TINH HÁN XÁN LẠN, MAY MẮN QUÁ THAY

Lý quản phụ nhìn than lò mơ hồ lóe ra ánh lửa, nghẹn họng líu lưỡi—— hiện tại nàng bắt đầu cảm thấy tứ nương tử thô bỉ ngang ngược lại trở nên quen thuộc, trước kia nàng tức giận đánh chửi nô tỳ cũng là cái bộ dạng này. Chỉ là trước kia nàng không dám đối với mình như thế, bệnh nặng một lần, trái lại lá gan cũng lớn hơn rồi?


Du Thải Linh nhìn nàng trong chốc lát, cười lạnh thả lò sưởi xuống, thu tay cài lại trâm, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn dám nói thêm một câu vô lễ với ta, ta liền nhảy xuống xe, sống hay chết cũng nhất định không trở về với ngươi." Nếu nàng không có mấy phần lợi hại, tiểu cô nương không cha không mẹ đi theo sinh sống cùng lão tổ mẫu ở góa, cho dù có đại bá phụ, cũng bị dạy dỗ ức hiếp đến chết rồi.


"Ngươi, ngươi. . . !" Lý quản phụ ngẩn ra nửa ngày, vốn dĩ làm nô tỳ cho gia chủ mắng cũng là chuyện bình thường, nhưng mà tứ nương tử này xưa nay đều nịnh bợ lấy lòng mình.


Đang muốn mắng lại, nhớ tới tình hình trước mắt, Lý quản phụ không khỏi khép miệng lại.


Kỳ thật lúc trước nghe được "Bệnh nặng một trận suýt nữa mất mạng" nàng có chút chột dạ, việc này nguyên nhân là do nàng xử lý không thỏa đáng, phu nhân lúc trước cũng không có bảo nàng tiễn đi mạng nhỏ của tứ nương tử. Vốn là phu nhân dự tính dùng thời gian mấy tháng chậm rãi bào chế nha đầu này, trước để nàng mạnh mẽ nếm chút khổ sở, sau lại dùng mấy tháng từ từ ôn nhu an ủi thân thiết, khiến tứ nương tử trước khi cha nương trở về hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng mình, ai ngờ người kia xảo trá như vậy, trong thư nói còn mấy tháng nữa mới trở về, hôm qua lại đột nhiên hồi âm nói mấy ngày nữa liền về đến nơi. Các nàng lập tức trở tay không kịp. Vậy bây giờ phải làm thế nào mới tốt? Lý quản phụ mắt cũng có chút trợn tròn.


Nhìn gương mặt quật cường của Du Thải Linh, Lý quản phụ chỉ có thể nhịn xuống một hơi này, thầm nghĩ đợi khi trở về để phu nhân thu thập ngươi vân vân.


Du Thải Linh không để ý đến nàng, tự mình tìm cái gối dựa vào chợp mắt, thầm nghĩ ngày đó ở trong thôn nghe được một điển cố: Truyền rằng tiền triều có người nào đó bị cường hào hãm hại, kẻ thù biết dưới gối phú giả không con không cháu, nữ nhi đã xuất giá sinh con, không khỏi âm thầm cao hứng, ai ngờ nữ nhi vốn nên xuất giá lại vác đao đến trả thù, cuối cùng đem kẻ thù chém chết trong đình, sau đó đi nhận tội trước mặt tôn trưởng. Kết quả Thứ sử thái thú nơi đó đồng loạt dâng biểu triều đình chủ trì hành động nghĩa liệt này của nữ tử, chẳng những đại xá thả đi, còn khắc thạch lập bia hiển lộ thiên hạ.


Cái này cùng cổ đại trong ấn tượng của nàng khác biệt rất lớn.


Trong ấn tượng của nàng, điều lệ trói buộc nữ tử phong kiến lễ pháp là muốn một muôi cho một chậu, muốn một ki* cho một sọt, lớn là phụ đức phụ dung*, nhỏ là đi một bước sải mấy centimet nói một câu có thể ngẩng đầu cao mấy tấc, giống như đo lường quốc tế có quy định chặt chẽ rõ ràng, nhóm đàn bà con gái bị quản chế mà không chút nào tức giận, giống như người gỗ vậy.


Ki*: dụng cụ hốt rác


Phụ đức phụ dung*: Đức hạnh và lòng khoan dung của người phụ nữ


Nhưng ở nơi đây, tư tưởng lòng dạ của mọi người dường như đều sống động tự nhiên như vậy, rất có một loại ý vị này cũng tốt kia cũng được; thiên hạ to lớn, không có gì là không thể, nữ nhi gia trung trinh tĩnh lặng hiền thục tất nhiên được mọi người ca tụng, nhưng cương liệt dám làm cũng như vậy được mọi người nhao nhao khen ngợi.


Như Thu gia kia, mặc dù Thu đại nương tử gả một lần rồi lại một lần, nhưng bởi vì tính tình nàng quả cảm kiên nghị, bất luận là trong lúc hai huynh trưởng ở bên ngoài đánh trận, hay là sau khi thương tật về nhà, mỗi lần phụ mẫu vợ con bị làm nhục đều là nàng dẫn bang chúng đi tranh luận đánh chửi, trách không được vợ chồng Thu lão ông yêu nhất nữ nhi này, một đám hài đồng đều khâm phục vị tiểu cô mẫu lợi hại này. Hương dân ngoại trừ trong hôn lễ cười đùa nói lời thô tục, nhưng những lời chua ngoa như ngựa tốt không phối hai yên linh tinh thế nhưng lại không hề nghe thấy.


Kết luận là, nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn dĩ nhiên tốt, thế nhưng mạnh mẽ hung hãn cũng không đáng bị hậu thế kêu đánh kêu giết như vậy.


. . .


Giống như là để chứng thực vừa nãy Du Thải Linh bệnh tình không giả, xe ngựa đi đến nửa đường nàng lại sốt nhẹ, giường sàng vui vẻ rung lắc hết cỡ, đem bữa trưa mới ăn không lâu nôn hết ra, nôn đến cuối cùng ngay cả dịch mật cũng đều phun ra. Lý quản phụ trong lòng sợ hãi, càng thêm thúc giục giá phu mau mau đánh xe, sau đó vất vả lắm mới về đến phủ, Du Thải Linh sốt nhẹ thành sốt cao, đầu đau muốn nứt ra, hỗn loạn mê man, căn bản không thấy rõ bộ dạng phủ đệ dài ngắn thế nào, chỉ cảm thấy xe ngựa một đường chạy nhanh tiến vào trạch viện.


Lý quản phụ nóng lòng muốn thoát khỏi cái gánh nặng này, mắt thấy đã đến cửa đình viện, cũng không sĩ diện để vú già giúp đỡ, tự mình nhảy xuống, vội vàng đỡ Du Thải Linh xuống xe đi về hướng phòng lớn, may mà nữ hài vóc người chưa trưởng thành, dắt đi cũng không tốn sức.


Du Thải Linh sốt đến hai má nóng đỏ, trong lòng cười lạnh: lúc ở hương thôn mỗi lần đi ra ngoài, Trữ ít nhất phải đem ba sào khí lạnh sáng sớm bình minh đều tiêu trừ mới bằng lòng gật đầu, lúc ra cửa càng phải bọc nàng chặt chẽ kín mít mới thôi. Thế nhưng đám người này, cứ như vậy đem hài tử bệnh nặng chỉ mặc một thân thâm y từ trong xe ấm áp kéo ra, vội vội vàng vàng đi báo cáo kết quả. Lại còn nói cái vị gọi là thúc mẫu kia có bao nhiêu yêu thương chủ nhân khối thân thể này, nàng tuyệt đối không tin; chờ sau này có cơ hội, thế nào cũng phải cho mấy tên khốn kiếp này mỗi người một trận ra trò mới hả giận nàng!


Không dễ gì nửa kéo nửa vác đến cửa phòng lớn, chỉ thấy mười phụ nhân trang phục quý giá đang đứng trên bậc thềm, Du Thải Linh trước mắt có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm, nghĩ cái vị phục trang tím gấm bọc áo lông, trên mặt thoa một lớp phấn trắng được vây ở chính giữa kia chính là thúc mẫu tốt của nàng. Vừa thấy vị 'thúc mẫu tốt' này Du Thải Linh liền muốn cười, nếu như Lý quản phụ gầy giống như cái đũa, thì vị 'thúc mẫu tốt' này chính là một cái đũa, chủ tớ hai người đứng cạnh nhau có thể gắp thức ăn.


Cát thị thấy tình cảnh này vội hỏi ra làm sao. Lý quản phụ hoảng hốt nói: "Phu nhân, lần này phiền toái rồi, tứ nương tử bệnh cũng không nhẹ, ta dọc đường vừa mệt vừa vội chỉ sợ làm chậm trễ ngài giao phó!"


Cát thị mắt nhìn đến Du Thải Linh khuôn mặt trắng mập do những ngày này được Trữ bồi bổ, vẫn tự cao tự đại, không tin chậm rì rì nói: "chẳng qua là giả bộ thôi, tiểu hài tử lấy đâu ra nhiều bệnh như vậy." Đám người trong đình viện đều nghĩ thầm: lời này của Nữ quân thật kỳ quái, càng là tiểu hài tử thì càng dễ mắc bệnh chứ.


Lúc này một bàn tay có vết chai chợt xoa lên trán Du Thải Linh, chỉ nghe một giọng già nua nói: "Không ổn, sốt cao quá. Phu nhân, lần này thật sự gặp rắc rối rồi." Sau đó cất cao giọng, nói: "Người đâu, mau đi mời y công! . . . Mời vị y công họ Trương ở thành Nam!"


"Phó mẫu." Cát thị đối với bà lão kia hình như không vừa lòng, sau đó cũng tự mình đưa tay sờ trán Du Thải Linh, xúc cảm nóng bỏng, lập tức bị dọa nói, "Ôi trời, sao lại nóng như thế, mau mau nhanh đi mời người đến!"


Du Thải Linh sử dụng chút khí lực cuối cùng giương mắt nhìn một cái, chỉ thấy một bà lão mái tóc hoa râm đứng bên cạnh Cát thị, sau đó mắt liền tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.


Kế đó chính là quá trình bón canh rót thuốc quen thuộc, Du Thải Linh cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ hồ uống hết không biết bao nhiêu thuốc, chỉ cảm thấy đãi ngộ lúc này vô cùng tốt. Đệm chăn dưới thân so với trong tiểu viện càng thêm mềm mại thơm ngát, loại ấm áp trong phòng cũng càng đều đặn thoáng khí, hơn nữa là có đôi tay đang giúp nàng cởi áo sát bên người, đáng tiếc động tác không ôn nhu bằng a Trữ.


Hơi có chút khí lực, lại bị nâng dậy uống thuốc, Du Thải Linh thực là chán ghét cái hương vị đắng chát buồn nôn cực điểm này, nghĩ đến vốn dĩ mình cũng sắp khỏi rồi, đều là cái đám này không biết bệnh thần kinh gì hại mình lại bị bệnh, lại được uống thuốc, lại phải chịu tội thêm lần nữa, trong lòng không khỏi hung dữ, vung lên cánh tay đánh đổ chén bát bên cạnh, leng keng loảng xoảng, nước thuốc màu nâu chảy đầy đất. Chọc đến Cát thị giậm chân giận dữ, vốn muốn tức giận mắng chửi Du Thải Linh, lại biết rằng lúc này nên làm nàng mau chóng khỏi bệnh mới phải, đành cố nén lửa giận.


Ai ngờ y công tới tới lui lui, uống xong mấy ngày thuốc, sốt cũng chưa từng hạ xuống, mắt thấy thịt mập trên mặt nữ hài nhanh chóng tiêu đi, lửa giận lập tức chuyển thành lo lắng, Cát thị liền đuổi tùy tùng xung quanh ra, thỉnh thoảng ngồi yên trước giường Du Thải Linh, lo lắng nếu nữ hài thật sự có mệnh hệ gì, nên lấy cớ chối bỏ như thế nào. Một ngày này Du Thải Linh vừa mới uống thuốc, đang lúc nửa tỉnh nửa mê liền nghe thấy bà lão nhìn thấy hôm đó cùng 'thúc mẫu tốt' đang nói chuyện.


". . . Phu nhân người cần gì phải giày vò một tiểu hài đồng như thế. Người chỉ là nhìn không vừa mắt Tiêu phu nhân thôi." Bà lão kia nói.


Cát thị oán hận nói: "Ta chính là nhìn nàng không vừa mắt! Người sa cơ thất thế, phụ nhân gả hai lần, còn dám ở trước mặt ta tự cao tự đại! Cát gia ta phú quý hơn nàng, lai lịch sạch sẽ hơn nàng, dựa vào cái gì phải nhẫn nhịn nàng ta!"


Bà lão dường như thở dài: "Tiêu gia vốn cũng phong quang, ai biết lại gặp phải thiên hạ đại loạn, không phải lưu dân thì cũng là đạo tặc, nhà nàng mới lụn bại như vậy. Lúc bấy giờ ở trong thôn chúng ta nàng cũng là nữ quân hiếm có, Trình gia khi đó cũng kém xa. Nói cho cùng, người hà tất phải cùng đại phu nhân ngầm đấu đá, không cừu không oán."


Du Thải Linh vốn muốn ngủ thiếp đi, nhất thời nghe được lời này tinh thần lập tức phấn chấn, A mi đậu phụ, nàng biết người trong thiên hạ dù sao cũng không phải đều khôn khéo kín miệng như Trữ đâu mà, luôn có miệng rộng bên cạnh sẽ nói cho nàng biết chuyện ngày trước thôi; liền càng giả bộ ngủ, vểnh tai tỉ mỉ nghe, ngay cả sốt cũng dường như tốt lên mấy phần.


"Không cừu không oán?!" Cát thị không tự giác lên giọng, lập tức nghe được xuỵt một tiếng, nghĩ là bà lão kia ra hiệu Cát thị hạ thấp thanh âm. Cát thị quả nhiên hạ thấp giọng, nói: "Vốn dĩ nên là ta gả cho tế bá! Ta làm cáo mệnh, ta lãnh phong quân!"


"Lời này bỏ đi. Lão thân nhìn người lớn lên, người khi nào thì coi trọng Trình gia chứ. Nhưng trái lại Tiêu phu nhân lần đầu gả chồng kia, gia chủ liền xướng ca theo một đường, trong thôn có ai không biết. Về sau đại loạn, không quá mấy năm Tiêu phu nhân cùng nhà chồng trước trở mặt, còn chưa có tuyệt hôn mà gia chủ đã trước trước sau sau giúp đỡ rồi. Nói một câu không xuôi tai thì chính là Cát gia chúng ta dù có thật sự hướng gia chủ cầu hôn, gia chủ cũng không đáp ứng đâu."


Cát thị càng nổi giận hơn: "Đều do a phụ a mẫu, không gả ta đến Trình gia!"


Du Thải Linh cấp tốc suy luận: Ồ, người nhà này họ Trình, huynh đệ nhân số lớn hơn hoặc bằng 2, nhà lão đại chính là cha mẹ ruột thân thể này, không có chết, mà hai người có vẻ còn rất hòa hợp.


Chỉ nghe thanh âm mệt mỏi, hình như bà lão kia đang vỗ lên lưng Cát thị, nói: "Người lại nói mê sảng rồi. Tiêu gia kia là như thế nào lụn bại, chuyện cách một cái huyện có người nào không biết. Không phải phụ huynh* đại phu nhân toàn bộ đều chết trong tay cường nhân sao. Lúc trước Tiêu gia nàng chẳng những giàu có, Tiêu thái công vẫn là tam lão trong thôn, vì chống lại lưu phỉ cướp bóc trong thôn nên dẫn đầu gia đinh xuất trận đả thương rất nhiều tặc nhân, ai ngờ tên gọi là lão đại kia ghi hận trong lòng, giả vờ tháo chạy, đợi mọi người nới lỏng đề phòng, thừa lúc ban đêm lẻn vào đem một nhà Tiêu gia già trẻ lớn bé giết sạch, may mà tặc nhân không biết nhà giàu chúng ta có thói quen đào hầm, lúc này mới giấu lại được mấy phụ nữ cùng trẻ em. Đáng tiếc nam đinh trưởng thành cùng tài vật đều không còn nữa rồi."


Phụ huynh*: Cha và huynh


Bà lão kia hình như uống một hớp nước, tiếp tục nói: "Trận đại loạn kia, là một tên mãng phu chiêu mộ mấy tên tặc nhân là có thể xưng vương xưng bá, xem nhà ai giàu có liền giết người đoạt tiền, nhóm phụ nhân lại càng chịu tội. Cát gia chúng ta một khối thịt mỡ lớn như vậy, biết bao nguy hiểm. Trình gia dù thiếu thốn, nhưng gia chủ ở trong thôn lại có nhân vọng, chính mình có bản lĩnh không nói, còn dẫn dắt một đám bang chúng biết đánh biết giết. Khi đó lão thái công nhà chúng ta cũng đã nói, hắn không dám học Lã thái công* cùng Xích Đế tử* thời trước, chỉ cầu không làm Tiêu gia thứ hai mà thôi. Lúc bấy giờ gia chủ vừa mới cầu hôn đại phu nhân, Trình gia lão tam còn nhỏ, người không gả cho lang tế thì còn có thể gả cho ai."


Lã thái công*: Lã Bất Vi, là một thương nhân người nước Vệ, sau trở thành Tướng quốc của nước Tần thời Chiến Quốc. Ông nổi tiếng trong lịch sử về buôn quan bán tước, xoay trở từ người buôn bán bình thường trở thành một chính trị gia có ảnh hưởng.


Xích Đế tử*: Hán Cao Tổ Lưu Bang, vị hoàng đế khai quốc của triều đại nhà Hán, là một trong vài người sáng lập triều đại trong lịch sử Trung Quốc có xuất thân từ giai cấp nông dân.


"Ngươi nói này nói kia, chẳng qua là muốn khuyên ta cúi đầu trước nàng mà thôi!" Cát thị dường như nổi giận, "Ngươi cũng không nghĩ xem, ta cùng nàng trước sau gả đến, bất luận là nhân tài hay tiền tài ta chỗ nào cũng đều hơn nàng, thế nhưng ta phải trải qua những ngày gì chứ! Ta đem tiền đồ cưới trợ giúp Trình gia, còn nàng ta đem tiền Trình gia phụ cấp nhà mẹ đẻ! Còn ngày ngày vênh váo tự đắc, ta làm sao có thể không tức giận!"


"Vậy ta hỏi phu nhân, những năm này đồ cưới của phu nhân không phải vẫn nguyên vẹn sao?" Bà lão nói khẽ.


Cát thị nghẹn lời.


Bà lão thừa thế nói: "Lúc ấy vừa thành thân, phu nhân xác thực có cầm đồ cưới trợ giúp Trình gia, cũng không qua mấy năm tướng quân liền khởi thế. Mỗi lần đánh xong một trận chiến lại một rương tiền tài vải vóc đưa tới nhà, đồ cưới nhà chúng ta sớm đã trả đủ, sợ còn nhiều hơn ấy chứ. Những số tiền kia Tiêu phu nhân cầm chút đi phụ cấp nhà mẹ đẻ, cũng không hề gì."


Cát thị cười lạnh nói: "Phụ mẫu còn, không xếp tài sản riêng. Còn chưa có tách ra ở riêng đâu, tiền của huynh trưởng nên do quân cữu quân cô quản, ba huynh đệ tam phòng đều có phần!"


Bà lão lại thở dài: "Đạo lý không sai. Nhưng tiền là do Trình đại nhân ra trận mà có, Tiêu phu nhân luôn luôn đi theo bên cạnh, tiền cũng là qua tay nàng trước. Bên ngoài rối loạn, khắp nơi đều là chiến tranh, ai còn quan tâm đến những quy củ này. Ngay hiện tại, đi ra khỏi những châu quận mà Hoàng đế chúng ta có thể kiểm soát, bên ngoài vẫn còn loạn lắm."


Lúc này trong phòng một hồi yên tĩnh, nghĩ là hai người đều không nói chuyện. Du Thải Linh một bên kiên nhẫn chờ đợi, nghĩ thầm hóa ra lúc này bên ngoài còn đang đánh trận, cũng không biết tình hình thế nào, một bên thúc giục trong lòng, tiếp tục bát quái nha, đừng có ngừng nha.


"Như vậy, phu nhân muốn lấy mạng nhỏ của tứ nương tử, là muốn cùng Tiêu phu nhân trở mặt sao?" Bà lão kia nói.


Cát thị cười lạnh nói: "Ta vốn là muốn giữ lại tiện phụ kia, ai ngờ nàng ta tâm ngoan như vậy, thà rằng để lại hài nhi cũng muốn đi theo tế bá! Tế bá tất nhiên là giúp nàng, nàng ta thủ đoạn cao minh, mời vu sĩ lợi hại tới nói sấm vĩ*, cương quyết đem mấy nhi tử đi, chỉ để lại nữ nhi. Không sai, ta chính là muốn dạy hỏng tứ nương tử, khiến trên mặt nàng không còn ánh sáng, nhưng ta không muốn mạng của nàng!"


Sấm vĩ*: Bói toán, dự đoán tương lai, khởi đầu từ thời Tần, thịnh hành ở thời Lưỡng Hán.


Nghe đến đó, trong lòng Du Thải Linh cũng cười lạnh. Xem ra nàng chính là không có duyên phụ mẫu, đời trước phụ mẫu ly dị, đời này phụ mẫu không có ly dị nhưng vẫn là vứt bỏ nàng.


Du mẫu lúc tuổi còn trẻ là nữ văn thanh* ở nông thôn, khi đó thanh niên trong thôn muốn lấy nàng không ít, có nhiều người mạnh mẽ hơn giàu có hơn, nhưng Du mẫu chỉ nhìn trúng Du phụ, nàng rất rõ ràng cuộc sống sinh hoạt quan trọng hơn vẻ bề ngoài, những người kia cả ngày dẫn một bang huynh đệ hét năm quát sáu, có thể trong nhà chẳng có nổi mấy cân lương thực mấy cọng len đan. Du phụ lại khác biệt, khôn khéo láu cá, lão mẫu lại hiền lành ôn nhu.


Văn thanh*: trẻ trung, có văn hóa


Du mẫu không hài lòng chỉ ở tiểu trấn làm một kế toán, sau khi khôi phục cao khảo lập tức bắt đầu ôn tập, kiên cường chống đỡ mấy năm liền thi lên đại học, còn ở trong thành phố lớn giữ một chức vị tiền đồ quang minh, lại 'ngẫu nhiên gặp' thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối trước kia cũng 'vừa vặn' ly hôn—— chuyện kế tiếp, thuận lý thành chương. Tính sai duy nhất, có lẽ là sinh ra nàng.


Bên này mái hiên Du Thải Linh suy nghĩ có chút xa, bên kia mái hiên Cát thị càng nghĩ càng oan, giọng căm hận nói: ". . . Ngoại trừ giáo dục thờ ơ, ta cũng có làm chuyện gì khác đâu. Phó mẫu chẳng lẽ không biết, vừa nghe thấy động tĩnh, Vạn Âu sát vách bên kia liền cho nô tỳ đến xem, ta còn có thể phạt đòn tứ nương tử, còn có thể phạt nàng không ăn cơm sao."


Bà lão kia dường như thở dài: "Phu nhân nghe ta một câu, Trình gia hiện tại đã sớm không còn là Trình gia lúc trước, nhưng Cát gia chúng ta vẫn là Cát gia trước kia, thời điểm khác biệt, người đừng lẫn lộn. Lần này về ta vốn là thừa dịp Chính Đán đến đây xem người, mấy ngày nữa ta muốn theo con cháu đi Thanh Châu, sau khi bệ hạ đánh xuống chỗ ấy, mấy năm này cuối cùng cũng quét sạch giặc cỏ, nhiều ruộng hoang đã có thể trồng được, cũng đang dán bố cáo thông báo người

Bình luận

Truyện đang đọc