TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Bộp một tiếng, ngọn lử cháy lên, lại bộp một tiếng, đóng nắp bật lửa lại. Hút thuốc cho đến khi đến trên lầu sáng lên, Ninh Tri Nhiên mới lái xe rời đi. Về nhà? Mẹ của anh ta sẽ bỏ qua cho anh ta sao? Còn không ép hỏi tất cả mười tám đời tổ tông của Hướng Vãn ra, vậy nên trong thời gian ngắn không thể trở về rồi. Đi khu nhà ở của mình? Mẹ của anh ta là nhân vật nào, rảnh rỗi ở nhà không có chuyện gì làm, thích dò hỏi khắp nơi, đoán chừng đã sớm biết khu nhà ở của Ninh Tri Nhiên rồi, chỉ là lão phu nhân mắt nhắm mắt mở đến khi chưa phát hiện ra chuyện gì thôi, vào lúc này xảy ra chuyện này thì cũng coi là chuyện lớn, về khu nhà ở cũng không thấy an toàn. Ninh Tri Nhiên lái xe một vòng rồi lại quay về chỗ cũ. Đứng ở trước cửa nhà của Hướng Vãn gọi điện thoại, nhưng phải nói cái gì đây? Nói anh ta không có nhà để về, muốn cô chứa chấp anh ta? Nếu không nói thê thảm một chút? Nói mình bị bệnh, không có ai chăm sóc? Hướng Vãn có thể tin sao? Thôi quên đi, Ninh Tri Nhiên cúp điện thoại. Vậy thì đi đâu đây? Cũng đã đứng ở cửa rồi chẳng lẽ cứ như vậy mà đi? Nghĩ đến đây, Ninh Tri Nhiên lại bấm điện thoại của Hướng Vãn. Nhưng nói thế nào? Một mình anh ta đứng ở cửa không được tự nhiên, một lúc lâu, điện thoại kêu một hồi. Hướng Vãn đang chuẩn bị đi tắm thì điện thoại vang lên vài tiếng, vừa định đi đến nghe thì đối phương lại tắt đi, cứ như thế lặp lại nhiều lần. Rốt cuộc Hướng Vãn cũng bộc phát, ở trong phòng khách tức giận mắng to một tiếng: “Ninh Tri Nhiên cái người bị thần kinh này! Đi tìm chết đi!”

Ninh Tri Nhiên ở ngoài cửa nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, anh ta không ngờ Hướng Vãn gầy tong teo như vậy lại có thể mắng người đến kích thích như vậy, quả thật tiếng giống như tiếng chuông lớn nha! Ninh Tri Nhiên cũng không do dự nữa, gọi một cú điện thoại đến: “Hướng Vãn, cô phải có trách nhiệm đối với tôi!”

“Cái gì?” Hướng Vãn sửng sốt một chút, giống như một tia sét đánh xuống: “Anh đừng nói với tôi đây là nụ hôn đầu của anh nha!”

Ninh Tri Nhiên cười không ra tiếng: “Cô nghĩ đi đâu vậy, tối hôm này tôi vì cô mà không có nhà để về nên cô phải chứa chấp tôi!”

Hướng Vãn có chút xấu hổ, thì ra chính mình đã hiểu sai rồi, nhưng lời nói kia không phải có ý nghĩa khác sao?

“Tại sao tôi phải chứa chấp anh?”

“Bởi vì đó là nụ hôn đầu của tôi.”

Hướng Vãn thiếu chút nữa thì ngất đi, người đàn ông này thật không giải thích được, đánh chết cô cũng không tin, kỹ thuật hôn của Ninh Tri Nhiên cao siêu như vậy mà hôm nay lại là nụ hôn đầu. Ninh Tri Nhiên còn cười nói: “Tôi mà về nhà thì mẹ tôi nhất định sẽ hỏi đến chuyện của cô, tôi thì không có sao cả, tôi không ngại để cho mẹ tôi biết về cô. Dù sao thì tôi cũng đã gặp bà nội của cô rồi, nếu không thì tôi định ngày ra luôn nha?”

“Vậy cũng không được, từ nhỏ tôi đã muốn làm tiểu tam, anh nên tìm người khác mà cưới đi! Sau đó tôi lại ra tay.”

“Đến Lâm muội muội cũng không có tìm thấy, nếu không tôi liền xem cô trở thành Tiết Bảo Thoa mà chấp nhận thôi, tôi chịu uất ức một chút vậy.”

“Ninh Tri Nhiên, anh có nhàm chán không?”

“Có chút, vậy cô chứa chấp tôi sao?”

“Một mình anh đi tìm khách sạn đi!”

“Cô nghĩ tôi không muốn hả, mẹ tôi là một trinh thám đó, nhất định sẽ tìm ra tôi. Cô nhất định phải mở cửa cho tôi, nếu không tôi sẽ không đi, tôi sẽ đứng ở cửa nhà cô một buổi tối.”

Hướng Vãn đột nhiên muốn phát điên, Ninh Tri Nhiên là một người mũ áo chỉnh tề mà lại muốn ỷ vào mình. Đợi chút, anh ta vừa mới nói cái gì? Cửa? Hướng Vãn xông ra mở cửa thì quả nhiên nhìn thấy Ninh Tri Nhiên mặt cười cười đứng ở cửa, đang tắt điện thoại ở trong tay.

“Anh đùa bỡn tôi à? Đứng ngay cửa mà lại gọi điện thoại, anh nhiều tiền không biết tiêu như thế nào phải không?”

Ninh Tri Nhiên đứng ở cửa đổi giày: “Tôi không muốn đứng nói ở trước mặt cô, tôi xấu hổ đó.”

“U! Ngài đây cũng sẽ xấu hổ á? Tôi còn tưởng da mặt của ngài được làm bằng kim cương cơ đấy.”

Ninh Tri Nhiên đổi giày xong, khẽ đóng cửa lại, quay lại cười: “Khuôn mặt của tôi còn chưa cứng rắn được như thế kia, nếu không tin cô sờ một cái thử xem?”

Anh ta đưa mặt lại gần, dáng vẻ cười hì hì, Hướng Vãn liền không tức giận được nữa rồi.

Cởi tây trang treo ở cửa, Ninh Tri Nhiên là một người sống có quy luật, làm việc thích cẩn thận tỉ mỉ, anh ta đã mặc quần áo này hai ngày rồi, rất là không thoải mái.

“Hướng Vãn, cô có thể tìm cho tôi một bộ quần áo không, cả người tôi đều rất nóng.”

Hướng Vãn liếc anh ta một cái, xoay người vào nhà tìm quần áo, chỉ chốc lát thì ra ngoài, ném cho Ninh Tri Nhiên một bộ quần áo màu trắng.

Ninh Tri Nhiên vừa mở quần áo ra nhìn thì thiếu chút nữa thì tức giận muốn chết: “Hướng Vãn, cô đưa váy cho tôi làm gì?”

Hướng Vãn nhíu mày, vóc dáng của anh ta rất cao, cho nên lúc Hướng Vãn đang đứng ở gần anh ta thì phải ngẩng đầu lên: “Không phải anh muốn tôi tìm quần áo cho anh sao? Đây chính là nó!”

Sợi tơ tằm tổng hợp, mềm mại thoải mái, quần ngủ màu trắng rộng rãi, bộ đồ được thiết kế ở bên trong là một chiếc váy dây ngực thấp, bên ngoài là một cái áo choàng rất dài.

Ninh Tri Nhiên nhìn quanh, bất đắc dĩ nói: “Cô để tôi mặc cái này sao? Tôi là đàn ông, cái váy này làm sao tôi mặc được?”

Hướng Vãn cắn cắn môi: “Vậy tôi tìm cho anh một bộ áo lót để thay nha? Tôi còn một bộ mới mua, màu đen Lace (viền tơ), anh có muốn không?”

Sắc mặt Ninh Tri Nhiên hết xanh thì lại trắng, sau đó liền cầm quần áo lên chạy về phía phòng tắm.

Cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Hướng Vãn mới nhớ ra, mình còn chưa có tắm đâu, sao lại cho anh ta vào trước? Hướng Vãn tức giận đi qua đập cửa.

Đập của không lâu thì cửa liền mở, trọng tâm Hướng Vãn không vững lên cả người liền nghiêng về phía trước, Ninh Tri Nhiên vội vàng ôm lấy cô, cười giống như không cười nói: “Đây là muốn cùng tắm uyên ương với tôi hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc