TÌNH NHÂN LÀM ẤM GIƯỜNG CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Editor: Vidia
Beta: Sư Tử Cưỡi Gà, Vidia

Mua vé số trúng giải đặc biệt, bạn sẽ làm gì? Bạn có để giải thưởng đó bay mất ngay trước mặt bạn không? Nhất định là không thể. Cho nên Tô Tín có thể bỏ mặt Hướng Vãn rời đi như vậy sao? Nằm mơ đi! Vì vậy Tô Tín rất tự nhiên mở cửa xe của Ninh Tri Nhiên ra, ngồi vào ghế sau. Anh ta vô lại cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên lúc này mặc dù cảm thấy kỳ lạ, anh cũng không biết phải đối phó với anh ta như thế nào. Ninh Tri Nhiên ngẩn người, người đàn ông này thật tự nhiên, muốn lên xe ai thì lên sao? Đương nhiên Tô Tín có lý do, anh ta thấy dáng vẻ của Ninh Tri Nhiên như vậy, lập tức vươn tay ra, bắt tay: "Xin chào, tôi là Tô Tín. Xe của tôi bị anh đụng hư, anh phải chịu trách nhiệm chứ? Anh cũng đừng để ý đến tôi, hai người đi đâu, cứ đưa theo tôi đến đó là được! Con người tôi rất dễ chịu!" 

Nhìn đi, nói như vậy, có vô sỉ không? Nhưng Tô Tín không cảm thấy mình vô sỉ, ngược lại còn cảm thấy mình thật vĩ đại, hiến thân vì tình yêu đấy! Phản ứng đầu tiên của Ninh Tri Nhiên là bị đòi tiền bồi thường, nhưng cũng không khó nhận ra, Tô Tín này rất có tiền, người ta không đòi tiền, đương nhiên là đòi người! Quả nhiên là như vậy, cô gái của anh vẫn còn rất được người khác săn đón, xem ra phải cố gắng tạo người thôi! Ý nghĩ duy nhất hiện giờ của anh là đuổi Tô Tín đi, nhưng Tô Tín có thể để mặc cho anh định đoạt sao? Không cần biết ánh mắt người kia chán ghét thế nào, miễn cưỡng ra sao, Tô Tín cứ xem như không nhìn thấy, cười hì hì nhìn Hướng Vãn. Hành động của hai người đàn ông này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Hướng Vãn? Cô không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ im lặng. Tô Tín ngồi đằng sau, tầm mắt không rời khỏi Hướng Vãn, cô khá gầy, đường cong càng thêm lả lướt, chỗ tiếp xúc với ghế ngồi kia, vừa mềm mại, vừa quyến rũ. Đừng cảm thấy khó hiểu vì sao Tô Tín lại đột nhiên biến thành sắc lang, sâu thẳm trong mỗi người đàn ông, ít nhiều gì cũng có bản tính háo sắc, nhìn thấy người phụ nữ mình thích, dĩ nhiên rất dễ mơ tưởng viễn vông. Sự khác biệt chính là lực khống chế của mỗi người khác nhau. Đương nhiên, lực khống chế của Tô Tín đã sớm biến mất không còn chút gì, trong khi Ninh Tri Nhiên vẫn ổn.

"Hướng Vãn, em có nhớ anh không? Anh nhớ em lắm đó!" Tô Tín nói thẳng, không thèm để ý đến sắc mặt như màu gan heo của Ninh Tri Nhiên. Ninh Tri Nhiên đạp mạnh thắng xe, Tô Tín không kịp đề phòng, đụng vào cái ghế trước mặt. Đương nhiên là do Ninh Tri Nhiên cố ý, Tô Tín rõ ràng đùa giỡn với cô gái của anh như vậy, anh có thể ngồi yên chờ chết sao?

"Này! Tức giận à? Anh bạn à, nghĩ thông suốt đi!" Tô Tín nói thẳng, anh ta đã sớm biết, cô gái như Hướng Vãn, không thể thuộc về bất kỳ người đàn ông nào, ngay cả người đàn ông ngang ngược như Lê Thiên Qua còn không trói buộc được cô. Cho nên anh ta mới nghĩ thoáng hơn, miễn sao vẫn còn có thể gặp được, để ý ai là người ở bên cạnh cô làm gì? Anh ta hoàn toàn không có ý châm chọc Ninh Tri Nhiên, mà là nói thật lòng! Nhưng Ninh Tri Nhiên đâu có nhận ra? Anh một lòng một dạ với cô, dĩ nhiên cũng hy vọng cô có thể toàn tâm toàn ý đáp lại! Mặc dù anh cũng biết, Hướng Vãn không thể nào chịu ở mãi bên cạnh một người, chẳng qua bây giờ cô đang mệt mỏi, cho nên mới ở bên cạnh anh, nếu cô muốn đi, anh có ngăn cản cũng không ngăn được. Chỉ có điều anh vẫn cứ xem nhẹ chuyện này, muốn giữ cô lại. Tình yêu chân thành, luôn phải chịu đau khổ, anh vì người phụ nữ này, mà nổi lên ham muốn, nảy sinh lòng tham, phát điên lên! Nhưng thương nhân làm việc đã lâu năm như anh, luôn rất khéo đưa đẩy, mặt dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn có thể nhịn, giữ kín trong lòng, ngầm cạnh tranh với đối thủ. Cho nên bây giờ sắc mặt Ninh Tri Nhiên vẫn bình thản, anh nghiêng đầu cười với Tô Tín: "Anh Tô muốn đi đâu?"

Tô Tín thảnh thơi dựa vào ghế, ghế dựa bằng da thật, rất thoải mái: "Đi đâu cũng được, không phải đã nói rồi sao, con người tôi rất dễ chịu! Hướng Vãn đi đâu, tôi đi đó! Hướng Vãn, anh biết em sẽ không phản đối đúng không."

Suy nghĩ của Hướng Vãn đang bay đến tận trời xanh rồi, làm sao nghe Tô Tín nói gì nữa, chỉ nghe có người gọi tên cô, nên tùy tiện gật đầu. Cái gật đầu này của cô, khiến Ninh Tri Nhiên rất đau lòng. Anh không thể làm gì khác hơn đành lái xe đến nhà hàng đã đặt chỗ sẵn. Nhưng đừng nghĩ rằng Ninh Tri Nhiên sẽ để mặc Tô Tín muốn làm gì thì làm, anh không thể ra tay thẳng thừng trước mặt, nhưng sẽ âm thầm làm, nếu anh không giở trò, có thể xem là người bình thường sao? Trong lúc đang lái xe, anh gửi tin nhắn cho cấp dưới của mình, điều tra về Tô Tín. Bọn họ đến một nhà hàng tư, sang trọng, đi thẳng vào phòng hội viên cao cấp, hội viên ở nơi này, đương nhiên cũng toàn người có tiền thôi. Với lại, không phải có tiền là có thể tới đây, số lượng hội viên có hạn, phải đạt tới tiêu chuẩn nhất định mới được vào đây. Mà người có tiền, rất thích ganh đua so sánh, thức ăn ở nhà hàng này rất ngon, nhưng dù sao cũng không phải là độc nhất vô nhị trên đời, vậy mà mấy người tự nhận là giàu có, chỉ thích tới nơi này, tới hoài để xem ai có nhiều tiền hơn ai! Đây chính là căn bệnh chung buồn nôn của bọn họ. Ninh Tri Nhiên lựa chọn đến nơi này dùng cơm, không phải để phô bày sự giàu có, mà là món Quảng Đông ở đây tuyệt nhất, Hướng Vãn lại thích món Quảng Đông nhất. Ninh Tri Nhiên xuống xe, mở cửa xe cho Hướng Vãn, nắm tay cô đi trước. Tô Tín nhìn bọn họ đi khỏi, cũng xuống xe đi theo. Cảm giác này mặc dù không hay lắm, nhưng anh ta rất thích khiêu chiến, ví dụ như, càng kích thích, anh ta càng muốn làm, năm đó anh ta gia nhập Ảnh Tử, cũng có liên quan đến tâm tình của mình. Người gác cổng nhận lấy chìa khóa, giúp Ninh Tri Nhiên đỗ xe, nhân viên tiếp tân thấy Ninh Tri Nhiên đến, vội vàng đón tiếp, nhẹ nhàng cười nói: "Phòng ăn của anh đã được chuẩn bị sẵn, mời vào bên trong."

Cô nhân viên tiếp tân nhìn mấy người tới, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lần này cười càng thêm vui vẻ: "Anh Tô, chào anh, đã lâu không thấy anh tới!"

Ninh Tri Nhiên cũng đến đây, Tô Tín là người thích ăn chơi hưởng thụ như vậy, làm sao chưa đến đây bao giờ? Anh ta còn là một người phong lưu, hầu như ở hội quán nào cũng có một vài cô gái nhận ra anh ta, hơn nữa, quan hệ còn có chút mập mờ. Ai cũng có thể nhận ra, quan hệ giữa cô gái này và Tô Tín không đơn giản chút nào, giọng nói đầy ngọt ngào, hơn nữa còn mơ hồ có chút oán trách, cực kỳ giống cục cưng làm nũng. Tô Tín xấu hổ cười: "Khoảng thời gian này hơi bận, qua một thời gian nữa, nhất định sẽ đến mỗi ngày."

Giá trị con người đã bị giảm đi một ít, hình tượng Tô Tín trong lòng Ninh Tri Nhiên lại giảm đi một cấp bậc, xem ra anh ta không đáng để nể sợ. Tô Tín thật buồn bực, cô gái này là ai? Sao anh ta lại không có ấn tượng gì hết? Chẳng lẽ do anh ta quá phong lưu? Có lẽ là vậy, nhưng cũng không thể trách anh ta được, thử nghĩ xem, một người đàn ông có dáng dấp đẹp trai như anh ta, tính cách lại dịu dàng, quan trọng nhất, anh ta rất hào phóng, mấy người phụ nữ coi trọng vật chất yêu thích anh ta, thì có lỗi sao? Nhưng đó chẳng qua là loại phụ nữ coi trọng vật chất thôi, rất dễ nhận thấy Hướng Vãn là người phụ nữ coi trọng tình cảm, cho nên anh không có vẻ gì là gấp gáp cả, chỉ lẳng lặng chờ bọn họ hàn huyên xong, bắt đầu ăn cơm. Hướng Vãn hơi đói bụng. Trong phòng trống trải, chỉ có ba người bọn họ ăn cơm. Hướng Vãn ngồi ở giữa, Ninh Tri Nhiên và Tô Tín một trái một phải. Hai mươi mấy món ăn, đều là món Hướng Vãn thích. Ninh Tri Nhiên gắp một miếng sườn bỏ vào cái bát trước mặt Hướng Vãn: "Ăn nhiều sườn một chút tốt cho xương."

"Chậc chậc, hình như bây giờ dịch cúm lợn còn chưa hết nữa mà? Hướng Vãn ăn nhiều rau cải đi, nếu em bị bệnh, anh sẽ đau lòng!" Tô Tín cười hì hì gắp rau cho Hướng Vãn. Ninh Tri Nhiên có chút không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ thờ ơ nói: "Xét về phương diện y học, cúm lợn không có liên quan đến lợn."

Tô Tín có thể không hiểu ý anh sao? Nhưng anh ta cũng không tỏ vẻ gì, vẫn cười hì hì: "Hai người sống ở đâu? Khi nào có thời gian tôi sẽ ghé thăm."

"Không cần, chúng tôi thích yên tĩnh. Không cần phiền anh Tô bận tâm."

"Không sao, tôi không mệt, con người của tôi chỉ thích quan tâm đến người khác! Hơn nữa, tôi cũng không phải đến thăm anh. Nếu anh đã không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ chờ khi nào không có anh ở nhà mới tới." Tô Tín thản nhiên nói, nghe vào rất đáng đánh đòn. Cho dù Ninh Tri Nhiên có bình tĩnh hơn nữa, không đánh trả, cũng không chịu nổi. Hướng Vãn ngắt tay Ninh Tri Nhiên dưới bàn, sau đó cười nói với Tô Tín: "Anh ấy không ở nhà, tôi cũng không ở nhà. Nếu anh muốn đến, vậy thì đến đi! Chúng tôi cũng không ngăn cản anh, thuận tiện tham quan ngôi nhà."

Câu nói tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là đứng về phía Ninh Tri Nhiên. Tô Tín thua, ai bảo thân phận hiện tại của anh ta không bằng người ta, dầu gì người ta cũng là bạn trai của cô rồi. Haiz ~~~ cứ cố gắng là được. Anh ta không sợ thiên hạ loạn, mà là sợ thiên hạ bình yên. Anh ta vẫn cười híp mắt: "Cũng tốt, tôi đến tham quan nhà của hai người. Hay là hai người cho tôi mướn một căn phòng đi, dù sao hiện giờ tôi vừa trở về nước, ở khách sạn không thoải mái lắm. Đang định mua nhà đây!"

Hướng Vãn nhíu mày, thật là ăn mất ngon, có chuyện gì xảy ra với Tô Tín vậy chứ, đã nói không dây dưa, sao bây giờ lại hăng hái như vậy? Cô hoàn toàn chẳng muốn ăn tiếp, thật sự cô không muốn bị cuốn vào bất kỳ sự tranh giành nào nữa. Nếu không phải Ninh Tri Nhiên bị bệnh, cô đã không đồng ý với anh.

Nhưng cô nào biết, trước có sói sau có hổ, bên trái có sắc lang, bên phải còn có một con cừu nhỏ giả bộ vô tội, cuộc sống này, có thể dễ chịu sao? Đó chẳng qua là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Cố tình, hai người đàn ông, lại cứ gắp thức ăn cho cô. Cô làm sao ăn hết được.

Ăn được một nửa, điện thoại của Tô Tín đột nhiên vang lên, anh ta ra ngoài nghe máy, lúc trở lại, sắc mặt có chút âm trầm. Đúng thật là đã xảy ra chuyện, không phải chuyện to tát gì, nhưng cũng coi như lấy mạng anh ta rồi. Cha dượng sắp xếp một cuộc hôn nhân chính trị cho anh ta. Ép anh ta cưới một cô gái Tây, vừa rồi là thư ký gọi điện thoại, bảo anh ta đừng về nhà trong khoảng thời gian này, ông cụ đang tìm anh ta!

Tô Tín bắt đầu thở dài, cứ vài lần như vậy, hai người kia sửng sốt rồi cũng chẳng thèm để ý nữa. Anh ta thật là đáng thương mà.

Bữa cơm này có thể nói là tan rã trong không vui. Ninh Tri Nhiên vẫn gắp thức ăn cho Hướng Vãn, cẩn thận chăm sóc, Hướng Vãn mỉm cười nhàn nhạt, đáp lại ý tốt của anh.

Chiếc xe kia của Tô Tín không thể nghi ngờ đã bị cảnh sát giao thông kéo đi, đáng thương cho chiếc Lamborghini mới mua của anh ta, chẳng những bị trầy, còn bị kéo đi. Đương nhiên là anh ta không dám đi lãnh về, thứ nhất anh ta không có bằng lái trong nước, chỉ có một cái bằng lái lấy ở Mỹ. Thứ hai anh ta sợ mình đến đồn cảnh sát, cha dượng còn không tìm được anh ta sao? Tuy nói anh ta đã lớn mà còn bỏ nhà lêu lổng như vậy thì có chút ngây thơ, nhưng bây giờ làm gì có cách nào tốt hơn?

Ninh Tri Nhiên phí sức chín trâu hai hổ, mới cắt đuôi được Tô Tín. Anh đưa Hướng Vãn đến công ty của mình, không vì cái gì khác, đề phòng chó sói!

Hai người đi ra từ trong thang máy tổng giám đốc, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Trai tài gái sắc, ai không hâm mộ? Haiz ~~ không hâm mộ nổi thì tiếp tục làm việc đi!

Ninh Tri Nhiên đưa Hướng Vãn tới phòng làm việc, mang cho cô một đống đồ ăn vặt, để hết lên giường. Đúng, trong phòng làm việc của anh có một cái giường, Ninh Tri Nhiên thích hưởng thụ, cho nên làm một gian phòng nghỉ trong phòng làm việc của mình, bên trong được trang trí nội thất đầy đủ hết. Anh đang suy nghĩ không biết sau này có nên đưa Hướng Vãn theo mình đi làm hay không, anh làm việc ở ngoài, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy cô ngủ say bên trong. Như vậy cũng không tệ.

Cô nằm thoải mái trên giường, thỉnh thoảng ăn một miếng snack. Nhàn nhã như vậy, cô dần dần ngủ thiếp đi.

Ninh Tri Nhiên làm việc một lát, đi vào nhìn cô. Hướng Vãn nằm nghiêng, tóc che gần nửa khuôn mặt, lộ ra một bên mặt ửng hồng, giống như đánh má hồng vậy. Môi của cô mềm mại ướt át, cắn vào còn có vị ngọt như mật.

Ninh Tri Nhiên không khỏi nở nụ cười, anh đặt tay cô lại, để cô ngủ thoải mái. Động tác của anh rất nhẹ, nhưng do cô ngủ không sâu, khẽ động một chút cô lập tức tỉnh lại.

Cô nheo mắt, mơ màng nhìn anh, hơi nở nụ cười ngây ngô, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp. Ninh Tri Nhiên cầm lòng không được, cúi đầu hôn cô. Lần này cô ngủ không nổi nữa, cả người anh nóng bỏng, đôi môi như đám lửa đang bốc cháy. Cả người cô cũng nóng lên, tìm cách dập tắt ngọn lửa này.

Hướng Vãn ôm cổ anh, dùng sức hôn trả. Đầu lưỡi linh hoạt, vừa liếm, vừa dây dưa, môi lưỡi quấn quýt. Tay anh trượt dọc theo áo lót của cô, anh sờ soạng ngực cô, nhanh chóng cởi áo ngực cô ra, một tay khác cởi quần jean của cô.

Anh rất muốn có cô, hoàn toàn biến cô thành người của mình. Nhưng Ninh Tri Nhiên không làm đến bước cuối cùng, chỉ vuốt ve cô, hôn cô, sau đó giúp cô mặc quần áo tử tế.

"Chúng ta đi kết hôn đi! Cùng đi lãnh giấy hôn thú!" Anh yêu cô, vì cô, anh có thể lùi vạn bước.

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người sửa soạn đơn giản, Ninh Tri Nhiên tan việc sớm, lái xe thẳng đến cục dân chính. Thật phải nói Ninh Tri Nhiên rất thông minh, đoán chừng từ buổi sáng anh đã muốn làm chuyện này rồi, cho nên thẻ căn cước và hộ khẩu của hai người cũng đã được chuẩn bị sẵn!

Đến chỗ đăng ký kết hôn ở cục dân chính, người làm hồ sơ là một phụ nữ trẻ tuổi, cô ta nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, nhìn thẻ căn cước và hộ khẩu của hai người, sau đó trả lại: "Thật xin lỗi, hai người không thể đăng ký kết hôn. Cô gái này không phải quốc tịch Trung Quốc, hộ khẩu cũng không phải, chúng tôi không giải quyết được."

Suýt chút nữa Ninh Tri Nhiên đã nổi điên rồi, lúc ở Melbourne cứ qua loa không thèm để ý, nên bây giờ mới bị như vậy! Anh cố tình vận dụng các mối quan hệ, kết quả vẫn như vậy! Anh không ngốc, đương nhiên đã đoán được, có người không muốn bọn họ kết hôn, cố tình can thiệp. Hơn nữa đương nhiên thủ đoạn của người kia dứt khoát hơn anh, không phải là vấn đề thực lực, mà là ra tay có cương quyết hay không.


Bình luận

Truyện đang đọc