TÌNH KIẾP MẪU ĐƠN

Tây phi ra tay nặng đến vậy ư? Ngải có thể phá hủy con người ta đến vậy ư? Biểu hiện trên người Nam phi hoàn toàn trùng khớp với con quỷ mang trên người họa tiết hoa trúc đào ấy. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu nguyên do Tây phi nuôi ba con quỷ đó, thì ra là để biến họ thành ra thế này. Nếu nam phi ra nông nổi này thì bắc phi và đông phi cũng thê thảm không kém.

- Sao, ngươi sợ rồi sao. Chẳng phải lúc nãy còn kiêu ngạo đến thế cơ mà, nào, nào .. chữa trị cho ta ... khục khục

Như sức lực đến đó là tàn, nam phi thở dốc, toàn thân rỉ đầy mủ, bò về lại giường.

- Nam phi, theo như tại hạ thấy, quý bà không phải bị bệnh, mà là bị người ta hãm hại.

Bàng hoàng trước những gì mình nghe được, nam phi trợn tròn mắt nhìn nàng.

- Ta bị người khác hãm hại ư, không phải đây là di chứng của thủy đậu sao? Thật không ngờ lại có người hại ta ra nông nổi này. Ngươi ... nói tiếp đi.


- Thưa vâng, triệu chứng như nam phi tại hạ đã từng trông qua trong một lần du ngoạn chốn biên cương, nơi tộc U Linh từng ghé quá. Một quả phụ trong thôn vì đem lòng yêu một nam nhân tộc ấy, khiến nữ nhân của hắn ra nổi cơn ghen cuồng nộ, gieo ngải trên người.

- Ngải? thật sự có ngải tồn tại trên đời sao. Thảo nào ta truyền bao thái y cũng đều không thể nào chưa khỏi được. Vậy theo ngươi, làm sao để chữa khỏi cho ta?

- Chữa khỏi hoàn toàn thì tại hạ vô phương cứu chữa, chỉ có thể giữ được mạng của người.

Đôi mắt ánh lên tia hy vọng lại một lần nữa vụt tắt. Đối với một người phụ nữ đang ở độ tuổi mơn mởn nhất của thanh xuân, đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực, nay lại phải từ bỏ đi nhan sắc trời cho này, ai mà chấp nhận sự thật này được.

- Không sao, không sao, dù gì thân tàn này cũng không thể gặp được ai, thôi thì đành giữ cái mạng này lại còn có ích cho sau này. Người hại ta còn chưa chết, sao ta có thể chết được cơ chứ. Ngươi nói đi, làm cách nào để giải được ngải này đây.


Giải ngải ư? Nàng có biết mấy dụ này mô. Động não động não, não ơi, ngươi nghĩ cách cứu chủ nhân ngươi một kiếp coi nào.

- Chủ nhân đừng cố nghĩ nữa, nghĩ nữa cũng không thể nào giải được đâu. Ngải của tộc U Linh rất khác ngải ở thế giới của ngài. Muốn giải chúng, ngài còn phải trông cậy vào tên bạch hồ kia kìa.

Vẫn là Đơn Nhi giải vây cho nàng đúng cách.

Nhìn về phía bạch hồ đang cuộn tròn thân say ngủ trong túi thuốc của nàng, ánh mắt đấy nham hiểm kia như có linh tính đánh thức tiểu hồ ly ham ngủ.

- Người ... người đừng nhìn tiểu hồ như vậy, ta ...ta không cứu nàng ta đâu ... nàng ta xấu tính như vậy, cứu rồi cũng toàn đi hại người.

- Nhưng giờ không cứu thì đồng nghĩa với việc đầu của chủ nhân ngươi phải di cư đấy.

- Nhưng ... thật hết cách với người mà ... ngải thật ra rất nguy hiểm nhưng lại rất dễ giải chỉ cần người làm theo lời của tiểu thú là được.


Trên mặt nam phi đã dần xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.

- Cuối cùng là ngươi có biết không đây hả?

- Quý bà cứ yên tâm, ta có cách là kẻ gây nên chuyện này phải xuất đầu lộ diện. Chỉ cần người liên hệ được với các phi, đêm hai ba tập trung lại nơi ngự hoa viên, sự thật sẽ tự động phơi bày.

Sau khi ra khỏi cung điện của nam phi, gánh nặng như được gỡ bỏ, khẽ thở phào nhẽ nhõm, nàng đi nhanh về phía tây, nơi bốn người hẹn nhau sau khi thăm khám.

Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy bóng ai. Không phải vậy chứ, trong cung không xem nàng ra gì đã đành, nhưng sau đến đám người này cũng thế cơ chứ, tính ta kì đến vậy sao.

- Đơn nhi, ngươi đi xem thử, ba người kia tụ họp ở đầu rồi.

Đơn nhi tuân lệnh, nhanh chóng đi tìm ba người kia. A quân sợ Đơn nhi đi một mình lẻ loi, quên luôn cả chủ nhân mà chạy theo nàng. Đúng là vì tình yêu mà quên cả bổn phận mà, xem quay về ta trừng trị ngươi thế nào.
Nói thì nói vậy, nhưng thật sự nàng cũng cần không gian yên tĩnh, không hiểu sao người nàng cứ cảm thấy nặng nề, mắt cũng chẳng thể mở ra được. Đang loay hoay tìm thế ngủ thoải mái thì một thái giám chạy lại, trên tay cầm theo một bình trà.

----------------- hết chương 47 ------------

Bình luận

Truyện đang đọc