TÌNH NHÂN BÉ NHỎ CỦA MỘ THIẾU


Mặc tạm chiếc áo khoác, Mộ Tử Khanh nắm tay cô kéo đi.

Hai người rời khỏi công ty giải trí Thiên Âu bằng lối thoát hiểm và ra ngoài bằng cửa sau.

Ở đó, Lăng Vũ đã lái xe đợi sẵn.
Đứng ở phía xa, vừa trông thấy ông chủ của mình bước ra, Lăng Vũ ngạc nhiên đến muốn bật ngửa.

Mộ Tử Khanh là người rất chú trọng vẻ bên ngoài, tại sao bây giờ lại trở thành bộ dạng nhếch nhác này? Còn có...!Bóng dáng nhỏ nhắn đang đi phía sau anh lại là ai vậy?
Khi hai người đến gần, Lăng Vũ suýt chút nữa là đã hét lên.

Người đi phía sau Mộ Tử Khanh lại là cô gái đêm đó.

Nhưng chuyện này không có gì lạ, chuyện lạ chính là cô ấy đang mặc áo sơ mi của anh, còn anh lại đang ớ ớ...!Chuyện gì vậy nè...
"Nhìn đủ chưa?"
"Mộ tổng à! Anh...!Cô ấy..."
"Thế nào? Có vấn đề gì sao?"
"Kh...!Không có."
"Đồ của tôi đâu?"
"Trong xe ạ!"
Quăng cho cậu trợ lý của mình một ánh nhìn hời hợt, Mộ Tử Khanh kéo tay Mộc Uyển đẩy cô vào trong xe.

Cô ngoan và ngồi sát qua cửa xe bên kia, nhường lại chỗ cho anh.

Mộ Tử Khanh ngồi vào, Lăng Vũ đóng cửa rồi đi qua ngồi vào ghế lái.
"Mộ tổng, giờ trở về công ty sao?"
Lúc nãy ông chủ của anh vội vội vàng vàng chạy tới đây, anh còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.

Nào ngờ đâu là đến tìm mĩ nhân...!Nói không để tâm, ai mà tin cho nổi.
Mộ Tử Khanh ngồi ở hàng ghế phía sau mặc áo.


Nghe Lăng Vũ hỏi, anh vừa gài nút áo vừa lên tiếng trả lời.
"Tìm một cửa hàng bán đồ nữ."
"Hả?"
"Lúc này hình như thính giác của cậu không được tốt lắm thì phải."
"A...!Không vẫn rất tốt! Tôi đi ngay đây."
Mộc Uyển nén cười.

Rõ ràng là sợ ông chủ, vậy mà cứ thích chọt miệng vào.

Một người thì lạnh lùng thất thường, một người thì hâm hâm dở dở.

Chẳng hiểu sao lại có thể làm việc cùng nhau được nhỉ.
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì!"
"Lăng Vũ! Đến nơi gọi tôi."
"Vâng!"
Nói xong rồi thì liền dựa vào ghế, đôi mắt lạnh lẽo nhắm lại.

Mộc Uyển thấy anh im lặng thì cũng không nói thêm gì nữa, cô dựa người vào cửa xe, đôi mắt thẩn thờ quan sát cảnh vật bên ngoài.
Hôm nay là ngày nắng đẹp, từng tia nắng ấm áp dịu dàng chiếu rọi khắp nơi.

Gió ngoài trời hiu hiu thổi, mang theo cả một dư vị của bình yên.

Mộc Uyển cứ như thế mà chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Mộ Tử Khanh vừa mới chợp mắt, điện thoại lại rung lên báo tin nhắn mới.

Anh buồn bực mở mắt ra.

Phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh là hình ảnh cô gái nhỏ đang dựa đầu vào cửa xe mà ngủ ngon lành.
Rồi chẳng biết nghĩ gì, anh nhẹ nhàng di chuyển đến gần cô, đặt đầu cô dựa vào vai mình.

Cứ như thế, Mộc Uyển tựa đầu vào vai anh mà yên giấc.
Lăng Vũ nhìn thấy cảnh tượng đó qua kính chiếu hậu, tâm lý của anh thật sự bấn loạn rồi.

Theo Mộ Tử Khanh hơn năm năm, dù bên cạnh anh ấy có rất nhiều phụ nữ nhưng chưa một ai có được một cái liếc mắt của Mộ Tử Khanh.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ Lăng Vũ thấy anh đối tốt với một cô gái nào như vậy cả.

Lần này...!Chẳng lẽ...
"Lái xe chậm chút!"
"Vâng!"
Xem ra, Mộ Tử Khanh đối với cô bé này quả thật là không tệ.
________
Xoay người tỉnh giấc, Mộc Uyển cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất ngon.

Mở mắt ra nhìn, cô vẫn còn đang ở trong xe của anh.

Bên ngoài kia, nắng đã ngã vàng, hoàng hôn đã dần dần lan toả xuống nhân gian.
"Dậy rồi à?"
"Anh...!Tôi...!Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Từ khoảng mười giờ đến bây giờ là bốn giờ ba mươi chiều, cô tính xem."
Mộc Uyển đếm nhẩm trong đầu, bản thân lại rất kích động.

Cô đã ngủ tận hơn sáu tiếng cơ à? Trên xe, với một người xa lạ???
Không!!!

Không ổn rồi! Sao cô có thể...
"Có chuyện gì sao?"
"Sao anh không gọi tôi dậy?"
"Thấy cô ngủ ngon nên không gọi."
Ngủ ngon nên không gọi á? Anh có bị ngốc hay không vậy? Nếu cô không nhìn lầm thì lúc nãy cô gục đầu vào vai anh mà ngủ.

Vậy thì có nghĩa là anh ngồi yên suốt mấy tiếng đồng hồ để cô ngủ sao?
Ây da! Anh gì đó ơi! Anh làm tôi rụng tim mất.
"Cảm động lắm sao?"
"Xùy! Mắc gì mà cảm động?"
Mộ Tử Khanh nhếch môi cười.

Rõ ràng là ánh mắt rất cảm động vậy mà cứ thích cải chày cải cối, đúng là cứng đầu.
"Xuống xe!"
"Ở đây?"
"Ừm!"
"Làm gì?"
"Vậy cô định mặc áo của tôi về nhà ư?"
Ý! Xém chút là quên mất rồi! Cô mà mặc như vậy thì...!không ổn chút nào.

Nhưng mà cái cửa hàng thời trang này...!Cao cấp quá.

Cô không đủ khả năng để mua những món đồ đắt tiền ở đây.
"Hay anh đưa tôi tới nhà của bạn tôi đi, tôi có ít đồ ở nhà nó."
"Tôi không rảnh."
"Xem như anh giúp tôi đi."
"Xuống xe!"
"Với bộ dạng này sao?"
"Vào trong chọn một bộ cô thích, tôi trả tiền."
Mộc Uyển im lặng nhìn anh.

Lại là cái giọng điệu đó.

Lại lấy tiền ra để giải quyết...!Ha! Mà cũng đúng thôi, với thân phận của anh, chắc là nhiều tiền lắm.

Nếu anh đã không tiếc, cô tiếc làm gì chứ.
Hai người cùng bước xuống xe, Mộc Uyển đi theo anh vào trong cửa hàng.


Khi hai người đi vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô và anh.

Tất cả bọn họ ai cũng suýt xoa, buông lời tán thưởng với người đàn ông vừa mới bước vào này.
Đi đến quầy lễ tân, Mộ Tử Khanh kéo tay cô đưa tới trước mặt cô nhân tình kia.
"Chọn vài bộ quần áo cho cô ấy."
"Vâng!"
Cô nhân viên si mê nhìn anh đến ngây người.

Trong ánh mắt hiện rõ ba chữ "đẹp trai quá".

Mộc Uyển nhún vai, đi theo cô ấy chọn quần áo.
"Thưa cô! Đây là những mẫu hot nhất của chúng tôi.

Mời cô xem qua."
Cô nhân viên kính cẩn cúi đầu nói với cô.

Người đàn ông kia khi những rất đẹp trai mà còn có khí chất của người giàu có.

Cô đi cùng với anh, nên tất nhiên họ sẽ phải phục vụ cho chu đáo.
Mộc Uyển mỉm cười, cúi đầu với cô nhân viên lớn tuổi hơn mình, sau đó cô chậm xem quần áo.
"Lấy cho tôi mẫu này."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Hai cô gái cùng ưng một chiếc váy.

Mà mẫu váy này lại chỉ còn một chiếc độc nhất mà thôi.
Mộc Uyển và cô gái kia nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều hiện lên sự ngạc nhiên đến tột cùng.

Cô gái kia nhìn thấy cô liền cười khẩy, giọng ca vang lên mang theo cả sự khinh bỉ cùng chán ghét.
"Trái đất nhỏ thật, không ngờ lại gặp cô ở đây...!Mộc Uyển!".


Bình luận

Truyện đang đọc