TINH LẠC NGƯNG THÀNH ĐƯỜNG

Thiên Ba viện.

Huyền Thương quân tay cầm hai quả hạch đào quay trở về. Năm ngón tay của hắn thon dài, lòng bàn tay ấm nóng phủ đầy những vết chai dày. Dạ Đàm ở bên trong tay hắn bị xoay chuyển đến hoa mắt chóng mặt, tuy rằng đây cũng là xoay vòng vòng, nhưng không phải theo kiểu nàng vẽ nên a!

Huyền Thương quân đi tới trước cuốn sách đá có khắc thiên quy lệnh cấm, tay áo vung lên, Dạ Đàm cùng Man Man ngã uỵch xuống đất.

"Ôi cái eo của ta!!" Dạ Đàm nhe răng nhếch mép, Huyền Thương quân mặt đen như đáy nồi.

Dạ Đàm chán nản đứng dậy: "Được được được, học thiên quy, học thiên quy!"

Nhưng Huyền Thương quân sao có thể tin nàng chứ? Hắn trầm giọng hỏi: "Bản quân hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi rốt cuộc làm thế nào mà cởi bỏ được Hệ Nhật Vãn Hồng Tác?

Dạ Đàm nói: "Cái này không phải rất đơn giản sao? Pháp bảo của Tứ giới nói chung chỉ có trận, khí, âm, linh. Hệ Nhật Vãn Hồng Tác kia của ngươi rõ ràng là pháp bảo thiên về pháp trận là chính. Vả lại, một trong tám đại pháp trận mà Thần tộc vẫn thường dùng để hợp nhất hỗn nguyên trận đơn giản thành phức tạp mỗi khi xuất hiện, chính là Thúc Hình Phược Linh trận. Đúng lúc, bản công chúa......"

Huyền Thương quân nhíu mày cắt ngang lời nàng: "Ngươi đối với pháp trận có hiểu biết vậy sao?"

"Sai!" Dạ Đàm mặt đầy tự tin, "Phải nói là bản công chúa đối với pháp bảo của Tứ giới đều thập phần tinh thông."

Cơn thịnh nộ trong mắt Huyền Thương quân từ từ chìm vào lòng, hoá thành sự nghi ngờ. Nhưng trên mặt hắn lại không hiện lên bất cứ điều gì, chỉ nói: "Xem ra, là bản quân xem thường công chúa."

"Đương nhiên là vậy rồi. Nhưng mà ngươi cũng không cần phải sùng bái bản công chúa quá." Nàng ngồi xếp bằng ở trước sách đá, tay phải lướt qua thái dương, làm bộ dáng yêu kiều mị hoặc, mỹ nhân tuyệt thế, "Dù sao ta kì thực không thể tưởng tượng ra, tình cảnh bi thảm của một lão gia gia hơn hai ngàn bảy trăm tuổi, chống gậy điên cuồng theo đuổi bản công chúa. Ha ha ha ha."

Man Man: "........."

Huyền Thương quân không phải là một Thần quân có lòng khoan dung, đồng thời, hắn cũng chẳng phải là một Thần quân bị trêu đùa liền có thể vui vẻ.

Lúc này, Dạ Đàm đã bị đông lạnh thành một khối băng, mí mắt nàng còn bị khối băng đông cứng đến không thể cử động. Hiện tại nàng cùng Man Man, 2 khối băng một lớn một nhỏ, cứ như vậy ngồi bất động ở trước sách đá, mắt không thể nhắm, đầu không thể xoay.

Thiên quy lệnh cấm ở ngay trước mặt, có muốn tránh cũng tránh không khỏi.

"Thiếu Điển Hữu Cầm! Ngươi tốt nhất đừng để rơi vào trong tay ta! Bằng không ngươi cứ chờ xem ta có chặt đầu ngươi ra, nấu cháo óc heo hay không ------" Tiếng rống giận từ Thiên Ba viện như sấm sét giữa trời quang, chấn động hoa cỏ.

Thuỳ Hồng điện

Phi Trì trở về sau khi đã mai táng xong Quỳ Ngưu. Hàn Mặc vẫn còn bị Hệ Nhật Vãn Hồng Tác trói buộc. Huyền Thương quân thu hồi lại pháp bảo này. Pháp bảo của hắn vậy mà lại bị Dạ Đàm cưỡng chế cởi bỏ, hắn đương nhiên biết.

Tuy rằng quả thực pháp trận này cũng không phải loại cao thâm gì, nhưng nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi. Điểm này thực sự rất khả nghi.

Hắn tâm sự nặng nề, Phi Trì cùng Hàn Mặc cũng không dám hỏi nhiều, rót trà xong liền ra ngoài điện hầu hạ.

Giữa điện, Tố Nguyên Kính lẳng lặng đứng im.

Pháp bảo này Thiên giới có tổng cộng ba cái, Càn Khôn Pháp Tổ cùng Thần đế trong điện mỗi người đặt một cái. Cái còn lại chính là ở trong Thuỳ Hồng điện.

Huyền Thương quân thi hành một tràn chỉ quyết, chỉ chốc lát sau, liền thông đến Huyền Hoàng Cảnh. Trong kính, Càn Khôn Pháp Tổ râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào (áo đạo sĩ) màu xanh da trời, cầm trong tay một cây phất trần lấp lánh ánh bạc, nhất phái tiên phong đạo cốt.

Lão tôn hiêu là Huyền Thiên Vô Cực Đạo Đức Thiên Tôn, từ lúc trời đất hình thành đã tồn tại vạn pháp lão tổ, địa vị ở Thiên giới rất được tôn sùng. Lúc này, phía sau lão là cái lò thanh đồng thật lớn đang cháy rực lửa đỏ, dễ nhận thấy chính chủ đang bận việc.... luyện đan.

Nhìn thấy Huyền Thương quân, lão vẻ mặt hiền từ, rất có phong thái của một bậc trưởng lão: "Quân thượng triệu hoán ta có chuyện gì?"

Tuổi thọ lão trường cửu (lâu dài), bối phận (vai vế) cực cao, Huyền Thương quân ở trước mặt lão cũng phải hành lễ của một vãn bối (thế hệ sau), lập tức nói: "Li Quang thị Thanh Quỳ công chúa hôm nay năm lần bảy lượt muốn trốn khỏi Thần tộc."

"Hửm?" Càn Khôn Pháp Tổ khẽ rũ mắt xuống, trầm tư một lát, "Vì nhớ nhà?"

Huyền Thương quân đáp: "Nàng từ nhỏ đã được phụ thần định là Thiên phi, nên biết rõ chính mình phải gả vào Thần tộc. Chưa được một ngày liền muốn chạy trốn, hai chữ nhớ nhà này, thật không nói rõ nguyên nhân. Hơn nữa, tính tình, phẩm hạnh của nàng ta......."

Hắn chau mày, những lời chê bai đến cuối cùng cũng không ra khỏi miệng. Hắn thản nhiên nói: "Cũng không giống như lời đồn."

Càn Khôn Pháp Tổ trong lòng liền hiểu rõ: "Quân thượng hoài nghi thân phận của vị Thanh Quỳ công chúa này?"

Huyền Thương quân nói: "Đúng vậy. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đối với pháp bảo thập phần quen thuộc. Hôm nay, nàng chỉ mất ba canh giờ đã phá giải được Hệ Nhật Vãn Hồng Tác, hơn nữa còn dùng nó trói ngược lại tiên thị Hàn Mặc trong điện của ta. Dù sao chuyến đi Quy Khư tu bổ Bàn Long Cổ Ấn cũng sắp tới, đủ loại dấu hiệu, ta không thể không hoài nghi, có phải Ma Tộc tráo đổi Thiên phi, phái ma nữ lẻn vào Thiên giới, thám thính thực hư hay không. Năm đó, lúc Thanh Quỳ công chúa sinh ra, là Càn Khôn Pháp Tổ tự mình hạ phàm kiểm tra tiên căn của nàng. Hiện giờ, ta cũng muốn mời Pháp Tổ lần nữa vì nàng trắc cốt (kiểm tra tiên cốt), để xác định thân phận này."

Càn Khôn Pháp Tổ khẽ vân vê bộ râu dài, trầm ngâm nói: "Trắc cốt không phải là việc nhỏ, nhất là khi Thanh Quỳ công chúa vẫn là trữ phi của Thần tộc. Nếu quân thượng đã khăng khăng như vậy, tất nhiên cần thần tiêu Ngọc Phủ và các vị thượng thần ở bật chính điện cùng nhau chứng kiến. Hiện giờ phong ấn Quy Khư rạn nứt, Tứ giới lòng người bất an. Thần tộc lại hoài nghi nguồn gốc của trữ phi tương lai, chẳng phải sẽ tạo nên một nỗi hoang mang không cần thiết hay sao?"

Điểm này, Huyền Thương quân đương nhiên biết. Hắn nói: "Trắc cốt hiển nhiên là việc trọng đại, nhưng thân phận của Thiên phi càng không thể qua loa."

Càn Khôn Pháp Tổ vuốt cằm, nói: "Nếu nàng ta quả thực do Ma tộc phái tới, chỉ cần chúng ta yêu cầu trắc cốt, bất kể như thế nào nàng cũng sẽ lộ ra dấu vết. Chi bằng thử phản ứng một lần, nếu thực sự khả nghi, sẽ trắc cốt xác nhận, thế nào?"

Huyền Thương quân đáp: "Cũng được."

Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Nếu đã vậy thì xin quân thượng cho phép bần đạo hoàn thành xong hết việc của mình, trong lúc này, còn muốn làm phiền quân thượng để ý nhiều hơn, quyết không thể để cho Ma tộc bắt được sơ hở. Phía bần đạo còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước....." Chữ "lui" còn chưa nói dứt, bất thình lình một trận gió mạnh thổi qua, nền vải vẽ tranh sơn dầu phía sau lò luyện đan của lão ầm ầm sập xuống, lộ ra mặt sau đang bày một bàn mạt chược có Tử Vi Bắc Cực Đại Đế, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cùng Địa Tiên Chi Tổ Trấn Nguyên Tử.

Bốn người cùng Huyền Thương quân đưa mắt nhìn nhau, Tử Vi Đại Đế đang cầm trong tay quân "cửu đồng", xấu hổ đến mức đánh rơi xuống đất.

"Các người vậy mà lại tụ tập đánh bạc!!" Sắc mặt Huyền Thương quân xanh xám. Phía bên kia Tố Nguyên Kính, bọn họ đang luống cuống tay chân đỡ nền vải vẽ tranh sơn dầu lên. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy vài câu ------- "Úi chết ta rồi!", "Lộ rồi đừng đỡ nữa, mau thu bài lại đi!", "Từ từ, đánh xong ván này trước, chúng ta sẽ chia cặp minh bạch hơn!!"

Huyền Thương quân: "........."

Bình luận

Truyện đang đọc