TÌNH NỒNG NGƯỜI KHÔNG BIẾT


 
Edit: Khánh Nhi
Beta: Heulwen

 
Mặc dù cô và người đàn ông này mới gặp mặt qua một lần, nhưng Tùy Cẩn Tri trước sau vẫn luôn mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng đáng tin cậy.
 
Ngay khi nhìn thấy anh, nỗi sợ hãi từ sự cô đơn trong nội tâm của Thời Thiển, cùng với sự áp lực trong lòng bỗng chốc vơi đi rất nhiều, dường như cảm giác ấy biết mất ngay lập tức không một tiếng động.
 
Có lẽ, bởi vì anh là bạn tốt Minh Triết Niên, hơn nữa chức vụ “cơ trưởng” thật sự có thể mang lại cho người ta cảm giác đáng giá tin cậy.
 
Thời Thiển không thèm chỉnh chu lại bản thân, cô mang ba lô sau lưng, đang muốn bước đi về phía trước, bởi vì gánh nặng tâm lý đột ngột biến mất nên sự mệt mỏi do kìm nén nãy giờ nhanh chóng đánh úp lại toàn thân, hai chân cô mềm nhũn một cách khó hiểu, kết quả là cô bị vấp phải thềm đá, thiếu chút nữa đã “ngã sấp mặt xuống đất” ngay tại chỗ!
 
Khi Thời Thiển đang nghiêng người về phía trước, cô thấy Tùy Cẩn Tri đã đi tới phía trước, từ phía của anh vừa vặn dùng một tay đỡ lấy cô dựa vào trong lồ ng ngực mình.
 
Hiếm khi cô gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, cô lập tức đỏ mặt, từ lỗ tai đến cổ như có khí nóng bốc lên, miệng lưỡi khô khốc.
 
Tùy Cẩn Tri lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ dùng sức lực không nặng không nhẹ, vững vàng đỡ cô đi về chiếc xe đang đậu ở ven đường.
 

Cuối cùng mưa cũng rơi nhỏ dần lại, mưa phùn mịt mù lại dồn dập rơi xuống, người đàn ông che dù đứng bên người cô, còn tự mình thay cô mở cửa xe phía sau ra, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Cả người em đều ướt hết rồi, chắc chắn không dễ chịu. Phía sau có quần áo sạch sẽ và khăn giấy, quần áo anh để dự phòng từ trước, bây giờ em cứ cầm lau qua một chút đi.”
 

Thời Thiển nghe được giọng nói làm người say mê này, rất dễ đi vào lòng người, quả thực là muốn mạng người ta mà.
 
“Làm phiền anh quá, anh Tùy, em làm sao có thể……”
 
“Đừng nói khách sao như vậy, nếu là bạn của Triết Niên, thì cũng là bạn của anh, anh làm việc hay suy nghĩ nhiều, có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp.” Anh thân thiết ngăn những lời nói cô định nói, còn chủ động giải thích ý tốt của mình: “Làm cơ trưởng đều phải lo lắng trước sau, đề phòng chu đáo.”
 
Thời Thiển thật sự là trước nay chưa gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi đi công tác ở nơi đất khách bao giờ, càng chưa trải qua việc sẽ có người giúp cô sau cơn khủng hoảng tinh thần như vậy.
 
Loại tình cảm này không có sự mập mờ giữa nam nữ, cũng không có trao đổi lợi ích hai bên, mà chỉ đơn thuần là người với người quan tâm lẫn nhau, lại càng làm cho cô cảm động.
 
Thời Thiển nhịn xuống cảm giác xúc động, sau khi vào trong xe, cô nhìn thấy quần áo và khăn giấy đã sớm được chuẩn bị, đặt ngay ngắn trên ghế ngồi bằng da.
 
Tùy Cẩn Tri đưa một chai nước khoáng từ chỗ ghế lái sang: “Em uống ngụm nước trước đi, đợi lát nữa khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì mua một ít nước nóng uống, thời tiết lạnh như vậy có khả năng cao sẽ bị cảm mạo.”
 
Vừa rồi anh chỉ muốn nhanh chóng lái xe tới đón cô, cũng chưa kịp đi mua cái gì, cho nên, cũng chỉ có quần áo để sẵn ở cốp xe có một chút tác dụng.
 
“Còn nữa, chúng ta có thể phải đến đồn công an một chuyến.” Tùy Cẩn Tri hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía trước, nhưng mở miệng lại nói với cô: “Anh bảo Triết Niên đưa cho anh tin tức mà em cung cấp cho cậu ấy, anh cũng đã báo cảnh sát giúp em rồi, bọn họ sẽ tìm tài xế ở công ty xe taxi tiến hành điều tra, chúng ta cũng phải đến đó lập biên bản tường trình.”
 
Các ngón tay của anh đặt trên vô lăng, Thời Thiển không khỏi chú ý tới đôi tay của người đàn ông này, xương cổ tay rõ ràng, đôi tay mềm mại, nhưng ngón tay lại có một loại dẻo dai, dường như tạo ra ảo giác cho người khác là anh đang điều khiển máy bay một cách điệu nghệ theo cung đường đã thiết lập tốt trước đó. 
 
Nhiệt độ điều hòa trong xe vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng, cô tỉnh táo lại sau cảm giác mông lung ban đầu, cởi áo khoác ngoài ra, dùng quần áo khô lau cổ và tóc ướt sũng qua một chút, bây giờ, khuôn mặt mềm mại tinh tế mới có một chút hồng hào, mái tóc dài đen dày xổ ra như thác nước, dáng người mảnh khảnh mềm mại càng khiến cho phong cách trang trí trong xe lộ vẻ cứng nhắc, mà trong không khí lại tản ra một hơi thở đơn độc của phái nữ.
 
Tùy Cẩn Tri khởi động xe, dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi trần thuật: “Tài xế có khả năng không liên quan đến trách nhiệm hình sự, ở phương diện pháp luật cũng không thể xem là phạm tội, nhưng hành vi của bản thân hắn ta làm ra vô cùng nguy hiểm, cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng nên bị xử phạt.”
 
Mặc dù ngay tại thời điểm phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Thời Thiển cho rằng mình vẫn có thể giữ vững lý trí, nhưng một khi mọi chuyện qua đi, ngược lại những suy nghĩ miên man và sự sợ hãi bao trùm sẽ càng trở nên mạnh mẽ, gây ám ảnh cho tâm hồn.
 
Cô cúi đầu dùng khăn giấy thấm nước đọng trong áo khoác, đôi tay nhịn không được có chút phát run, rõ ràng cô đang cố gắng đè nén cái gì đó: “Em vốn là phải đi gặp mặt người của đài truyền hình, trước tiên em phải nói chuyện với bọn họ một chút……”
 
Cũng không biết có phải Tùy Cẩn Tri nghe ra sự trống rỗng trong giọng nói của cô hay không, thấy cô còn nỗ lực làm bộ kiên cường, giọng điệu dịu dàng trấn an cô, nói: “Không có việc gì, đều đã qua rồi.”
 
Cảm xúc trong lòng Thời Thiển vẫn chưa nguôi ngoai, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, nói: “Đúng rồi, bộ quần áo của anh em cầm nhé, chờ sau khi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh.”
 
Đường nét trên mặt người đàn ông đầy nhu hòa, cười nhạt: “Bỏ đi, không sao đâu.”
 
Giờ phút này, Thời Thiển đã cảm thấy thất bại vô cùng nên cũng không muốn đi quản rốt cuộc mình nợ đối phương bao nhiêu ân tình, nếu bọn họ đều là bạn của Minh Triết Niên, tóm lại, chờ mọi chuyện qua đi rồi tính sau……
 
Đến đồn công an, Thời Thiển biết được cảnh sát đã tra ra chiếc xe taxi, thực chất là một chiếc “Taxi đen”*, mà bản thân tài xế bị ngăn lại ở chỗ ngã tư gần đó, hắn đã điều tra theo luật, sẽ dựa theo điều lệ phạt tiền và bắt giữ theo hành chính.
 
*:Xe không có giấy phép kinh doanh là xe màu đen khi hoạt động trên đường.
 
Nhưng mà, nếu muốn tên tài xế quấy rối cô kia chân chính bị xử phạt…… Thật sự rất khó.
 
Thời Thiển làm sao không biết chứ! Giao tiếp với đủ loại người trong xã hội mấy năm nay, cũng không phải chính nghĩa mà bạn luôn hướng tới sẽ đến với bạn, cũng không phải những hi sinh của hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai.

 
Nhưng cô vẫn gặp được “Người tốt” trong số họ, trong lúc tuyệt vọng và bất lực như vậy, sẽ có người khác vươn tay ra giúp đỡ bạn, sẽ bất chấp tất vả mà bảo vệ bạn.
 
Trong muôn nghìn chúng sinh, luôn có tốt đẹp và tàn khốc, đây là một sự đối lập vĩnh cửu.
 
Tâm trạng của Thời Thiển vô cùng suy sụp và phức tạp, khi đối với kết quả như vậy cô lại bất lực, chờ làm xong xuôi một vài thủ tục, cô ra khỏi đồn công an, ngẩng đầu nhìn thấy mưa đã ngừng rơi, mà sắc trời cũng đã tối hẳn.
 
Tùy Cẩn Tri đang muốn đi lấy xe, cô cũng tỉnh táo hơn, miễn cưỡng lấy lại một chút tinh thần, im lặng không lên tiếng đi phía sau anh, nhìn bóng dáng đ ĩnh bạt trong bóng đêm rộng lớn, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Anh Tùy, anh không cần đưa em đi đâu, em trực tiếp bắt xe qua đó là được rồi, dù sao cũng đã nói với tổ chế tác. Hơn nữa, sáng mai anh còn phải đi làm.”
 
Tùy Cẩn Tri lại không cho là đúng, dùng giọng nói vô cùng rõ ràng và có sức thuyết phục nói với cô: “Anh tự có chừng mực, đưa em tới nơi, anh sẽ trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi.”
 
Thời Thiển nghe giọng nói có thể mưu sát lỗ tai mình của anh, trong lòng không khỏi nghĩ, thật sự rất giống giọng của đại thần Bác Diễn, âm thanh này…… Quả thực có thể giúp cô chậm rãi tìm được cảm giác yên ổn.
 
Tùy Cẩn Tri thắt kỹ đai an toàn, từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy cô gái ngồi ở ghế sau đã điều chỉnh tốt tâm tình, đang liên hệ với đồng nghiệp chuẩn bị chuyên tâm làm việc.
 
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một chút ấm áp, không biết đối với thái độ phản ứng này của Thời Thiển là nên khen ngợi hay là bất đắc dĩ, có lẽ, hôm nay còn xem như cô “tốt số”, mới có thể tránh được một kiếp, nhưng từ đầu tới cuối ở trước mặt anh, cô đều cố gắng chống đỡ, ngay cả một giọt nước mắt cũng không để anh thấy.
 
Tùy Cẩn Tri nhẹ nhàng mỉm cười, giấu kín cảm xúc tốt đẹp lúc này, chuyên tâm mà làm tốt chức trách tài xế của mình.
 
________________
 
Sau một ngày vượt qua nguy hiểm, Thời Thiển có một cuộc họp với tổ chương trình của Đài truyền hình Lịch Hải, sau khi trở lại khách sạn nghỉ ngơi, cô không chịu được nữa đem chuyện này kể với Ôn Ninh.
 
Ôn ninh ở đầu dây điện thoại bên kia liên tục sợ hãi kêu lên, nghe giọng bạn mình mũi cô ê ẩm: “Vậy bây giờ cậu thật sự không có việc gì đúng không? Cố vấn Minh nói như thế nào?”
 
“Anh ấy có gọi điện thoại tới hỏi thăm, nhưng mà, rất kỳ quái, vốn nói với mình là anh ấy đang ở Lịch Hải, không biết có phải có biến động gì đột ngột hay không…… Tại sao người không còn thấy đâu nữa.”
 
Làm hại cô nợ cơ trưởng Tùy rất nhiều rất nhiều ân tình, thật là không có cách nào báo đáp được!!
 
“Nhưng thật ra, khi nào trở về cũng nên cảm ơn cố vấn Minh, cậu nói có phải hay không?”
 
Nếu như không phải nhờ Minh Triết Niên có tầng quan hệ này, Tùy Cẩn Tri vốn sẽ không tới đây cẩn thận săn sóc cô như thế, về điểm này, Thời Thiển vẫn rất rõ ràng.
 
Hề Ôn Ninh không biết cảm xúc đến từ đâu, từ trước đến nay cô rất hiểu rõ Thời Thiển, nên trầm mặc trong chốc lát, mới đặc biệt nghiêm túc nói: “Thành thật mà nói, rất đơn giản, mình thật sự cảm thấy cậu vô cùng tốt, vừa mạnh mẽ lại có ý chí vươn lên, nếu lần này cậu cùng cố vấn Minh có thể thành đôi, mình hy vọng hai người có thể thuận lợi phát triển……”
 
Thời Thiển nhận được lời chúc phúc của bạn tốt, đáy mắt sáng lấp lánh, cười cười trả lời: “Ừ, mình cũng hy vọng tất cả có thể thuận theo tự nhiên.”
 
Hề Ôn Ninh suy nghĩ một chút, nghĩ đến những đề tài khác mà cô muốn nói, giọng điệu đột nhiên trở nên vui vẻ: “Đúng rồi đúng rồi, mình quên nói cho cậu, nghe nói đội trưởng của bọn mình đã liên hệ với đại thần Bác Diễn, nói muốn một lần nữa cho anh ấy ‘xuống núi’ đi lồ ng tiếng cho bộ phim truyền hình kia!”
 
Thời Thiển lập tức có hứng thú, vội vàng nắm chặt di động hỏi cô: “Thế nào? Cuối cùng thế nào?”
 
“cậu đoán xem…… Kết quả, đại thần nói là muốn cân nhắc thêm một chút!”
 

What?! Nam thần không trực tiếp cự tuyệt, còn nói muốn cân nhắc lại, nói không chừng đã bị bộ phim hấp dẫn à nhaaa?!
 
“mình nhớ rõ cậu đã nói, anh ấy mà không muốn lồ ng tiếng bộ nào sẽ thẳng thừng ‘Say No’!!!!”
 
Huống chi, trước mắt đại thần Bác Diễn chỉ là tham dự mấy bộ lồ ng tiếng mang tính kinh doanh trên mạng, bộ phim truyền hình có lẽ không xuất hiện khoảng hai năm.
 
Hề Ôn Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Đúng vậy, nhưng cũng chỉ nói là cân nhắc một chút, cụ thể có thể đồng ý hay không còn rất khó nói.”
 
Tóm lại, Thời Thiển đối với chuyện này vẫn ôm một tia hy vọng, nếu có thể nghe được tác phẩm mới của đại thần Bác Diễn sau nhiều ngày, cũng coi như là một trong số ít những tin tức tốt!
 
Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều biến cố, cô cảm thấy vô cùng hỗn loạn và mệt mỏi, ban đêm rửa mặt chải đầu một chút, sau khi đọc lướt các email công việc rồi lại lướt Weibo một lúc, xong xuôi đặt lưng xuống giường là ngủ say luôn.
 
…….........................
 
Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, khi Thời Thiển sửa sang lại hành lý mới phát hiện ra sự thật đáng buồn, quyển sổ ghi chép mà cô mang theo bên người nhiều năm không thấy đâu nữa, bìa của cuốn sổ đã được đánh bóng, bên trong ghi lại rất nhiều ghi chú quý giá được viết bằng tay, đối với cô mà nói cũng coi như là một món đồ rất quan trọng.
 
Cô vô cùng chán nản nghĩ, không biết có phải là rơi ở trên xe của tên tài xế bi3n thái kia hay không……
 
Tùy Cẩn Tri gọi điện thoại tới.
 
Sắc thu ở thành phố Lịch Hải ngày càng rõ rệt, Thời Thiển nhìn thấy ngoài cửa sổ của khách sạn có lá rụng và những trái bạch quả cuộn tròn rơi xuống đất, lưu luyến trên cành mãi mới rụng xuống, lại bị bánh xe dẫm lên, bên tai còn có giọng nói trầm ngâm của người đàn ông: “Buổi sáng khi anh lái xe đến sân bay mới phát hiện cuốn sổ của em ở đó, ngày mai chuyến bay của em về lại thành phố S là khi nào?”
 
Thời Thiển nói nhanh: “Đợi một chút.” Sau đó liền mở ra xem tin tức của chuyến bay lưu trong điện thoại di động, lúc này mới nói số chuyến bay và thời gian chính xác cho đối phương, người ở đầu dây bên kia giống như đang suy xét một phen, tiếp theo nói với cô: “Vào buổi chiều ngày mai có lẽ anh vẫn còn ở sân bay của thành phố S, đến lúc đó đưa cho em, có thể chứ?”
 
Một câu hỏi nhỏ cuối cùng giống như mang theo luồng khí hút vào làm người ta không thể cự tuyệt được, Thời Thiển, với tư cách một ‘thanh khống’ chính hiệu, rất nhanh đã đánh mất khả năng suy nghĩ!
 
Cô muốn nói là, nếu không thì để nó ở sân bay bên này để cô tới lấy thì tốt hơn, nhưng lại nghĩ có phải nên thuận tiện tìm cơ hội mua chút gì đó làm quà cảm ơn với cơ trưởng Tùy hay không, dứt khoát gọi cho Minh Triết Niên, mời anh ấy ăn bữa cơm, tóm lại, trước tiên cô vẫn nên đồng ý rồi nói sau.
 
Chờ sau khi trở lại thành phố S, máy bay vững vàng hạ cánh, cũng không mất quá lâu, Thời Thiển cùng với đồng nghiệp Tiền Trinh đến khu vực lấy hành lý, Tiền Trinh còn đợi lấy hành lý, cô nói anh cô còn một chút chuyện riêng cần xử lý, nên đi ra cửa tiếp đón bên ngoài trước.
 
Có đôi khi, Thời Thiển thật sự cảm thấy, rất nhiều chuyện đều đã được định sẵn, nếu không phải do mình ngu ngốc làm rớt quyển sổ ghi chép đó, thì sẽ không chờ Tùy Cẩn Tri ở sân bay của thành phố S.
 
Cũng sẽ không nhìn thấy Minh Triết Niên ôm một cô gái tuổi trẻ xa lạ, mặt đầy lưu luyến và thâm tình.
 
Chuyện tình cảm giống như một điềm báo trước, cho dù bạn có giấu nó kĩ đến mức nào, nhưng sớm một chút, hay kể cả muộn thêm chút nữa rồi nó cũng sẽ lộ ra nguyên hình mà thôi.
 


Bình luận

Truyện đang đọc