TÌNH NHÂN ƠI YÊU NHAU NHÉ!


Trong căn phòng yên ắng và tĩnh lặng, chỉ có Âu Thiên Bách và Giai Tuệ, từ nãy đến giờ đã 15 phút trôi qua kể từ khi Âu Thiên Bách kêu cô vào phòng của ông, ông chỉ im lặng không hề nói gì khiến Giai Tuệ rất sợ.
"Ba, con xin lỗi!" Ngoài từ xin lỗi ra Giai Tuệ không biết phải nói như thế nào với ông nữa, cô lại không có can đảm để nói thẳng với ông là cô thích con trai của ông, mong ông có thể tác thành cho hai đứa.
"Hai đứa như thế này lâu chưa?" Đột nhiên Âu Thiên Bách hỏi.
Giai Tuệ gật đầu: "Từ trước khi con vào nhà này."
Những lời của cô y hệt như một nhát dao lao đến ghim thẳng vào Âu Thiên Bách, sốc đến không nói nên lời.
"Vậy..

Mẹ con có biết chuyện của hai đứa không?"
Giai Tuệ lại gật đầu: "Có dạ."
Nhát dao thứ hai bay thẳng đến chỗ Âu Lãnh Thiên, cú hit chí mạng.
"Sao con lại không nói cho ba biết chuyện này?"
"Thật sự lúc đấy con không biết Thiên là con của ba, lúc gặp anh ấy ở Âu gia con cũng rất bất ngờ..

với lại còn nghe Thiên nói ba bị bệnh tim, nên con không dám nói cho ba biết." Giai Tuệ nói mà không dám nhìn thẳng vào mặt Âu Thiên Bách.

"Ngốc quá, hai đứa yêu nhau thì có gì phải giấu..

tất cả mọi thứ trên đời đều có thể kiểm soát được, nhưng thứ duy nhất khiến chúng ta mất kiểm soát đó là trái tim, nếu hai đứa yêu nhau thì cứ thẳng thắn mà nói với ba."
"Ba không giận con sao?"
"Giận cái gì mà giận, hai đứa đâu phải anh em ruột, yêu nhau thì có gì sai chứ?"
Âu Thiên Bách dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
"Con biết không, từ sau khi Lãnh Thiên bị bắt cóc, nó không nói chuyện với ba nữa, nó dần dần vạch rõ ranh giới với ba, không cho ba bước vào thế giới của nó..

ba biết nó giận ba, vì lúc đó thay vì làm theo lời của Kiều Tùng Sơn, ba lại cho người đến, làm trái ý của hắn ta để kết cục Tô Nguyệt phải chết ngay trước mặt nó..

nhưng hơn ai hết ba mới chính là người đau nhất, ba không muốn điều đó xảy ra..

nhưng nếu lúc đó ba làm theo ý hắn muốn..

rồi liệu hắn có thả Lãnh Thiên ra hay là sẽ giết nó để diệt khẩu? Vậy mà Lãnh Thiên, nó lại không chịu hiểu cho nỗi khổ của ba, bởi thế mười mấy năm nay nó không thèm về căn nhà này là vì nó không muốn gặp mặt ba.

Giờ đây đã có con bên cạnh nó rồi, ba rất yên tâm, vì ba biết con là một cô gái rất trong sáng và lương thiện, chỉ có con mới có thể giúp cho Lãnh Thiên thoát khỏi bóng tối quá khứ đầy ám ảnh của nó." Âu Thiên Bách xoa đầu Giai Tuệ nở nụ cười đầy mãn nguyện.
* * *
Đã hơn 30 phút trôi qua kể từ khi Âu Thiên Bách kêu Giai Tuệ vào phòng đọc sách.
Âu Lãnh Thiên đứng ở ngoài cửa mà ruột gan như lửa đốt, anh sợ Giai Tuệ sẽ vì anh mà bị Âu Thiên Bách la mắng.
Giai Tuệ vừa bước ra, Âu Lãnh Thiên liền kéo cô lại, ôm cô vào lòng: "Ông ta có la em không?"
"Không!" Giai Tuệ nhìn anh, cười.
"Không được nói gạt anh đó."
"Không thật mà, ba không có la em gì hết, ba chỉ hơi bất ngờ chút thôi."
Âu Lãnh Thiên nhìn chằm chằm vào cô xem cô có đang nói dối anh không, nhưng gương mặt hiện giờ của cô không có vẻ như vừa mới bị la, nên anh cũng không còn lo lắng nữa.
* * *

Từ sau ngày hôm đó, không thấy ai nói gì về chuyện của Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ nữa.
Mỗi lần bắt gặp được cảnh Âu Lãnh Thiên quan tâm đến Giai Tuệ, Âu Thiên Bách chỉ cười cười mà không nói gì, còn Thu Cầm thì xem như không thấy mà lướt qua, thật ra trong lòng bà không ghét Giai Tuệ, nhưng bà vẫn chưa thể chấp nhận được việc cô sẽ là con dâu của bà, mà luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô.
* * *
Hôm nay Giai Tuệ rất vui vì công ty JG đã gửi tin nhắc thông báo cô đã đậu buổi thử giọng.
Lúc này, Âu Lãnh Thiên đột nhiên bước vào phòng của cô.
Từ lúc mọi người trong nhà biết chuyện của hai người, thì Âu Lãnh Thiên dường như không e dè gì nữa mà thường xuyên ra vào phòng cô một cách rất tự nhiên, thậm chí là chẳng cần gõ cửa nữa mà cứ xông vào luôn, hiện giờ phòng của cô chẳng khác gì là phòng của anh cả.
Vừa nhìn thấy anh, Giai Tuệ liền nhảy xuống giường vui mừng lại ôm chầm lấy anh mà hét lên: "Em đậu buổi thử giọng rồi!"
"Người phụ nữ của anh xuất sắc như vậy đương nhiên là phải đậu rồi!" Âu Lãnh Thiên nói một cách vô cùng tự hào, bàn tay anh véo lấy chiếc má bánh bao mềm mềm, tròn tròn của cô.
"Chừng nào em đi ký hợp đồng."
"Tuần sau em đi."
"Được rồi, vậy tuần sau anh sẽ chở em đi ký hợp đồng."
"Dạ!" Giai Tuệ vui vẻ gật đầu đồng ý.
"À mà..

Tối rồi anh qua phòng em để làm gì?" Giai Tuệ e dè mà lùi lại, vội lấy hai tay che trước ngực cô.
Âu Lãnh Thiên nhếch môi lên cười, một nụ cười đầy tà mị, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đầu óc đen tối trước mặt anh.
"Anh đừng làm bậy..

em méc ba đó!"

Bây giờ, Giai Tuệ có ba bảo kê cho rồi nha!
Mặc dù Âu Thiên Bách không phản đối chuyện tình cảm của Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ, nhưng dù gì Giai Tuệ cũng là con gái, còn chưa cưới hỏi gì nên ông cũng phải giữ giá cho con gái ông chứ, đâu phải để anh muốn xơi lúc nào thì xơi, vì thế ông đã ra lệnh cấm hai người không được phép đi quá giới hạn.
Đương nhiên lệnh này của Âu Thiên Bách, Âu Lãnh Thiên đâu để lọt lỗ tai, anh đã muốn thì sao cản anh được, nhưng Giai Tuệ lại rất nghe lời Âu Thiên Bách, cô không muốn là trái ý của ông, nên cô nào để anh làm gì cô.
Âu Lãnh Thiên thì lại chiều theo ý Giai Tuệ nên gần cả tháng nay anh nào có dám làm gì cô, ngay cả hôn má còn phải hỏi ý cô có cho không rồi anh mới dám hôn.
"Em đang nghĩ gì trong đầu vậy hửm?" Âu Lãnh Thiên nhìn cô gái trước mặt, hai má cô bây giờ đỏ ửng cả lên, khiến anh thích thú mà muốn chọc ghẹo cô.
"Anh.."
Giai Tuệ bị anh chọc, mất mặt nên định bỏ chạy ra khỏi phòng, nhưng lại bị anh nắm tay cô lại.
"Thôi không chọc em nữa..

Anh qua đây là để nói với em tối ngày mai cả nhà chúng ta sẽ đi dự tiệc mừng thọ của bà nội anh."
"Hả? Tiệc mừng thọ của bà nội anh sao?" Giai Tuệ vì quá bất ngờ, mà hỏi lại anh.
"Ừm.."
Âu Lãnh Thiên đột nhiên cúi người xuống ghé sát vào tai Giai Tuệ, nói một câu khiến mặt cô liền đỏ bừng lên như con tôm luộc: "Và em sẽ tham dự với tư cách là cháu dâu tương lai của bà ấy.".


Bình luận

Truyện đang đọc