thích ngài."


Ầy, trước đó nàng có thích hắn sao, mặc kệ, trước tiên phải dỗ dành cái đã. Đồng thời nàng lại bắt đầu tự an ủi bản thân —— người ta làm chuyện lớn, cẩn thận một chút cũng có thể tha thứ được, huống chi chỉ cần mình không lắm miệng, vậy là mọi chuyện đều yên ổn rồi.


"Vậy sao? Vừa rồi ta thấy ngươi có vẻ không vui, chẳng lẽ không phải là đang thầm mắng ta à." Lăng Bất Nghi nghiêng mặt qua, đường cong dưới cằm hoàn mỹ không chút tì vết, "Lúc trước ánh mắt ngươi nhìn ta không phải như vậy."


"Đâu có?!" Mặc dù bị đoán đúng tâm tư, nhưng Thiếu Thương há có thể thừa nhận, "Nếu không có ngài, ta sớm đã bị phỉ tặc nấu lên ăn rồi, chắc chắn là thảm không chịu nổi, về sau ngài lại nhiều lần giúp ta, đủ thấy tâm tính ngài nhân hậu. Kể cả khi nãy. . . khi nãy. . . nếu không phải là ngài, người trong sương phòng kia đã sớm bắt được ta, có khi kết cục là bị diệt khẩu! Hiện giờ nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ ấy mà sinh ra hận ý với ngài, vậy ta có khác gì kẻ vong ân phụ nghĩa đâu!"


Nàng càng nói càng khí thế, càng nghĩ càng thấy không nên oán trách Lăng Bất Nghi, người ta chỉ hù dọa một chút, uy hiếp một chút, suýt chút nữa lấy đi mạng nàng. . . mà thôi, những chuyện khác đều chưa có làm mà!


Rốt cục Lăng Bất Nghi cũng bật cười, ngay sau đó ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, sắc mặt u ám, nói: "Ta thật sự muốn bỏ qua cho ngươi."


Trong lòng Thiếu Thương ai thán: Vậy ngươi không thể coi như chưa nhìn thấy ta sao.


". . . Lúc trước Thái tử điện hạ bị mất trộm một khối ấn tín, náo động lên rất nhiều chuyện, xác nhận là do tân khách trong phủ Thái tử gây nên, vì vậy ta đã thiết lập thế cục, chỉ còn chờ đối phương sa lưới. Cơ bản thì ta cũng biết kẻ ta đang đối đầu là ai, nhưng không biết mật thám cài trong phủ Thái tử là kẻ nào, chỉ mong hôm nay sẽ không đánh rắn động cỏ." Ngữ khí Lăng Bất Nghi chậm rãi.


Thiếu Thương vừa kinh vừa sợ, gượng cười: "Những chuyện cơ mật đại sự này sao ta có thể hiểu được, đại nhân không cần nói cho ta đâu!"


Ánh mắt Lăng Bất Nghi như nước trong quét tới: "Vừa nãy ta chỉ nghe được đứt quãng vài câu, không rõ lắm. Ngươi có nghe rõ giọng nói của bọn chúng không?"


Thiếu Thương nhạy bén cỡ nào chứ, vội vàng đáp: "Không có không có, ta cũng không nghe rõ."


Lăng Bất Nghi nhìn nàng hồi lâu mới lên tiếng: "Thôi bỏ đi."


Thiếu Thương vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, chợt nghe Lăng Bất Nghi nói: "Trời sắp tối đen rồi, ngươi đã nghĩ

Bình luận

Truyện đang đọc