TINH LẠC NGƯNG THÀNH ĐƯỜNG

Trọc Tâm đảo, Thanh Quỳ lập một cái danh sách thật dài, Tương Liễu cũng không hỏi lời nào, lập tức phái người đưa tới gấp.

Nàng bận trong bận ngoài, mấy vị trưởng lão Ma tộc vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô gái này. Thân thể nàng cũng bị hỗn độn khí ăn mòn một ít, nhưng có lẽ thời gian tiến nhập quá ngắn, nên không quá nghiêm trọng. Nàng cũng không bận tâm tới thương tích của chính mình, chỉ giúp Triều Phong lau miệng vết thương.

Ma tộc không có dược đồng (*) thích hợp, nàng một mình bận rộn nhưng không hề hoảng loạn.

(*) dược đồng: những đứa trẻ giúp việc phân loại thuốc trong hoàng cung thời vua chúa.

Nha đầu này, tuy chỉ là một nữ tử phàm trần, nhưng lúc nàng nhảy vào Quy Khư, không chút do dự. So sánh với nàng, Nhị điện hạ Đỉnh Vân quả thực không bằng cả một nữ nhân.

Mẹ thi ma Bạch Cốt phu nhân cũng không quấy rầy nàng, chỉ hỏi Ma tôn: "Ma phi còn đang ở Lạc Vi động, Tam điện hạ...... phải chăng nên để cho nàng ta tự mình đến đây thăm? Đứa con do mình đứt ruột sinh ra trải qua hiểm nguy, chắc hẳn nàng cũng rất lo lắng."

Ma tôn lúc này mới nói: "Người đâu, đi mời Ma phi."

Người hầu bên cạnh vâng một tiếng, nhanh chóng đi tới Lạc Vi động. Nhưng rất nhanh, lại ủ rũ trở về, nói: "Hồi bẩm Ma tôn, Ma phi nói, Tam điện hạ bên này có tôn thượng cùng các vị trưởng lão lo rồi, người chẳng hề lo lắng gì cả. Thân thể người ốm đau lâu năm, sẽ không đến đây."

Chư ma nghe nói như thế, cho dù là các vị trưởng lão Ma tộc, cũng không thể không sinh hổ thẹn từ trong lòng. Mấy năm nay, mọi người đề phòng bà đủ kiểu, khiến cho bà bị giam cầm ở Lạc Vi động, cáo ốm hơn hai ngàn năm. Thế mà nhìn lòng dạ phong thái của người ta xem.

Ma hậu âm thầm cắn răng, chỉ là Triều Phong lập công lớn trước mặt, bà thực sự là nửa điểm biện pháp cũng không có, vẫn chỉ có thể cười theo giả vờ quan tâm.

Thần tộc.

Tình hình của Huyền Thương quân càng nghiêm trọng hơn.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đã ngay cả máu thịt cũng chẳng còn mấy chỗ, Càn Khôn Pháp Tổ và Thiếu Điển Tiêu Y cùng nhau dùng thanh khí nặn lại thân thể cho hắn. Nhưng rất nhanh, cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại mà thu tay.

Thần hậu khẩn trương hỏi: "Sao rồi?"

Sắc mặt Càn Khôn Pháp Tổ nghiêm trọng, thật lâu không nói gì. Thiếu Điển Tiêu Y đắp chăn cho Huyền Thương quân, suy nghĩ hồi lâu, nói: "Nguyên thần nó sắp tiêu tán, chỉ dựa vào thanh khí...... không thể chữa trị."

Thần hậu lại bất chấp dáng vẻ, nắm lấy tay áo ông, chất vấn: "Chàng nói lời này là ý gì?"

Càn Khôn Pháp Tổ bên cạnh nói: "Xin Thần hậu bớt giận, chờ ta nghĩ cách đã."

Thần hậu lúc này mới ra khỏi nội điện. Bà vừa ra tới, Thanh Hành quân và Tử Vu đều vây lại, thấy huynh muội hai người bọn họ, Thần hậu rốt cuộc không kìm được nước mắt.

Dạ Đàm thừa dịp không ai để ý, lén chuồn ra khỏi Thuỳ Hồng điện —— không chỉ kế thừa một di sản đáng kể, còn thuận lợi lấy được lệnh bài xuất nhập của Huyền Thương quân. Hiện giờ cả Thần tộc đều bận rộn vì Huyền Thương quân, đúng thật là một thời cơ tốt để chạy trốn. Nàng mang theo Man Man, một mạch chạy chậm đến Lộng Tình các.

Trong Lộng Tình các, Tử Vu không có ở đây —— nàng đương nhiên không ở đây, không phải là đang ở Thuỳ Hồng điện trông nom ca ca nàng rồi sao.

Dạ Đàm nghênh ngang đi vào, chỉ thấy trong điện, một tiểu lão hổ da lông bóng loáng mặc một kiện áo nhỏ gia công tuyệt đẹp, trên cổ đeo vòng cổ kết từ mảnh sao nhỏ, chân mang ủng da nhỏ tinh xảo, đang chơi cầu. Trong quả cầu kia có tiên quả, nếu nó chơi đùa đúng cách, tiên quả sẽ rơi ra.

Mấy ngày nay nó chính là đã chơi rất thuần thục, tuỳ ý chơi đùa là có thể ăn sạch trái cây bên trong.

Vì thế Tử Vu cho nó gặm rất nhiều, nếu không phải Thanh Khiết pháp quyết của Thiên giới lợi hại, chỉ sợ ăn nhiều trái cây ngọt này, răng nanh đều bị sâu ăn thành sún hết cả.

Bởi vì cuộc sống như thế quá mức thoải mái, Dạ Đàm vừa bước vào liền sợ ngây người: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Đế Lam Tuyệt liếc mắt nhìn nàng một cái, không thèm để ý nàng. Dạ Đàm nhéo cái lỗ tai hổ của hắn: "Mới có mấy ngày thôi, ngươi đã sa đoạ đến mức này luôn rồi sao?"

"Mấy ngày?" Tiểu lão hổ vùng vẫy ăn cho xong tiên quả cuối cùng, mới rống giận: "Thì ra ngươi cũng biết đã qua mấy ngày rồi hả!"

Dạ Đàm ôm hắn vào trong lòng, bốn chân Đế Lam Tuyệt đạp loạn: "Mấy ngày nay ngươi đã làm cái gì? Cùng Thiếu Điển Hữu Cầm đùa giỡn đến vui quá, cho nên quên ta còn đang đợi ngươi luôn chứ gì?!"

"Đại thiếu gia của ta ơi, ta không phải bảo ngươi dưỡng thương nhiều hơn sao?!" Dạ Đàm cầm lấy một khúc xương nhét vào trong miệng hắn, rồi đưa Man Man cho hắn ôm: "Bớt nói nhảm, đi mau!"

Đế Lam Tuyệt phun khúc xương ra, hỏi: "Huyền Thương quân chết rồi à?"

Dạ Đàm cảm thấy quái lạ: "Sao lại nói như vậy?"

Đế Lam Tuyệt dùng móng vuốt đè cái đầu chim của Man Man xuống, nói: "Sự canh phòng của Thiên giới lỏng lẽo đi rất nhiều. Có lẽ đã xảy ra chuyện lớn."

Dạ Đàm vừa ôm hắn đi ra ngoài, vừa nói: "Tuy là chưa chết, nhưng mà nhanh thôi." Nói tới đây, một chút ít lương tâm của nàng thức tỉnh, cảm thán một câu: "Người này, thực ra cũng rất đáng tiếc. Khắp nơi trên Tứ giới này toàn là những kẻ giả dối tham lam, khó khăn lắm mới có một tên ngu ngốc ngay thẳng, vậy mà lại chết sớm."

Sau đó chút lương tâm này của nàng liền bay sạch, nói: "Nhưng mà á, hắn vì đạo đức của chính mình mà chết, cũng không cần ta kêu oan cho hắn. Đi thôi, bản công chúa đã ngửi thấy được mùi của tự do......"

Lúc Đế Lam Tuyệt lẻn vào Thiên giới, đã có nghiên cứu qua đường thoát ra. Hắn dẫn theo Dạ Đàm, rất nhanh rời khỏi Nam Thiên môn, một đường trở về nhân gian.

Nhưng mà vừa mới rời khỏi Thiên giới, Hồng Quang Bảo Tình trên trán Dạ Đàm chợt loé sáng, đột nhiên bắt đầu nóng lên. Dạ Đàm một tay che trán, tiện tay ném Đế Lam Tuyệt xuống đất. Đế Lam Tuyệt cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Dạ Đàm ôm trán, nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm gán cho ta thứ pháp bảo này, chỉ cần vi phạm thiên quy sẽ phát tác. Thiên quy không cho phép tự ý hạ phàm. Cái lão nam nhân đó, thực sự là thành quỷ cũng không chịu buông tha ta!" Nàng mới vừa mắng một câu, Hồng Quang Bảo Tình càng tăng nhiệt độ, Dạ Đàm vội vã nói: "Á á, hắn không già hắn không già, hắn tuổi trẻ sức khoẻ, đẹp tựa Phan An, học phú ngũ xa (kiến thức uyên thâm)...... A cái pháp bảo tồi nhà ngươi, chờ ta lấy ngươi ra, ta phải nghiền ngươi thành bột để cho chó ăn...... Á...... Cứu mạng cứu mạng......"

Đế Lam Tuyệt nhìn kỹ cái trán của nàng, đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào, pháp bảo này quả thực có một loại sức mạnh kỳ dị. Hắn nói: "Tàng Thức hải có một vị đại năng, tên là Đông Khâu Xu. Được đồn đại là có sức mạnh thần thông, liền ngay cả Thiếu Điển Hữu Cầm cũng từng ngưỡng mộ danh xưng của ông ta, đến đó du học. Ta dẫn ngươi đi tìm ông ta, ông ta có lẽ có cách bỏ đi cái pháp bảo này."

Dạ Đàm bị bỏng đến nhe răng nhếch miệng: "Vị tiên sinh đáng kính đáng yêu đó ở đâu? Ta muốn gặp ông ta ngay lập tức!"

Từ đây gió mạnh nổi lên, dòng thác cuộn trào tăm tối.

Tàng Thức hải.

Một cái thác nước lơ lửng giữa những khe núi đen, chính là mở ra bầu trời trong xanh, suối chảy vạn trượng. Dạ Đàm cứ đứng ở dưới thác nước nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy hơi nước trước mắt, làm gì có bóng người nào đâu? Nàng hỏi: "Đông Khâu Xu ở nơi này thật sao?"

Đế Lam Tuyệt chỉnh lại y quan, nói: "Ừ! Phải gọi là tiên sinh."

Dạ Đàm ôm trán, lần này ngược lại nghe theo, nàng lớn tiếng gọi: "Đông Khâu Xu tiên sinh có ở đây không?"

Tiếng nước nổ vang bên tai, Đế Lam Tuyệt nói: "Thác nước này là kết giới pháp trận, không phải ai cũng có thể tiến vào Tàng Thức hải. Tiên sinh sẽ nghĩ cách thử thách, ngươi phải......" Hắn còn chưa nói hết câu, đột nhiên, hơi nước trước mắt tiêu tán, hiện ra một con đường đá trắng nhỏ. Một gốc cây thông đón khách từ vách đá nghiêng đến, như thể nó đang thực sự chào đón khách.

Đế Lam Tuyệt chợt giật mình —— cây thông đón khách? Đây là đồng ý cho chúng ta đi vào á?

Dạ Đàm không hề để ý nhiều như vậy, đã có đường, đương nhiên nên vào rồi! Nàng theo đường đá trắng, đi thẳng về phía trước mà leo lên, chỉ thấy ở giữa sườn núi, hiện ra mấy gian viện xá sạch sẽ.

Tiếng sách loạt soạt truyền đến bên tai, nơi này rõ ràng có người đang đọc sách.        

Bình luận

Truyện đang đọc