Như biến suy nghĩ đó của hắn thành hiện thực, dòng suy nghĩ của hắn lại lần nữa bị cắt ngang bởi hoàn cảnh lúc này, sau khi chết đứng bởi mất đi âm khí, các xác sống bỗng trợn tròn mắt, phi nhanh vào đám người, đám người nhanh chóng rơi vào trạng thái hỗn loạn, không còn nghĩ suy gì mà phi thân ra khỏi vòng tròn chạy trốn. Nhưng các xác sống lại không hề để tâm đến những con mồi béo bở ấy mà cứ thế không hề dừng lại, phi nhanh về phía trước.
- Aaaaaa các ngươi tránh xa ta ra ... mệnh ông, cứu thân thiếp, cứu thần thiếp ...
Đích đến của các xác sống ấy chính là Tây phi, chúng điên cuồng lao về phía nàng cắn xé. Không lập tức gϊếŧ nàng, chúng cứ từ từ xé từng thớ thịt, nhồm nhoàm nuốt lấy nuốt để, như một cách trả thù những gì nàng ta đã gây ra cho chúng. Phản hệ chính là cái giá mà người gieo ngải U Linh phải chịu khi sự bất thành.
Ba vị phi còn lại không thể giấu được vẻ bàng hoàng cùng nghi kị, tại sao, tại sao chỉ có mình Tây phi bị xác sống ăn thịt, còn các nàng đừng gần đó như vậy không bị sứt mẻ phân nào. Nam phi thân thể mảnh mai không thể chịu đựng được mùi máu tanh, điên cuồng nôn mửa.
- Mệnh ông ... huhu ... xin người cứu thiếp ...aaaaa ...xin hãy vì đứa con của chúng ta mà cứu thiếp ... cầu xin người ...
- Ahahaha đứa con sao? Ngươi nghĩ ngươi xứng có con với ta sao? Khai đi, tại sao ngươi lại làm vậy, nếu ngươi chịu khai ra sự thật ... ta sẽ tha cho cả nhà ngươi một mạng.
Hắn đứng đó, trong phạm vi gần, nhìn vị ái phi lúc nãy còn vai ấp môi kề, nhưng giờ đây bị gặm nhấm đến tương tàn mà khuôn mặt không hề hiện lên một nỗi đau đớn hay thương tâm nào. Chỉ có thể nói một câu, đế quân bạc tình, xưa nay không hiếm.
- Ahahahaha ... quả báo, quả báo mà. Ta chết, ta chết đi các người cũng không được yên đâu ... hoàng hậu, hoàng hậu ... sẽ ăn thịt ... các ngươi thôi ... ta hận chàng ... Aaaaaaaa
Âm thanh đau đớn của tây phi nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hắn, thế là một tuyệt sắc giai nhân đã từ trần, từ trần ngay trước mắt người thương, nhưng chẳng hề lấy được một tia thương xót, hay một giọt nước mắt khổ đau, nơi đây chỉ có sự bàng quang, lạnh lùng. Hỡi thế gian tình là gì, giây trước còn yêu thương trìu mến, giây sau đã thành người dưng nước lã, vô tình thoáng qua ... ta thật sự hận chàng, nhưng ta cũng rất yêu chàng.
Các xác sống như đê mê trong bữa tiệc thịnh soạn, những thớ thịt chúng mơ ước bao lâu nay cuối cùng cũng được nếm thử, nhưng tây phi thân thể vốn nhỏ bé yếu mềm, chưa được ăn bao nhiêu đã gần hết, chúng đâm ra tranh giành nhau, lao vào cắn xé, quyết không nhẫn nhường. Bỗng một mồi lửa hạ xuống, một làn khói bốc lên, chúng nhanh chóng nhận ra mình đang bị thiêu cháy.
Tiếng gào rú đau đớn lại vang lên một lần nữa, ngọn lửa bốc lên hừng hực, càng lúc càng to, không hề có dấu hiệu dập tắt, dù đám xác ấy có lặn lộn chà xác trong đám cỏ, hay nhảy xuống hồ. Cứ thế, tám cái xác sống bị thiêu rụi trong tích tắc, trả lại cho hậu cung vẻ yên bình, nên thơ thuở đầu, như thể trước giờ chưa từng có biến động gì xảy ra, chưa từng có chết người, chưa từng có máu chảy.
Sai người đưa các phi về cung, ban cho mỗi người một đơn thuốc tịnh tâm, các nàng hôm nay đã chịu cú sốc lớn rồi. Hắn rải bước về long chính điện, bước chân thong thả nhưng có thể dễ dàng nhận ra, bước chân ấy bước dài hơn và có phần gấp rút hơn thường ngày.
Về đến nơi, hắn nhanh chóng cho triệu tên tiểu công công ngày trước sai việc. Nghe lệnh hoàng thượng cho gọi, hắn nhanh chóng chạy đến, từ xa đã thấy bóng dáng thiên tử trông ra hướng này, hắn chỉ biết bước chân nhanh hơn, trong lòng vô vàn nghi vấn, không biết mình làm sai sót điều gì mà khiến thiên tử lo lắng đến vậy.
- Tiểu tiêu, thuốc kia ngươi đã cho tên tiểu tử kia uống chưa?
- Dạ theo lệnh mệnh ông, thần đã cho tên đó uống rồi.
- Mấy ngày rồi?
- Dạ bẩm được tuần rồi ạ.
------------------ hết chương 56 --------------
Hihi ... Tui trở lại rồi đây, ai hóng truyện tui k ???
Nếu ủng hộ tui thì cho tui xin 1 cmt tiếp lửa nhen... Thương mn nhiều